Say Mê

chương 52: thiếu niên như gió 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tổng cộng sáu người, Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương nhỏ tuổi nhất, để hai đứa nó rửa rau, Song Dưỡng Thủy lo rằng sẽ rửa không sạch. Là một người có một chút nghiện sạch sẽ, đương nhiên không thể khoan dung. Vì vậy, hai cậu hai nhà họ Hướng đã nhận việc rửa bát sau bữa ăn.

Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương hoan hô một tiếng, tiếp tục “Cát Ưu nằm” () trên sô pha.

Quyển Quyển xung phong đảm nhận việc xào rau, nhưng Song Dưỡng Thủy biết rõ cô cả này ở nhà mười ngón không dính nước xuân, hơn nữa năng lực phá hoại hạng nhất, để cho cô nàng nấu cơm thật, không ăn được cơm là chuyện nhỏ, đoán chừng phòng bếp cũng có nguy cơ nổ tung.

Vì thế Quyển Quyển không tình nguyện mà nhận việc rửa rau.

Cũng là một cô gái nhỏ, Ngụy Lạc Di hiển nhiên giống Quyển Quyển.

Còn lại hai người, đương nhiên chỉ có thể xào rau nấu cơm.

Lương Vũ nhìn Song Dưỡng Thủy, người đang đeo tạp dề lên người bản thân: “Cậu biết nấu cơm?”

Song Dưỡng Thủy buộc dây tạp dề sau lưng lại xong, gật đầu.

“Không biết lắm, nhưng mà giờ nghỉ trưa tớ đã giở sách dạy nấu ăn xem.”

Cho nên thằng nhóc này là một tên lý thuyết quan trọng hơn thực hành?

Lương Vũ âm thầm lo lắng cho chất lượng bữa cơm tối nay.

Sắp xếp Lương Vũ đi vo gạo, rồi hỏi dì Phương vị trí đặt các loại gia vị, sau khi tính toán thực đơn cho tối nay ở trong lòng, Song Dưỡng Thủy cầm dao bếp bắt đầu thái thịt bò.

“Ăn tối xong, chúng ta phải xác định một chút về thực đơn ngày mai. Sau này ngày nào cũng phải xác định trước một ngày, cho tiện mua đồ ăn, hoặc là xử lý nguyên liệu nấu ăn trước.” Nếu không cũng chỉ có thể xào mấy món nhanh giống tối nay.

Hai cậu út thấy các anh chị tụ tập hết ở trong phòng bếp, vì tò mò mà cũng xúm lại đó.

Song Dưỡng Thủy nhìn Tiểu Miên Dương một cái: “Trước tiên xác định thứ nhất, ngày mai ăn tôm.”

Tiểu Miên Dương lập tức nhoẻn cười.

Không hổ là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, trong lòng anh cả vẫn nghĩ đến cậu mà.

“Nhưng cũng không có khả năng nhất định là tôm hùm lớn.” Song Dưỡng Thủy nhấn mạnh vào chữ “lớn”, “Đầu tiên phải xem có thể mua được hay không. Cho dù có, nếu đắt quá, vượt quá ngân sách bố cho chúng ta, Tiểu Miên Dương em sẽ phải nghĩ cách kiếm lại số tiền này.”

Khóe miệng Tiểu Miên Dương vừa mới nhoẻn lên lập tức cụp xuống: Hừ, quả nhiên không phải cùng một họ, anh không hề thương em.

Lương Vũ ở một bên nhỏ giọng nói thầm một câu: “Anh em, cậu độc ác quá cơ. Đó là em trai ruột cậu đấy.”

“Cậu cũng vậy, nếu muốn ăn thứ vượt quá ngân sách, thì phải nghĩ cách kiếm lại.”

Lương Vũ:……

Quyển Quyển và Nhạc Nở Hoa () ở một bên đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt rau cười thật to.

“Ha ha ha, anh em nói đúng. Muốn ăn ngon, tự mình kiếm tiền đi, may mà em co được dãn được, gặm cải thảo hằng ngày em cũng có thể chịu đựng được mấy ngày.”

“Tốt, ngày mai còn phải có cải thảo, Quyển Quyển muốn ăn.” Song Dưỡng Thủy nhàn nhạt nói.

Quyển Quyển:……

Song Dưỡng Thủy nhìn mọi người xung quanh một vòng, “Những thứ mấy người không ăn được, hoặc không thích ăn, chốc nữa nhớ nói ra, khi lập thực đơn, sẽ cố gắng tránh chúng. Nhưng mà làm dâu trăm họ, cá nhân nhất định phải vì lợi ích của tập thể, sẽ không có chuyện cậu không ăn thịt thì cả tập thể sẽ ăn chay cùng, hiểu chứ?”

Ngoại trừ Quyển Quyển phải gặm cải thảo ngày mai, mọi người đều đồng loạt gật đầu.

Ngụy Lạc Di bỏ hành lá đang nhặt trong tay xuống, yếu ớt giơ tay lên.

“Em không thích ăn hành lá, cả rau mùi và cần tây nữa.” Một câu đơn giản vậy thôi mà mặt cô cũng đỏ bừng cả lên.

Song Dưỡng Thủy gật đầu: “Em không thích những thứ có mùi vị đặc thù sao?”

Ngụy Lạc Di cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, gật gật đầu.

“Ừ, anh nhớ rồi.”

Ngụy Lạc Di cảm kích mỉm cười.

Hai cô gái nhỏ rau xong là có thể khoanh tay đứng một bên xem.

Những công việc còn lại là của Song Dưỡng Thủy và Lương Vũ.

Lương Vũ vốn muốn giúp xắt rau, nhưng kỹ thuật không chỉ vụng về, mà còn rất nguy hiểm, rất nhiều lần suýt chút nữa là cắt vào tay.

Song Dưỡng Thủy không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận việc xắt rau, tiện tay giao cái sạn cho Lương Vũ.

“Đảo vài lần, đừng bỏ muối vội, cho ít nước tương, sai rồi, cái đó là dấm. Chữ to thế mà không nhìn thấy à?”

Lương Vũ nhún vai, vội vàng bỏ lọ dấm xuống đi lấy nước tương.

Song Dưỡng Thủy xắt rau, rồi bảo những người khác: “Ở đây nóng lắm, mấy đưa ra phòng khách đợi đi.”

Quyển Quyển đưa Ngụy Lạc Di ra phòng bếp, cô gái nhỏ vẫn tràn đầy bất mãn với anh cả nhà mình vì chuyện gặm cải thảo.

“Chỉ biết bắt nạt tớ! Hừ, tớ sẽ mách hai bác.”

Ngụy Lạc Di hoàn toàn không hiểu được sự tức giận của Quyển Quyển, ở trong lòng cô, chỉ một lát mới nãy kia, biểu hiện của Song Dưỡng Thủy thực sự có thể nói là hoàn hảo.

Nhưng mà cũng bởi vì điều này, càng lộ ra sự thiếu sót của bản thân.

Cô gái nhỏ không khỏi chán nản.

Bữa tối tổng cộng có sáu món, lượng thức ăn rất dư dật.

Mọi người đều không nắm rõ kỹ năng nấu nướng của Song Dưỡng Thủy, khi hạ đũa đầu khó tránh khỏi có chút lo lắng, sau khi bỏ vào miệng nếm thử xong thì mấy đôi đũa tức khắc bắt đầu đánh nhau.

“Ăn không nói” cái gì đó, đã bị quăng ra sau đầu từ lâu.

Trong số đó, Quyển Quyển giữ đồ ăn gay gắt nhất, y như một con hổ mẹ nhỏ.

Giữa đám quỷ múa loạn, chỉ có Song Dưỡng Thủy và Ngụy Lạc Di là luôn yên lặng.

Cơm nước xong, Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương rửa bát. Song Dưỡng Thủy giữ Lương Vũ ở lại cùng cậu hướng dẫn hai đứa em trai, đồng thời bảo hai cô gái nhỏ mau mau đi lên tầng tắm rửa.

Lương Vũ bày tỏ sự rất không hài lòng với sắp xếp này.

“Rửa bát mà còn cần người ta hướng dẫn? Loại chuyện này làm một cái là biết ngay mà.”

Song Dưỡng Thủy vẻ mặt lạnh lùng: “Cách xa Quyển Quyển một chút. Con bé mới mười ba tuổi.”

“Không phải, tớ……” Lương Vũ vẻ mặt không sao nói rõ được, “Tớ cũng nào có già đâu, chẳng phải tớ cũng mới mười bốn tuổi à, sao cậu nói cứ như thể là trâu già gặm cỏ non vậy?”

Song Dưỡng Thủy chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng: “Không quan trọng cậu bao nhiêu tuổi, mấu chốt là Quyển Quyển mới mười ba tuổi, vẫn là một cô bé. Chú hai giao con bé cho tớ, tớ phải chăm sóc con bé thật tốt.” Đây là trách nhiệm của một người anh cả.

Lương Vũ không hề khách sáo trừng mắt nhìn cậu: “Không có nghĩa khí! Tuổi tâm lý của cậu sẽ không phải là tuổi đấy chứ?”

Bởi vì có một chút nghiện sạch sẽ, Song Dưỡng Thủy tận mắt nhìn chằm chằm hai đứa em trai, xác định bọn chúng đã xối nước rửa sạch nước rửa chén trên bát đũa mới yên tâm.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, bốn người lên tầng tắm rửa.

Mới vừa lên đến đầu cầu thang thì đúng lúc gặp Quyển Quyển đang vội vã đi tới.

“Máy sấy tóc, Manh Manh cần.” Tóc cô ngắn, căn bản không phải sấy khô, nhưng Manh Manh khá chú trọng, rõ ràng trời nóng như vậy, sẽ khô rất nhanh, lại nhất quyết muốn sấy khô trước.

Song Dưỡng Thủy gật đầu: “Anh đi xuống hỏi một chút. Lương Vũ cậu tắm trước đi.”

Cậu xoay người xuống dưới nhà, hỏi dì Phương, sau đó lên tầng, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Điểm Điểm đang tắm, Tiểu Miên Dương đang cầm điện thoại gọi điện.

Song Dưỡng Thủy lỡ nghe được, hình như là đang nói chuyện với đám bạn nhỏ của nó, nội dung cuộc nói chuyện lại là khen ngợi tài nấu nướng của cậu.

Cậu khẽ cười, tiến đến xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Miên Dương, rồi đến gõ cửa toilet, bảo Điểm Điểm lấy máy sấy tóc ra.

Cậu nhóc mới mười tuổi Điểm Điểm tỏ vẻ rất để ý đến chuyện mình bị nhìn thấy khi tắm, lúc đưa máy sấy tóc chỉ mở hé một khe cửa, người trốn ở phía sau cửa, thò một cái đầu nhỏ ra. “Không được nhìn lén đâu đấy, anh cả.”

Song Dưỡng Thủy buồn cười, búng cái trán cậu qua khe cửa.

Song Dưỡng Thủy là người tắm cuối cùng, cũng thuận tay cầm quần áo đi giặt, sau đó bắt đầu giám sát những người khác giặt quần áo.

Lương Vũ lại bắt đầu phàn nàn lần nữa: “Có nhầm không thế, bây giờ nào còn nhà ai không có máy giặt? Kể cả là trải nghiệm cuộc sống đi nữa, cũng đâu cần thiết…… Này, ánh mắt của cậu là gì đấy? Tớ giặt, tớ tự giặt là được chứ gì? Bột giặt ở đâu? Ấy, quần áo của Quyển Quyển đã giặt chưa, có cần tớ giặt giúp cô ấy…… Mé, sao cậu đánh tớ?”

Song Dưỡng Thủy đánh cái người nói năng không lựa lời xong, xoay người đến gõ cửa phòng Quyển Quyển.

Ngụy Lạc Di mở cửa cho cậu, vừa thấy cậu, cái dáng vẻ cụp mi rũ mắt cứ như một nàng dâu nhỏ bị ức hiếp vậy.

Mà Quyển Quyển nhà bọn họ, đang ngồi dựa nửa người vào đầu giường, một chân gác trên đùi chân còn lại, vừa chơi game, vừa không ngừng rung chân.

Nhìn thấy Song Dưỡng Thủy đi vào, tư thế của cũng không hề thay đổi.

“Làm gì?”

“Quần áo đã giặt chưa?”

Quyển Quyển cực kỳ tự hào gật đầu một cái: “Giặt rồi. Tiểu Manh Manh giặt cho em.” Song Dưỡng Thủy có thể thấy là đã nhăn mày, cô nàng vội vàng nói thêm, “Quần lót em tự giặt. Anh nói xem bố em với bố anh nghĩ như thế nào vậy, đã là thời đại nào rồi, còn có nhà ai không có máy giặt chứ, cho dù là trải nghiệm cuộc sống……”

“Có.” Song Dưỡng Thủy đột nhiên ngắt lời cô, “Kể cả là bây giờ, cái nghèo của một vài người còn nằm ngoài sức tưởng tượng của em. Em lười như thế, quần áo cần người khác giặt, lúc hái rau rửa rau cũng luôn lén lút đi chơi, em lớn bằng từng này đi thật xa đến đây để làm gì? Chẳng thà về nhà mà làm con cưng của chú thím hai.”

Cậu đã từng tận mắt chứng kiến, nhìn thấy cùng với bố mẹ.

Lúc ấy bố nói với cậu: “Khi con còn nhỏ, bố mẹ chỉ nói với con rằng, phải kính trọng thầy cô, yêu quý em trai em gái, đoàn kết với bạn bè, không được lãng phí thức ăn, vân vân, những điều đó đều chỉ là một số ít đạo lý dễ hiểu. Hiện tại con đã lớn, bố mẹ đưa con đến đây, để cho con thấy rằng ở nhiều nơi mà con không thể nhìn thấy được trước đây, có người sống khó khăn nhường nào, thậm chí không có nổi cơ hội thay đổi số phận của mình. Mọi thứ con có bây giờ, chỉ là bởi vì con đúng lúc đã được sinh ra trong nhà chúng ta, làm con của bố mẹ. Vì vậy đừng có cảm giác hơn người, đừng coi thường những người không bằng con.” Bố nắm tay cậu, “Con phải có tấm lòng yêu thương, trong tay con có rất nhiều thứ, đừng nắm quá chặt, phải sẵn sàng san sẻ cho người khác.”

Lúc ấy cậu mười tuổi, cùng tuổi với Điểm Điểm cùng Tiểu Miên Dương bây giờ, nhưng vẫn luôn ghi nhớ những lời này trong lòng.

Sự nghiêm túc của cậu làm cho Quyển Quyển hoảng sợ.

Cô nàng bỏ chân xuống, bỏ điện thoại sang một bên, kéo chăn qua ôm vào trong lòng.

“Hung dữ như vậy làm gì? Ngày mai em tự giặt là được chứ gì?”

Ngụy Lạc Di không ngờ lòng tốt của mình lại gây nên chuyện, làm hại Quyển Quyển bị mắng, mặc dù rất sợ Song Dưỡng Thủy lúc này, nhưng cô vẫn e dè nói.

“Do em muốn giúp Quyển Quyển. Anh…… Anh đừng mắng cậu ấy.”

Song Dưỡng Thủy quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô một cái.

Vành mắt của cô gái nhỏ đỏ hoe, đại khái nói thêm một câu nặng lời nữa thôi là sẽ rơi nước mắt.

Sắc mặt cậu hơi dịu đi: “Anh không mắng Quyển Quyển, chỉ là đang giảng giải cho con bé thôi. Cảm ơn em đã giúp Quyển Quyển.”

Ngụy Lạc Di cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn.”

Song Dưỡng Thủy khẽ cười một cái: “Anh đi xem Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương. Chốc nữa hai đứa sang phòng anh xác định thực đơn ngày mai.”

Ngụy Lạc Di khẽ gật đầu, Quyển Quyển trên giường trong nháy mắt Song Dưỡng Thủy xoay người, hung hăng lè lưỡi với anh.

Song Dưỡng Thủy là đồ khốn!

Trong một căn phòng khác, phòng của hai cậu út, căn bản đã quên mất chuyện giặt quần áo này, đang chụm vào chơi game với nhau không biết trời trăng gì.

Song Dưỡng Thủy vừa nhắc, hai đứa lập tức tè ra quần mà lăn vào phòng tắm.

Cậu đứng bên cửa nhìn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, giúp hai cậu em trai giặt cái quần bò dài.

Còn lại áo phông và quần lót khá mỏng nhẹ thì giao cho tự bọn chúng xử lý.

Sau khi tất cả quần áo được giặt xong, mọi người cùng tập trung trong phòng Song Dưỡng Thủy.

Đầu Quyển Quyển nhỏ, ký ức cho những chuyện không thoải mái chỉ có bảy giây. Mặc dù vừa mới bị ăn mắng xong, nhưng lúc vừa vào phòng, cô nàng vẫn không hề khách sáo mà bổ nhào lên trên giường, lăn một cái, ngồi dậy, ngồi xếp bằng ở giữa giường.

Lương Vũ đợi cả ngày, rốt cuộc cũng có cơ hội đến gần Quyển Quyển, đang định tỉnh như không ngồi xuống bên cạnh Quyển Quyển thì nhìn thấy Song Dưỡng Thủy đưa ánh mắt muốn giết người qua.

Lương Vũ cười trừ một cái, yên lặng ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

Mấy người khác đã lần lượt chen chúc ngồi lên trên giường xong.

Song Dưỡng Thủy lấy giấy bút từ trong túi hành lý của mình ra, kê trên tủ đầu giường, soàn soạt viết hai hàng chữ.

“Trên đây là những thứ ở đây hiện có, không phải mua, nếu mấy người muốn ăn thứ khác, thì hãy nói ra, chúng ta xem xem kết hợp như thế nào. Nhưng……” Cậu mím môi dưới, “Cũng phải suy xét đến kỹ năng nấu nướng của tôi. Phức tạp quá thì không được.”

Mọi người cười vang.

Quyển Quyển tích cực nhất, chộp lấy tờ giấy kia, đầu tiên là cảm thán với trí nhớ tốt của Song Dưỡng Thủy, sau đó hai mắt cô mở to, kêu lên như phát hiện lục địa mới.

“Anh cả, có phải anh bỏ sót mất một mục hay không. Em thấy bên cạnh chỗ nuôi gà hình nuôi một con heo.”

Song Dưỡng Thủy nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Cho nên ý là em muốn làm thịt con heo đó để ăn à?”

———-

() 葛优瘫/Cát Ưu liệt: ngôn ngữ mạng, phổ biến từ năm xuất phát từ chiếc meme nổi tiếng của diễn viên Cát Ưu trong phim “I Love My Family” ( – )

() Nguyên văn là 乐开了花 / Nhạc Khai Liễu Hoa, cả cụm có nghĩa là rất vui vẻ, hạnh phúc. Cụm 开了花 nghĩa là ‘nở hoa’? Vì là nói Ngụy Lạc Di nên mình để là Nhạc Nở Hoa

Truyện Chữ Hay