Trong giới giải trí có câu nói: hơi nổi dựa vào nâng đỡ, rất nổi dựa vào số phận. Vì thế một số người rõ ràng tài nguyên không tồi, nhưng vẫn cứ nhàng nhàng.
Dương Lưu Thư có Hướng Đông Dương chống lưng, được coi là người hưởng lợi tài nguyên (), nhưng nhìn từ góc độ nào đó, vận may của cô cũng phất lên theo.
Hồi cô vẫn là một người mới, thật ra đã quay một bộ phim điện ảnh trước, sau đó mới quay bộ phim truyền hình đã tạo tiếng vang cho cô kia.
Nhưng mà bộ phim truyền hình được phát sóng trước, vì là một bộ phim truyền hình không được người ta xem trọng, lại là một người mới, căn bản không ai nghĩ đến việc phòng cô bùng nổ, kết quả bộ phim đó được hoan nghênh ngoài dự đoán, Dương Lưu Thư bởi vậy nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Sau đó phim điện ảnh chiếu, vai nữ hai cô đóng có hình tượng cực kỳ tốt, mạnh mẽ, có niềm tin, si tình, bản thân lại xinh đẹp, kết cục cuối cùng lại không tốt, có thể nói đẹp mạnh thảm đã chiếm đóng toàn bộ, hơn nữa nhờ hiệu ứng của bộ phim truyền hình, nháy mắt đã thu hút một làn sóng người hâm mộ lớn.
Sự nổi tiếng của cô thực sự khiến người khác phản ứng không kịp, tuy rằng có người năm lần bảy lượt nói cô là vì có người bạn trai tốt, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận, cô thật sự may mắn.
Dầu gì tìm được người bạn trai như Hướng Đông Dương, cũng coi như là một loại may mắn.
Có lẽ cũng vì điều này mà kỹ thuật diễn của cô dễ dàng bị người khác bỏ qua.
Tuy trong ngành có người đánh giá cô rất cao, nhưng người chỉ trích cô cũng nhiều, thậm chí còn trực tiếp chỉ trích rằng những người đã khen cô là vì cho Hướng Đông Dương mặt mũi.
Dù sao đến cuối cùng, anti và fan của cô nhiều như nhau, cũng điên cuồng y fan. Ngày nào trên các bản tin giải trí cũng có thể nhìn thấy fan và anti của cô đang phát khùng.
Mà đối với bản thân Dương Lưu Thư, cô rất mong muốn có thể đạt được thành tựu trong mảng điện ảnh, cho ra đời một tác phẩm tiêu biểu có sức ảnh hưởng. Vì vậy, Dương Lưu Thư kỳ vọng rất lớn vào bộ phim đang quay này.
Nhận được điện thoại của mẹ Hướng là vào ngày thứ ba sau khi bộ phim khởi quay.
Tối hôm đó không có cảnh quay, Dương Lưu Thư cùng A Thanh ăn cơm tối với nhau trong phòng khách sạn.
Điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ.
Cô vốn không muốn nhận, sau lần đầu tự động ngắt, đối phương lại gọi tới, rất có chút ý không bắt máy không bỏ qua.
Dương Lưu Thư chẳng còn cách nào, chỉ có thể nuốt cơm trong miệng xuống, quẹt một cái trên màn hình điện thoại.
“Xin chào.”
Bên kia có giọng nữ truyền đến: “Cô Dương, chào cô. Tôi là mẹ của Đông Dương.”
Thật ra không cần bà tự giới thiệu, Dương Lưu Thư cũng nhớ rõ giọng nói này. Cho dù lần cuối hai người họ đối thoại trực tiếp thế này, đã là năm năm trước.
Loại giọng điệu không nhanh không chậm mang theo một chút kiêu ngạo ấy, cả đời cô cũng không thể quên được.
A Thanh đang ngẩng đầu nhìn cô, Dương Lưu Thư ra hiệu cho cô ấy tiếp tục ăn, mình thì đi đến bên cửa sổ.
Bên kia mẹ Hướng hỏi một câu: “Hiện tại tôi đang ở dưới khách sạn các cô ở, muốn gặp cô một chút, cô có rảnh không?”
Tay cô nắm chặt điện thoại, nắm chặt đến mức gân xanh nổi cả lên.
“Được không?” Đối phương hỏi.
Tay kia của cô chống lên cửa kính, dồn hết trọng lượng toàn thân lên cánh tay đó, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, mới miễn cưỡng mở miệng.
“Hôm nay tôi đóng phim rất mệt.”
“Sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô, chỉ nói vài câu sẽ đi ngay.”
Lời nói mang theo ý cố ép này rất đáng ghét, thực sự giống y như năm năm trước.
Chẳng lẽ bà ấy chưa từng nghĩ rằng, cái thái độ bề trên này của mình rất đáng ghét sao?
“Tôi thấy, hẳn là không cần thiết.”
“Hay chúng tôi lên tìm cô nhé? Cô Dương……”
“Tôi còn đang ăn cơm.” Cô vội vàng ngắt lời bà ấy.
Mẹ Hướng dùng “chúng tôi”, vì vậy có người đi cùng bà ấy sao? Bố Hướng ư?
Nhưng mặc kệ là ai, cô cũng không định giao tiếp với đối phương.
Cô trực tiếp cúp máy.
Tiếp tục ăn cơm, nhưng tay hơi run, cầm đũa không chặt.
Đầu đau, huyệt thái dương giật giật; ngực đau, như không thở nổi; còn có, bụng dưới đau, như có gì đó tróc ra từ cơ thể.
Đời này, cô không muốn gặp lại Hướng phu nhân này, mẹ Hướng Đông Dương.
--
Lần đầu tiên Dương Lưu Thư gặp mẹ Hướng Đông Dương là vào năm năm trước, lúc cô vừa chiến tranh lạnh với Hướng Đông Dương vì chuyện Tồn Tiềm.
Khi đó cô vẫn đang ở trong trường, ngày nọ bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ Hướng.
Giọng đối phương rất vững vàng, lại mơ hồ mang theo chút kiêu ngạo.
“Cô Dương, chào cô, tôi là mẹ Đông Dương.”
Dương Lưu Thư cả kinh trong lòng, xuất phát từ lễ phép, vẫn nhanh chóng chào hỏi: “Bác gái, chào bác ạ.”
Đối phương dùng một loại giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Tôi muốn gặp cô một chút, có tiện không?”
Trong lòng Dương Lưu Thư thật ra rất thấp thỏm, nhưng vẫn đồng ý cuộc hẹn này.
Lúc ấy đã qua trung thu, Hướng Đông Dương đã đến nhà cô chào hỏi bố mẹ cô từ lâu, nhưng anh chưa từng đề cập đến chuyện dẫn cô về nhà gặp người lớn.
Không thể nói là hoàn toàn chưa từng bận tâm, mà khi đó dẫu sao vẫn còn nhỏ, lại bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, dù có khó chịu, cũng chỉ chớp nhoáng.
Không ngờ rằng mẹ anh lại chủ động tìm tới cửa.
Càng không ngờ rằng là đến vào lúc này.
Hai người bọn họ đang xảy ra mâu thuẫn, mẹ anh đến đây lúc này, chẳng lẽ là muốn nói giúp cho Hướng Đông Dương?
Nghĩ vậy, Dương Lưu Thư có đôi chút băn khoăn, chẳng rảnh lo sửa soạn bản thân liền vội vàng ra ngoài.
Cơ thể không khỏe, không dám tự lái xe, hơn nữa xe là Hướng Đông Dương tặng, xuất phát từ lòng tự trọng nhỏ bé, không muốn lái, cô quyết định bắt xe.
Địa chỉ mà mẹ Hướng đưa cho Dương Lưu Thư, Dương Lưu Thư sau khi bắt xe mới biết rằng nó dường như rất bí mật, xuống xe xong còn phải đi một đoạn đường riêng thật dài.
Hơi bị cảm, hơn nữa có thể là vì đang xảy ra mâu thuẫn với Hướng Đông Dương, tâm trạng không tốt, thời gian này cơ thể Dương Lưu Thư luôn rất khó chịu, lúc nào cũng thấy chóng mặt, còn buồn nôn.
Cô đi hết con đường riêng đó mà thở hồng hộc, gần như té xỉu.
Cuối cùng cô được người khác dẫn lên nhà, nhìn thấy mẹ Hướng đang uống trà cạnh bàn.
So với vẻ nhàn thản của mẹ Hướng, Dương Lưu Thử vẫn đang thở hổn hển, trông có chút chật vật.
Có một kiểu người, cho dù cô ta có tỏ ra vui vẻ hòa nhã, nhưng trong xương cốt lại mang theo khí chất bề trên, luôn khiến bạn cảm thấy mình đang bị cô ta coi thường.
Mẹ Hướng chính là kiểu người này.
Dương Lưu Thư dưới ý chỉ của bà, ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
Mẹ Hướng nhìn đánh giá một cái, mỉm cười.
Một nụ cười rất mất tự nhiên.
“Cô Dương quả nhiên trẻ trung xinh đẹp.”
Những lời này, Dương Lưu Thư thật sự không cảm thấy là đang khen cô. Nhưng xuất phát từ lễ phép, cô vẫn nhẹ giọng nói cảm ơn.
Mẹ Hướng đã lớn tuổi, không thể nói là trẻ trung xinh đẹp, nhưng có khí chất khoan thai, rất hợp với hình tượng phu nhân nhà giàu như trong tưởng tượng của người khác.
Bà bưng chén trà nhấp một ngụm, khẽ cười một cái.
“Tôi biết cô Dương đang hẹn hò với Đông Dương, lần này tôi đến đây, có lẽ sẽ nói mấy lời cô Dương không thích nghe cho lắm. Xin lỗi cô!”
Dương Lưu Thư sau lại nghĩ, chẳng lẽ những người được gọi là ở xã hội thượng lưu như mẹ Hướng, nói chuyện làm việc đều đạo đức giả như vậy ư? Rõ ràng chê bai cô khắp chốn, nhưng câu nào cũng nói ra được một cách cực kỳ lễ độ.
Hôm đó đầu cô choáng váng khủng khiếp, lúc mẹ Hướng đang nói chuyện, cô liên tục thấy buồn nôn.
Nhưng kỳ lạ là, những lời bà ấy nói, cô lại nhớ rõ tất cả.
Có lẽ không thể hết trăm phần trăm, nhưng cũng không kém là bao.
Mẹ Hướng nói: “Tôi có hai đứa con trai, kỳ vọng của chúng tôi đối với hai đứa nó không giống nhau. Nếu cô Dương hẹn hò với con trai út nhà tôi mà chịu rời khỏi giới giải trí, chúng tôi sẽ không nhất định phải phản đối. Song, Đông Dương thì không được. Nói trắng ra, đối với vợ tương lai của Đông Dương, cô Dương hoàn toàn không nằm trong lựa chọn của chúng tôi.”
Bà lại nói: “Đông Dương là một đứa trẻ rất ưu tú, tôi và bố nó đặt kỳ vọng vô cùng lớn vào nó, vì vậy vợ tương lai của nó, nhất định phải là một cô gái xứng với nó về mọi mặt. Cô Dương, tôi nghĩ chắc cô rất rõ ràng rằng, điều kiện của cô, vẫn chưa đạt được.”
Bà còn nói: “Cô mới mười chín tuổi, nên tìm một chàng trai cùng độ tuổi, yêu đương một cách nghiêm túc. Ở tuổi Đông Dương, điều cần thiết là hôn nhân. Đương nhiên, chúng tôi hiểu mục đích của cô khi tìm tới Đông Dương. Không sao, tôi và bố nó cũng coi như thấu tình đạt lý, những gì có thể thỏa mãn thì sẽ thỏa mãn hết cho cô.” Bà đẩy một tờ séc đến trước mặt cô, vẫn nở nụ cười, “Cái này hy vọng cô có thể nhận lấy. Hoặc là, nếu cơ hội là thứ cô muốn, điều này chúng tôi cũng có thể hỗ trợ một cách thích hợp.”
Dương Lưu Thư chưa bao giờ ngờ được rằng cái cảnh bị ném séc lại có một ngày xảy ra với cô.
Đầu cô thật sự choáng váng, cái cổ sắp không giữ nổi đầu, lắc đầu, càng hoa mắt.
Mẹ Hướng mỉm cười, thu tay lại, tờ séc kia liền để lại trên bàn.
“Cô Dương không cần quá căng thẳng, chúng tôi không có xem nhẹ ý của cô. Chỉ là cảm thấy cô và Đông Dương không hợp. Dù gì cô cũng đã ở bên Đông Dương lâu như vậy, nhận chút quà là cần thiết. Tôi thật lòng hy vọng cô nhận lấy.”
Mỗi một câu của bà, được nói ra một cách cực kỳ khiêm nhường, nhưng thật ra đều đang coi thường cô, đều đang ám chỉ rằng, cô là loại phụ nữ bán thân vì tiền.
Dương Lưu Thư thật sự không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, chống bàn đứng dậy.
“Những lời của bác, cháu cũng không muốn phản pháo, duy chỉ có một điều, bác đã sai.” Cô thở dốc, “Cháu chưa từng dụ dỗ con trai bác, là anh ấy chủ động theo đuổi cháu. Trước đây cháu có bạn trai, anh ấy đã chia rẽ bọn cháu. Cháu đã liên tục đề nghị chia tay, là Hướng Đông Dương không chịu. Nếu bác có thể khuyên được anh ấy, cháu còn phải cảm ơn bác.”
Trên khuôn mặt bình tĩnh của mẹ Hướng có chút vẻ kinh ngạc, không sâu, còn mang theo sự hoài nghi.
Nhưng Dương Lưu Thư chẳng thèm bận tâm bà ấy có tin hay không.
Cô trực tiếp xoay người rời đi.
Tai nạn xảy ra khi cô đang xuống cầu thang. Vì chóng mặt, cô không để ý, bước hụt.
Giữa hỗn loạn, cô bảo vệ đầu mình theo bản năng, cảm giác lớn nhất trước khi ngất đi là đau.
Chỗ nào cũng đau, chắc chảy máu rồi.
Lúc tỉnh lại là ở bệnh viện, mẹ Hướng đứng bên giường bệnh, còn có mấy người bác sĩ. Thấy cô tỉnh lại, mẹ Hướng khua tay bảo những người đó đi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Dương Lưu Thư.
“Tôi vốn rất sẵn lòng tin tưởng cô Dương, nhưng đứa bé này…… cô Dương, cô mới mười chín tuổi, nóng lòng mang thai như vậy là định làm gì? Cô đang muốn, mẹ vinh nhờ con, để Đông Dương cưới cô?”
Dương Lưu Thư hoàn toàn ngây dại, tay bất giác sờ lên bụng dưới.
Con?
Cô có con rồi ư?
Nghĩ thế thì hình như đúng, kỳ kinh của cô đã quá gần mười ngày, nhưng vì chuyện chiến tranh lạnh với Hướng Đông Dương, khiến cô quên mất điều này.
Đây phải chăng là ý trời?
Vào lúc cô do dự thì con đã đến.
Ý là muốn mẹ tha thứ cho bố sao?
Khóe miệng cô không nhịn được lộ ra chút ý cười, cũng không vì bất ngờ này mà buồn phiền.
Cô cảm thấy đây chắc là ý trời, cô được định sẵn phải tha thứ cho Hướng Đông Dương.
Anh thích trẻ con như thế, nhất định sẽ vui vẻ cực kỳ.
Mọi điều không vui trong thời gian này dường như tan biến trong nháy mắt, cô rất cảm ơn trời cao giúp cô đưa ra quyết định này.
Nhưng nhà bên đó…… Mặc kệ, mọi chuyện để hết cho anh ấy lo, dù sao Hướng Đông Dương chắc chắn sẽ xử lý tốt.
Cô hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng, khi thậm chí bắt đầu tưởng tượng đến giới tính và dáng vẻ của con, đột nhiên ngừng lại trước giọng nói lạnh như băng của mẹ Hướng.
“Dù sao cũng là con của Đông Dương, sinh linh bé nhỏ rất vô tội, nhưng không đầu thai với một người mẹ như cô, có lẽ cũng là chuyện tốt.”
Trước vẻ mặt không rõ nguyên do của Dương Lưu Thư, bà lại nói thêm một câu: “Đứa bé đã mất rồi. Tôi nghĩ cô nhất định rất thất vọng nhỉ. Cô Dương, chuyện cô nói chia tay với Đông Dương, chắc là giả đúng không?”
———-
() Nguyên văn là 资源咖: chỉ những người nhiều tài nguyên nhưng năng lực bình thường, có tài nguyên nhờ tiền hay mối quan hệ.