Chương : Tặng trâm
Mấy ngày nay, Ngô Ưu đều nhốt mình ở trong phòng, một mặt là vì sắp xếp lại cốt truyện, quyết định bước hành động và phương án tiếp theo; về mặt khác là vì muốn để cho mình không bị gϊếŧ như trong cốt truyện.
Trong nguyên tác, Ngô Ưu bị dụ dỗ ra cửa, sau đó bị gϊếŧ. Rốt cuộc, võ công của nguyên chủ không yếu, đáng tiếc lại thiếu cảnh giác, cốt truyện này có lẽ đã thật thay đổi, cho nên đến lúc này cũng không có ai tới dụ dỗ mình.
Suy nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, một mỹ nhân điên phê có thù tất báo như Triệu Thanh Tử, mình đâm nàng chọc thành một cái lỗ thủng lớn như vậy, nàng sao có thể dễ như trở bàn tay buông tha mình.
Nàng ngưng viết kế hoạch lại, lười biếng duỗi người một cái.
Gõ gõ cái đầu có chút nặng nề của mình, mấy ngày nay nàng cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Bởi vì sợ Triệu Thanh Tử tới trả thù, tất cả cửa sổ đều bị mình đóng lại. Trước khi xuyên qua đây, bản thân nàng cũng là một sinh viên y học bình thường, nhưng sau khi xuyên qua Ngô Ưu lại phát hiện ra, chính mình càng thích hợp đi diễn xuất hơn.
Đáng tiếc a... Xem ra chuyên ngành mình học đến nay dường như không có bao nhiêu tác dụng, quen cấu tạo thân thể con người sau đó cho công phu của mình tăng thêm trợ lực, đánh người càng thêm trí mạng sao?
Ngô Ưu run run, làm thế giới tràn ngập tình yêu và hoà bình không tốt hơn sao? Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nhiều không tốt.
Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm: "Tiểu thư, Triệu tiểu thư của Vĩnh Định hầu phủ tới."
Tới! Quả nhiên diễn xuất nghiệp dư vẫn không lừa được bậc thầy chân chính diễn xuất, chính mình rốt cuộc đang may mắn cái gì... Vị này chính là người đã lừa gạt người khác, khiến cho bọn họ quay vòng vòng đây.
Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả ca ca cùng nàng sớm chiều mới biết được muội muội là một quái vật máu lạnh.
Sắp xếp tốt cảm xúc của mình, vừa định cáo ốm cự tuyệt. Nhưng nàng lại nghĩ đến, nếu chính mình ở trong nhà không đi ra, nàng cũng sẽ ra tay bằng cách khác, huống hồ hai người đã kết thành thù, nếu mình lại lần nữa lảng tránh, nút thắt này vĩnh viễn vô pháp cởi bỏ.
Triệu Thanh Tử cũng không phải sát nhân cuồng ma, nếu không có ích lợi hay hòa hảo gì, nàng sẽ không cảm thấy hứng thú, huống chi nàng rất quý trọng người đối tốt với nàng, tỷ như ca ca của nàng.
Sau khi hạ quyết tâm, Ngô Ưu quyết định gặp Triệu Thanh Tử một lần, nếu có thể thuận thế khiến cho nàng không còn ác ý với mình thì càng tốt.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh tướng quân phủ, Triệu Thanh Tử ngồi ở trên xe lăn, phía sau chỉ dẫn theo một tiểu nha hoàn giúp nàng đi lại. Hôm nay, nàng vẫn mặc một thân áo trắng, có vẻ rất là thuần tịnh.
Trên đầu đơn giản cài một cây trâm xanh biếc, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Triệu Thanh Tử nhìn bài trí xung quanh phòng, Ngô phủ chính là tướng môn, hết thảy bày biện đều lấy đơn giản làm chủ. Đại Hân triều trọng văn khinh võ, cho dù dưới tình huống cường địch rình rập xung quanh, bọn họ vẫn cứ trọng văn khinh võ, không có bao nhiêu thay đổi.
Ánh mắt nàng trầm trầm, trong mắt hiện lên vài phần châm biếm và khinh thường. Hoàng đế cữu cữu kia của mình thật đúng là yếu đuối bất kham. Nếu là nàng, nàng hoàn toàn không cần sợ, trực tiếp khai chiến với bọn họ, đánh cho bọn sài lang hổ báo sợ hãi, bọn họ chẳng lẽ còn dám vươn răng nanh với ngươi sao?
Ngô Ưu vừa tiến vào sảnh đã nhìn thấy khóe miệng của thiếu nữ nhếch lên nụ cười trào phúng, vừa nhìn lại thì thấy nàng nhất phái ôn nhu và thuận theo.
Trong lòng không khỏi cảm khái, người này không đi diễn kịch thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
"Thanh Tử tiểu thư, làm ngài đợi lâu."
Nghe thấy giọng nói của Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử có vài phần cao hứng, nhưng nàng không có biểu lộ ra, chỉ là cười nhạt đáp lại: "Ngô tiểu thư chưa từng chậm trễ ta, không cần như thế. Lần này ta tiến đến là vì chuyện của huynh trưởng, trước đó vài ngày hắn tới phiền nhiễu ngươi, gia huynh chỉ là quan tâm ta nên mới có thể rối loạn đúng mực, thỉnh tiểu thư không cần lo lắng."
Không, chân chính làm ta lo lắng chính là ngươi...
Tuy trong lòng oán giận như vậy, nhưng nàng vẫn quy củ trả lời mình không để trong lòng.
Nhìn bờ vai trái của Triệu Thanh Tử, đáng tiếc bị quần áo che đậy nên cũng không thể nhìn được cái gì.
Triệu Thanh Tử thấy nàng nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, sự ngọt ngào không thể khống chế mà dâng lên trong lòng, tim hơi đập nhanh hơn.
Từ sau ngày ấy, Triệu Thanh Tử đã phái người chú ý Ngô Ưu, muốn nắm bắt hành tung của nàng, nghe cấp dưới báo cáo bốn ngày nay nàng chưa từng ra cửa, thậm chí cự tuyệt tất cả hồ bằng cẩu hữu [] đến mời nàng.
[] Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): bạn bè không tốt.
Điều này hoàn toàn khác với tính tình, phong cách thích chạy khắp nơi đùa giỡn lúc trước của nàng, Triệu Thanh Tử lo lắng nên quyết định tự mình tới cửa.
Luôn nhốt mình ở trong phòng lâu thì không tốt, phải nghĩ biện pháp thỉnh nàng đi ra ngoài, chính mình tuyệt đối không phải muốn cùng nàng đi dạo phố đâu, chính là như vậy!
Triệu Thanh Tử cảm thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi, nàng nắm chặt chiếc khăn tay trong tay mình, không biết nên nói ra như thế nào.
Ngô Ưu nhìn nàng đỏ mặt, còn dùng sức nắm lấy khăn tay, khăn tay đều bị nàng nắm đến biến dạng. Trong lòng hơi kinh hãi, đây là hận mình nhiều bao nhiêu a. Ngươi xem, mặt tức giận đến đỏ lên, nàng nhất định xem cái khăn tay kia là mình.
Sau khi chuẩn bị tốt tâm tình, Triệu Thanh Tử lấy hết can đảm nói với Ngô Ưu ở phía đối diện: "Không biết Thanh Tử hôm nay có may mắn mời Ngô tiểu thư ra ngoài hay không?"
Nghe được lời này, sắc mặt vốn hồng nhuận của Ngô Ưu thoáng chốc có chút trắng bệch. Trong lòng có giọng nói không ngừng gào thét lớn: "Tới! Tới! Quả nhiên vẫn trốn không được a!"
Vì bảo mệnh, kỹ thuật diễn xuất của Ngô Ưu đều tiến bộ rất nhiều, nàng ra sức ho khan vài tiếng, giọng nói cũng trở nên có chút nghẹn ngào mỏng manh. Trên mặt tràn ngập mong đợi cùng bất đắc dĩ: "Triệu tiểu thư tương mời, ta vạn phần vui sướng, nhưng gần nhất ngẫu nhiên cảm phong hàn, thân thể cực kỳ không khoẻ, xin thứ lỗi ý tốt của tiểu thư."
Triệu Thanh Tử nghe vậy thì trong lòng quýnh lên, buột miệng thốt ra: "Một khi đã như vậy, tại sao không uống thuốc?" Nói xong câu này, nàng đột nhiên ý thức được không đúng. Ấn theo tình huống bình thường, mình không nên rõ ràng nhân gia có uống thuốc hay không.
Ngô Ưu nghe lời này cũng ý thức được không đúng, nhưng nếu trực tiếp vạch trần thì có thể sẽ khiến nàng ta thẹn quá thành giận. Vì thế, nàng nhẹ nhàng tiếp nhận câu chuyện.
"Người tập võ, thân thể cường kiện. Lại nói tiếp cũng thật mất mặt, nhưng mà ta sợ nhất chính là uống thuốc đi, thuốc đắng."
Triệu Thanh Tử thấy nàng không phát hiện có cái gì đó không đúng, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nghe thấy nàng nói lời này, rất là không tán đồng.
"Thuốc đắng dã tật trị bệnh rất tốt, thân thể của mình cần phải hảo hảo chú ý, chớ để bệnh vặt lại biến thành bệnh nặng, năm đó hai chân của ta là..."
Câu chuyện đột nhiên bị dừng lại, Triệu Thanh Tử nắm chặt vải dệt trên đùi, thân thể có chút phát run.
Ngô Ưu nhìn nàng, cũng cảm thấy trong lòng thập phần hụt hẫng. Trong nguyên tác đã từng nhắc tới, Triệu Thanh Tử thích nhất khiêu vũ, nếu hai chân nàng khỏe mạnh, nói không chừng nàng sẽ là thiếu nữ sáng ngời nhất kinh thành này.
Nhìn Triệu Thanh Tử đắm chìm trong bi thương, đầu hơi hơi buông xuống, Ngô Ưu có thể nhìn đến mái tóc đen nhánh của thiếu nữ chỉ mang một cây trâm bích ngọc đơn giản.
Trong lòng khẽ động, cũng không có quên mình lúc này giả vờ cảm nhiễm phong hàn, Ngô Ưu lấy tay áo che mặt rồi đi đến trước người thiếu nữ. Nàng lấy xuống kim trâm hình con bướm ở trên tóc mình, nhẹ nhàng cài lên cho thiếu nữ.
Cây trâm này có chút diễm lệ, giống như chính con người Ngô Ưu, nhưng cài ở trên tóc Triệu Thanh Tử cũng không có vẻ đột ngột.
Ngô Ưu ở trong lòng cảm khái, quả nhiên người đẹp mang cái gì cũng dễ nhìn.
Triệu Thanh Tử bị hành động của nàng làm cho thoát khỏi sự bi thương, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ở trước mặt. Ngô Ưu dùng tay áo che khuất mặt, chỉ để lại một đôi mắt mang theo ý cười, phía dưới đôi mắt còn có nốt ruồi son, đuôi mắt nhếch lên, trong ánh mắt là vô hạn phong tình.
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử, thấy nàng có chút ngây ngốc, tuy không biết ý của nàng ra sao, nhưng quan trọng vẫn là lấy được hảo cảm: "Ta nhận hảo ý của tiểu thư, nhưng hôm nay không thể ra ngoài cùng tiểu thư, cho nên cây trâm này là lễ vật bồi tội của ta, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng cũng là một phen tâm ý của ta."
Nói xong, Ngô Ưu gia tăng ý cười: "Vọng tiểu thư cả đời có thể vui vẻ khoái hoạt, mọi việc trôi chảy."
Triệu Thanh Tử không biết chính mình đi ra tướng quân phủ như thế nào, trong đầu tất cả đều là cặp mắt mị hoặc nhân tâm kia.
Trở lại phòng của mình, nàng theo thói quen ngồi ở bên cửa sổ, mỗi khi nỗi lòng nàng hỗn độn, nàng sẽ ngồi ở nơi này, cảm nhận được những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, còn có âm thanh lá cây sàn sạt, tâm của nàng sẽ trở nên trầm tĩnh.
Nhưng gần đây, phương pháp này lại ngày càng vô dụng, vừa mở mắt hay nhắm mắt đều là giọng nói, tướng mạo của người kia. Tựa như hiện tại, chính mình vừa nhắm mắt thì đã nhìn thấy đôi mắt nhếch lên kia.
Nàng nhịn không được mắng thầm một tiếng: "Thật là hồ ly tinh!"
Lúc này bốn phía không người, cho nên không ai có thể nhìn thấy tiểu thư ngày thường ôn nhu không biết giận cũng sẽ thẹn quá hóa giận rồi mắng người.
Duỗi tay lấy xuống cây trâm trên đầu, toàn thân cây trâm kim sắc, trên đỉnh chóp còn có hai con bướm, hai con bướm nép vào nhau, một con toàn thân màu trắng bạc, một con được khảm hồng bảo thạch trên cánh.
Lại nghĩ tới người quấy nhiễu mình không được an bình kia cũng thường xuyên mặc y phục màu đỏ, màu đỏ giống như con bướm khảm hồng bảo thạch trên cánh này. Mặt đột nhiên đỏ lên, Triệu Thanh Tử quen nghĩ nhiều, nhìn kiểu dáng của cây trâm này dường như là tràn ngập ám chỉ.
Nàng lại nhẹ nhàng hừ một cái, nói: "Không biết xấu hổ!"
Ngô Ưu cũng không biết đồ mình tùy tiện đưa lại khiến Triệu Thanh Tử suy nghĩ nhiều như vậy, nàng giờ phút này đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đồng thời, hôm nay xem ra, Triệu Thanh Tử hẳn đã phái người nắm giữ hành tung của mình, bằng không nàng làm sao sẽ biết được mình không uống thuốc...
Để tránh cho Triệu Thanh Tử nghi ngờ, Ngô Ưu phái nha hoàn đi mua thuốc chữa thương hàn trở về, mỗi ngày đều nấu. Sau đó bưng vào trong phòng, đổ vào bên trong bồn hoa.
Trong phòng tức khắc tràn ngập mùi thuốc, che lấp khí vị của huân hương, kỳ thật có vài chỗ Ngô Ưu cũng không lừa Triệu Thanh Tử, tỷ như nàng thật sự không thích uống thuốc, thật sự rất là sợ đắng.
Ngô Ưu che lại cái mũi rơi lệ đầy mặt, vì chính mình có thể sống đến đại kết cục, ta nhẫn!
Trong lòng tức khắc dâng lên vô hạn lý tưởng hào hùng, dù rằng nàng không có bàn tay vàng, nhưng bằng sự thông minh tài trí của mình, nàng nhất định có thể xuôi gió xuôi nước, nói không chừng về sau còn có thể trở thành nhân vật truyền kỳ của thế giới này, nhân vật nổi tiếng thiên cổ đây!
Ngẫm lại tương lai tốt đẹp, Ngô Ưu tràn đầy động lực. Nàng cầm lấy bút lông bắt đầu múa bút thành văn, quyết định những bước tiếp theo của kế hoạch.
Đột nhiên lại nghĩ, chính mình nếu là muốn an ổn, có quan hệ tốt với nam chủ không phải là không được... Nhưng khi ý niệm này nảy ra, lại xuất hiện một tràng lửa lớn trong mộng, cùng với Triệu Thanh Tử bị lửa lớn thiêu rụi.
Đôi mắt tuyệt vọng kia cứ lởn quởn ở trong đầu, vứt đi không được...
Lúc này, nàng còn không có bắt đầu làm chuyện ác, còn có thể cứu vớt. Nếu là mình hợp tác với nam chủ thì chỉ có thể giữ được tính mạng của mình, còn hai huynh muội bọn họ đều sẽ chết.
Nghĩ đến đây, Ngô Ưu dừng bút. Chỉ cảm thấy chưa bao giờ đau đầu như vậy, nếu là mình không ở trong thân thể này thì tốt rồi. Ta nhất định sẽ không hề cố kỵ đối tốt với ngươi, chính là sai lầm đã đúc thành, ta dù cho muốn cảm hóa ngươi, cũng cần phải chú ý phương thức và phương pháp.
A, quả nhiên làm chúa cứu thế khó như vậy, suy nghĩ quá nhiều cũng khiến cho người bị đè nén khổ sở.
Triệu Thanh Tử nàng hẳn là càng khổ sở hơn ta đi, vì sao không học được cùng ca ca nàng gánh vác đây...
Lại qua mấy ngày nữa chính là Bách Hoa yến, khi đó nàng sẽ bắt đầu lạc lối, ta nhất định phải ngẫm lại biện pháp cứu nàng...