Chương : Con thỏ
Đêm trước khi Bách Hoa yến diễn ra, bởi vì trong lòng có tâm sự, nên bất luận Ngô Ưu lăn lộn quay cuồng ở trên giường như thế nào, nàng cũng không thể ngủ được. Nếu như phải hình dung tâm tình giờ phút này, hẳn là tựa như sắp kiểm tra cuối kỳ hồi đại học, nhưng mà ngươi lại không học gì cả.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần lên cao, Ngô Ưu tỉnh dậy với hai cái quầng thâm dưới mắt, để nha hoàn trang điểm cho bản thân. Kỳ thật, Ngô Ưu đến từ hiện đại, cho nên nàng không đồng ý kiểu hầu hạ như thế này, nhưng nề hà nàng không khéo tay, chỉ cần ngẫm đến những chuyện phức tạp như thay đổi búi tóc cũng đã đủ khiến cho nàng da đầu tê dại.
Hôm nay, Ngô Ưu không muốn quá lộ liễu, cho nên nàng búi tóc đơn giản, cũng không có dồn hết tâm trí để trang điểm, nhìn bản thân trong gương gần như hoàn tất hết thảy, nàng liền lên đường dự tiệc.
Gã sai vặt ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn ngựa, Ngô Ưu thuần thục xoay người lên ngựa, đi về phía thành nam.
Đã có thể nhìn đến đủ loại xe ngựa lớn nhỏ ở trên đường, thỉnh thoảng sẽ có nữ nhi nhà quan lại nhấc lên rèm xe ngựa, khiến cho mọi người nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu đậm.
Ngô Ưu đánh giá khắp nơi, cuối cùng phát hiện nữ nhi nhà người ta đều nũng nịu ngồi ở trên xe ngựa, chỉ có nàng là kỵ đại mã chạy ở trên phố.
Ngô Ưu cẩn thận lưu ý, muốn nhìn xem xe ngựa của Vĩnh Định hầu phủ ở đâu, thế nhưng lại không nhìn thấy. Trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc, trong nguyên tác, hai huynh muội bọn họ đều tới, nàng chỉ đành chờ một chút thử xem.
Đợi nửa canh giờ, Bách Hoa yến rốt cuộc bắt đầu vào bàn. Các vị công tử và tiểu thư cũng bắt đầu xuống xe ngựa, theo thứ tự tiến vào từng đợt. Ngô Ưu nhìn bọn họ từng bước lại từng bước đi vào, trong lòng nàng cũng không sốt ruột, mục tiêu hôm nay của nàng chủ yếu vẫn là muốn bắt được con thỏ.
Sau khi người cuối cùng bước vào, Ngô Ưu bèn giấu mình đi. Mấy người lúc nãy dự tiệc đều có thư mời, mà trong nguyên tác, nữ tặc kia có thể vào cửa chính là vì binh lính bỏ sót. Dù sao cũng có rất nhiều người tới, lại còn có vô số thị nữ, thêm một người đại gia căn bản không phát hiện ra.
Nhìn chằm chằm cửa ra vào, nàng sẽ chờ con thỏ tự mình đâm đầu lại đây. Ngô Ưu dồn toàn bộ tinh lực để bắt thỏ, cho nên không để ý tới động tĩnh ở phía sau.
Hôm nay, Triệu Thanh Tử bị ca ca theo dõi chặt chẽ, nàng nghĩ mọi cách rót cho hắn hai ly rượu, rốt cuộc lúc sau khiến hắn gục xuống. Nhưng đã sắp tới thời điểm Bách Hoa yến diễn ra, nàng liền để Vân Cô dùng khinh công mang nàng đi, còn lệnh một thuộc hạ khác mang đến xe lăn cho nàng.
Một đường vượt nóc băng tường, rốt cuộc cũng đã tới nơi muốn đến. Nàng phân phó hai người để nàng xuống đất, làm cho bọn họ che giấu bản thân.
Mới vừa đáp xuống đất liền thấy Ngô Ưu lén lút tránh ở phía sau cây cột, đôi mắt nhìn chằm chằm lối vào yến hội.
Triệu Thanh Tử nổi lên chút tâm tư trêu cợt, nàng lén lút tiến đến gần sau nàng ấy, kỳ thật xe lăn vừa di động thì đã có động tĩnh, nhưng không nghĩ tới nàng ấy nhìn đến nhập thần như vậy, một chút đều không có phát hiện.
Đi đến phía sau Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử ra vẻ nghiêm túc khụ một tiếng: "Khụ! Người nào lén lút trốn ở chỗ này!"
Ngô Ưu bị giọng nói đột nhiên truyền đến làm cho hoảng sợ, cảm giác kinh hoảng giống như kiếp trước, khi đó nàng còn làm việc riêng trong giờ học, kết quả phát hiện chủ nhiệm lớp ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm nàng. Quay đầu nhìn lại, phát hiện không có chủ nhiệm lớp nào cả, chỉ có một vai ác đại lão đang cười vui vẻ.
Trong lòng Ngô Ưu có chút bực bội, nhưng đối mặt với Triệu Thanh Tử, nàng lại rất kinh hãi, chỉ có thể bất đắc dĩ cười: "Thanh Tử tiểu thư sao lại ở chỗ này? Triệu công tử không đi cùng ngươi đến đây sao?"
Nghe thấy người này lại gọi mình là Thanh Tử tiểu thư, trong lòng Triệu Thanh Tử có chút bất mãn, "A Ưu ngươi có thể gọi ta là A Tử, giữa ngươi và ta không cần xa lạ như vậy."
Thì ra chúng ta đã quen thuộc nhau đến như vậy sao? Trong lòng Ngô Ưu có chút kinh ngạc, nhưng mang theo tâm thái vai ác đại lão nói cái gì thì chính xác cái đó, nàng vẫn sửa lại xưng hô.
Triệu Thanh Tử thấy nàng không có ý định đi dự tiệc, trong lòng có chút nghi hoặc: "A Ưu vì sao không vào tiệc, đang đợi người nào sao?"
Ngô Ưu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Vì sao Triệu công tử hôm nay không có cùng A Tử ngươi đến?"
Nếu là Triệu Thanh Thư không có tới, như vậy thì hoàn toàn bất đồng với nguyên tác, nữ tặc kia cũng có thể sẽ không xuất hiện. Nàng lại nhìn xung quanh, phát hiện không có xe ngựa của Vĩnh Định hầu phủ, chẳng lẽ vai ác đại lão bay tới đây sao?
"Hôm nay huynh trưởng có việc, cho nên không đến. Nếu A Ưu không cần chờ người nữa, vậy thì chúng ta cùng nhau vào đi, lại qua một lát thì yến hội sẽ phải bắt đầu rồi."
Ngô Ưu vì chuyện bắt "con thỏ" mà lo âu đến mức một đêm không ngủ, kết quả phát hiện nàng hoàn toàn không cần động thủ, hôm nay Triệu Thanh Thư không đến, Triệu Thanh Tử ngay cả mục đích ra tay cũng đều không có. Nàng lại nghĩ tới thanh dao găm màu đen mà nàng đặt ở trên lưng ngựa, hôm nay dự tiệc không thể mang theo vũ khí sắc bén, cho nên nàng trước tiên thành thật hẹn Triệu Thanh Tử gặp mặt sau khi yến hội kết thúc.
Sắp xếp lại lời nói: "Được thôi, chúng ta đi cùng nhau. A Tử, sau khi yến hội kết thúc, ngươi đừng vội rời đi, chúng ta hãy gặp nhau ở nơi này đi, ta có cái này muốn đưa cho ngươi."
Có cái gì đưa cho ta? Trong lòng Triệu Thanh Tử nổi lên ngọt ngào, chỉ cảm thấy người này thật sự là càng ngày càng sẽ hống người vui vẻ. Nếu nàng là nam tử, thật không biết sẽ mê đảo bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ đây. Nhưng mà ngẫm lại, hiện tại nàng ấy thân là nữ tử, nhưng không phải cũng mê hoặc nàng đến gắt gao hay sao?
Trong lòng Triệu Thanh Tử bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng, nàng cảm thấy lối vào Bách Hoa yến quả thực là đầm rồng hang hổ. Nếu là nàng nhớ không lầm, đây chính là đại hội để thân cận, kết giao! May mà nàng đã tới, càng phải giám sát người trong lòng chặt chẽ một chút, mọi người đều nói hồng nhan họa thủy, nàng ấy chỉ cần tai họa một mình nàng là đủ rồi!
Thiếu nữ trên xe lăn lại bắt đầu điên cuồng suy diễn, nhưng Ngô Ưu vẫn không biết hết thảy những chuyện này. Nàng đẩy Triệu Thanh Tử vào cửa, đập vào mắt đó là một mảng hoa cúc, nhiều hương hoa hòa quyện trong không khí.
Thiên kim các nhà tìm hảo tỷ muội của mình để cùng nhau ngắm hoa, trò chuyện những chuyện thú vị mấy ngày gần đây, hoặc là chia sẻ phiền não của mình, thỉnh thoảng còn truyền ra một hai tiếng cười chuông bạc thấp thoáng trong những khóm hoa, dẫn tới những thanh niên tài tuấn cao ngạo đều thăm dò nhìn xung quanh.
Trong lòng Ngô Ưu cảm khái, nơi đây thật sự tràn ngập hơi thở của thanh xuân, thì ra đây là yến hội kết giao ở cổ đại sao? Thật sự là mở rộng tầm hiểu biết. Nàng nhìn các cô nương mập ốm cao thấp, mỗi người đều có một vẻ đẹp khác nhau, nhưng thật sự đều quyến rũ hơn cả những đóa hoa này.
Triệu Thanh Tử cảm giác được người ở phía sau đang nhìn chằm chằm những cô nương xinh đẹp kia không dứt, trong lòng nàng đã bốc lên một biển dấm chua! Lúc này, tuy khóe miệng nàng vẫn hàm chứa ý cười, nhưng thoạt nhìn có chút gượng ép, sự tàn nhẫn trong ánh mắt muốn giấu cũng không thể giấu được.
"Những cô nương này đẹp sao? A Ưu ~"
Chữ "Ưu" bị nàng kéo âm cuối ra thật dài, trực giác của Ngô Ưu nói rằng không đúng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà. Trực giác của nữ nhân nói cho nàng, giờ phút này là lúc cực kỳ nguy hiểm.
Vì thế, nàng trước tiên ho khan hai tiếng, áp xuống nỗi sợ hãi: "Không có đẹp bằng A Tử ngươi!"
Biển dấm chua bốc lên trong lòng Triệu Thanh Tử lại vì một câu nói này mà lắng lại, nàng lúng ta lúng túng, mặt nàng đỏ lên, có chút nói lắp: "Nào, nào có, A Ưu ngươi chớ có giễu cợt ta."
Bởi vì mưu cầu đường sống, Ngô Ưu liên tục nịnh hót: "A Tử đừng khiêm tốn, theo ta, ngươi chính là người đẹp nhất! Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cảm giác tựa như nhìn thấy tiên tử trên trời."
Được rồi, lần này khuôn mặt Triệu Thanh Tử hoàn toàn đỏ lên, nàng giơ tay bụm mặt, giọng nhỏ như con muỗi: "Ở ta nơi này, A Ưu cũng là người đẹp nhất."
Triệu Thanh Tử một mặt ở trong lòng khinh thường bản thân không biết cố gắng, nhưng thật sự nàng không thể giấu giếm được mà mừng thầm. Triệu Thanh Tử nỗ lực áp chế cảm xúc của nàng, nàng cảm thấy dường như bản thân sắp nghẹn đến mức ngất đi.
Ngô Ưu nhìn bả vai của vai ác đại lão run lên, đôi tay bụm mặt, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng.
Buồn cười như vậy sao? Nội tâm Ngô Ưu vô cùng nghi hoặc, nhưng hồi tưởng đến lời nàng nói lúc nãy, hình như cảm thấy nàng có chút ngu ngốc... Hôm nay, nhìn đến Triệu Thanh Tử tránh ở phía sau nàng lại hù họa nàng một phen, thì ra vai ác đại lão còn thích trêu cợt người khác. Cho nên, câu hỏi mà nàng ấy vừa mới hỏi phỏng chừng cũng là vì trêu cợt nàng mà thôi.
Nhưng mà cũng không cần cười thành như vậy đi.
Ai... Không biết hiện giờ nàng ấy nghĩ nàng ra sao? Là sát ý chiếm đa số, hay vẫn là cảm thấy tên ngốc như nàng có chút ý tứ, cho nên quyết định không gϊếŧ. Nếu cho Ngô Ưu chọn, nàng càng nguyện ý trở thành ngốc tử.
Đẩy Triệu Thanh Tử đang nỗ lực nghẹn cười đi ở trên đường, Ngô Ưu cũng không dám lại loạn nhìn, sợ bản thân lại làm sai, cho nên nàng cũng không dám làm gì nữa.
Hai người cứ lặng lẽ bước đi như vậy, trong lúc nhất thời không một ai nói chuyện.
Trên đường, các nàng đã gặp thoáng qua rất nhiều thiên kim tiểu thư, hai người không có để tâm chú ý, cho nên cũng không có nhận ra ánh mắt các nàng tìm tòi nghiên cứu.
Đợi đến khi hai người đi rồi, các thiên kim mới bắt đầu bát quái, bọn họ chỉ đơn giản tán dóc hai chuyện, một là Ngô Ưu mới vừa xuyên qua đã thổ lộ với Triệu Thanh Tử, hai đó là trước đó vài ngày Ngô Ưu ôm Triệu Thanh Tử từ trên lầu xuống.
Có người khinh thường, có người kinh hoảng, có người cảm khái các nàng dũng khí, có người mở ra cánh cửa cho một thế giới mới.
Ngô Ưu hai người đều không biết tất cả những chuyện này, kỳ thật Bách Hoa yến còn chưa bắt đầu, nhân vật quan trọng nhất trong yến hội lần này là Hoàng Thượng và hoàng hậu, cũng giống như ở kiếp trước, trước khi bắt đầu cuộc họp thì mấy lãnh đạo từng người đều phải phát biểu cảm nghĩ của mình.
Ngô Ưu tìm được vị trí của nàng, nhưng không biết vì sao lại không có vị trí của Triệu Thanh Tử. Vì vậy nàng ấy cùng ngồi với nàng, dù sao nàng cũng không cần ghế dựa.
Ngay khi Ngô Ưu cảm giác cái mông của nàng đã được ngồi yên, Hoàng Thượng và hoàng hậu bọn họ rốt cuộc tới. Sau khi mọi người hành lễ, Ngô Ưu nhìn lên, thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Nữ chủ Lý Oánh Oánh cũng tới, tuy rằng cũng không có gì kinh ngạc. Trong nguyên tác, vị công chúa điện hạ này cũng sẽ tham gia, chỉ là hiện giờ ngay bước ngoặt quan trọng lại thiếu mất Triệu Thanh Thư, làm Ngô Ưu có cảm giác như đang đấm vào bông.
Trước tiên, Hoàng Thượng sẽ bắt đầu nói vài lời, Ngô Ưu không có tâm tư nghe mấy lời khách sáo này, nàng chỉ nhìn đến Lý Oánh Oánh.
Hôm nay, nữ chủ vẫn mặc một thân y phục vàng nhạt, đôi mắt nàng ấy mở to nhìn xung quanh, tạo cho người ta cảm giác nàng ấy rất hoạt bát. Đột nhiên, nàng ấy dừng ánh mắt ở trên người nàng, còn nhiệt tình vẫy tay.
??? Chúng ta rất quen thuộc sao? Không có đi, nếu nàng nhớ cốt truyện không lầm, trước khi nàng xuyên qua, nguyên chủ hẳn đã ngáng chân nàng ấy không ít đi?
Quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Thanh Tử cũng đang vẫy tay, nàng đột nhiên hiểu được. Hai người này có quan hệ thân thích, cho nên hai người các nàng quen biết nhau.
Nàng lại nghĩ tới tình tiết trong nguyên tác, vị công chúa này không phải là Hoàng Thượng thân sinh, nàng được nhặt về trong lúc Hoàng Thượng đi du ngoạn, có lẽ là bởi vì không có quan hệ huyết thống, cho nên cuối cùng vị công chúa thiên chân này bị bắt lên xe ngựa đi hòa thân.
Nàng không khỏi thở dài một hơi, nhớ tới nguyên thư dù cho Triệu Thanh Tử đã ngã xuống, nhưng cuối cùng Trương Bá Ngộ và Lý Oánh Oánh cũng không có ở bên nhau, một người thì cô độc sống quãng đời còn lại, một người thì trở thành quân cờ.
Bên trong nơi tổ chức Bách Hoa yến có một cái hồ nhỏ, trên hồ lại có lầu các, vị trí của Hoàng Thượng được an bài ở nơi đó. Lúc này Hoàng Thượng còn đang giảng triều ta vĩ đại ra sao, bỗng nhiên Ngô Ưu nhìn thấy bọt nước nổi lên trong hồ, trong lòng Ngô Ưu căng thẳng, hay là...
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ngô Ưu, nàng chỉ thấy có một người bịt mặt bỗng nhiên lao ra khỏi hồ nước, tay cầm dao găm, đâm thẳng về phía Hoàng Thượng.