Chương : Kỳ tích
"Phụ thân ngươi không sao chứ?" Ngô Ưu cảm thấy ngày hôm qua nàng ra tay hơi nặng. Lúc ấy thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, chờ Ngô Ưu chợt nhận ra, Triệu Thố đã ngã xuống đất.
Hiện giờ hai người đang ngồi trên thảm cỏ ở ngoài thành, phía trước có một con sông cách đó không xa.
Ngô Ưu ngồi trên cỏ nhìn Triệu Thanh Tử ở bên cạnh, bởi vì Triệu Thanh Tử ngồi ở trên xe lăn, cho nên lúc này Ngô Ưu cần phải ngước lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Mấy ngày nay đều là những ngày nắng đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi xuống khiến cho mái tóc của nàng có một màu vàng óng. Ngô Ưu cảm thấy người này dường như đang tỏa sáng.
Triệu Thanh Tử nhìn con sông ở phía trước, lúc này bờ sông cũng không có nhiều người, bởi vậy cũng không ồn ào, tiếng nước chảy róc rách càng thêm rõ ràng.
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đều yêu thích cảm giác yên bình này nhất, dường như dưới bầu không khí như vậy, các nàng có thể quên đi hết thảy những chuyện không vui.
Ngô Ưu nhìn A Tử nàng duỗi tay đem một sợi tóc đen nghịch ngợm ra sau vành tai, sau đó hờ hững trả lời: "Hắn không có việc gì, chỉ là bị ngươi đánh mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua."
A, trong lòng Ngô Ưu vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng cũng không hề cảm thấy áy náy. Ngày hôm qua, khi nàng ở dưới gầm giường nghe lén, chỉ cảm thấy trong lòng tà hỏa tán loạn, nếu không phải Triệu Thanh Tử bảo nàng khắc chế, nàng có thể sẽ nhịn không được mà nhảy ra đánh người nọ một hồi.
Chỉ là không nghĩ tới nàng còn có thể đánh người đến mất trí nhớ, Ngô Ưu nghĩ như vậy liền nhịn không được mà cười ra tiếng.
Nàng nằm ra phía sau, hai tay gối lên sau đầu: "Vậy được rồi, rốt cuộc nếu ta không thu lại lực, liền sợ sẽ đánh chết hắn."
Triệu Thanh Tử cúi đầu nhìn dáng vẻ lười nhác này của nàng, trong lòng cũng trở nên mềm mại.
Bởi vì từ nhỏ nàng chưa bao giờ ôm hy vọng về tình thương muộn màng của phụ thân, cho nên chuyện ngày hôm qua cũng không thể lưu lại trong lòng Triệu Thanh Tử cái gì. Nàng chỉ là cảm thấy bản thân để cảm xúc bột phát, nhưng may mà người này cũng không để ý.
"Chiêu đó của ngươi cũng thật nặng, hắn thật sự không đỡ nổi, hiện giờ nằm ở trên giường cũng không rảnh tới quản chúng ta, vừa lúc ta có thể ra ngoài hít thở."
Lại nhìn chằm chằm Ngô Ưu trong chốc lát, Triệu Thanh Tử đột nhiên nhớ tới phụ thân người này thật vất vả mới có thể về nhà một chuyến, nàng nhịn không được nói: "Bá phụ phải làm sao bây giờ? Lần này hắn trở về cũng không được bao lâu, bằng không ngươi cứ đi về trước đi."
Bởi vì ánh mắt trời hơi chói mắt, Ngô Ưu vươn tay che khuất đôi mắt, nghe người ở bên cạnh dò hỏi, nhịn không được mà bĩu môi.
Nàng nhớ tới sáng nay Triệu Thanh Tử tới cửa gặp nàng, hai người vốn định không ra phủ, nhưng phụ thân hắn nói hai người các nàng ở trước mặt hắn nị nị oai oai, làm hắn cực kỳ buồn nôn, sau đó liền "đuổi" hai người các nàng đi.
Khóe miệng không khỏi nhiễm ý cười, Ngô Ưu lười biếng duỗi eo một cái rồi sau đó lại ngồi dậy. Phụ thân luôn khẩu thị phi tâm, hắn rõ ràng chính là muốn tạo cơ hội cho nàng.
"Không cần để ý, phụ thân hắn còn muốn ta ra ngoài."
Ngô Ưu nhìn những cơn sóng lóe sáng nhấp nhô trên mặt sông, trong lòng tính toán ngày tháng, còn có hai tháng nữa là Mạc Tử Ý phải đến kinh thành. Nàng nhớ rõ trong nguyên tác có nhắc tới chuyện khi Mạc Tử Nghĩa còn nhỏ, hắn cũng bởi vì phát sốt mà chân không còn cảm giác được.
Sau này, hình như hắn được một du y chữa trị khỏi. Tuy nói hiện giờ Mạc Tử Nghĩa đã ly thế, nhưng muội muội của hắn có lẽ sẽ biết được tin tức của du y kia.
"Ngươi đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"
Ngô Ưu nghiêng đầu nhìn người vừa nói chuyện, có thể thấy thiếu nữ nhẹ nhàng mỉm cười, có thể thấy trong mắt nàng ấy đều là hình bóng của nàng, trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy tim mình cũng trở nên loạn nhịp.
Có gió thổi qua, lay động sợi tóc của người này, Ngô Ưu duỗi tay đem sợi tóc bên miệng của nàng ra sau vành tai, đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt của nàng, truyền đến xúc cảm mềm nhẹ.
Hương hoa sơn chi nhàn nhạt trên người thiếu nữ tỏa ra, nó chui vào lòng Ngô Ưu, nhẹ nhàng lay động trái tim của nàng.
Ngô Ưu nhịn không được, nàng lặng lẽ nói thầm một câu: "Tiểu tiên nữ của ta thật đúng là người đẹp nhất thế gian này."
Nghĩ như vậy, nàng liền nói: "Ta đang suy nghĩ vì sao ngươi lại đẹp như vậy."
Triệu Thanh Tử nghe nàng nói như vậy, lỗ tai cũng không khỏi đỏ lên, đôi tay siết chặt một chút, lại cảm thấy bản thân như vậy thật đúng là không có tiền đồ, vì thế nàng cũng quyết định phản kích: "Đúng vậy, đây cũng là vấn đề mà ta thường xuyên suy nghĩ, ngươi như thế nào sẽ đẹp như vậy."
Có lẽ Ngô Ưu thừa hưởng da mặt dày như phụ thân của nàng, nàng thế nhưng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, chỉ cảm thấy người này đang khen chính mình, trong lòng không giấu được ngọt ngào.
Lý trí nói cho Ngô Ưu, nàng không thể xông lên hôn A Tử một cái, như vậy sợ là sẽ dọa đến nàng ấy.
Nhưng mà Ngô Ưu cũng không biết, nếu nàng thật sự làm như vậy, Triệu Thanh Tử cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi, nàng ngược lại còn cảm thấy chính mình kiếm lời.
Ngô Ưu liều mạng khắc chế nội tâm xúc động, nàng nhìn vành tai của A Tử đỏ bừng lại cúi đầu, chỉ cảm thấy không dám tiếp tục nhìn, nàng vội quay đầu một lần nữa nhìn về phía mặt sông.
Bờ sông có rất nhiều đá, Ngô Ưu ngồi cũng có chút nhàm chán, đồng thời cũng muốn trấn an trong lòng xao động, nàng đứng lên chạy đến bờ sông, khom lưng nhặt lên một viên đá ném xuống mặt nước, viên đá lướt sáu lần rồi chìm vào trong nước, phát ra một tiếng rầm.
Triệu Thanh Tử ở trên sườn núi nhìn cỏ cây, lại thấy người nọ hoạt bát vui sướng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời hôm nay.
Nghĩ như vậy, nàng lại thấy người mặc y phục màu đỏ nùng liệt kia quay đầu lại, nàng ấy mỉm cười với nàng, bờ sông gió lớn, y phục của nàng ấy bị thổi lên, phác họa nên thân hình xinh đẹp.
Ngô Ưu ở bờ sông nhìn Triệu Thanh Tử trên cao, nhìn mái tóc của nàng bị gió thổi tung bay, dây cột tóc màu trắng quấn sau đầu cũng phất lên cùng với sợi tóc, như là tiên tử đi lạc đến phàm trần.
Hai người không biết trong lòng của đối phương cũng đều chứa đầy hình bóng của mình.
Ngô Ưu nhặt mấy viên đá trên mặt đất, nghĩ A Tử vẫn ngồi như vậy cũng rất nhàm chán, nàng cũng không thể chỉ lo chơi mà quên mất nàng ấy.
Ngô Ưu không khỏi lại nghĩ tới chân của Triệu Thanh Tử. Nàng cắn chặt răng, nghĩ còn có hai tháng nữa Mạc Tử Ý mới đến kinh thành, nếu không thì nàng tự mình đến Cẩm Châu tìm nàng ấy thì sao? Như vậy còn nhanh một ít.
Chậm rãi chạy lên sườn núi, giữ chặt bàn tay Triệu Thanh Tử đặt ở trên đùi, đem đá đặt vào lòng bàn tay nàng: "A Tử, ngươi cũng tới thử xem, cái này chơi rất vui."
Triệu Thanh Tử nắm viên đá trong tay, nàng lấy một viên rồi dùng sức ném đi, đá trực tiếp trầm vào đáy nước và phát ra một tiếng. Nàng nghĩ, hẳn là vì bản thân cách quá xa nên mới không thể ném thia lia được một lần nào.
Nàng có chút giận dỗi, làm Ngô Ưu đẩy nàng đến gần một chút. Ngô Ưu cảm nhận được A Tử tựa hồ không chịu thua thì nhịn cười, nghe lời đẩy nàng tới bờ sông.
Triệu Thanh Tử nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại từ trong tay lấy ra một viên đá, nàng lặng lẽ nhìn về phía Ngô Ưu ở bên cạnh, lại thấy khóe mắt lẫn đuôi lông mày của người này đều hiện lên ý cười.
Trong lòng Triệu Thanh Tử có chút buồn bực: "Còn không phải là ném thia lia thôi sao, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, lần này nhất định sẽ tốt hơn cả ngươi."
Triệu Thanh Tử buồn bực dùng sức ném viên đá trong tay, đá nổi ở trên mặt nước một chút, sau đó vô lực trầm xuống.
Triệu Thanh Tử:...
Triệu Thanh Tử ném những viên đá còn lại xuống đất: "Không vui, không chơi nữa."
Thấy người này bị chọc giận, Ngô Ưu nhịn cười và bắt đầu dỗ dành Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy sốt ruột như vậy, trong mắt dần hiện lên ý cười, nhưng nàng vẫn cố ý làm ra vẻ tức giận. Triệu Thanh Tử cảm thấy bản thân càng ngày càng nhàm chán, nàng luôn thích dùng cách này trêu chọc Ngô Ưu, nhưng mỗi lần nàng làm như vậy Ngô Ưu đều sẽ mắc câu.
Vì thế Triệu Thanh Tử càng không cố kỵ gì mà trêu cợt Ngô Ưu.
Ngô Ưu thấy dỗ A Tử như thế nào cũng đều dỗ không được, nàng gấp đến độ nắm tay bẹo má, bằng không nàng làm mặt quỷ cho nàng ấy xem?
Nghĩ như vậy, nàng lập tức ngồi xổm xuống, đem đầu lưỡi phun ra, dùng tay kéo mí mắt xuống, sau đó mơ hồ nói với Triệu Thanh Tử: "A Tử ngươi nhìn ta! Nhìn ta đi!"
Nhìn nàng ra sức làm mấy dáng vẻ quái gỡ như thế, Triệu Thanh Tử cũng không giả vờ nỗi nữa, nàng cười một tiếng, chọc chọc cái trán của Ngô Ưu.
Nhìn A Tử giống như không còn tức giận, Ngô Ưu lại ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ở kiếp trước, Ngô Ưu là chị cả trong nhà, bởi vậy nàng phải tự mình gánh vác rất nhiều chuyện, tuyệt đối không thể lộ ra mặt yếu ớt trước em gái.
Có cái gì không thể vượt qua được, nàng khẽ cắn môi liền cũng chịu đựng hết, trong lòng Ngô Ưu biết rất rõ loại cảm giác này, rất mệt, nhưng lại tìm không thấy người mình có thể tâm sự hết thảy.
Mỗi khi nàng thật sự chịu đựng không nổi, nàng sẽ chạy đến một nơi vắng vẻ không có ai ở đó, lớn tiếng nói ra những phiền não của mình, như vậy mới không đến nỗi bị áp lực đè nặng.
Ngô Ưu nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thanh Tử, chỉ thấy trên mặt nàng nhàn nhạt, giờ phút này nàng không có tức giận, chỉ là ánh mắt luôn nhìn về phía xa, không có điểm kết thúc.
Hẳn là người này cũng rất khó chịu, rất thống khổ. Ngô Ưu biết rõ Triệu Thanh Tử rất muốn giúp Triệu Thanh Thư, nhưng gánh vác nhân sinh của người khác là một chuyện cực kỳ nặng nề, nếu không cẩn thận liền sẽ bị choáng ngợp.
Ngô Ưu chỉ ngẫm lại liền cảm thấy không thở nổi. Hơn nữa, sau khi quan sát trong một khoảng thời gian, Triệu Thanh Thư kỳ thật cũng không yếu ớt đến mức cần Triệu Thanh Tử gánh vác hết thảy.
Nhưng mà nên làm sao để khiến nàng ấy suy nghĩ cẩn thận chuyện này? Ngô Ưu bắt đầu sầu khổ, khi vừa mới xuyên qua, ưu tiên hàng đầu của Ngô Ưu là bảo mệnh, sau này nàng lại muốn giúp Triệu Thanh Tử sống sót.
Có thể nói, tham vọng của con người càng lúc càng lớn. Ngô Ưu đã không thỏa mãn với việc chỉ để Triệu Thanh Tử sống sót, nàng còn muốn cho nàng ấy thoải mái mà sống, sống vì chính mình.
Muốn cho nàng ấy vẫn luôn mỉm cười, không cần phải ngụy trang, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm hạnh phúc.
Ngô Ưu cười cười, nàng đột nhiên siết chặt hai tay làm loa, lớn tiếng hô về phía mặt sông: "A! Ta hy vọng A Tử có thể vui sướng!"
Thanh âm truyền đi rất xa, những ngọn núi ở phía xa cũng vọng lại.
Triệu Thanh Tử bị người này làm cho hoảng sợ, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì! Cũng không bảo đảm ở đây không có người đâu!"
"A Tử ngươi cũng thử xem, nói ra nguyện vọng của chính mình."
Nhìn Ngô Ưu cười rạng rỡ, Triệu Thanh Tử chỉ cảm thấy trong lòng lại bắt đầu quay cuồng, thì ra nguyện vọng của nàng ấy là như thế này sao? Này thật đúng là...làm người khác không biết phải làm sao.
Triệu Thanh Tử học theo dáng vẻ của Ngô Ưu, hít một hơi thật sâu: "Hy vọng người ta yêu cả đời vô ưu!"
Ngô Ưu nghe vậy thì nhíu mày, nàng nhịn không được nói: "Ngươi đều hứa nguyện cho người khác, vậy thì bản thân ngươi thì sao? Ngươi cũng ước gì đó cho mình đi."
Trong mắt Triệu Thanh Tử hiện lên giảo hoạt, nàng nhìn Ngô Ưu: "Ta không phải đã có ngươi rồi sao? Ngươi đã giúp ta hứa nguyện."
Ngô Ưu nhìn nàng, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa, nàng một lần nữa nằm trên mặt đất, cảm thụ được những tiếng vọng lại không dứt.
Lúc sau, nàng nhẹ nhàng nói, trong giọng nói vô cùng kiên định: "Đúng vậy, có ta ở đây, hết thảy đều sẽ tốt!"
Ngô Ưu đã làm ra quyết định, chờ phụ thân quay về biên quan, nàng sẽ xuất phát đến Cẩm Châu tìm kiếm Mạc Tử Ý trước, việc này cần phải càng nhanh càng tốt. Chỉ là như vậy nàng cũng không thể luôn ở bên Triệu Thanh Tử mãi, trong lòng Ngô Ưu cảm thấy vô cùng tiếc hận, nhưng đồng thời nàng lại bất giác bắt đầu tưởng tượng.
Nghĩ đến cảnh A Tử vui vẻ khi có thể đứng lên, nghĩ đến sau khi nàng đứng lên thì sẽ có thể học múa những điệu nhảy mà nàng vô cùng yêu thích, nghĩ nàng sau khi đứng lên liền không cần tiếp tục mắc kẹt trong căn phòng nho nhỏ kia.
Ngô Ưu vô cùng khát khao, nàng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện.
Tác giả có lời muốn nói:
Xem ra chương vừa rồi mọi người đều phát cáu. Suất diễn của Triệu Thố ở nơi này nhiều một chút, cũng sẽ không thường xuyên xuất hiện, mọi người hãy cứ yên tâm. Chúng ta hãy nói tới chuyện gì đó vui vẻ hơn vậy.
Tên của hai người được lấy cảm hứng từ "Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm" []. Ngô Ưu đọc gần giống với vô ưu, cũng là mong ước của tôi đối với hai người các nàng, đương nhiên là cũng có sắp xếp khác.
[] Chàng kia cổ áo xanh xanh,
Để em vương mối tơ mành bấy nay.
(Trích "Tử Khâm " - Khổng Tử; Bản dịch: Nguyễn Văn Thọ)
Hai người đều là người vô cùng dịu dàng, đương nhiên chỉ dịu dàng đối với người mà các nàng quan tâm.
Câu chuyện này tất nhiên rất ngọt, tựa như văn án mà tôi đã viết, khởi đầu của cố sự là lời nói dối, điểm cuối của chuyện xưa chính là sự cứu rỗi.