Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

May mà mình số lớn nên chưa chết được, trải qua tai nạn mới biết chết đúng là đáng sợ

Mình chẳng bị gì nặng lắm ngoài xây xướt và gãy cánh tay, mình được bó bột rồi cho về, không phải nằm viện. Mình dần tỉnh táo hơn, tay thì vẫn đau nhưng đỡ hơn lúc nãy. Nghĩ lại vẫn ko biết sao lúc nãy mình còn sức đóng kịch với em gia sư. Em mà biết sẽ giận mình cho coi nhưng lúc đó mình chỉ sợ em lo lắng quá thôi. Mẹ chở mình về nhà mà chẳng nói với mình câu nào.

Mẹ mình đỡ mình lên nhà, thực ra mình còn đi được vì nãy đã được nằm nghỉ ở bệnh viện và mình đâu bị nặng lắm đâu. Chợt nhớ không biết điện thoại mình đâu mất, hi vọng nãy giờ em gia sư không gọi hay nhắn tin gì.

- ‘điện thoại con đâu mẹ’, mình hỏi khi vào phòng và ngồi trên giường

- ‘ lo nghỉ ngơi’, mẹ mình mở túi xách đưa cho mình,rồi nói sau khi thở dài. Sao mẹ im lặng thế nhỉ? Chắc mẹ mình cũng hoảng sợ.

Mẹ mình ra khỏi phòng và đóng cửa lại, mình nằm xuống giường, quần áo mình dơ hết còn bị rách nữa, tay chân mình trầy nhiều chỗ nhưng không đáng kể, đầu mình băng miếng băng vì bị tét chảy máu. Nhưng mình vẫn còn khỏe. Mình chỉ lo khoảng thời gian ngày tới, với cái tay què mình sẽ gặp nhiều khó khăn đây. Mình đang lo lát nữa em gia sư tới dạy sẽ thấy mình như thế, không biết sẽ thế nào

Mình ngủ dậy thì mẹ chuẩn bị nước ấm cho mình lau người với thay đồ, mình tự làm một mình, hơi khó khăn những cũng ổn. Người mình vẫn đau ê ẩm, giờ mình mới nhớ tới chiếc xe của mình, chắc nó tan tành quá, xe đâm thẳng vào nhau mà

Mình thay đồ xong thì mẹ mang cháo vào cho mình, với thuốc. Mình tự ăn, tự uống. Mình lớn rồi và rất ngại khi ai đút cho ăn, mình còn tay khỏe mạnh mà. Mình đang lo lắng em gia sư tới dạy, sẽ như thế nào? Hình như bên ngoài trời lâm râm mưa, có cảm giác thế

h kém p, mình ngồi ở phòng mà như lửa đốt, mình sợ em gia sư sẽ giận quá, mình thấy vậy mà không nói cho em. Mình chỉ sợ em lo thôi. Bây giờ mình chẳng thấy đau mà chỉ thấy lo, thằng em vào phòng mình ngồi sẵn đợi cô giáo. Hồi nãy nó đi học về thấy mình vậy nó cũng hoảng luôn, nhìn nó chạy qua chạy lại mình cũng thấy thương nên lúc nãy cho nó chơi game. Mình và nó cùng đợi người, nó đợi cô giáo còn mình thì đợi em gia sư của mình.

Mẹ mình lên công ty giải quyết công việc gì đó mà hồi chiều mẹ bỏ dở. Mẹ đi từ lúc h, mình mừng khi mẹ đi làm, sẽ đỡ ngại hơn nếu em gia sư thấy mình như vậy.

Mình nghe tiếng cửa kéo mở ra, mình hồi hộp chờ đợi. Mình hơi ngại khi em bước vào, cảm giác lúc đó khó tả lắm, mình thấy em cười cái nụ cười vẫn tươi như mọi ngày. Rồi em mở to mắt nhìn mình, em rất ngạc nhiên, phải là mình mình cũng thế khi thấy người yêu trong bộ dạng đó mà bản thân thì chẳng biết gì.

Em có lẽ chưa đủ bình tĩnh để hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình vì lúc gọi điện thoại mình còn hoàn toàn bình thường mà.

- ‘sao vậy anh?’, em bước nhanh lại chỗ mình, mình chưa từng thấy hình ảnh này ở em, em không bình tĩnh, em đang hoảng loạn. Mình tin thế.

- ‘anh bị tông xe’, mình nói rụt rè, tại mình bất cẩn mà làm em lo lắng thế này.

Sao mình lại thấy mắt em ngấn nước? Mình lại thấy buồn.

- ‘ohm’, em nói, bình tĩnh trở lại rồi cười nói

- ‘chưa chết là may’,câu nói em nói mình nghe hơi phũ phàng,nói xong em bước lại chỗ thằng Tuấn đang ngồi, em thản nhiên ngồi dậy. Mình hơi hụt hẫng, hơi bất ngờ vì thái độ của em, mình nghĩ em sẽ lo lắng, sẽ khóc hay gì. Nhưng em gia sư chẳng tỏ thái độ gì nhiều, cũng không trách mình như mình nghĩ, em chỉ nói vài câu rồi thôi, như chưa có gì nghiêm trọng. Chắc thấy mình bị không nặng nên ko lo, hay em đang giận mình? Mình nghiêng vì lý thuyết em giận mình. Nhưng em lạnh lùng quá.

Mình cũng thấy buồn khi mình bị vậy mà, mình đâu cố ý. Còn mình không nói là sợ em lo, em sao chẳng hỏi mình đau không anh? Em cứ thản nhiên ngồi dạy không lần quay qua nhìn mình, sự lạnh lùng của em làm mình thấy đau đau. Vì mình hoàn toàn không nghĩ em sẽ như thế.

Thời gian trôi qua chậm lắm, nhưng cũng tới h

Em gia sư đứng dậy bỏ đồ vào cặp, em nhìn mình cười tươi, nói

- ‘em về nha’, rồi em về, chẳng hỏi thăm hay lại gần mình, mình những tưởng em sẽ lo lắng, âu yếm mình. Mình quá ảo tưởng rồi, thấy mình trơ trẽn quá, già đầu rồi mà như đứa con nít đòi được yêu thương,chăm sóc. Mình buồn quá

- ‘uhm’, mình nói lạnh lùng, mình cũng thấy giận khi em lạnh lùng thế. Dù gì mình cũng là người yêu, đang đau ê ẩm trong người.

Em thản nhiên cười rồi bước ra, mình vừa bực vừa thất vọng,thứ làm mình dịu lòng là em gia sư cười nhưng mắt em cứ thăm thẳm buồn. Em chẳng vô tình như em cố, mà sao phải thế?

Mình biết là em đang giận, mình định chạy theo nhưng còn đau quá nên mình dí theo em không kịp, mình chỉ kịp nhìn thấy thang máy đóng lại và sự vô tình của em làm mình thấy đau rã rời. Dù mình biết em giận nhưng vẫn thấy buồn, mình không cố ý đâu, mình cũng gãy tay, cũng đau mà

- ‘em sao vậy?’, mình nhắn tin hỏi em gia sư, tâm trạng buồn nhưng mình không thể ngồi yên

- ‘có gì đâu’, tin nhắn cụt ngủn này mà em phải nhắn tới p, mình bực quá, người thì đau mà em còn thế.

- ‘vậy thôi’, mình nhắn tin, mình cũng biết giận, biết bực biết cảm giác mà.

Hình như đây là lần đầu tiên sau khi quen nhau, mình và em gia sư giận nhau. Mình đã từng tưởng tượng mình và em mãi mãi không giận hờn nhau, vì chẳng lí do gì để làm thế. Hôm nay vì lí do mình gặp tai nạn mà em có thái độ đó, mình cũng thấy khó chịu nên giận luôn.

Mình nhắn tin thế, biết là em sẽ không nhắn lại nhưng cũng ôm điện thoại ngồi đợi. Giờ mình thấy buồn bực và đau hơn lúc vừa bị đụng xe nữa. Đúng là tâm trạng ảnh hưởng trực tiếp tới cảm giác.

Em gia sư vẫn không nhắn tin hay câu hỏi thăm mình… giận hờn làm cả hai đều khó chịu. Mình trách em vô tình, lạnh lùng. Em trách mình coi thường em.

Từ lúc đó tới tối, mình chẳng thấy tin nhắn của em gia sư đâu, mình cũng cố gắng mà không nhắn lại, không gọi lại dù mình muốn nghe giọng em lắm, chỉ cần em nói gì đó là mình sẽ hết giận, nhưng em chẳng có động tĩnh gì, lòng tự trọng của mình không cho mình nhắn tin trước

Mình thiếp ngủ lúc nào không hay

Say nắng gia sư của em trai

Update ngày //:thứ ba, ngày thứ yêu nhau

Sáng này mình ngủ dậy trễ vì người mình đau hết, ngủ qua đêm lại càng đau ê ẩm, nhức buốt ở tay. Mẹ mình nấu để sẵn cháo ở lò vi ba, và nhắn tin dặn mình hâm lại rồi ăn rồi uống thuốc. Mình ở nhà mình, lại càng thấy quạnh quẽo, nhớ lại hôm qua mình buồn quá

Mình cũng chẳng nhận được tin nhắn nào của em gia sư, chỉ có tin nhắn của nhỏ Nhung và nhỏ H, đọc tin nhắn của hai nhỏ đó xong mình còn thấy chán hơn. Người mình mong, bỏ quên mình rồi hay mình quá trẻ con??? Tại trong lúc đau, mình có tưởng tượng tới đoạn em gia sư hỏi thăm mình, rồi chăm sóc mình, lo lắng cho mình. Nhưng mình đã tưởng bở, mình chỉ nhận lấy thái độ vô tình đến lạnh lùng của em. Mình hiểu là em giận mình vì mình không nói, nhưng mình đâu phải lừa dối hay gì cốt mình giấu là mình sợ em gia sư lo lắng, sợ em lính quýnh rồi gặp chuyện. Người mình nghĩ tới đầu tiên khi gặp chuyện cũng là em gia sư. Em giận mình, còn mình thì sao? Mình gãy tay, đau đớn, em nên bỏ qua chứ, mình cũng đâu muốn thế. Nghĩ thế nên mình còn giận nhiều lắm dù mình biết mình ấu trĩ lắm.

Mình nằm trên giường, lâu rồi mới lôi mấy quyển sách chuyên ngành ra đọc. Mình rất thích ngành học của mình nên mình cũng hay mua nhiều sách đọc lắm, chỉ là dạo này mình ít đọc hẳn, nay nằm trên giường chán, mình lôi ra đọc coi như tạm quên chuyện tình yêu giận hờn. Đáng lẽ mình định online nhưng mạng lại bị mất, nên mình đọc sách. Đọc tới trưa thì mẹ về, theo mẹ về cùng là nhỏ Nhung.

Nhìn nhỏ mình càng thấy buồn, em gia sư của mình giờ không biết ở nơi nào nữa, mình thấy nhớ em quá. Nhỏ Nhung vào phòng mình còn mẹ mình đang ở phòng mẹ mình thay đồ, chuẩn bị ăn cơm. Mình nhìn thấy mặt nhỏ lộ rõ vẻ buồn và lo lắng thông cảm, nhỏ làm như mình và nhỏ quen thân lắm.

- ‘anh khỏe chưa?’, nhỏ hỏi mình, ngồi xuống ghế, mình đang nằm trên giường nhưng thấy nhỏ mình ngồi dậy, nhỏ Nhung với nhỏ H có đặc điểm là thích mặc đồ ngắn, quần đùi. Hai lần tới nhà mình nhỏ đều mặc như thế.

- ‘anh cũng khỏe rồi’, mình trả lời gượng gạo, thấy ngại ngại sao

- ‘em mua cho anh cam với sữa đó, ráng ăn vô là khỏe àh’, nhỏ nói

- ‘ohm, cám ơn em’, mình nói cười cám ơn. Mình nói xong thì cả hai đều im lặng, giữa mình với nhỏ Nhung thì làm gì có chuyện mà nói với nhau.

- ‘anh bị vậy ở nhà chắc buồn lắm, khi rảnh em ghé qua chơi với anh nha’, nhỏ nói gợi chuyện để nói

- ‘thôi khỏi phiền em, anh ở nhà cũng đọc sách học bài mà’, mình nói,nhỏ mà tới khi mình ở nhà mình rồi phiền nữa, mình cũng chẳng có nhu cầu đòi gặp nhỏ đâu. Mình nói thế thấy nhỏ xịu mặt hẳn.Mình thấy mình cũng kì quá.

Mình với nhỏ đang nói chuyện thì mẹ mình vào, từ qua tới giờ mẹ chưa nói với mình câu nào. Mẹ mình với nhỏ Nhung cười với nhau, rồi mẹ nói

- ‘ra ăn cơm đi Nhung, thằng T chắc cho ăn cháo mau khỏe’, mẹ mình nói rồi nhỏ Nhung đứng lên bước ra ngoài, mẹ mình kêu mình

- ‘con ra ngoài ăn đi, nằm đây hoài’, mẹ nói dù mình đang ngồi chứ có nằm đâu. Mình bước ra ngoài thì thấy mẹ với nhỏ Nhung ngồi sẵn đó rồi, mình thấy tô cháo để sẵn dành cho mình. Vì mình với em gia sư đang giận nhau nên tâm trạng mình tệ lắm, chẳng muốn nói gì hay làm gì.

Mình ngồi xuống ăn cháo của mình, cứ thấy buồn buồn. Mọi người đang ăn thì nhỏ Nhung nói

- ‘anh T đi đâu mà bị tai nạn vậy cô?’, nhỏ Nhung hỏi mẹ mình

- ‘àh, hôm qua nó đang đi ngoài đường, cô đâu biết nên cô gọi điện nó cũng chẳng tắp vào lề cứ ẩu tả vừa đi vừa nghe nên bị tai nạn, khổ hết biết’, mẹ mình chùng giọng kể rồi than với nhỏ Nhung. Mình thấy tội nghiệp mẹ lắm, chắc mẹ nghĩ là tại mẹ gọi nên mình gặp tai nạn. Thấy thương mẹ quá

- ‘năm nay năm tuổi của anh T, đi đâu cũng cẩn thận’, nhỏ Nhung nói mình nghe xong mà thấy hoảng, nhỏ này già đầu mà còn mê tín dị đoan quá. Mà mình có nghĩ năm nay năm tuổi gì đâu chứ? Mình nhớ năm nay năm rồng, mình tuổi dê mà.

Mình chẳng nói gì, nó với mẹ mình muốn nói gì nói, mình ăn xong thì mẹ rót sữa cho mình uống rồi mình bỏ vào phòng, chắc mẹ thấy mình đau nên chẳng nói gì, cũng chẳng giận dữ hay nghiêm khắc. Mình vào phòng mở nhạc, đóng cửa rồi nằm đọc sách, mình cẩn thận chốt cửa lại để nhỏ Nhung khỏi vào, mình muốn ở mình hơn là gặp nhỏ Nhung.

Nằm lát thì mình nghe tiếng gõ cửa, mình giả lơ coi như không nghe. Cứ giả bộ như mình ngủ rồi cho lành, chứ nhỏ mà vào rồi mà ngồi lì tới chiều chắc chết, rồi nhất là mẹ mình sẽ đi làm, sẽ kiếm cớ cho nhỏ ở lại chơi.

- ‘thằng T tính nó vậy đó, cứ nhút nhát chẳng biết nói chuyện’, mình nghe tiếng mẹ mình nói to như cố ý cho mình nghe

- ‘dạ, ko sao đâu cô’, mình nghe nhỏ nói thế

Mình nằm mãi trong phòng xem động tĩnh, cho tới khi nhỏ Nhung với mẹ đi rồi mình mới mở cửa đi ra ngoài, lúc nãy mình quên lấy nước. Thế là thoát khỏi tai nạn. Mình biết mình vô duyên bất lịch sự nhưng nhỏ sao trơ trẽn quá, biết mình không thích mà cứ dây ra, mà mình đã nói chuyện thẳng thắn rồi mà. Chẳng lẽ nhỏ nghe không hiểu? hay lời mình nói chưa đủ dứt khoát

Em gia sư sao vẫn không động tĩnh, không tin nhắn vậy? Mình cứ chờ mãi, muốn nhắn tin gọi điện mà còn thấy giận nhiều lắm.

Cả ngày đó của mình trôi qua trong tĩnh lặng, thời gian trôi chậm kinh khủng, ngày mình không có chút liên lạc với em gia sư mình thấy thiếu vắng hẳn cảm giác yêu thương, cứ thấy trống vắng. Nhưng mình muốn đợi em làm lành trước. Mình thấy mình cũng cứng đầu quá.

Cứ tự nói, đợi em lát nữa, em sẽ nhắn tin hay gọi trước.

Tối đó có cơn mưa lâm râm, mưa mây nên trôi nhanh lắm.

Say nắng gia sư của em trai

Update ngày //: thứ tư, ngày thứ yêu nhau

Sáng, mình thức dậy sớm lắm, mình hẹn đồng hồ vì từ giờ quyết tâm chẳng ngủ ê hề như ngày trước nữa, nhưng mình chẳng thể thức nổi ,h như em gia sư, mình chưa quen với việc dậy sớm nên mấy học kì trước toàn đăng kí học buổi chiều. Mình dậy mà tâm trạng tệ lắm, nhớ lại cái vụ tối thứ hai em gia sư đồi xử với mình, mình thấy không thể vui, chẳng nghĩ được gì nhiều. Nhưng hôm nay em gia sư đi dạy nên chắc sẽ gặp mặt, mình chờ tới tối vậy.

Mình theo thói quen là vớ lấy điện thoại, mình chờ đợi tin nhắn như hằng ngày, mình dặn mình là mình chỉ cần thấy tin nhắn đó. Mình sẽ quên đau, sẽ hết giận cái hành động lạnh lùng của em gia sư. Mình thất vọng tràn trề khi chẳng thấy có tin nhắn nào cả, mình nhớ cái tin của em mỗi sáng: ‘dậy đi, ngủ như heo’. Mình chẳng buồn ngồi dậy, đang tính ngủ tiếp vì người còn đau ê ẩm và tâm trạng không vui. Mình nằm mãi, dỗ mình trở lại giấc ngủ nhưng nằm hoài không thể ngủ tiếp.

Mẹ mình thức dậy và chuẩn bị cho thằng em đi học, mẹ mình mang vào phòng cho mình cháo và thuốc, mẹ mình còn phải đi làm nữa. Mẹ cũng chẳng nói gì với mình, hơi lạ chút.

Mẹ mình đi rồi mình mới ăn cháo rồi uống thuốc. Sáng này dù mình giận nhưng mình cũng rất muốn gặp em gia sư nhiều lắm. Thấy nhớ em da diết. Mấy ngày rồi chẳng gần nhau

Khoảng h,mình có điện thoại, là điện thoại của em gia sư, mình mừng quá, nhưng vẫn cố tỏ ra mình còn giận, mình muốn em hỏi thăm mình mà em lại làm lơ và quá lạnh lùng

- ‘alo’, mình nói, giữ giọng lạnh tanh thực chất mình mừng lắm.

- ‘anh đỡ đau chưa?’, em nói, giọng em nghe nhẹ nhẹ, chắc em phải lấy hết dũng khí để gọi cho mình, cả ngày hôm qua chẳng nghe được giọng nói em

- ‘chưa chết’, mình nhớ tới cái câu em nói mình chưa chết là may, mình đáp lại thế. Nói xong thấy mình cũng hơi quá, em mà giận luôn thì khổ

- ‘giờ anh đi ra ngoài được không?’, em hỏi mình, có vẻ chăm chú vào câu chuyện lắm

- ‘đi đâu?’, mình hỏi em, muốn gặp em lắm nhưng mình phải nói làm sao với mẹ đây?

- ‘ra gặp em, có chuyện nói’, em gia sư nói rành mạch, mình nghe tới đây bắt đầu thấy hoảng. Chẳng lẽ là chia tay vì chuyện chút xíu, sao em nói có chuyện nói. Mình hối hận vì hôm qua giận em quá. Chẳng biết tự khi nào mình trở nên có vẻ lụy tình quá?

- ‘có chuyện gì nói luôn đi’, mình nói, chẳng muốn gặp để nghe thứ gì cay đắng đâu. Mình chưa khỏe và chắc chưa đủ sức chịu đựng.

- ‘gặp mới nói đc, anh ko đi đc hả?’, em nói. Mình nghĩ lại là trước sau gì mình cũng phải đối mặt, với những chuyện dù khó khăn chừng nào, nhưng nếu nó dành cho mình thì mình không thể chạy trốn.

- ‘để anh xem, lát anh gọi lại cho em, mà đi lâu không?’, mình hỏi em gia sư, mình quên mất giận.

- ‘đi tới chiều đó’, em nói, chẳng nhõng nhẽo, chằng cười như mọi lần, chỉ là nghiêm túc thôi.

- ‘ohm, lát anh gọi lại’, nghe em nói đi tới chiều, mình tò mò quá, chẳng biết đi đâu mà tới chiều lận. Tay thì gãy, đầu thì tét, mình mẩy thì ê ẩm, đau nhức, chân tay chầy xước. Mình và em sẽ đi đâu mà đi tới chiều, nhưng ở bên em gia sư càng nhiều càng tốt, càng vui càng hạnh phúc.

Mình bắt đầu suy tính cách để đi mà mẹ khỏi lo lắng hay dò hỏi. Giai đoạn này mình và mẹ gặp nhiều chuyện, mình không muốn làm mẹ buồn nhiều cũng không muốn chiến tranh với mẹ thêm nữa. Giấu được gì thì giấu, tốt nhất là làm sao cho mọi thứ trọn vẹn hơn qua khoảng thời gian nhạy cảm này đã

Mình gọi điện nhờ thằng anh họ mình, ý mình là nhờ anh họ mình nói với mẹ mình là chở mình qua nhà bác chơi với có người chăm sóc cho mình. Nhất định mẹ sẽ vui lòng cho mình đi, nhưng tất nhiên mình nói với thằng anh họ nói dối thôi, mình và em gia sư sẽ đi. Đợi tới chiều nhờ thằng anh chở về, mẹ mình sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu.

Mình gọi điện nhờ thằng anh, năn nỉ trầy truột nó mới gọi điện cho mẹ mình nói vậy. Mẹ mình rất thương anh mình, kiểu như thằng anh này học giỏi với biết giúp gia đình nên lời nó nói, mẹ mình tin tưởng lắm. Và vì vậy nên nhờ vả nó cũng khó, nhất là việc nói dối. Mình nói xong nó còn bồi thêm câu

- ‘sắp chết còn mê gái, mày máu quá’, nó chọc mình thế..

Mẹ mình gọi điện về nói mình, rồi dặn dò vài thứ. Nhiều khi thấy mẹ xem mình như đứa con nít. Mình dạ vâng đầy đủ rồi mình gọi lại cho em gia sư. Em gia sư nói là nửa tiếng nữa tới rước mình đi, em đòi lên nhà đưa mình xuống nhưng mình không chịu, mình nói phiền và đòi tự đi xuống. Mình gãy tay chứ đâu gãy chân mà không đi được.

h hơn, trời nắng rồi, cái nắng mùa hè ở sài gòn vừa oi vừa gắt. Mình uống thuốc nên cũng đỡ đau nhiều rồi. Mình xuống tới nơi thì thấy em gia sư đợi mình sẵn, em nhìn mình bằng ánh mắt buồn vô hạn. Mình nhìn thấy em, thấy mình có lỗi quá. Em gia sư hôm nay mặc quần bó, áo sơ mi dài dài, tóc em thả, nhìn em vẫn xinh như mọi ngày. Trong mắt mình em là người xinh nhất mà mình biết. Mình hết giận rồi nhưng lại thấy ngại, nên dù muốn cười với em gia sư mình lại làm mặt lạnh. Công nhận mình suy nghĩ trẻ con thiệt, nhưng mình ko làm khác được

- ‘đi đâu zậy em?’, mình hỏi em gia sư. Mọi lần thấy mình em gia sư toàn cười, lần này em chẳng cười, mặt thì buồn buồn có đôi mắt thăm thẳm,chính xác không phải em vô tình mà do em giận mình.

- ‘ đi đi rồi biết’, em nói lạnh tanh. Em ngồi trên xe của em, em cẩn thận lấy nón đội cho mình, cái nón được em nới dây rộng ra. Em đội cho mình, mặt mình gần mặt em, mình thấy cảm giác thân thương lắm. Mình nhìn mắt em, vẫn là cái thăm thẳm, hoảng hốt và lo sợ thật nhiều. Mình giận bản thân mình quá, cứ nghĩ đừng làm em lo lắng nhưng hành động lại khiến em lo lắng thật nhiều

Mình chậm rãi leo lên xe em ngồi, mình chẳng biết em chở mình đi đâu với cái thân tàn ma dại này, mình ngồi sau em, lần đầu tiên ngồi sau xe em. Mình nghe rõ ràng là mùi thơm ở tóc, vài lọn tóc gió thổi bay cứ bay vào mặt mình, thấy cảm giác vương vấn lạ kì, mình nghe mùi cơ thể em, mùi tóc, mùi trong gió rồi cả mùi nắng. Càng nghe càng thấy nhớ, dù em gia sư đang ngồi ngay mình, mình chỉ cần đưa tay là sẽ ôm lấy em, tay thôi nhưng vẫn trọn vẹn. Mình nghĩ thế rồi cứ mơ hồ như người say, mình không biết tay mình ôm eo em từ lúc nào. Khi mình kịp nhận ra thì em gia sư nói

- ‘bỏ ra’, em nói nhanh và gắt. Mình nghe thế biết là cơ hội để mình và em gia sư giảng hòa, mình chớp liền

- ‘không, người yêu anh anh ôm, liên quan gì tới em’, mình nói, vẫn ôm em, người em gia sư mềm mại lắm, thấy vừa ấm vừa mềm.

- ‘sắp chết còn dê’, em nói rồi bật cười, em để mình ôm. Tình hình đã bớt căng thẳng hẳn. Mình vẫn rất tò mò không biết em chở mình đi đâu? Tâm trạng mình biến đổi rất nhanh, mới nãy còn chán nản mà giờ đã thấy sảng khoái, nếu tay không gãy chắc gì mình được ôm em như thế này.

Đúng là chuyện gì xảy ra trên đời đều có lí do của nó, nó là tiền đề cho thứ khác. Nên ta đừng oán trách nghịch cảnh hay khó khăn. Bản thân mình nghĩ thế, nói cho hay, thì ra đang được ôm em gia sư nên thấy yêu đời,thấy vui vẻ hẳn. Gặp không có việc này nãy giờ mình đã oán trách rồi sao xui xẻo mà gãy cả tay

- ‘đi đâu vậy em?’, mình hỏi

- ‘đem anh đi bán, hư quá ko chịu nổi’, em nói, giọng giả vờ gay gắt và giận dữ.

- ‘uhm, đi theo em em bán anh anh cũng chịu’, mình nói, nghĩ gì nói đó

- ‘thứ heo nọc nuôi tốn cơm còn hư ai thèm mua’, em nói, không chịu ngọt ngào với mình câu

- ‘vậy mà em mê, ko bán ai, haha’, mình bật cười vui vẻ, cười mà đau cả người. Mình vẫn đang ôm em bằng tay, mình ngồi sát em, em gia sư thì chạy chậm và hết sức cẩn thận chắc em sợ chạy nhanh mình đau

Mình chẳng biết em chở mình đi đâu, nãy giờ mình không để ý là ở xe em có để cái balo khá to, như chứa nhiều đồ, mình nghĩ em đi đâu đó. Mình hơi thấy lo lắng. Nhưng mình nghĩ ngay là mình ko hão huyền, mọi thứ vẫn vui vẻ mà

Em chạy chậm lắm, sau em chạy xe vào khách sạn hay nhà nghỉ gì đó, mình không rõ lắm. Nó cũng khá lớn, mình thấy em chạy vào mà hoảng hồn, chẳng biết vào đây làm gì, đâu phải mình và em gia sư đang đi du lịch. Mình giờ mới hiểu sao em gia sư nói là đi tới chiều mới về.

Mình và em gửi xe, rất nhiều người nhìn bọn mình tò mò, chẳng lẽ họ đang nghĩ mình thương tích thế này mà máu me ham muốn thế? Mình chẳng biết em gia sư nghĩ gì và dự định làm gì.

Mướn phòng xong mình và em lên phòng, em đỡ mình và còn mang thêm cái balo to, mình nhìn thấy em nhỏ bé quá. Mình chẳng phải ko tự đi được, nhưng mình để em dìu mình lên phòng vì mình tự dưng thích thế, đâu dễ gì có những cơ hội như này. Mình đi mà tâm trạng hồi hộp xen lẫn lo lắng. Mình không biết sao hôm nay em và mình vào đây làm gì, mình cũng không biết, sự việc này quá lạ và khác thường, mình lo lắng sau cái sự việc này sẽ có biến cố. Êm ả hạnh phúc rồi thấp thấp thoáng vực thẳm địa ngục. Mình sợ cái viễn cảnh ấy lắm.

Mình đúng kì thực biến thái, thân thể như thế mà mình còn nghĩ lung tung xa vời. Mình và em phải leo lên tận tầng lầu mới đến phòng. Em gia sư dìu mình vào, mình bắt đầu thấy căng thẳng, mình ngồi trên giường, phòng mở máy lạnh mà mình muốn toát hết mồ hôi. Mình ko hiểu nổi là mình đang tưởng tượng cái gì nữa. Đầu mình lúc đó ở hai trạng thái, là lo lắng sẽ có trận cuồng phong sắp tới, hai là nghĩ lung tung vớ vẩn dù thân tàn ma dại, đau ê ẩm mà mình cũng ko buông tha cho nó. Mình quan sát em gia sư, thấy em đóng cửa, mở đèn rồi mang balo lại bỏ lên cái ghế. Đây là lần thứ hai mình và em gia sư ở chung phòng trong khách sạn, mình vẫn thấy nhiều thứ lạ lắm trong cảm giác của mình, người nóng và cứ có cảm giác bứt rứt.

Em gia sư mở ba lo, mang ra nguyên cái cà men và lỉnh khỉnh nhiều loại trái cây, có cả dao, vào trái cam rồi nước, không biết em mất bao lâu để chuẩn bị những thứ này, mình ngạc nhiên chẳng biết em đang tính toán làm những gì?

- ‘mình cắm trại nha anh’, em nói khi thấy mình cứ nhìn em ngạc nhiên, em nói rồi cười. Nụ cười em tươi lắm. Mình buồn cười vì cái từ cắm trại, có ai cắm trại trong khách sạn với thằng đầy thương tích như mình

- ‘haha’, mình cười, em cũng cười. Mình vui lắm, mình để yên cho em gia sư bày trò, tâm trạng mình vui và mong chờ những thứ ấm áp

Em gia sư mang nhiều đồ ăn trong balo lắm, em bày ra bàn rồi gọi mình lại. Lúc nãy mình ăn cháo rồi nhưng cũng còn đói.

Mình ngồi trên giường, em ngồi ở cái ghế gần cái bàn, căn phòng không rộng lắm. Mình ngồi cách em chưa tới sải tay, bọn mình chưa ăn vội do mới ăn sáng.

Tự dưng mình và em chỉ nhìn nhau, có cảm giác như em muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng. Mình bỗng thấy lo lắng, em nhìn mình với đôi mắt có vẻ đang đọng nước, không biết chuyện gì đã xảy ra. Chưa bao giờ mình thấy tội lỗi nhiều như thế vì làm đôi mắt đó buồn.

- ‘anh xin lỗi’, mình nói, nhìn thẳng mắt em. Hai đứa vẫn cách nhau sải tay

- ‘vì gì?’, em hỏi mình, tỏ vẻ ngạc nhiên, mình nghĩ em phải biết chứ

- ‘vì anh không nói anh bị tông xe, tại anh sợ em lo’, mình nói rõ ràng, mình chẳng còn giận dỗi, mình muốn rõ ràng hơn và mình và em trở lại như trước, đừng vì giận hờn mà chẳng thể gần nhau rồi nói những lời nặng nề.

Em bước lại, tay em quàng qua cổ mình, em ôm mình nhẹ nhàng. Mình ấm lòng lắm, yêu thương cũng nhiều lắm, mình dùng tay còn lại ôm lại em, mùi của em tràn ngập mũi mình, cái mùi này mình dù như thế nào cũng sẽ không quên, nó xuất ra từ cổ và tràn đi khắp người, cái mùi đặc trưng của em. Rất quyến rũ. Mình và em ôm nhau hơi lâu, hôm nay em gia sư có nét trầm lặng pha chút hoảng hốt. Mình nghe em nói nhỏ nhỏ gì đó, không rõ lắm. Mình hỏi lại

- ‘em nói gì’, mình nói xong thì em gia sư buông mình ra, em ngồi bên giường cạnh mình, mình nắm lấy tay em. Hai đứa yêu nhau và có thứ gì đó làm sợ lạc nhau rồi mất nhau mãi mãi.

Thực ra trên đời có nhiều thứ không muốn cũng phải chấp nhận.

- ‘anh hứa nha’, em nói rõ hơn

- ‘hứa gì?’, mình tò mò, nếu chuyện mình làm đc mình sẽ hứa, đừng bắt mình hứa sẽ buông tay em là được.

- ‘đừng bị gì hết’, em nói, mình thấy em hoảng hốt, chẳng lẽ mình bị tai nạn và em sợ mình chết? Mình vẫn còn sống khỏe mà.

- ‘ohm, anh hứa, anh không sao đâu’, mình nói liền, muốn trấn an em gia sư, nhìn em như thế mới biết là mình ngày qua suy nghĩ quá ấu trĩ và nông cạn

- ‘thân thể anh là của ai?’, em hỏi mình, bây giờ em ngồi bên và cũng quàng tay ôm cổ mình. Em trở lại là cô gái nhõng nhẽo

- ‘của anh’, mình nói

- ‘hả?’, em hỏi lại

- ‘của anh’, mình lặp lại và nói to hơn

- ‘hả?ko nghe’, em nói và mình biết em không muốn câu trả lời đó

- ‘của em, đc chưa?’,mình nói, em vẫn ôm mình và mình chẳng thấy mặt em lúc đó ra sao. Mình chỉ có cảm giác em ấm áp.

- ‘thứ gì trên người anh cũng là của em, thân thể anh là của em, nên vậy em chưa cho phép thì nó ko đc bị gì, nghe chưa?’,em nói rõ ràng như phân chia tài sản hay ranh giới,hoàn toàn nghiêm túc.

- ‘ohm, biết rồi’, mình nói. Rồi mình thấy đau ở vai, thì ra em cắn vào vai mình, cắn khá đau.

- ‘xong, lần sau thì đừng trách, đi cho cố vô rồi tông xe’, em buông mình ra nói như hăm dọa, mình nhìn em, thấy em thân thương

Rồi em đứng lên bỏ vào toilet, mình thì nằm xuống giường và mong thời gian trôi chậm thôi, để mình được bên em gia sư của mình nhiều thêm nữa.

Truyện Chữ Hay