::, //
Cả đêm trợn tròn mắt nằm ở trên giường nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, trong đầu toàn là chuyện tương lai của tôi và nàng, khi thì vững tin chúng tôi có thể vượt qua tất cả chướng ngại, sau cùng có thể hạnh phúc. Khi thì lại rất mất mát, sợ rằng lần này nàng đi thì chúng tôi liền kết thúc, phải chăng có thể kiên trì được sao? Càng nghĩ trong lòng càng rối bời, lúc trời sắp sáng mới mơ màng ngủ.
"Doãn Hạ Mạt, độ dài giấc ngủ của con càng ngày càng quá mức ha, đã mấy giờ rồi? Bữa trưa mẹ đã làm xong rồi." Hình như mẹ ở bên cạnh gọi tôi, tôi mệt mỏi hơi mở mắt, nhìn thấy mẹ đang ngồi ở giường của tôi nhìn tôi.
"Sáng sớm con mới ngủ được, mẹ để con ngủ thêm một lát đi? Rất mệt!" Tôi tiếp tục che đầu ngủ.
"Làm sao vậy? Có tâm sự?" Mẹ xoa trán của tôi hỏi.
"Không có!" Tôi nhắm hai mắt lẩm bẩm nói, mẹ vừa hỏi làm tôi nhớ tới cuộc nói chuyện với Yen tối hôm qua, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.
"Ôi! Phát hiện bây giờ đứa nhỏ này cũng không thích tâm sự cùng mẹ, bao giờ cũng thần thần bí bí." Mẹ thở dài oán trách.
"Mẹ." Nghe mẹ nói lời này thì tôi mở mắt ra, nhìn ánh mắt yêu mến và nếp nhăn dần dần nhiều lên trên gương mặt mẹ, mũi cay cay, kích thích nước mắt bắt đầu chảy ra. (Thiên Hi từng nói rằng tôi phù hợp diễn phim của cô Quỳnh Dao, rất mau nước mắt, nói chảy liền chảy. )
"Ơ! Tại sao khóc nhè thế?" Mẹ cúi người lau nước mắt cho tôi.
"Xin lỗi!" Tôi đưa hai tay ôm cổ của mẹ, bây giờ muốn nói với mẹ ba chữ này nhất. Trong lòng rất áy náy, làm sao con không muốn nói với mẹ tâm sự của con chứ? Nhưng con không thể! Con biết khi nói ra hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thực ra con rất muốn nói với mẹ và ba rằng con yêu rồi, người này rất ưu tú, nhưng giới tính thì ba mẹ lại không thể chấp nhận.
"Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Ngày hôm nay phải nói rõ ràng với mẹ." Mẹ lo lắng ra lệnh.
"Con..." Có nỗi khổ không nói được.
"Thất tình?" Mẹ hỏi dò, tôi lắc đầu.
"Lẽ nào... không phải là... cái đó đó chứ?" Mẹ vô cùng sốt ruột nhìn tôi.
"Cái gì ạ?" Tôi nhất thời không kịp hiểu, khó hiểu hỏi lại. Ánh mắt của mẹ nhìn chằm chằm vào bụng của tôi, tôi nghi hoặc cũng nhìn bụng của mình.
"Ha ha!" Tôi hiểu ra, không nhịn được mà cười ra tiếng, thiệt chịu mẹ nghĩ được kỳ diệu như vậy, còn có vẻ mặt phức tạp đó rất khiến người ta muốn bật cười.
"Đứng đắn một chút! Không cho cười!" Mẹ trở nên nghiêm túc.
"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu rồi? Không phải như mẹ nghĩ." Tuy rằng tôi và Yen đã xảy ra quan hệ, nhưng dù sao cũng sẽ không bị mang thai được!
"Thật không có?" Mẹ không tin, xác nhận lại lần nữa.
"Con xin thề thật sự không có." Tôi giơ tay lên.
"Ôi! Làm mẹ sợ muốn chết, vậy tại sao con khóc nhè thế?" Mẹ nói về đề tài chính.
"Ừm... con đã yêu một người không nên yêu." Đầu tôi nhanh chóng nghĩ nên trả lời câu hỏi của mẹ ra sao.
"Lẽ nào con yêu một người đã có vợ? Trời ơi! Mẹ nói này con gái à, chuyện này cũng không thể làm ẩu làm càng." Mẹ chưa đợi tôi nói xong thì đã khăng khăng cho rằng bây giờ tôi xảy ra tình huống như thế, thao thao bất tuyệt nghiêm túc phê bình tôi.
"Mẹ! Mẹ đừng kích động, mẹ hiểu lầm rồi, nghe con nói được không?" Tôi ngồi dậy, đưa hai tay giữ lại cánh tay của mẹ, để mẹ bình tĩnh lại.
"Người con yêu khác khoa ở trường chúng con, chúng con đã giao du hai năm, sau khi tốt nghiệp cậu ấy muốn xuất ngoại, không biết lúc nào mới về, vì thế tâm trạng của con rất kém." Tôi thẳng thắn với mẹ, nhưng không có nói với mẹ người tôi thích chính là con gái nuôi của mẹ.
"Hóa ra là như vậy à?! Nha đầu thối, yêu đương vụng trộm hai năm còn không cho mẹ và ba con biết, bây giờ con rất là coi nhẹ ba mẹ ha." Mẹ cả giận nói.
"Nào dám coi nhẹ hai người chứ! Con không muốn ba mẹ lo lắng cho con, bởi vì có rất nhiều điều chưa rõ." Tôi giải thích.
"Ôi! Vậy con có đợi cậu ấy không? Cậu ấy có thể vì con mà quay về không? Hai con hiện đang phát triển tới mức độ nào rồi?" Mẹ bức thiết hỏi.
"Chúng con đã hứa đợi nhau, cái gì phát triển tới mức độ nào ạ? Chúng con là... là loại yêu đương rất thuần khiết." Tôi càng nói càng chột dạ.
"Mẹ không phải người bảo thủ, không có ý gì khác. Chỉ là muốn nhắc nhở hai con phải làm đủ biện pháp an toàn, dù sao chuyện đó cũng không phải chuyện đùa, phải coi trọng sinh mệnh nhỏ, hiện giờ có rất nhiều người không chú ý." Trời ạ! Mẹ càng nói càng xa, bắt đầu thuyết giáo với tôi, tôi muốn cười lại không dám cười, nhưng có thể nói ra một nửa tâm sự của tôi với mẹ, trong lòng không còn cảm thấy quá mức ngột ngạt nữa, về phần sau này thật sự có thể cùng Yen bên nhau, tôi nghĩ tôi sẽ từ từ thử công khai với họ, nghĩ đến đây, nhức đầu! Không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới.
"Mẹ, cho dù con yêu hạng người gì, mẹ và ba đều sẽ ủng hộ con chứ?" Tôi yếu ớt hỏi thử.
"Con thích hạng người gì mẹ với ba không có quyền can thiệp, chỉ cần con vui vẻ là được rồi! Nhưng ba mẹ hi vọng con có thể tìm được người tốt với con, biết thương con." Mẹ nghiêm túc nhìn tôi nói.
"Cậu ấy đối với con rất rất tốt!" Tôi kích động nói.
"Ôi! Vậy thì phải xem các con có duyên phận hay không, đừng đau lòng khổ sở, có chuyện gì thì chờ sau khi tốt nghiệp hẵng nói, nếu trong lòng nó thật sự có con thì sẽ quay về tìm con thôi, nếu quả thật như vậy mẹ nghĩ tên nhóc đó đáng giá để con đi chờ nó, nhưng nếu có người tốt hơn nó thì cũng không nên bỏ qua nha, dù sao tình huống của các con như vậy rất không thực tế, con gái có thể chờ đợi được bao nhiêu năm cơ chứ? Hiểu ý của mẹ không?" Mẹ an ủi tôi.
"Dạ! Hiểu!" Trong miệng tán đồng ý kiến của mẹ, nhưng trong lòng nhận định đời này sẽ không yêu ai khác nữa.
"Hai mẹ con đang lặng lẽ nói cái gì thế? Thức ăn nguội hết rồi." Lúc này ba ba đi tới.
"Bị con gái của ông dọa làm tim tôi lệch nhịp, nhanh nhanh rửa mặt đi ăn cơm." Mẹ oán giận với ba, sau đó xốc lên chăn của tôi bảo tôi mau dậy.
"Đúng rồi! Có ảnh không?" Mẹ đi ra khỏi cửa phòng rồi lại quay về, cười tít mắt nhìn tôi.
"Không có!" Tôi quyết đoán trả lời, mẹ thất vọng bĩu môi xoay người rời đi, tôi thở phào một hơi, ngồi ở trên giường, mở ra tủ ngăn kéo đầu giường, cầm điện thoại di động lên, sau khi mở máy thì nhận được một tin nhắn từ Yen.
[ Xin lỗi! Tớ yêu cậu! ] Thời gian gửi là rạng sáng : phút...
Nhìn năm chữ này trong lòng vô cùng áy náy, rất ghét chính mình não tôm, xót ruột nắm chặt điện thoại di động, bấm dãy số của nàng.
"Mạt nhi." Vang lên mấy lần thì Yen nhận nghe điện thoại, giọng nói không còn lạnh lùng như tối hôm qua, nghe ra là đang vui vẻ.
"Tối qua ngủ không ngon à? Buổi chiều phải ngủ một giấc biết không?" Tôi đau lòng nói.
"Ừm! Mới vừa dậy, cậu ăn cơm chưa?" Yen quan tâm hỏi.
"Tớ cũng mới vừa dậy, đang chuẩn bị đi ăn. Tớ... tớ muốn nói..." Trong lòng rất muốn lớn tiếng nói ra với nàng, nhưng đến bên miệng đầu lưỡi như bị cứng ngắc, nghẹn lại.
"Hả? Cậu muốn nói cái gì?" Yen dịu dàng hỏi.
"... Tớ rất yêu cậu! Không nói nữa, tớ đi ăn cơm." Không đợi Yen phản ứng liền vội vã cúp điện thoại, tại sao đột nhiên cảm thấy nói mấy chữ này lại xấu hổ thế nhỉ!
Tôi và Yen cũng không vì chuyện này mà giận dỗi, mỗi ngày vẫn vui vẻ liên hệ điện thoại, hiểu ngầm không muốn đề cập đến chuyện xuất ngoại, tôi không nhắc tới người khác ở trước mặt nàng nữa, mỗi ngày trôi qua bình thản nhàn hạ, chờ mong mau mau qua Tết. Đôi khi sẽ có loại kích động muốn đi về tìm nàng, nhưng càng ngày càng tới gần năm mới rồi, tôi cũng không biết tìm lý do gì nói cùng người nhà, chỉ có thể mơ tưởng.
Ngày mốt chính là đêm , vội vàng đi mua đồ tết cùng ba mẹ, cả nhà cùng tổng vệ sinh, bận bịu không còn biết trời đâu đất đâu. Từ khi mẹ biết tôi yêu đương, thỉnh thoảng hỏi chuyện của chúng tôi, tôi cảm thấy nếu trả lời được thì nói thẳng ra, không tiện trả lời thì đáp qua loa, chưa được mấy ngày thì mẹ không nhịn nổi mà nói cho ba ba, cả ngày ba ba cười hì hì nhìn tôi, nhìn tới mức làm tôi sợ chết khiếp.
"Ba, ba có gì muốn hỏi thì hỏi đi? !" Tôi thực sự không chịu được ánh mắt của ba.
"Ha ha! Sao con biết ba muốn hỏi con vậy?" Ba ba cười hỏi.
"Con cùng ba sinh sống gần hai mươi năm, có thể không biết trong lòng ba nghĩ cái gì à?" Tôi tức giận nói.
"Quả nhiên là con gái của ba, thực ra cũng không có gì để hỏi, chỉ muốn hỏi xem con khi yêu có cảm giác gì?" Ba ba hỏi toạc móng heo.
"Ây... không nói cho ba!" Tôi không biết nên trả lời câu hỏi của ba thế nào, ngượng ngùng đi về phòng.
"Ha ha!" Ba ba bắt đầu cười ha hả.
Tôi gọi điện thoại cho Yen, nói với nàng về việc tôi nói với mẹ rằng tôi yêu đương rồi, mới đầu nàng còn căng thẳng, về sau nghe tôi giải thích quá trình, cũng nhịn cười không được.
"Cậu phải nói chuyện cẩn thận, đừng để lộ." Yen dặn dò.
"Ừ! Tớ sẽ suy nghĩ rồi mới trả lời, đều tại tớ chưa nghĩ kỹ mà đã nói ra rồi, bây giờ hai người họ rất đáng ghét, cả ngày muốn bẫy tớ nói ra." Tôi buồn phiền nói.
"Không sao, qua mấy ngày thì sẽ không hỏi nữa. Đúng rồi, tớ muốn nói với cậu Tết năm nay tớ đi du lịch Thụy Sĩ cùng ba mẹ, mùng một xuất phát." Yen nói.
"Hả? Trước đó sao cậu không nói với tớ?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Lúc trước người nhà có dự định này, nhưng chưa chắc chắn, tối hôm qua ba ba cầm về tờ hợp đồng của công ty du lịch, tớ mới biết chắc chắn đi." Yen giải thích.
"Đi bao lâu thế? Vậy tớ không thể gọi điện với cậu mỗi ngày?" Tôi rầu rĩ hỏi.
"Chừng mười hai ngày, lúc về vừa khéo sắp khai giảng. Tớ sẽ cố gắng nghĩ cách gọi điện thoại cho cậu, cậu muốn quà gì?" Yen vui vẻ hỏi.
"Quà gì cũng không muốn, cậu đi chơi vui vẻ và trở về bình an là được rồi." Tôi cũng vui vẻ thay nàng, hâm mộ nàng được đi chơi nước ngoài.
"Thật sự không muốn? Tận dụng thời cơ nha?!" Yen tinh nghịch nói.
"Ây... bỗng chốc tớ không nghĩ ra muốn cái gì, cậu chọn giúp tớ được không?" Tôi có hơi bị nàng dụ dỗ.
"Được rồi! Thật muốn dẫn cậu đi, bên cậu mới là vui vẻ nhất." Giọng Yen như đứa trẻ.
"Trước nhớ kỹ, sau này chúng mình sẽ có cơ hội cùng đi, nghe nói nơi đó trượt tuyết rất tuyệt, phong cảnh rất đẹp, cậu nhớ chụp nhiều ảnh về cho tớ xem." Tôi yêu cầu.
"Ừm, nhất định! Trò chuyện rất muộn rồi, chúng mình ngủ thôi?!" Yen ngáp một cái nói, hai đứa cùng chúc nhau ngủ ngon mới chịu cúp điện thoại.
Đêm sau khi ăn xong bữa tiệc đêm giao thừa, bắt đầu bận bịu gọi điện thoại chúc tết cho hội chị em, lúc Yen gọi tới, mẹ giành nói chuyện cùng nàng, tiếp đó cũng chúc tết với ba mẹ nàng. Nhà Mạn Văn ồn ào, chưa nói vài câu liền cúp, Tiểu Đằng và em trai chơi ở bên ngoài, Tư Khiết và Thiên Hi rất sớm đã hẹn tôi với đám bạn của tôi tối nay ra ngoài chơi, có họ bầu bạn, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Mùng một thì bắt đầu đi thăm bà con hoặc thân thích tới nhà làm khách, tôi cầm bút đỏ khoanh tròn lên quyển lịch ngày của mình, ghi nhớ ngày Yen trở về và thời gian khai giảng, nhìn vòng tròn càng ngày càng nhiều, lòng lại càng khoan khoái, chẳng mấy ngày nữa là tới ngày tựu trường. Yen cứ cách hai ngày lại gọi điện tới một lần, nghe nàng vui vẻ kể về chuyện thú vị trong cuộc hành trình, bản thân cũng sẽ vui lây, cảm thấy như đã từng tới đó vậy.
Vào mùng mười một, tụi Tiểu Toàn hẹn tôi, Tư Khiết và Thiên Hi đi bờ biển nướng đồ, ngày đó gió biển rất lớn, mặc dù mặc không ít quần áo, nhưng hôm sau cơ thể bắt đầu xuất hiện triệu chứng cảm mạo chảy nước mũi, cho rằng uống thuốc và ngủ một đêm sẽ không sao, kết quả còn nghiêm trọng hơn, xương cốt cả người vô cùng đau đớn, nóng rần lên.
Lần này nóng cực kỳ, mê man cả ngày nằm ở trên giường, động người một tý thì sẽ cảm thấy như muốn tan vỡ, ban ngày mới bớt nóng, nhưng buổi tối lại bắt đầu cao lên, may là có mẹ chăm sóc, không cần đi bệnh viện. Yen đi về gọi điện thoại cho tôi, mẹ nhận nghe thay tôi, đến cả sức để nói chuyện tôi cũng chẳng còn, biết nàng chắc chắn sẽ rất lo lắng cho tôi.
Ngày mai sẽ phải đi học, càng muốn mau chóng khỏe lên lại càng không thể toại nguyện, sốt cao đã lùi, nhưng sốt nhẹ liên miên. Mẹ nói đây là sức miễn dịch của tôi thấp, bệnh thừa cơ mà vào. Lúc có chút tinh thần để nói chuyện, lập tức gọi điện thoại cho Yen.
"Rốt cuộc có thể nghe thấy giọng của cậu, khá hơn chút nào không? Tớ lo lắng gần chết" Yen sốt ruột hỏi.
"Tốt lắm rồi, đừng lo lắng!" Tôi suy yếu nói.
"Nếu không phải là vì không muốn để cho người nhà cậu hoài nghi, tớ đã sớm muốn đi tìm cậu." Yen mất bình tĩnh.
"Đừng mà, ngày mai sẽ đi học, tớ sẽ trở về đúng hạn." Tôi dỗ dành nàng.
"Có thể được không? Giờ nghe cậu nói chuyện giống như không có sức." Yen lo lắng nói.
"Yên tâm đi! Không thành vấn đề." Tôi cam đoan với nàng.
Ngày hôm sau vẫn không thấy khá, tôi ảo não vò đầu, đáp ứng Yen hôm nay phải đi về, chống người dậy thu xếp quần áo.
"Mạt nhi, con muốn làm gì?" Mẹ đi vào liền hỏi.
"Hôm nay khai giảng ạ, con hẹn Tư Khiết và Thiên Hi buổi chiều về trường." Tôi vừa thu xếp vừa nói.
"Con còn chưa khỏe, làm sao về trường chứ? Tối hôm qua mẹ đã gọi điện thoại cho Tư Khiết, nhờ con bé hôm nay đi trả vé cho con, còn nhờ con bé xin nghỉ mấy ngày giúp con, ở nhà tu dưỡng khỏe hẵng về trường." Mẹ kéo tay của tôi, muốn tôi đứng lên.
"Con không muốn! Đã sốt một tuần rồi, sao còn chưa khỏe?" Tâm trạng rất kém, nổi nóng với mẹ.
"Đừng nổi tính trẻ con được không? Tình huống thân thể hiện giờ không phải chuyện đùa, mẹ biết con vội vã muốn quay về gặp cậu ta." Mẹ "nói trúng tim đen" của tôi.
"Xin lỗi mẹ! Trong lòng con buồn bực." Sau khi tôi nói xin lỗi với mẹ, ngồi ở trên giường hai tay bụm mặt.
"Nghe lời, khỏe rồi lại về trường được không?" Mẹ dịu dàng xoa đầu của tôi nói, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý, nuốt lời với Yen.
Buổi tối nằm ở trên giường nghĩ lúc này các nàng khẳng định ở trong ký túc xá vừa nói vừa cười, đang ăn đồ vặt từng người mang đến, khóe môi cong lên, nhắm mắt lại nghĩ về từng cái nhíu mày, từng nụ cười của nàng, rất nhớ nàng! Rất nhớ!
Qua khai giải đã hai ngày rồi, rốt cuộc hoàn toàn khỏe lại, tinh thần phấn chấn thu xếp hành lý, muốn hôm nay lập tức về trường. Mẹ xác định tôi không sao thì thở phào nhẹ nhõm, căn dặn tôi phải tiếp tục uống thuốc đúng giờ, lần này đừng mang quá nhiều đồ đạc về trường, sợ tôi không chịu nổi. Sau khi ăn cơm trưa xong, ba ba đưa tôi tới bến xe để ngồi xe buýt.
Tôi không nói cho các nàng biết ngày hôm nay tôi quay về, muốn cho Yen bất ngờ. Đi taxi về tới trường đã là chập tối, nhìn sân trường và con người quen thuộc, tâm trạng tốt cực kỳ, hít sâu một hơi, bước nhanh về ký túc xá.
Xách theo hành lý đi gõ cửa, không ai mở, nhìn đồng hồ, vào giờ này hẳn là đi căn tin ăn cơm. Lấy ra chìa khóa mở cửa, nhìn trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là giường của tôi vẫn để đồ ăn vặt, vĩ cầm của Yen đặt ở một bên, tôi khẽ mỉm cười, đặt gọn hành lý, háo hức muốn đi tìm nàng và hội chị em.
Không có gì quan trọng hơn so với thân thể khỏe mạnh, sau một đợt khỏi bệnh, nhịp bước trên đường thật thoải mái, không kìm được nhảy hai cái, đi về phía căn tin. Đến nơi thì trông thấy các nàng ngồi ăn cơm ở chỗ cũ góc bên trái, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Yen, trái tim đập thình thịch, mặt tức thì nóng lên.
Tôi không có vội vã đi tìm các nàng, trước đi gọi ít đồ ăn, muốn ăn mì nước, sư phụ chậm rì rì nấu cho tôi, nấu xong thì tôi nâng cái khay, chậm rãi đi tới phía các nàng.
"Mạt nhi!" Thiên Hi đã nhìn thấy tôi từ đằng xa, lớn tiếng hô, Yen lập tức quay người, hơn một tháng không gặp nàng, không thay đổi, vẫn xinh đẹp như xưa, tôi cười xán lạn nhìn các nàng.
"Cậu trở về sao không nói cho tớ chứ? Khỏi bệnh rồi sao?" Còn chưa đi đến bàn ăn, Yen vội vã tiến lên cầm mì giúp tôi.
"Muốn cho cậu bất ngờ, nhớ cậu muốn chết." Tôi nhìn nàng nói nhỏ, nàng hé miệng cười tủm tỉm.
"Cô bé, cậu trở về rồi, chúng tớ nhớ cậu muốn chết, ôm một cái!" Mạn Văn nhiệt tình ôm chầm một cái.
"Trở về cũng không thông báo một tiếng, tớ muốn hôn một cái." Tiểu Đằng tiến tới.
"Mới không muốn! Miệng cậu toàn mỡ." Tôi ghét bỏ đẩy mặt nàng ra.
"Lão lục của chúng ta rốt cuộc về đơn vị rồi, ăn mừng một trận? Gọi chai coca cola được không?" Thiên Hi vui vẻ la hét.
"Mới khỏe đã uống coca thì không tốt, uống sữa đậu nành đi!" Tư Khiết kiến nghị, cả bọn ồn ào tán thành, Mạn Văn cùng Thiên Hi lập tức đi mua, về đây thật tốt! Gặp các nàng liền vui vẻ.
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, đã lâu không gặp nói mãi không hết chuyện, tôi và Yen nhìn nhau chằm chằm, nhìn thế nào cũng không đủ.
Hàn huyên rất lâu mới rời khỏi căn tin, các nàng về ký túc xá, tôi cùng Yen dạo bước ở sân trường, gặp lại nhau bất chợt không biết nói gì cho phải, nhưng hai đứa vẫn mỉm cười, đi tới ngồi trên ghế đá ở một góc sân trường mà chúng tôi thường hay tới, trời đã tối, nơi này không có ánh đèn, Yen nghiêng người muốn hôn tôi, tôi tránh khỏi nàng, nàng nghi hoặc nhìn tôi.
"Bây giờ tớ vẫn là người chứa mầm độc, sợ truyền nhiễm cho cậu." Tôi vội vã giải thích.
"Tớ mặc kệ." Yen nói xong bá đạo hôn lên môi tôi...