Tiểu công tử lành bệnh, trong phủ Huyện lệnh đều vui mừng.
Thật sự là thịnh tình khó từ chối, ta đành phải tham gia gia yến phủ Huyện lệnh.
Đó là ta lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân của Trần Trác - Trần đại nhân, gương mặt rất giống với Trần Trác, chừng bốn mươi tuổi, làm quan mấy năm nhưng không hề có bộ dạng quan liêu chút nào, hay cách nói năng dương dương tự đắc, không khỏi khiến ta ta nhớ lại Đông Tấn và Đào Uyên Minh, một Dung thành nho nhỏ an phận trong Hoài quốc, có phải chỉ vì tìm kiếm chốn đào nguyên trong lòng hay không?
"An An cô nương cứu tính mạng cháu ngoại của lão phu, trên dưới Trần phủ cảm kích khôn cùng, lão phu xin kính An An cô nương một ly, để biểu lộ tấm lòng."
Ly rượu bị nha hoàn rót đầy.
Ta đứng dậy, nâng ly rượu lên, mỉm cười nói, "An An chỉ là làm tròn bổn phận của một người thầy thuốc. Trần đại nhân không nên lo lắng như thế."
Dưới ánh mắt của mọi người, ta uống cạn ly rượu, từ từ ngồi xuống.
"An An cô nương tuổi còn trẻ, mà y thuật đã có thành tựu như thế, quả nhiên là Trường Giang tre già măng mọc."
"Trần đại nhân quá khen, An An vận khí tốt thôi, y thuật quả thực không bằng một phần của sư phụ."
"An An cô nương hẳn là tới Ung Châu thành vào mấy tháng trước, không biết quê quán cô nương ở đâu?"
"An An trước kia từng mắc bệnh, không còn nhớ rõ chuyện lúc trước nữa, sau này cũng chỉ là phiêu bạt chân trời."
"Tướng mạo của An An cô nương khiến ta nhớ lại một cố nhân, chỉ là nàng rất tinh quái, ngược lại không có sự trầm ổn như cô nương." Giọng điệu có chút thương cảm lại cởi mở, giống như là nhớ lại chuyện xưa mềm mại nhất nơi đáy lòng.
Ta hơi sững sờ, nhớ đến một người giống ta, lại cùng độ tuổi với ông ấy, chẳng lẽ là nương ta hay sao?
Chẳng lẽ, Trần đại nhân còn có quan hệ sâu xa gì đó với Bích Du Sơn Trang?
Suy nghĩ trăm lần, nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Cười nói, "Người có thể khiến Trần đại nhân nhớ tới hôm nay nhất định là tướng mạo phi phàm, An An sao có thể so sánh với người đó được chứ, nhưng không biết cố nhân theo lời đại nhân hiện đang ở nơi nào?"
"Lão phu chỉ biết là hiện tại nàng rất hạnh phúc." Nụ cười yếu ớt bên môi, Trần đại nhân ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Thấy ông ta như thế, ta không hỏi thêm nữa, nam nhân có thể mỉm cười chúc phúc, ta bội phục.
"Niệm Tâm cũng muốn kính An An cô nương một ly, nếu không có An An cô nương khởi tử hồi sinh, chỉ sợ tính mạng con ta khó bảo toàn. . . . . ." Tỷ tỷ của Trần Trác ưu nhã đứng dậy, trong lời nói mang theo sự nghẹn ngào.
Ta cuống quít nâng ly rượu lên, "An An xấu hổ."
Cũng uống một hơi cạn sạch.
Ta không thích rượu, mà lúc này lại mới biết tư vị của nỗi buồn khi có rượu vào.
"Ta cùng với An An cô nương mới gặp mà như đã quen, Niệm Tâm hơn tuổi cô một chút, nếu như An An cô nương như không ngại, ta gọi cô là muội muội được chứ?"
Giọng điệu thành khẩn, làm cho ta không có lý do từ chối.
Khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nói, "Tạ tỷ tỷ nâng đỡ."
"Muội muội chẳng những có gương mặt quốc sắc thiên hương, mà tâm địa càng thêm thiện lương, không biết đã có hôn ước hay chưa?"
Trần Trác đang gắp thức ăn cho ta, nghe thấy thế hơi dừng lại một chút.
Ta cũng có chút sững sờ, không biết nên trả lời thế nào.
Tại sao chuyện ta đã quyết định muốn quên, lại cứ như kim châm vào trái tim của ta.
Vốn tưởng rằng phần tình yêu này chỉ là cảm kích, vốn tưởng rằng ta chưa bao giờ hận vận mệnh trêu cợt.
Lý Uẩn Đình, em đúng là vẫn cô phụ chàng.
Lý Uẩn Đình, quên sẽ vui vẻ hơn so với yêu chứ?
Nhưng vẫn ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Chuyện nam nữ, An An tâm như nước lặng."
Bởi vì câu trả lời của ta mà bầu không khí có chút lúng túng, đúng thế, cho dù là ai cũng không ngờ rằng một nữ tử chỉ mới tuổi lại có thể trả lời như vậy.
Tất cả đều yên lặng.
"An An, cô có từng nghe chuyện này không? Thanh Long quốc cùng Thánh Ngưng nước sắp đánh nhau rồi!" Có lẽ là vì làm dịu đi bầu không khí, Trần Trác nói một câu không thế nào hòa hợp hơn.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, những lời này của hắn, đã làm lòng ta gợn sóng như thế nào.
Lời nói hôm đó của Mộ Phi Hàm, còn văng vẳng bên tai.
"Mộ Dung Huyền, ngươi dám mang nàng đi, ta sẽ khiến từng người của Thánh Ngưng quốc phải nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay của Mộ Phi Hàm ta!"
"An An, không chiếm được thì phá hủy nàng, như thế nào?"
Sống lưng lạnh lẽo từng cơn.
Bình an vô sự lâu như vậy.
Thì ra là
Là ta đánh
giá thấp mối hận của Mộ Phi Hàm sao?
Trong lòng sóng lớn tuôn trào, lại vẫn ép mình phải kéo ra một nụ cười, “Trần Trác, tin đồn nhảm, cũng không phải có thể tin.”
“Ai nói đây là tin đồn nhảm chứ? Lúc ta tham gia thi Hương đã nghe thấy giám khảo đại nhân nói riêng đấy, không tin cô hỏi phụ thân ta đi~!” Trần Trác không phục lớn tiếng nói.
“Lão phu xác thực cũng từng nghe thấy, aizzz, thiên hạ vốn đang thái bình, nhưng không biết vì sao quốc chủ Thanh Long lại hành động xằng bậy thế chứ.”
Nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của ta, Trần đại nhân gật đầu nói.
“Còn không phải sao, hiện tại Thanh Long quốc cùng Thánh Ngưng quốc đều đóng lực lượng chủ chốt ở biên giới, nghe nói lần này là quốc chủ Thanh Long ngự giá thân chinh, quốc sư Thánh Ngưng quốc cũng chạy tới biên quan, chiến sự hết sức căng thẳng!” Trần Trác thấy ta cảm thấy hứng thú với chủ đề của hắn, càng thêm hưng phấn.
“Vô cớ xuất binh, chắc chắn thất bại.” Cúi đầu rót đầy một ly rượu cho mình, trong lòng lại không biết tư vị ra sao.
“Thế nào là vô cớ xuất binh chứ? Trên dưới Thanh Long quốc đều nói là Mộ Dung Huyền bắt hoàng hậu tương lai của Thanh Long quốc, cho nên cảm thấy bị vũ nhục, khiến dân chúng bất bình.”
Ly rượu “choang” một tiếng rơi trên mặt đất.
Rượu tung tóe ướt bộ váy tơ tằm mới đổi.
“An An, cô không sao chứ?” Trần Trác dùng tơ lụa lau y phục giúp cô, giọng điệu nóng nảy.
“Không sao… Không có việc gì, mới vừa rồi có chút mất hồn, thật xin lỗi.” Ta máy móc đáp lời.
Nhưng lòng như thế nào cũng không bình tĩnh được.
Mộ Phi Hàm, ngươi muốn bức An An không còn đường lui sao?
Không trở thành nữ nhân của ngươi liền trở thành tội nhân của thiên hạ?
Mộ Phi Hàm, ngay cả chờ đợi chút yên tĩnh cuối cùng của mình cũng không thể được sao?
Mộ Phi Hàm, ta không yêu ai, ai ta cũng không yêu có được không?
“Không chiếm được nàng thì phá hủy nàng, như thế nào?”
“Lão nạp thấy cô nương sẽ vì muôn dân trăm họ mà suy nghĩ.”
“Ở trong lòng đệ tử, nàng chưa bao giờ là Thiên Mệnh chi nữ, nàng chỉ là nữ tử mà Đình nhi muôn ở gần cả đời. Nếu trời cao cảm thấy yêu cầu như thế cũng là xa xỉ, vậy Lý Uẩn Đình con chống lại ông trời thì có sao chứ?”
Ký ức từng khúc một chồng lên nhau, khiến ta thật khó thở.
Đến tột cùng, lựa chọn như thế nào mới đúng đây.
Đến tột cùng, ta nên đi nơi nào?
Ta ở thành Ung Châu bình thản sống qua ngày, nhất định có thể là một người khách vội vã qua đường sao?
“Nói đến quốc sư Thánh Ngưng quốc, đều đồn rằng hắn có pháp lực thông thiên, từ xưa đến nay chỉ có một mình hắn, chỉ là tại sao hắn lại muốn bắt cóc hoàng hậu tương lai của Thanh Long quốc cơ chứ? Chẳng lẽ là hồng nhan họa thủy?” Niệm Tâm cũng rất hứng thú nói tới.
“Có thể khiến quốc chủ Thanh Long điều động binh lực, nhất định nữ tử đó phải có chỗ hơn người, không biết nàng có sánh bằng đệ nhất mỹ nữ Mâu Lạc Ảnh của Hoài quốc chúng ta không nhỉ?”
Không nhận thấy được ta khác thường, Trần Trác vẫn còn đang hưng phấn nói. Hai mắt sáng như vì tinh tú nhìn ta.
Giơ ly rượu lên, che giấu sự khổ sở bên môi.
Hồng nhan họa thủy… Chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ có liên quan tới cái từ này.
Chẳng lẽ một lòng theo đuổi hạnh phúc của mình là sai lầm rồi ư?
Tai kiếp trăm năm một lần theo lời Thanh nhi, thật sự sắp tới rồi.
Thanh nhi nói chỉ có ta mới có thể hóa giải nó, nhưng mà ta có thể làm gì chứ?
Đi cầu xin Mộ Phi Hàm ư? Lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của Huyền nhi ư?
Còn khiến cho trái tim của Lý Uẩn Đình đau thương thêm nhiều lần…?
Hay là
Chỉ mong say triền miên không muốn tỉnh lại!
Nâng ly cạn chén,
Rượu cay tai nóng.
Trần đại nhân nhìn trăng bên cửa sổ, nhẹ giọng nói.
“Lô hoa bị hạ, ngọc tuyết miên vân, bảo toàn đắc nhất oa dạ khí; trúc diệp bôi trung, ngâm phong lộng nguyệt, đóa ly liễu vạn trượng hồng trần.”
(Bông lau ngã xuống, tuyết nằm mây ngủ, giữ trọn bầu không khí của ban đêm, đùa gió trêu trăng, chốn hồng trần xa vạn trượng)
Đột nhiên rất hâm mộ Trần đại nhân trước mắt, chức quan không lớn, lại có thái độ cởi mở hơn người bình thường rất nhiều.
“An An kín Trần đại nhân một ly!” Có lẽ là chỉ muốn thoát khỏi thương cảm trong lòng, ta giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Không biết tại sao cô nương lại muốn mời lão phu?” Cũng uống cạn rượu trong ly, Trần đại nhân cười híp mắt nhìn ta.
Mà ta, đã hơi say rồi.
Chậm rãi đứng lên, rời khỏi bàn rượu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người “két” một tiếng mở cửa ra.
Gió đêm lành lạnh thổi vào, khiến người ta cũng tỉnh táo không ít.
Ta say, hay là ta tỉnh.
Ta nhiễu loạn tam quốc, hay là tam quốc nhiễu loạn ta.
Ta vượt qua ngàn năm mà đến, còn mang theo thù hận chưa dứt của ba kiếp trước.
Đến tột cùng vì sao lại an bài như thế?
Đến tột cùng là Trang Chu mộng điệp hay là Điệp mộng Trang Chu?
Ta thật sự chẳng hiểu được nữa.