Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

chương 137

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

::, //

Cuộc sống hơn một tháng nghỉ này, đối với tôi mà nói thật sự là quá hạnh phúc, quá mức tuyệt đẹp đôi khi sẽ cảm thấy không chân thực, nhưng kỳ nghỉ này quả thực để cho bản thân tôi được lĩnh hội rõ ràng một lần về hơi ấm của cuộc sống riêng của hai đứa, hiện giờ nhớ lại thì vô cùng hoài niệm hoàn cảnh lúc đó, mỗi một chi tiết nhỏ vẫn in dấu rõ ràng ở trong đầu.

Dần dần say đắm cuộc sống nhỏ ở nhà như vậy, nhưng hôm nay phải về nhà, trong lòng vạn phần không muốn. Buổi sáng tỉnh lại, hai đứa không còn mỉm cười chúc nhau sớm an như thường ngày, Yen nghiêng người nhìn tôi, thấy được ưu thương trong mắt nàng, lòng chua xót ôm nàng vào trong lồng ngực.

"Tiểu Bảo, có thể ở bên cậu lâu như vậy tớ đã rất thỏa mãn, vui lên tý được không? Nếu không tớ sẽ không nỡ rời đi." Tôi ôm nàng, xoa đầu nàng, khẽ lẩm bẩm.

"Tớ thật không muốn cậu đi, thật không muốn!" Người Yen dính vào tôi thật chặt, tôi nhắm mắt lại, lần thứ hai cảm thụ lấy hơi thở của nàng bên cổ mình.

"Ngoan! Chưa đến một tháng thì đi học rồi, khi đó lại có thể gặp mặt hàng ngày." Tôi an ủi nàng, lúc này cảm thấy dưới xương quai xanh bị môi nàng dùng sức mút lấy, tôi cười khanh khách, đây là thói quen của nàng, mỗi lần phải chia lìa liền muốn "giác hơi" ở trên người bạn, để lại dấu yêu. Công lực của nàng không phải hạng xoàng đâu, thoáng cái là có thể làm ra một dấu thật đậm, mà tôi mút trước ngực nàng đến tê cả miệng, mút ra dấu cũng rất nhạt.

"Ha ha! Ngốc chết mất!" Yen cười vui né tránh môi tôi, đứng dậy đi đến bên tủ quần áo, thay quần áo.

"Chờ đã! Tớ muốn lấy về đồ ngủ của cậu, buổi tối ôm nó ngủ tớ mới an tâm." Nhìn nàng chuẩn bị bỏ đồ ngủ vào vali để lúc về đem đi giặt, mau chóng rời giường tiến lên đòi hỏi.

"Được rồi! Hai chúng mình trao đổi." Yen ngượng ngùng đưa cho tôi đồ ngủ nàng đã mặc qua, tôi cởi của mình rồi gấp gọn nó bỏ vào trong vali của nàng.

"Có ai từng nói trên người cậu có mùi sữa thơm của trẻ con chưa? Thật dễ ngửi!" Yen cầm lấy đồ ngủ của tôi, hít vào thật sâu.

"Mẹ có từng nói, tớ tự ngửi không thấy. Mỗi người đều có mùi hương cơ thể của riêng mình, mà tớ thích nhất hương vị trên người cậu, mùi thơm thoang thoảng, ngửi vào thì có thể ngủ rất nhanh." Tôi mỉm cười nói, Yen nở nụ cười ngọt ngào.

Ăn xong bữa sáng và thu xếp xong hành lý, ba ba Yen qua đây đón chúng tôi. Đến bến xe, tôi năm lần bảy lượt từ chối họ tiễn đưa tôi, bởi vì không tiện đỗ xe, cũng không muốn nhìn thấy vẻ sầu bi của Yen khi tiễn biệt tôi.

"Mạt Mạt, trở về giúp chú gửi lời thăm hỏi tới ba mẹ cháu, đây là một ít thực phẩm, mang về để cho bọn họ nếm thử." Lúc chú lấy ra hành lý sau cốp xe giúp tôi, còn đưa cho tôi một túi đặc sản lớn.

"Chú." Khi tôi đang muốn nói, bị chú ngắt lời.

"Ha ha, đừng khách khí với chú, mau vào đi thôi, chúc cháu thuận buồm xuôi gió." Chú vỗ nhẹ vào vai của tôi mà nói, ở chung lâu với chú, cảm thấy chú giống như phụ huynh của tôi vậy, ân cần từ ái. Từ lần trước biểu diễn nhạc kịch, sau khi gia đình hai bên gặp mặt, bọn họ trở thành bằng hữu, lần nọ ba mẹ Yen mời ba mẹ tôi ăn cơm tán gẫu, hôm sau còn cùng đi du ngoạn ở khu phong cảnh, Yen đi phụng bồi toàn bộ hành trình, lúc đó nghe mẹ với Yen kể cho tôi nghe ở trong điện thoại, trong lòng vui vẻ khó nói thành lời.

"Tớ đi đây, trở về điện thoại cho các cậu." Tôi nhìn Yen, nàng gượng mỉm cười, tôi không dám nhìn nàng nhiều hơn nữa, lập tức xoay người bước nhanh về phía đại sảnh bán vé, giờ phút này tâm tình khó chịu đến cực điểm.

Mua vé xong, người bán vé nhắc nhở tôi xe đã vào bến, dặn tôi lập tức tiến vào trạm XX lên xe, tôi sốt ruột chạy một mạch, tìm được xe bus thì lên xe tìm chỗ ngồi của mình, sau đó cất hành lý xong thì ngồi ở trên ghế thở phào nhẹ nhõm. Muốn gửi tin nhắn cho Yen để báo cáo, nàng đã gửi trước.

( Bây giờ tớ đã bắt đầu nhớ cậu rồi, làm sao đây? ) Nhìn tin nhắn nàng gửi tới, mũi cay xót, mắt ngấn lệ nhưng chưa tràn ra, khóe miệng cong lên nở nụ cười hạnh phúc.

Về đến nhà, Trần chủ nhiệm liền đen mặt với tôi, trách cứ lời nói của tôi không đáng tin, tôi dỗ dành mà bà ấy cũng không cười, khi tôi đưa quà tặng của ba Yen cho mẹ, mặt lập tức từ trời mây chuyển sang trời nắng, biến đổi này cũng quá nhanh thì phải, tôi với ba ba đều bị chọc cười.

"Ôi chao! Mạt nhi, mẹ hỏi con, con đi chơi hơn một tháng, không chỉ là ở bên Tiểu Bảo thôi chứ? Đừng nói là đi chơi cả ngày với bạn trai con?" Mẹ vừa dọn dẹp đồ đạc của tôi, vừa thăm dò quan tâm (bà tám) hỏi.

"Hả? ? ? Cái này... con thật sự chỉ ở cùng Yen... thỉnh thoảng mới gặp mặt với anh ấy." Bỗng nhiên hỏi câu này làm tôi ngây ra, vừa nghĩ ra bạn trai mà mẹ nói từ trước đến nay chính là Yen, có chút cảm giác bị xuyên không, tôi đã sớm quăng người bạn trai mà mình bịa ra lên chín tầng mây, cũng chưa kịp chuẩn bị trường hợp về nhà mẹ sẽ hỏi những vấn đề này, cuối cùng nói ra một câu làm tôi thật chột dạ.

"Mẹ bảo con đưa hình của cậu ta cho mẹ xem, lần này có mang về không?" Mẹ hỏi tiếp.

"Dạ? ? ?" Trời ạ, lúc đó tôi chỉ là qua loa, mẹ còn thật sự để bụng việc này.

"Dạ cái gì mà dạ? Nhất kinh nhất sạ, mẹ nói đứa nhỏ như con sao mà thần bí như vậy? Mẹ và ba con chỉ muốn xem thử đứa bé trai kia mặt mũi ra sao, chút yêu cầu này không quá đáng chứ?" Mẹ nôn nóng, nhìn tôi.

(Nhất kinh nhất sạ: Quá mức căng thẳng, hành vi cử chỉ khoa trương khác thường.)

"Không phải... con thật sự quên mang về, lần sau ha! Đúng rồi, con phải gọi điện thoại cho Tiểu Bảo nói con đã trở về." Tôi tìm cớ trốn về phòng.

Nặng nề nằm lên giường, thở hắt một hơi, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ về chuyện giữa tôi và Yen, nghĩ về gia đình hai bên sau khi biết chuyện của hai đứa sẽ phản ứng thế nào, ắt hẳn tức đến mức ngất đi nhỉ, ánh mắt nhất định sẽ tràn ngập thất vọng và hoảng sợ, tiếp đó chính là mắng mỏ và dọa nạt... Càng nghĩ càng rối, hai tay vò đầu, khổ não cau mày.

Lúc này điện thoại di động vang lên, là tin nhắn, dậy mở ra xem, là Tư Khiết gửi tới, hẹn tối nay ra ngoài gặp mặt, đang muốn tìm các nàng trò chuyện thì đã nhắn tin đến rồi, quả là tâm linh tương thông, mỉm cười lập tức trả lời, tiếp đó gọi điện thoại cho Yen báo bình an.

Ăn cơm tối xong, đạp xe đến địa điểm hẹn, một tiệm đồ lạnh chúng tôi thường xuyên đến, bình thường đều là tôi đợi hai người họ, đi đến đó lại trông thấy họ ngồi đợi từ rất sớm.

"Ô! Tiểu mỹ nữ khí sắc không tệ nha! Hơn một tháng nay trôi qua thật dễ chịu ha? !" Còn chưa kịp ngồi xuống Tư Khiết liền cười đùa.

"Tớ xem sắc trời tối nay không có gì dị thường mà, hai cậu đổi tính ấy mà lại đến sớm hơn tớ ha." Tôi trêu chọc.

"Hai tụi tớ nhớ cậu muốn điên mất, nóng lòng muốn gặp cậu đó!" Thiên Hi nói ngọt đến chảy nước, tôi rùng mình. Ba đứa tự chọn Slushie và Dim sum yêu thích rồi bắt đầu tán gẫu, giống như đã lâu không gặp, đề tài nói hoài không hết.

"Mạt nhi, Tiểu Bảo có nói với cậu cậu ấy xuất ngoại đợi bao lâu thì trở về không?" Tư Khiết chuyển câu chuyện tới trên người tôi.

"Không có, ít nhất cũng phải ba năm nhỉ." Nói đến chuyện này trong lòng cũng không chắc chắn, chỉ có thể suy tính khi đó nàng hẳn là mới học xong thạc sĩ.

"Ba năm, khi đó cậu... tuổi, còn chờ nổi." Thiên Hi bấm tay tính toán, chọc ghẹo.

"Nếu như còn lâu hơn nữa thì sao?" Tư Khiết nghĩ đến kết quả xấu nhất.

"Lâu hơn nữa cũng sẽ không quá bốn năm chứ? Trừ phi Tiểu Bảo không muốn trở về." Thiên Hi nói tiếp.

"Mạt nhi, không phải tớ đả kích cậu ha, tớ tin tưởng hai cậu đều sẽ thủ vững đợi đến một ngày gặp mặt đó, nhưng mà tuổi tác của cậu cũng sẽ lớn dần, người nhà sẽ giục cậu kết hôn, đến lúc đó cậu phải ứng đối với họ thế nào?" Tư Khiết trực tiếp hỏi tôi muốn đối mặt với vấn đề thế nào, hai đôi mắt trừng trừng nhìn tôi.

"Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện tớ làm đều là ba phút nhiệt độ (chóng chán), nhưng khi gặp được thứ mà mình yêu thích thì sẽ thực hiện nó một cách tốt nhất, âm nhạc chính là thứ mà tớ yêu tha thiết, hiện tại lại có thêm thứ nữa, chính là tình yêu, yêu Tiểu Bảo. Từ trước đến nay, lòng tớ chưa từng kiên định như vậy, gặp được cô ấy tớ liền quyết định cô ấy là người đi cùng tớ cả đời, tớ không biết tại sao cảm giác này sẽ mãnh liệt như vậy, cảm giác động lòng mà cô ấy đem lại cho tớ là không người nào có thể cho được. Thẳng thắn với người nhà là chuyện sớm hay muộn, nhưng bây giờ chúng tớ không có tư cách để nói, muốn chờ tốt nghiệp rồi, có một phần công việc ổn định và có vốn tích lũy nhất định thì sẽ nói rõ cùng người nhà, tớ biết sẽ rất khó, nhưng để chúng tớ có thể bên nhau, tớ sẽ cố gắng trăm phần trăm ra sức thực hiện." Tôi hết sức nghiêm túc và chân thành nói với hai nàng.

"Ôi! Đến lúc đó chúng tớ phải chuẩn bị bán sỉ thật tốt." Tư Khiết ranh ma nói.

"Bán sỉ?" Tôi với Thiên Hi đồng thời không hiểu hỏi.

"Đi thị trường bán sỉ mua khăn giấy thôi! Chờ cậu sang đây khóc lóc kể lể tìm kiếm an ủi bất cứ lúc nào đó!" Tư Khiết cười xảo trá, nói

"Ha ha! Vẫn là lão đại nghĩ thật chu đáo." Thiên Hi không tim không phổi cười lớn.

"Không chơi như vậy với các cậu, bây giờ đã bắt đầu nguyền rủa tớ." Tôi tức giận nói.

"Ấy! Đây là phòng hờ trước cho cậu mà! Yên tâm, tiền khăn giấy chúng tớ chi, có chuyện gì chúng tớ cùng cậu gánh." Tư Khiết nhét miếng Dim sum cuối cùng vào miệng tôi, cười tít mắt mà nói.

Truyện Chữ Hay