Chương : Đi ăn máng khác
Khi Ngô Ưu trở lại tướng quân phủ thì sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối sầm lại. Sau khi giao ngựa cho hạ nhân trong phủ, Ngô Ưu trở về phòng rồi lại thắp đèn trong phòng lên.
Nàng mở quyển thoại bản trong tay ra xem, càng đọc càng cảm thấy không thích hợp, tính cách của nhân vật chính giống như rất quen thuộc, quả thực giống tính cách của Triệu Thanh Tử như đúc.
Sắc mặt Ngô Ưu trở nên quái dị, nghe ngữ khí của Triệu Thanh Tử, nàng ấy hẳn là đã đọc xong quyển sách này, cũng không biết trong lòng nàng ấy cảm thấy như thế nào.
Buông xuống nghi hoặc trong lòng, Ngô Ưu tiếp tục đọc, lại dần dần bị hấp dẫn đến nhập thần.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, Ngô Ưu lấy khăn tay xoa nước mắt, khóc đến mức thở hổn hển.
Hu hu hu, hoa khôi tiểu thư quá thảm, tình yêu của nàng cũng quá hèn mọn đi! Chỉ cần trực tiếp thổ lộ là được a, nàng cảm thấy đối phương hẳn là sẽ không ghét bỏ ngươi.
Không biết vì sao Ngô Ưu lại nghĩ tới Triệu Thanh Tử, nàng lắc đầu, nàng cũng không biết một người ưu tú như nàng ấy, rốt cuộc sẽ phải lòng ai.
Thật sự là ngược không thể chịu nổi, Ngô Ưu khép lại thoại bản, nàng gấp một trang giấy để đánh dấu chỗ đang đọc, sau đó cẩn thận đặt nó xuống. Ngô Ưu thoát y lên giường, có lẽ hôm nay vận động hơi nhiều, nên rất nhanh Ngô Ưu liền tiến vào mộng đẹp.
Ngô Ưu bị ánh mặt trời đánh thức, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thẳng tắp chiếu vào đôi mắt của Ngô Ưu, nàng lấy mu bàn tay đặt lên mắt để che lại tia nắng, sau vài lần đấu tranh tâm lý, Ngô Ưu vẫn quyết định rời giường.
Sau khi sửa sang lại bản thân xong, Ngô Ưu lại nhìn thoại bản trong chốc lát, nàng cảm thấy đôi mắt có chút mệt mỏi, vì vậy muốn đi ra ngoài một chút, thuận tiện làm việc tốt để cải thiện hình tượng bên ngoài của mình.
Nếu như lại cưỡi ngựa đi ra ngoài thì có vẻ quá trương dương, vì vậy Ngô Ưu từ bỏ ý định cưỡi ngựa, quyết định một người đi bộ trên đường.
Tình hình vẫn không khác gì lúc trước, cứ mỗi lần Ngô Ưu đi ở trên đường, giọng nói của mấy tiểu thương liền bất giác giảm nhỏ đi rất nhiều. Nàng sờ sờ cái mũi, nhớ lại chút chuyện mà nguyên chủ đã làm. Nào là dẫn theo hồ bằng cẩu hữu đi thu phí bảo hộ, ăn chực không trả tiền, đánh nhau đả thương người, từng chuyện đều là lịch sử đen tối.
Kỳ thật, xét đến cùng, nguyên chủ làm những việc này đều là bởi vì bần cùng. Ngô Chiêm đưa tiền sinh hoạt nửa năm một lần, rốt cuộc hắn thỉnh thoảng mới về nhà, mà nguyên chủ tiền vừa đến tay thì đã có thể tiêu hết ngay lập tức, nàng lại lười, cho nên liền đi cướp.
Vô luận như thế nào đi nữa, đi cướp của người khác vẫn là không đúng.
Ngô Ưu đi đến trước một quầy hàng bán vài món trang sức, lão bản của quầy hàng là một đại thúc, Ngô Ưu vừa định nói chuyện thì đã thấy người này hai tay ôm đầu mà ngồi xổm xuống, giọng nói vô cùng hoảng loạn: "Ngô lão đại, ta thật sự không có tiền, ta còn có mẹ già con nhỏ, ngươi buông tha ta đi!"
Lời Ngô Ưu định nói cũng ngừng ở bên miệng, nàng nhìn người này đã sợ tới mức cả người phát run, nói: "Ngươi đứng lên đi."
Ngô Ưu nói lời này kỳ thật âm lượng cũng không lớn, giọng nói cũng ôn nhu, nhưng người này dường như không có cảm nhận được, hắn giống như cái lò xo nhảy dựng lên: "Ngô, Ngô lão đại ngươi muốn gì, ngươi cứ việc phân phó!"
Ngô Ưu xoa xoa cái trán, cảm thấy vô cùng đau đầu, đang muốn mở miệng giải thích thì từ phía sau truyền đến một giọng nói.
"Ngô tiểu thư."
Quay đầu vừa thấy, người đó lại là Lệ nương.
Ngô Ưu tạm thời từ bỏ giải thích với người bán hàng rong, nàng nghĩ thật là trùng hợp, không những hôm qua mà hôm nay lại gặp nhau.
Nàng lễ độ đáp lại một câu: "Xin chào."
Hôm nay Lệ nương trang điểm cũng không khác với hôm qua, chỉ là đóa hoa trên tóc đổi thành hoa thược dược, trên mặt nàng mang khăn che mặt, đôi mắt đang cười.
"Thật là trùng hợp, hôm qua mới thấy mà hôm nay lại gặp mặt, Ngô tiểu thư ngươi đây là?"
Nhìn người bán hàng rong đang run bần bật, lại thấy thần sắc Lệ nương có chút ý vị không rõ, Ngô Ưu có khổ mà nói không nên lời, nàng thật sự không có vào nhà cướp của a!
Ngô Ưu thở dài, nói: "Nếu ta nói ta chỉ đang mua đồ bình thường, ngươi tin sao?"
Lệ nương cười: "Ta tin ngươi."
Không biết vì sao trong lòng Ngô Ưu thế nhưng có chút cảm động, tuy rằng không biết câu này của nàng là thật hay là giả, Ngô Ưu nhìn đóa hoa trên đầu của nàng, bất tri bất giác lại nghĩ tới thân phận hoa khôi của nàng.
Không biết vì sao Ngô Ưu bỗng nhớ tới nội dung trong thoại bản.
Thấy Ngô Ưu nhìn chằm chằm tóc mình, Lệ nương duỗi tay sờ sờ, nàng chỉ chạm đến vật trang sức trên tóc, cũng không có cái gì kỳ quái hay vật dơ bẩn nào.
Trong lòng Lệ nương có chút nghi hoặc, nhẹ giọng dò hỏi: "Ngô tiểu thư làm sao vậy?"
Nhận thấy mình vừa rồi có chút thất lễ, Ngô Ưu vội nói: "Xin lỗi, ta chỉ là cảm thấy ngươi rất giống với nhân vật trong thoại bản mà ta đọc."
Đôi mắt của Lệ nương xoay chuyển, như là nghĩ tới cái gì đó: "Thoại bản đó có phải tên là Thập Thất Ký hay không?"
Ngô Ưu hơi mở to hai mắt, hưng phấn tựa như gặp được người cùng sở thích, nàng không khỏi cao giọng: "Ngươi cũng xem quyển sách này!"
Dường như bị Ngô Ưu đột nhiên kích động làm cho hoảng sợ, Lệ nương lui ra phía sau nửa bước, hòa hoãn lại: "Tất nhiên đã đọc qua, bởi vì nguyên mẫu nhân vật chính của quyển sách này hẳn là ta, đương nhiên không phải chỉ có tính cách."
Không đợi Ngô Ưu mở miệng hỏi, Lệ nương tiếp tục giải thích: "Bởi vì lần trước ta bị đạo tặc Giang Hồng cướp đi, có người hiểu chuyện liền đồn đãi Giang Hồng có ý với ta, kỳ thật không phải, nàng chính là muốn cướp tiền mà thôi."
Thì ra là như vậy, Ngô Ưu cảm khái thì ra mọi người ở dị giới cũng thích bát quái.
Cái tên Giang Hồng này cũng có chút quen thuộc, nàng nhớ ra đó là người bị dán tên lên hoàng bảng truy nã, nghe nói là quan phủ hoài nghi thích khách Bách Hoa yến ngày ấy chính là nàng.
"Vậy Giang Hồng có làm gì ngươi không?"
Lệ nương lắc đầu: "Không có làm gì, chỉ là tiền mà ta tích cóp để chuộc thân bị nàng cầm đi, hiện tại lại phải tích cóp một lần nữa." Nói xong, dường như Lệ nương vô cùng sầu khổ.
Thật là quá đáng, Ngô Ưu cảm thấy Bách Hoa yến hôm đó nàng xuống tay quá nhẹ, nàng hẳn là nên đánh thật mạnh, đánh cho nàng răng rơi đầy đất mới phải.
Ngô Ưu nghiến răng nghiến lợi: "Nếu lần sau gặp lại, ta nhất định phải tàn nhẫn đánh nàng một hồi."
Ánh mắt của Lệ nương lóe lên, ở trong lòng thầm nói một tiếng xin lỗi với Giang Hồng.
Giờ phút này Giang Hồng đang ở Cẩm Châu tận chức tận trách mà làm một nha hoàn phụ trách việc quét dọn, nàng đột nhiên cảm giác cái mũi ngứa ngáy, vì thế còn hắt xì một hơi.
"Hắt xì!", Giang Hồng xoa xoa cái mũi, là tên ngốc tử nào đang mắng lão nương.
Mạc Tử Ý đang ở bên cạnh tính sổ sách, nghe thấy một tiếng kinh thiên động địa như vậy, nàng ngẩng đầu lên: "Nếu như thân thể không khoẻ thì cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Trong lòng Giang Hồng vô cùng cảm động, Mạc thiếu gia này đáng yêu hơn Triệu Thanh Tử kia nhiều, một chút cũng không áp bức người làm. Giang Hồng liều mạng nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ đi ăn máng khác ở trong lòng, nàng nhớ tới tính mạng của Ngọc Nhi còn nằm trong tay Triệu Thanh Tử.
"Không cần, thiếu gia, ta không có việc gì."
Mạc Tử Ý cau mày, lại thấy nàng giống như thật sự không sao thì cũng tùy theo nàng, chỉ nói: "Vậy ngươi phải tự mình chú ý, không cần cường ngạnh chống đỡ."
Nói xong, Mạc Tử Ý liền tiếp tục vùi đầu vào sổ sách.
Giang Hồng ở bên cạnh đóng vai phụ quan sát, không biết Triệu Thanh Tử để nàng điều tra người này để làm gì, người này thấy thế nào cũng đều chỉ là người bị hại, làm sao có liên quan đến sơn phỉ.
Cả ngày xem sổ sách rồi lại tiếp tục xem sổ sách, nàng không cảm thấy mệt sao? Giang Hồng thấy một dòng lại một dòng chữ chi chít trên sổ sách thì chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc.
Nhưng mà thiếu gia này cũng thật kỳ quái, lúc nào cũng muốn để hai lọn tóc ở bên sườn, giống như là muốn che lại lỗ tai vậy.
Giang Hồng nhíu mày, âm thầm ghi nhớ đặc thù này. Rốt cuộc Triệu Thanh Tử đã nói càng tỉ mỉ thì càng tốt, dù cho có là đặc thù nhỏ thì cũng đều không để sót.
Bởi vì suy nghĩ quá nhập thần, Giang Hồng cũng bất giác quét dọn, nhưng quét nửa ngày vẫn còn ở tại chỗ.
Sau khi Mạc Tử Ý xử lý xong sổ sách, nàng lười biếng duỗi eo một cái, nắm tay đấm đấm cái cổ nhức mỏi rã rời. Nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, hiện giờ đã rất ít người, bụng nàng có chút đói, vì vậy muốn đi tìm một chỗ ăn cơm.
Quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Hồng mất hồn mất vía quét dọn, nàng nghĩ nha đầu này có phải thật sự bị bệnh mà cường ngạnh chống đỡ hay không.
Mạc Tử Ý đi đến phía trước rồi xem xét cái trán của nàng, phát hiện nhiệt độ vẫn bình thường, trong lòng mới yên tâm một ít, hẳn là nha đầu này chỉ đang lười biếng đi.
Bởi vì bàn tay Mạc Tử Ý đột ngột vươn đến nên Giang Hồng chợt hoảng sợ, hành tẩu giang hồ nhiều năm cho nên Giang Hồng luôn cảnh giác, suýt chút nữa nàng đã ra tay quật ngã bả vai Mạc Tử Ý.
Cũng may còn kìm lại được, Giang Hồng ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như nàng thật sự ra tay, e rằng cũng không thể giả mạo được nữa.
"Nếu như không muốn quét thì đừng quét, trước về phòng nghỉ ngơi đi, ta thấy cũng sắp đến giờ cơm rồi."
Giang Hồng cũng cảm thấy mình có chút đói bụng, nhưng nàng lại ghét bỏ thức ăn trong tiệm khó nuốt, nàng lại nghĩ đến Mạc Tử Ý tính tình ôn nhu, có lẽ nàng cầu xin thì hắn liền sẽ mang theo nàng đi không chừng.
Quả nhiên Giang Hồng đánh cuộc thành công, hai người chọn một nhà tửu lầu, Mạc Tử Ý ngồi xuống, Giang Hồng vốn định đứng, nhưng Mạc Tử Ý không cho, Giang Hồng liền cũng ngồi xuống theo nàng.
Hu hu hu, đây là thần tiên lão bản gì vậy, thật sự là hoàn toàn khác với tên Triệu Thanh Tử kia. Không! Đồ vô lại đó làm sao có thể so với vị này.
Hai người đang dùng bữa, đột nhiên có một giọng nói truyền đến: "Tử Nghĩa huynh! Thật trùng hợp!"
Mạc Tử Ý nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy đó là một thanh niên hơi béo, trong lòng nàng có chút kinh hoảng, nàng cũng không quen người này, nhưng có thể đây chính là bạn tốt của ca ca.
Nàng cưỡng bách chính mình trấn định, trả lời: "Thật trùng hợp."
Thanh niên không chút khách khí mà ngồi xuống đối diện Mạc Tử Ý, trên mặt mang theo vài phần ưu thương: "Ta đã nghe nói chuyện của muội muội ngươi, Tử Nghĩa huynh nén bi thương."
Nhớ tới ca ca chính mình, tâm tình của Mạc Tử Ý hạ xuống một ít, nhàn nhạt trả lời: "Cảm ơn."
Thanh niên nhìn chằm chằm Mạc Tử Ý, Mạc Tử Ý bị hắn nhìn chằm chằm khiến cho cả người không thoải mái, nàng nắm thật chặt chiếc đũa trong tay, tiếp theo liền nghe được đối phương nói.
"Ta thấy ngươi hình như đã thay đổi một chút."
Mạc Tử Ý ở trong lòng khẩn trương: "Người luôn sẽ khác xưa, ta thay đổi cái gì?"
Thanh niên nhíu mày, sau khi tự hỏi thì đáp: "Làn da đẹp hơn, còn trắng hơn trước kia rất nhiều."
Mạc Tử Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra hắn muốn nói chuyện này: "Tuyết lớn phủ kín đường, vì vậy mà ta ít ra ngoài, ở nhà thời gian dài, tất nhiên là phải trắng hơn lúc trước."
Thanh niên không nghi ngờ, lại hàn huyên trong chốc lát rồi rời đi.
Mạc Tử Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Giang Hồng vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, sau khi nghe được thanh niên mới vừa rồi nhắc nhở, nàng cũng nghiêm túc quan sát làn da của Mạc Tử Ý, sau đó lại sờ sờ chính mình, trong lòng thở dài một hơi.
Không nghĩ tới, làn da của một nam nhân còn tốt hơn cả nàng, không thể không tự ti mà.
Cảm giác được Giang Hồng đang nhìn mình, Mạc Tử Ý có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Giang Hồng hoàn hồn, dường như đang ngượng ngùng: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy làn da của thiếu gia thật sự đẹp, mà người nọ mới vừa nãy là ai vậy?"
Mạc Tử Ý làm sao sẽ biết hắn là ai, liền chỉ nói là một bằng hữu.
Giang Hồng thấy hỏi không được gì thì cũng không tiếp tục truy vấn nữa, hai người dùng bữa xong, Mạc Tử Ý nghĩ gần đến trừ tịch, bản thân nàng cũng muốn nên trở về.
Không biết nàng còn có thể bình tĩnh đối đãi phụ thân hay không. Nàng nở nụ cười tự giễu, dù sao thì ý kiến của nàng không có quan trọng, chớ nên suy nghĩ quá nhiều.