Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

. “ lâu rồi em không yêu mà không toan tính, đơn giản là trao đổi lẫn nhau. Trơ trẽn quá hả? Thứ gọi là tình yêu, lâu rồi trở nên vô nghĩa. Nhiều khi em nghĩ mình trẻ con, bày đặt ra vẻ oán giận tình yêu. Mà em đâu oán giận, chỉ là chẳng còn gì để yêu”

. “con trai thích con gái còn trinh mà, bảo là trong sạch, mất rồi thì bảo là dơ bẩn. Nhỏ bạn em quen thằng kia khi nó đã mất trinh, nó nói thật với thằng đó, anh đừng yêu em vì em không còn trong trắng. thằng đó nói, thế àh? Thôi, em mất rồi thì thôi. Haha, vậy cuối cùng yêu là vì gì?Hay đời em gặp toàn thằng khốn nạn?”

. “em từng hoảng sợ vô độ, còn nghĩ là mình phải kiếm tiền vá trinh để sau này lấy chồng. Nhưng sau nhiều lần em nghĩ lại, nếu yêu ng cuối cùng, em cũng sẽ nói thẳng là em đã mất trinh nhưng em vẫn còn trong sạch, em không nghĩ mất trinh là thứ gì dơ bẩn. Ủa, sao em lại nói những chuyện này nhỉ?”

. “anh muốn biết em có bao nhiêu người yêu ko?nhiều lắm. C, D, HA….đó là người đầu, lúc sau thì ko đáng kể, vì quen chẳng tới đâu. giờ thì là anh. Em ngủ với ng là C và HA. Biết là nói những thứ này xong thì anh cũng ko bỏ em.Vì anh đang rất yêu em, em tự tin quá ha?”

. “em đã cảnh báo anh là đừng yêu em, nhưng anh cứ yêu. Nên em cũng yêu thử lại anh, em cũng muốn biết thiên thần thì đòi hỏi gì ở em?”

. “ nhưng em thích ngủ cạnh anh, vì biết chắc anh sẽ chẳng làm gì em. An toàn tuyệt đối. Em muốn anh thương em nhiều nhiều, nhưng em lại sợ hi vọng vào ng mới. Nhưng em cứ luôn hi vọng vào anh”

. “thì ra em vẫn còn khao khát được yêu điên cuồng, em cũng còn trẻ, t àh, em cũng có quyền được yêu lần trọn vẹn phải ko anh? Cứ yêu, cứ sai, rồi lại thèm yêu”

. “ C là người hơn em t, người đầu tiên em yêu. Anh ta đến khi em là cô bé mới lớn thiếu tình thương gia đình, anh ta ân cần lắm, thương em và hay gọi em là thỏ con. Sau cùng anh ta cũng quen chị Q, rồi trâng tráo nói là em quyến rũ anh ta. Liệu còn có thể tin ai trên đời?”

. “D là bạn thân của em cũng là người yêu em. Em học chung lớp với D, ngồi cạnh nhau. Tình bạn này kéo dài lâu thật lâu, ngay cả trong lúc em quen C. Em ko biết là D yêu em, khi biết rồi thì sợ mất tình bạn, em chối bỏ D. Sau cùng thì mất hẳn D. Để em nói nha, em muốn thế.”

. “ HA là người thứ , anh ta ăn chơi, giang hồ nhưng tốt với em lắm. Anh ta cho em tiền, cho em cuộc sống về đêm quên đi muộn phiền nhưng đòi hỏi tình dục vô độ. Dù anh ta hoàn toàn có thể tìm người khác để làm thứ đó, cho tới khi HA và em chia tay, vì em chán rồi thì tới h HA vẫn chưa quen ai, cứ theo em mãi. Vì tình dục hay vì yêu, em ko rõ”

. “Em học hết năm nhất là HA đã đòi cưới em, HA học hàng hải và là con , em thì dù có chết vẫn ko thể lấy chồng như HA. Dù có yêu em ntn thì HA vẫn ko bỏ được những thói quen ăn chơi.”

. “ em hơi ác khi kể anh nghe mấy chuyện này, nhưng tự dưng em muốn thế, chẳng muốn giữ gì lại. Nói sớm, anh khôn thì chạy sớm. Haha”. Em nói vậy thôi nhưng mình biết, em đang sợ mình chạy mất. Hay mình bị lây bệnh tự tin của em gia sư??

. “àh quên, chúc anh ngày mới vui vẻ. Đồ ngok ngủ như heo, mau dậy đi”

. “hôm nào anh thử cõng em nha, em thích được cõng.Hồi nhỏ thích đc ba cõng, mà chẳng g được cõng, mà anh tập tạ đi, cho vai rộng ra. Cõng em, em sẽ ngoan ngoãn ngủ trên lưng anh. Linh kute đòi hỏi nhiều quá ha?”

. “em muốn khi em đưa tay ra, anh sẽ luôn nắm lấy. Khi em quay đầu lại, sẽ luôn thấy anh, những khoảng trống trong em em chưa từng tự tin có thứ gì có thể lấp đầy. ”

. “đọc chắc mỏi mắt lắm rồi phải ko? Không biết em đang nói nhảm gì nữa, biết là nói nhảm mà vẫn cứ muốn nói. vì không nói thì chẳng biết nên làm gì. Cứ thấy trống rỗng sao ấy”

. “em muốn dù không còn yêu nhau thì anh vẫn phải nhớ tới em cho tới chết, cứ nhớ dai dẳng hằng ngày. Em ác ha, nhưng em thích thế. Anh ko có quyền quên em”

. “em là người phụ nữ bình thường nhưng em yêu anh theo cách không bình thường. Em tự tin là anh có yêu em, nhưng em cũng biết, có thể anh đang ngộ nhận. nên thôi, ko hi vọng làm gì. Nói thế mà đang hi vọng. Ôi, điên rồi”

. “anh và em, rồi sẽ đi về đâu? Anh có từng nghĩ chưa? Sương mù dầy đặc, đi mãi lại lạc lối”

. “sắp tin nhắn rồi, vẫn muốn nhắn hoài,dù hết biết nói gì. Nói gì đây nhỉ? Em đi học bài sau khi nhắn xong tin nhắn nữa. Học kì nào em cũng lãnh học bổng đó nha. Tự hào quá, hehe.”

. “em có thể nói không: ‘em nhớ anh’.Con gái luôn thích con trai nhắn tin trước, ko phải vì ko nhớ con trai, mà muốn biết là con trai luôn nhớ con gái. Nhưng con trai lại nghĩ, sao mình phải nt trước hoài. Em nhắn tin nhiều ntn, mà toàn nhắn trước. đủ để lần sau anh có giận thì cũng nhắn tin cho em trước. Nhớ đó”

. “tin thứ rồi. yêu em vì em là em thôi, đc không? Ngủ đi, ngoan nha. Đồ con heoooooooooooooo”

Suốt tin nhắn mình đọc, đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác. Vui có, buồn có, thót tim chờ đợi có, hạnh phúc có. Mình không hiểu nổi tính cách em gia sư là như thế nào. Liệu những tin nhắn đó có phải là em đã yêu mình??? Kể cho mình nghe về những chuyện tình của em, em muốn mình biết để làm gì, em muốn nói gì?

Yêu là đùa, nhưng đùa lại là yêu. Có phải thế? Mâu thuẫn và đan xen lẫn nhau?

Mẹ mình vẫn chẳng đá động gì tới chuyện của mình, có lẽ là chưa tới lúc. Mình cũng mong mẹ nói để nói thẳng thắn lần, giấu hoài cũng không được. Cứ thẳng thắn cho dễ sống. Sau những tin nhắn của em gia sư, mình càng quyết tâm là phải đi tới, dù có như thế nào?

- ‘alo’, tiếng em gia sư trong điện thoại. Mình gọi cho em khi nghĩ đã tới giờ em ngủ dậy. Mình cũng có nhiều thứ muốn nói, nhiều thứ muốn em hiểu lòng mình.

- ‘em đang ngủ àh?’, mình hỏi vì nghe giọng như còn ngái ngủ

- ‘ohm, mà vừa dậy. Anh gọi chi vậy?’, em hỏi mình bằng giọng ngọt ngào thoải mái

- ‘gọi thôi, nghe giọng em’, mình tự dưng ko biết nên nói gì, lại đơ hết lưỡi.

- ‘uhm, nói đi’, em nói. Biết cách làm khó người khác

- ‘hả?em ăn sáng chưa?’, mình nói đại

- ‘xì, biết ngay mà. Ngốc kinh niên’, em nói giọng tinh ranh.

- ‘gì trời, em muốn nghe anh nói yêu nên chờ hoài àh?’, mình hỏi.

- ‘mơ đi con’, em trả lời cụt ngủn

- ‘uhm, anh yêu em,nghe rồi vui nha. Cám ơn anh đi’, mình nói chọc em

- ‘gớm, ai thèm. Bữa này biết nịnh nữa’, em gia sư cười nói

- ‘hahaha’, mình cười trong điện thoại

- ‘thật hả?’, mình nghe em hỏi. Mình biết tâm trạng em tệ và bất ổn

- ‘uhm, chắc chắn’, mình nói chắc nịch. Hôm nay em lạ thật, như em đang đau khổ nhiều lắm, lo sợ nhiều lắm. Muốn ôm em chặt.

- ‘ngủ tiếp đây’, em nói sau khi khoảng im lặng. Tự dưng linh cảm em đang khóc. Mình thấy nhói đau vì chẳng thể giúp gì, bất lực và ngu ngốc.

- ‘có ngủ đâu mà xạo, đừng khóc anh tới chở đi rồi khóc’, mình nói trong hoảng loạn, cứ nghĩ em khóc mình lại thấy rối tung.

Sau câu đó mình liền nghe tiếng em nấc trong điện thoại, mình không nỡ cúp máy, vì mình toan chạy tới nhà em.

- ‘đơi anh chút’, mình nói rồi định cụp máy tới nhà em.

- ‘thôi, yên đi’, em nói. Mình lặng yên nghe tiếng em khóc, oan ức và nức nở. Sự cô đơn thường giết chết con người ta vì những khoảng trống trong lòng làm ta khắc khoải trong đau đớn. Chắc tâm trạng em gia sư giống thế.

- ‘khóc đi, có anh mà’, mình nói đơn giản vì chẳng biết nói gì nhiều hơn.

Em cứ khóc…Nhiều lúc mình có cảm giác bên ngoài trời đang mưa, cứ rả rích và dai dẳng. Cuộc sống kì thực là một bức tranh nhiều màu sắc và người ta luôn phải sống bằng cách nào đó. Mỗi người hoàn cảnh nên thực chất chẳng ai có thể phán xét ai đúng ai sai. Mình chẳng là họ nên không hiểu sao họ lại như thế?

Con gái cần lời yêu

Con trai cần cảm giác yêu.

Sau đó em gia sư và mình cúp máy. Mình tin là khóc xong sẽ nhẹ nhõm.

Chiều, mẹ mình đã đi làm tóc từ sớm, mẹ làm kiểu uốn xoăn bồng bềnh gì đó. Nhìn cũng đẹp, mẹ mình trang điểm kĩ càng rồi mặc cái áo đầm dài màu đen có nhiều ánh lấp lánh kim tuyến. Mình tự hỏi, nhìn mẹ đẹp vậy, ba có chạnh lòng? Mình có vài thằng bạn, khi chia tay người yêu xong thời gian, mấy đứa đó đều có cảm giác tiếc nuối khi thấy người yêu cũ ngày càng đẹp, càng ngon lành mà.

Mình chẳng chuẩn bị gì nhiều, cứ quần jeans áo thun như thường, mang đôi giày mới mới hay để đi ăn đám cưới mang thôi. Thằng em thì xí xa xí xớn, nôn nao cả ngày. Hôm nay mẹ mình cho nó nghỉ học, nó rộn ràng quên cả ngủ trưa, đúng là trẻ con ham đi đám cưới. Mình nhớ hồi bé hình như mình không thế. Mẹ mình lái camry của mẹ chở mình và thằng em đi. Cũng ko biết mẹ có bằng lái từ hồi nào, lái rất ngon lành.

- ‘mày ham đi đến vậy àh?’, mình hỏi thằng em, nó ngồi bên mà cứ hí hửng làm mình phát mệt vì cứ lảm nhảm hát lung tung.

- ‘đám cưới vui mà anh hai, mai mốt đám cưới anh hai em còn vui nữa’, nó nói, mình ngạc nhiên. Gì mà đám cưới gì ở đây

- ‘anh hai mày ai thèm lấy’, mẹ mình cười nói. Mẹ mình chắc cũng vui không kém gì thằng em. Mình im im, chưa kịp nói gì thì thằng em nói

- ‘anh hai lấy cô giáo đó mẹ’, mình phát điên với thằng em quá. Ngây thơ không đúng lúc, ai mượn nó nói chứ, mẹ mình đổi sắc mặt hẳn, bắt đầu không vui. Cái thằng nhiều lời.

- ‘nói bậy gì vậy?’, mình trừng mắt nhìn nó, như muốn nói mày im miệng dùm tao. Nó cứ ngây thơ

- ‘nói đúng mà, anh với cô giáo yêu nhau chứ gì nữa’, nó nói chắc nịch bằng cái kiểu tỏ ra hiểu biết lắm. Thằng em mình rất ghét bị kêu là trẻ con, nó luôn tỏ ra làm người lớn, nhưng lại nói là thấy ma trên tầng nhà trên xong lại tự nói trên đời không có ma, đó là người tia chớp. Ăn nói kiểu đó mà không chịu làm con nít, cứ mỗi lần kêu nó đồ con nít nó tức điên. Phát nản cả ra. Chẳng lẽ mình quăng nó xuống xe, nói lung tung chẳng biết là anh trai mình đang khổ sở.

- ‘bậy bạ’, mẹ mình gằn giọng. Thằng em mình thế là im luôn, mình thấy mẹ thay đổi hẳn thái độ, mẹ không chút vui vẻ. Mình ban đầu cũng e ngại lắm nhưng rồi lại muốn mẹ tức tối hay gì thì nói nhanh nhanh. Mình sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ lần cho chắc chắn. Thằng em im được lát lại bắt đầu hát lung tung.

Không khí trong xe chắc sẽ trở nên ngột ngạt nếu không có giọng thằng em hát lảm nhảm mấy bài của Big Bang. Từ đó về sau mình và mẹ đều im lặng, ko ai nói lời nào. Mình tới ăn đám cưới ở nhà hàng Nam Bộ trên đường Âu Cơ, không xa nhà mình lắm nên đi xe chút là tới. Mình và thằng em vào trước, mẹ mình vào sau. Mình vào tới là đã thấy cô dâu chứ rể, chị họ mình năm nay t, nhìn cũng chững chạc lắm rồi. Chị lấy chồng mà cả họ đều mừng vì chị rất kén chọn. Chú rể chồng chị thì t, dáng người nho nhỏ nhưng có vẻ nhanh nhẹn.

Mẹ, mình, thằng em ngồi chung bàn, trong bàn có vài mấy đứa anh em họ với cô tư của mình, có con nhỏ nào lạ hoắc ngồi kế cô tư nữa. Mình chẳng quan tâm lắm, chỉ thấy nó mặc cái áo đầm màu đỏ, tóc làm kiểu cọ gì đó rất cầu kì. Dòng họ mình lớn nên nhiều người trong họ mình chẳng biết ai ra ai, mình nghĩ nhỏ đầm đỏ là anh em họ xa gì của mình. Mẹ mình ngồi nói chuyện với nhỏ đó rất thân mật, hình như thích thú lắm. Mẹ vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng người họ nhìn mình.

- ‘T, mẹ giới thiệu cho con, đây là Nhung, con gái sếp mẹ’, mình ngỡ ngàng, thì ra nhỏ mặc đầm đỏ chẳng phải là bà con nhà mình. Mình biết bà sếp của mẹ mình, mọi người hay gọi là cô hai. Bà ta có nguyên vườn lan dưới hóc môn và mẹ mình thỉnh thoảng xuống đó chơi. Mình hiểu ý của mẹ mình rồi, thì ra kiếm người làm mai cho mình. Nực cười thật chứ thời này thời nào mà còn làm mai và nhỏ đó không biết nghĩ gì đi chịu làm mai, nhìn người cũng đâu có xấu hay gì đâu mà phải cần mai mối. Mình quyết tâm tỏ thái độ không thích ngay từ đầu. Vớ vẩn hết biết. Mình chỉ cười xã giao,chẳng nói gì. Nhỏ đó cũng cười và nói liên tục với mẹ mình.

Suốt buổi tiệc, mình chỉ ăn rồi uống và nói chuyện với thằng anh họ với mấy đứa em họ khác, chẳng nói gì với nhỏ Nhung và cũng chẳng quan tâm nhỏ nói gì với mẹ mình. Nhỏ này không uống được bia hay giả vờ thế, mình thấy nhỏ uống nước ngọt. Nói gì mà nói lắm, không ngưng được, mình tưởng tượng tới cảnh nhỏ đó và mẹ mình sáp lại, nói suốt không hết chuyện. Nhỏ này nhỏ hơn mình tuổi, đang học Huflit, chưa có người yêu và nhiều chuyện. Cái thông tin đoạn đầu là lúc sau về nhà mẹ mình hào hứng cung cấp, còn cái thông tin nhiều chuyện là mình tự thấy được. Lúc ở nhà mẹ mình còn cẩn thận quăng cho mình tờ giấy số điện thoại của nhỏ Nhung và kêu mình làm quen. Mẹ mình phải viết ra giấy vì mẹ kêu mình lưu vào điện thoại mình làm lơ. Mẹ tuyệt nhiên đâu đá động tới em gia sư, thứ mẹ muốn là làm mai cho mình nhỏ Nhung và rồi mọi thứ êm đẹp theo ý mẹ là không dính dáng gì tới em gia sư nữa.

- ‘T, con chở bé Nhung về đi’, mẹ mình cười nói với mình sau khi ăn đám cưới xong, nhưng ánh mắt vẫn ko thiếu vẻ nghiêm khắc. Cái kiểu thường ngày xưng mày tao, nay đổi thành xưng mẹ con, mình nghe không quen nổi da gà mấy lần

- ‘có xe đâu chở mẹ’, mình nói. Mừng vì nãy mình toan lấy xe máy đi rồi tính lúc ăn đám cưới xong ghé nhà em gia sư luôn. May mà mình ko đi xe máy, không phải chở nhỏ về rồi.

- ‘đi xe của Nhung kìa’, mẹ mình nói. Chưa kịp mừng thì nhận ra mẹ mình tính toán từ trước nên muốn mình đi chung xe.

- ‘thôi, con về học bài nữa với chở Nhung về con đi bằng gì về’, mình nói, bực mình quá rồi. Mẹ mình bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ như không hài lòng, mình mặc kệ. Mình không thích sao cứ ép

- ‘anh chở em về rồi anh đi xe em về luôn, bữa sau em tới lấy’, giọng nhỏ Nhung nhỏ nhẹ, nhỏ cười cười. Theo lẽ nhỏ phải nói, nhỏ tự về được rồi, còn sớm chán chứ có phải khuya khoắt gì đâu mà nói.

- ‘uhm, vậy đó, chở em về đi con’, mẹ mình nhấn mạnh với mình. Mình thấy cũng kì vì nhỏ Nhung cũng nói tới đó mà mình còn không chở thì kì quá, rồi còn chuyện của mình và em gia sư. Mình làm căng quá với mẹ mẹ mình càng khó khăn mình càng mệt thêm.

Thế là mình theo nhỏ ra lấy xe và chở nhỏ về, nhỏ Nhung đi chiếc vespa màu cam, còn mặc thêm đầm đỏ. Lòe loẹt kinh khủng, mình nhận xét thế hay mình không ưa và thấy thế.

Nhỏ hay ra điệu bộ e thẹn nhìn không giống ai.

- ‘nhà em ở đâu?’, mình hỏi nhỏ, lúc này nhỏ đã ngồi sau mình.

- ‘đường An Dương Vương áh’, nhỏ Nhung nói nhỏ xíu

Sau đó mình chở nhỏ thôi mà chẳng nói thêm gì.

- ‘anh học trường gì?’, nhỏ bắt chuyện

- ‘anh học bên ’mình nói ngắn gọn, không hỏi thêm gì.

- ‘anh có người yêu chưa?’, nhỏ hỏi mình, mới quen chút xíu đã hỏi câu này, không biết nhỏ đang nghĩ gì nữa

- ‘rồi, anh có rồi’, mình trả lời dứt khoát với hi vọng nhỏ hiểu ý mình nói.

- ‘buồn s, chưa cưới chưa thành vấn đề’, nhỏ nói. Mình cũng im luôn chẳng nói gì

Mình chạy tới đường An Dương Vương với tốc độ nhanh hết mức, mình hỏi nhỏ nhà ở đâu, nhỏ bắt đầu chỉ mình. Sau cùng mình đậu xe trước căn nhà tầng lầu, nhỏ Nhung nói là nhà nhỏ, mình chạy xe lên lề dùm nhỏ. Mình tính bắt xe ôm về nhà mình hay gọi thằng bạn nhà gần đây qua rước, mình không dại gì mà đi xe nhỏ về rồi lại dây dưa thêm cái đoạn trả xe.

- ‘anh dắt xe lên lề chi, anh về luôn đi’, nhỏ nói hơi ngạc nhiên

- ‘thôi, em chạy xe vào nhà đi anh đi xe ôm được rồi mà’, mình cười nói lại và nhận thấy vẻ mặt nhỏ không vui

- ‘anh sợ em àh’, nhỏ nói giọng buồn buồn. Mình sợ nhất cái điệu bộ này của con gái, làm mình thấy khó xử’

- ‘không, phiền em thôi chứ anh có gì mà sợ, haha’, mình cười nói.

Rồi nhỏ bấm chuông cửa, ai đó như người giúp việc ra mở cửa, nhỏ bước vào nhà mà ko dắt xe vào. Mình đứng ngẩn người ra sau mình sợ nhỏ đóng cửa mình dắt xe vào dùm nhỏ, mình đi xe ôm về. Kết thúc cái trò mai mối ngay từ đầu, mình đối xử với nhỏ vậy chắc nhỏ cũng hiểu ý mình, hơi bất lịch sự nhưng mình chẳng muốn gây hiểu lầm gì gì đó. Nếu mẹ làm mai cho mình, sao không làm mai ở cái đoạn mình ế nhệ ra đó, chẳng có ma nào ngó ngàng. Giờ vừa có người yêu thì đi làm mai. Không hiểu nổi tính toán kiểu gì.

Mình về tới nhà thì thấy mẹ mình ngồi sẵn ở phòng khách, mình đi vào nhà rồi vào phòng, lát sau mình lấy nước uống thì mẹ mình hỏi mình

- ‘mai Nhung tới lấy xe hả?’, mẹ mình chắc đang đinh ninh là mình chạy xe về nhà

- ‘nãy con đi xe ôm mà’, mình noi, thấy mẹ đổi thái độ không vui.

Nhưng mẹ mình chẳng nói gì thêm rồi đi về phòng. Sống ở thế kỉ mà mang tư tưởng thế kỉ , làm mai với chả làm mối. Mình tưởng cái việc mai mối chỉ dành cho những người ế chứ có bồ có vợ chồng ai mà làm mai làm gì. Mẹ mình muốn ngăn chặn thì mình hiểu, nhưng chẳng ngờ là thời này còn đi làm mai làm mối.

Mình vào phòng gọi cho em gia sư, tối thứ bảy mà chẳng được gặp em gia sư. Mình thấy buồn

- ‘alo, đi đám cưới vui ko anh?’,em gia sư hỏi mình. Nghe giọng em ấm áp, em mà biết việc mẹ mình làm mai mối chắc buồn lắm

- ‘tạm àh, có gì đâu, em đang làm gì đó?’, mình hỏi

- ‘em đang học bài, luyện nghe nói’, em nói

- ‘em học nhanh ra trường đi làm nuôi anh hả?’, mình đùa

- ‘ohm, học xong em kiếm nhiều tiền, cho anh mươn’, em nói nhanh chóng

- ‘em ghê thiệt, cho luôn đi còn mượn gì’, mình nói

- ‘uhm, mơ đi nhóc. Đi ăn đám cưới có gặp em nào xinh ko?’, em gia sư hỏi mình

- ‘có nhiều em xinh lắm’, mình nói

- ‘thôi nha, cúp máy đây’, giọng em nặng liền, ra ý không vui

- ‘hahah, bữa này ghen dữ ta’, mình chọc em

- ‘ngủ rồi ah?sao mơ nhanh thế. Em nói đó, lo mà dòm gái cho cố vô’, em gằn giọng dặn mình, mình thấy vui lắm.

- ‘ohm, biết rồi, em dữ quá anh sợ lun, haha’, mình cười vì vui

- ‘ở đó mà nói cố rồi đi dòm gái, hức’, em nói giọng giận hờn

- ‘anh nhớ em quá’, mình nói, cảm giác muốn nghe cái mùi ở tóc, ở môi, nồng nàn ấm áp mãi

- ‘dòm gái đã về nói nhớ hả?’, em vẫn còn nói cái vụ kia

- ‘anh nhớ em, anh nhớ em, em ko nghe àh?’, mình nói

- ‘cúp máy học bài đây’, em nói vậy, chắc đang ngại

- ‘ohm, học đi nhok’, mình cười nói

- ‘em nhớ anh’, em nói nhanh rồi cúp máy, mình chẳng kịp nói gì nữa. Cái đồ bướng bỉnh ngốc nghếch đòi yêu thương. Thỉnh thoảng em đơn giản thế thôi

Thứ bảy cuối tuần, trời không mưa. Và mình hi vọng chuyện gì rồi cũng qua, như trời sau mưa.

P/s: mình bị tông xe gãy tay nhưng sẽ up tình hình đều đều vì chắc gãy tay ít đi chơi, Cám ơn mấy bạn đã luôn ủng hộ mình và xin lỗi vì thời gian qua mình làm ăn rề rà quá

Say nắng gia sư của em trai

Update ngày //: chủ nhât, ngày thứ yêu nhau

Sáng chủ nhật, mẹ mình nói hôm nay nhà có việc, không được đi đâu chơi. Mình nghi ngờ việc này dính tới nhỏ Nhung đầm đỏ tối hôm qua

Mình đang tính sáng này rủ em gia sư đi chùa, người ta nói khi vào chùa tâm thần thanh tịnh, sẽ suy nghĩ thấu đáo và ít mệt mỏi hơn. Thế là kế hoạch không thực hiện được.

Em gia sư nói đi gặp bạn bè cũ… Lại thêm ngày không gặp nhau

Mình ở nhà nhà chủ nhật chẳng biết làm gì nên lại tìm thông tin việc làm và lướt web, mẹ nói có việc mà chẳng thấy việc gì. Mẹ mình cũng đi siêu thị từ sáng tới giờ. Khoảng gần giờ mẹ và thằng em về với khệ nệ nhiều đồ lắm, mình chạy ra khiêng phụ thì thấy nhỏ Nhung không biết từ đâu cũng khiêng đồ vào. Đúng là phiền, mình khiêng đồ rồi đi thằng vào phòng, chẳng nói gì. Mẹ mình chẳng bít tự khi nào trở nên hành động như trẻ con.

Nhỏ Nhung nấu ăn cùng với mẹ, mình nghe tiếng cười đùa vui vẻ lắm. Mình đeo headphone mở nhạc to ầm ầm trong tai. Nhỏ Nhung và mẹ muốn làm gì thì làm, thằng em mình ngồi chán ở chỗ mẹ nghịch lại mò vào phòng mình,

- ‘anh hai hết thích cô giáo hả?’ thằng Tuấn hỏi mình. Sao con nít gì mà toàn quan tâm chuyện đâu đâu.

- ‘sao nữa?’, mình hỏi nó

- ‘thì anh hai thích cô giáo, giờ anh hai thích chị Nhung, vậy hết thích cô giáo àh?’, nó nói, sao nắm bắt tình hình nhanh thế không biết

- ‘mày hỏi chi?’, mình còn bực cái vụ nó ăn mì gấu yêu với cái vụ nó bép xép hôm qua.

- ‘em thích cô giáo hơn’, nó nói, mình dịu lòng hẳn. Ít gì thì mình cũng có đồng minh, dù đồng minh chỉ là thằng nhóc.

- ‘uhm, vậy nên mày đừng bép xép cái miệng vụ tao với cô giáo mày’, mình dịu giọng dặn dò nó

- ‘em biết mà, cho em chơi gunny nha’, nó mè nheo, mình biết là nó do chơi game mới ngoan ngoãn như vậy

- ‘sao sáng nay chị Nhung tới đây vậy?’, mình dò hỏi nó,thằng em mình hay đi cùng mẹ nên chắc nó nghe được nhiều thứ.

- ‘anh hai ko biết gì hả?’, nó nói vẻ hơi ngạc nhiên. Làm sao mà mình biết được

- ‘biết gì?’, mình hỏi

- ‘Thì mẹ nói là chị Nhung là con dâu mẹ, sau lấy anh hai’, nó nói, mình không nghĩ mẹ và nhỏ đó thân tới mức này, con dâu với cả vợ mình. Mình mà không đến được với em gia sư thì cũng chẳng thể tới với nhỏ Nhung.Chắc chắn là như thế

- ‘nhảm nhí’, mình buột miệng nói

- ‘xong em nói mẹ là anh hai lấy cô giáo thôi, mẹ chửi em, nói em không nói vậy nữa’, thằng em nói tỉnh bơ, mình nghe thôi cũng thấy bực mình, mình phát chán với mấy trò nhảm nhí này.

- ‘nhỏ Nhung biết cô giáo mày không?’, mình hỏi tự dưng tò mò quá. Mình gặp nhỏ lần hai, cả hai lần đều có cảm giác đã từng gặp và quen quen, không phải kiểu cảm giác nhớ nhớ như định mệnh hay yêu thương gì chỉ là cảm giác quen quen như đã gặp đâu đó trong quá khứ, không đủ ấn tượng để mà nhớ nhưng vì đã từng gặp nên có cảm giác ấy. Mình nói thế tại mình thấy một chi tiết quen là cái dây chuyền nhỏ Nhung đeo, mình đã gặp rồi, kiểu dây chuyền như lâu đời lắm rồi. Hơi nhảm và điên khùng nhưng mình có cảm giác đó. Chắc cảm giác chỉ là sai và lung tung thôi

- ‘biết mà, mẹ nói với chị Nhung đó, tại em nói anh lấy cô giáo nên chị Nhung hỏi xong mẹ nói”, thằng em trả lời rành mạch.

- ‘mẹ nói cô giáo mày thế nào?’, mình hỏi nó bâng quơ, giả vờ không bận tâm nhiều lắm. Thằng em cũng chơi game say mê, nó trả lời theo nghĩa vụ nhưng rất nghiêm túc vì cũng sợ mình đòi lại máy không cho chơi nữa.

- ‘mẹ nói cô giáo là dạy em mà cô giáo với anh hai hình như yêu nhau, mẹ nói với chị Nhung mẹ không ưng cô giáo, đó mẹ nói như vậy đó’, mình nghe xong hơi ngạc nhiên vì theo thông thường là đứa con gái bình thường khi nghe vậy thường sẽ nghĩ mình là vật thế thân, có lí do gì chăng? Mình không rõ lắm vì lí do gì mà nhỏ khi nghe vậy mà chịu. Nếu là vì lí do yêu mình thì hoàn toàn không căn cứ, có quen biết gì mà yêu đương. Trừ khi nhỏ là người đã từng quen với mình, có quen mình và có lí do gì làm việc đó. Đầu óc mình tưởng tượng quá xa, làm như một bộ phim dài tập. Mà nói ra dạo này cuộc sống của mình có nhiều thứ lạ kì như tất cả, từng bước từng bước là sự sắp đặt của ai đó.

Cuộc sống thì vốn không đơn giàn, nó chẳng giống suy nghĩ của thằng em mình, là màu hồng tươi đẹp với việc chỉ ăn, chơi học và có vài nỗi khổ vu vơ như mẹ không cho chơi game hay cãi nhau với bạn, cuộc sống cũng không giống suy nghĩ của mình, thằng con trai t với tình yêu nồng nhiệt và nguyện đi cùng nhau tới cùng với người mình yêu, mình chưa vướng nhiều cơm áo gạo tiền nên thấy mọi thứ cũng đơn giản, chưa quá phức tạp. Nhưng cuộc sống càng không giống suy nghĩ của mẹ, toàn là cơm áo gạo tiền và không tin cái gọi là tình yêu cho lắm.

Mình luôn tin ở mọi hoàn cảnh, mọi thời điểm, tình yêu luôn tồn tại

Ở từng giai đoạn trong đời, mỗi người sẽ mang những suy nghĩ khác nhau.Trách người này ngu, người kia dở hay bản thân ta nông nổi. Ta chẳng thể có suy nghĩ chín chắn thấu đáo hay tính toán thiệt hơn kĩ lưỡng như người đã từng trải, đã qua các giai đoạn cuộc đời và đã không cho phép bản thân sai lầm. Mình suy cho cùng cũng chỉ là thằng trai mới lớn với suy nghĩ bồng bột, điên cuồng. Nhưng đó là quyết định cùa chính mình ở hiện tại, mình ko thể lấy cái thấu đáo, cái tính toán kĩ lưỡng của mẹ áp vào mình. Nếu làm sai, thì đó cũng là thứ mình trải qua, mình vấp váp và có quyền đứng lên chứ. Đừng ngay từ đầu sợ mình sai mà áp đặt mình, không cho mình sống với đúng lứa tuổi của mình. Đừng bắt mình cân đong đo đếm quá nhiều.

Truyện Chữ Hay