::, //
Nụ hôn dài kết thúc, hai đứa đỏ mặt nhìn đối phương, cười vui vẻ. Yen duỗi ra cánh tay dài ôm lấy vai tôi, đầu cả hai dựa vào nhau, tay nắm thật chặt.
"Mệt không? Tựa vào vai tớ ngủ một lát?" Yen nhẹ nhàng nói.
"Không mệt! Tớ ở trên máy bay ngủ lâu rồi, sau khi thấy cậu thì tinh thần dồi dào, đầu không choáng, mắt không hoa, đi đứng nhanh nhẹn." Tôi nghịch ngợm học nói theo một lời quảng cáo y khoa nào đó.
"Ha ha! Yêu chết mất cái cách cậu nghịch như thế, có bản lĩnh nói một lần bằng tiếng Anh?" Yen ôm chặt cổ của tôi, thật ác độc cắn một cái vào mặt tôi.
"Khụ khụ! Nói đây, nghe ha! Ờ... see you mental abundant... head no dizzy... eye no flower... legs and feet deft... Phù! Xong!" Trong đầu nhanh chóng sắp xếp câu chữ, uốn lưỡi của mình.
"Ha ha ha! Eye no flower? Tiếng Anh kiểu Trung Quốc của cậu cũng quá "dữ dội", xem ra cậu theo bạn bè nước ngoài nhưng không để tâm học tiếng hả." Yen cười khanh khách rất vui vẻ.
"Hê! Đây là đang trêu cậu chơi, bây giờ tớ nói tốt hơn trước nhiều rồi." Tôi kéo tay nàng hôn khẽ một cái.
"Ừm! Phát âm vẫn rất đúng chuẩn. Lúc tiễn biệt bọn họ khóc nhè phải không?" Yen nắm cằm của tôi, nói.
"Ể? Sao cậu biết?" Tôi hơi ngượng ngùng nhìn nàng hỏi.
"Bởi vì tớ hiểu rõ cậu mà!" Yen nhanh chóng và quả quyết trả lời.
"Thật hiểu tớ! Trò chuyện với mấy bạn vai chính rất ăn ý, mọi người yêu quý âm nhạc, thảo luận rất sôi nổi, Belle còn dạy tớ biết rất nhiều thứ đó." Tôi nói với Yen chuyện thú vị trong đoàn kịch, còn thành thật khai báo chuyện của Belle với tôi, nói nàng ưu tú, Yen vẫn mỉm cười nghe.
"Cậu không nói gì tổn thương người ta chứ?" Yen nghe xong lại hỏi câu này, tôi càng thêm tán thưởng nàng.
"Không có mà!" Tôi nói.
"Không có là tốt rồi." Yen dịu dàng cười nói. Đôi lúc tôi từ chối người khác cách nói chuyện sẽ khá cứng rắn và trực tiếp, Yen từng nói tôi về vấn đề này, cho nên nàng mới lo lắng hỏi.
"Chúng tớ tặng quà cho nhau, cậu ấy tặng tớ một chiếc đồng hồ đeo tay tuyệt đẹp." Tôi nói rồi lấy ra cái hộp từ trong túi cho Yen xem.
"Oa! Rất đẹp, về đeo đi." Yen cầm trong tay nói.
"Tớ đeo cậu không để ý à?" Tôi hơi kinh ngạc hỏi.
"Đứa ngốc, có gì hay mà để ý chứ? Tớ lại không phải loại người để tâm những chuyện vụn vặt và không phân rõ trái phải, về sau tớ tặng cậu đồng hồ thì cậu đổi lại nó thôi!" Yen đậy hộp lại đưa tới tay tôi, nàng lúc nào cũng hiểu ý như vậy, không yêu nàng, rất khó!
Về tới trường đã là chập tối, tôi cùng Yen kéo túi lớn túi nhỏ đi ở sân trường, mấy bạn học, sư đệ muội, sư huynh tỷ quen biết nhìn thấy hai đứa thì nhiệt tình chào hỏi, cảm thấy trở về thật tốt.
"Trứng Muối!" Nghe thấy đằng trước có tiếng hô lớn đồng thanh của hội chị em, sung sướng chạy tới phía chúng tôi.
"Sao giờ mới đến đón tớ hả? Hành lý thật nặng đó!" Tôi vui vẻ ôm các nàng nói.
"Các cậu về nhanh ấy, Tiểu Bảo gởi tin nhắn cho chúng tớ nói sáu giờ rưỡi mới đến." Tiểu Đằng vội vã tiến lên xách đồ giúp Yen.
"Có phải là cậu bị "ngược đãi"? Cằm lại nhọn rồi." Thiên Hi nắm cằm của tôi, giống Yen mới nói câu đầu đã nói tôi gầy.
"Bôn ba như vậy còn phải vừa hát vừa nhảy có thể không gầy à?" Tư Khiết kéo valy giúp tôi, nói.
"Tối nay nhất định phải bồi bổ cho cậu, chúng ta đi ăn lẩu cừu có được không?" Mạn Văn đề nghị, cả bọn tán thành. Nhìn thấy mấy cô nàng này thật vui, như là chị em ruột, khiến người ta rất ấm lòng ấm dạ.
Trở lại ký túc xá, tôi tức thì mở ra valy và túi hành lý, muốn ngay lập tức làm các nàng vui vẻ với quà tặng mà tôi mang về cho các nàng.
"Oa! Mỹ phẩm XX của tớ." Thiên Hi tinh mắt thấy được một túi màu xanh lam trong suốt, lập tức cầm lên hưng phấn nói.
"Ha ha! Mỹ phẩm dưỡng da của tớ, Trứng Muối, không phải cậu nói không rảnh mua sao?" Mạn Văn vui hết sức.
"Đây không phải cho các cậu niềm vui bất ngờ à, ai cũng đều có quà nha, các cậu xem khẳng định biết loại nào là của các cậu." Khi tôi nói, các nàng không thể chờ đợi được nữa mà ngồi xổm dưới đất lục lọi, nhìn các nàng líu ra líu ríu xúm quanh valy và túi, cảnh tượng này vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Mạt nhi, yêu cậu chết mất, biết chúng tớ thích gì, còn mua nhiều như vậy." Tiểu Đằng ngẩng đầu lên vui vẻ nhìn tôi nói.
"Đúng đấy! Mua nhiều như vậy tiêu tốn không ít nhỉ? Chúng tớ phải hồi tiền cho cậu mới được." Tư Khiết nói.
"Lão đại, cậu nói vậy tớ liền mất hứng đó, những món quà nhỏ này không coi vào đâu, chỉ mong các cậu vui vẻ thì tớ cũng vui vẻ, giữa chị em không nên cùng tớ tính toán chi li có được không?" Tôi giả bộ tức giận nói.
"Ha ha! Đồ của tớ nhiều nhất, tối nay tớ mời khách, ai cũng đừng giành hóa đơn với tớ nha." Thiên Hi ôm một đống đồ vào trong ngực, vui cười hớn hở nói.
"Yên tâm! Không ai tranh với tiểu phú bà cậu đâu, chúng tớ sẽ còn tàn nhẫn mà gọi món đắt nhất." Mạn Văn vừa nhìn quà của nàng vừa nói.
"Mạt nhi, những thứ này đều cho tớ sao?" Yen nhìn một túi chứa đầy hoạt hình, ánh mắt sáng lên lấp lánh nhìn tôi, cuối cùng cũng thấy được vẻ mặt kích động mà tôi muốn thấy của nàng, khà khà!
"Ừm! Trong túi này toàn bộ là của cậu." Tôi dịu dàng nhìn nàng.
"Thật là vui, tất cả đều là thứ tớ yêu nhất, sao cậu có thể tìm được nhiều loại như vậy?" Bộ dáng Yen vui vẻ trông như đứa trẻ, nét mặt cực kỳ ngây thơ.
"Chỉ cần cậu muốn, tớ đều sẽ nghĩ biện pháp mua được, ha ha!" Tôi vuốt sau gáy vui vẻ nói.
"Ôi! Xin đừng lãng phí trước mặt chúng tớ như vậy được không? Chua đau răng tớ." Tiểu Đằng không chịu được trừng tôi một cái.
"Cục cưng của tớ, không ngờ cậu lại mua chính bản "Cardcaptor Sakura" giúp tớ, tớ yêu cậu biết bao, ha ha, đến! Để tỷ tỷ thơm một cái." Mạn Văn lục thấy ở dưới đáy túi cái đĩa mà nàng muốn mua, kích động nhảy cẫng lên, tiếp đó bước lớn một bước, vượt qua valy, hai tay nâng mặt của tôi, chu lên cái mỏ mỡ lợn của nàng hôn loạn lên mặt tôi, lúc này Thiên Hi, Tiểu Đằng cùng Tư Khiết cũng tiến lên tham gia trò vui, đột nhiên bị vài cái mỏ mổ lung tung, mặt đều bị hôn lem nhem hết, không chịu được muốn tránh thoát.
"Các cậu hôn đủ chưa?" Lúc này Yen hơi lớn tiếng hô, các nàng dừng lại động tác, chúng tôi đồng thời nhìn về phía Yen.
"Tớ còn ở đây đó!" Yen buông hai tay ở sau lưng, ngượng ngùng mỉm cười nhìn các nàng nói.
"Ha ha! Có người ghen." Thiên Hi cười xấu xa nói.
"Xin lỗi! Lố quá rồi, chúng tớ trả lại Mạt nhi cho cậu, ha ha." Tiểu Đằng đẩy tôi về trước mặt Yen.
"Nước dãi khắp mặt, mau mau lau cho cậu ấy ha." Mạn Văn cười xấu xa nhìn Yen.
"Các cậu đáng ghét! Giờ tớ cảm thấy mặt tớ thật là thúi! Tiểu Bảo cậu vẫn đừng tới gần tớ." Tôi nâng lên cánh tay lau mặt, oan ức nhìn Yen.
"Ha ha ha!" Mấy cô nàng này cười đắc ý.
"Đừng lau nữa! Mặt đều lau đỏ rồi." Yen tiến lên giữ lại tay tôi.
"Trứng Muối, tớ nhìn trúng cái áo khoác này của cậu, làm sao bây giờ?" Mạn Văn bỗng nói.
"Đúng thế! Thật là xinh, kiểu dáng rất mốt đó!" Thiên Hi cũng nói như vậy, đây là áo khoác dài mua ở Nhật Bản, là cái thịnh hành nhất năm nay, chạy không thoát con mắt của Mạn Văn, tôi cũng mua một cái cho Yen.
"Cậu thử xem? Thích thì chúng mình có thể thay phiên mặc." Tôi lập tức cởi ra đưa cho Mạn Văn, hội chị em đều thích đổi quần áo cho nhau mặc.
"Ha ha ha! Cao to không phải chuyện tốt đẹp gì mà, cậu xem cậu mặc vào như con khỉ." Thiên Hi không nhịn được cười nhạo Mạn Văn, dáng của nàng rất cao, ống tay áo quá ngắn, mặc lên người rất buồn cười.
"Ôi! Xem ra tớ chỉ mặc được quần áo mùa hè của các cậu." Mạn Văn cởi áo ra đau lòng nói.
"Cái bụng thật đói, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, trở về tán gẫu tiếp." Tư Khiết giục giã, chúng tôi đặt gọn đồ rồi ra ngoài.
Buổi tối sau khi mọi người tắm xong, tắt đèn rất sớm nằm ở trên giường bắt đầu trò chuyện đêm khuya, đây là một cách rất giải trí trong cuộc sống, nhưng đêm nay tâm tư của tôi và Yen hoàn toàn không đặt trên tán gẫu, hai đứa nhiều ngày không gặp, ôm nhau cả người nóng lên, không biết mệt mỏi hôn rồi lại hôn.
"Khụ khụ! Lý Ngữ Yên! Doãn Hạ Mạt!" Mạn Văn đột nhiên lớn tiếng gọi hai đứa.
"Hả?" Buông môi ra, hai đứa đồng thanh đáp, động tác cứng đờ không dám cử động.
"Hai cậu ngủ rồi? Hỏi các cậu vấn đề đó?" Mạn Văn nói.
"Vấn đề gì?" Yen hỏi.
"Ha ha! Hai cậu ấy nhất định là ở trên giường "đánh nhau"." Tiểu Đằng tinh quái nói, các nàng cười âm hiểm.
"Nào... nào có! Tớ... chúng tớ ngủ thiếp đi." Tôi chột dạ bắt đầu cà lăm.
"Ngủ mà còn có thể đồng thanh đáp lại?" Thiên Hi cười đùa nói.
"..." Bị hỏi đến, cạn lời, mặt nóng hầm hập, Yen cắn môi tôi, cười khì khì.
"Văn Văn, đừng quấy rầy họ thân mật, cậu mau mau nói đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tư Khiết nói, các nàng trò chuyện cái gì chúng tôi hoàn toàn không biết, tiếp đó Mạn Văn nói tiếp chuyện của nàng, tụi Thiên Hi xen mồm thảo luận.
"Trời ơi! Khi nào họ mới ngủ chứ? Tớ nhẫn nhịn thật khó chịu." Tôi nói nhỏ với Yen.
"Phỏng chừng chưa tới nửa giờ chắc là không biết dừng lại." Yen nằm thẳng, than thở nói.
"Thân ái, xem ra đêm nay lại không được rồi." Tôi chu môi khổ sở nói.
"Đợi thêm lát nữa đi, tán gẫu với các cậu ấy trước." Yen nghiêng người ôm an ủi tôi, thế là chúng tôi tham gia vào đề tài của các nàng, trò chuyện một lúc, mí mắt của tôi bắt đầu đánh nhau, Yen tán gẫu hăng hái, nói thao thao bất tuyệt, tôi nghe giọng nói dịu dàng của nàng như là khúc hát ru, thôi miên còn hữu hiệu hơn nhạc nhẹ, thoáng chốc ngủ thiếp đi.
"Mạt nhi... Mạt nhi." Trong mơ hồ nghe thấy Yen nhỏ giọng gọi tôi.
"Ừm." Tôi đáp một tiếng, sau đó cũng không nghe thấy nàng nói gì nữa, nặng nề ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đã là mặt trời rọi tới mông rồi, tôi nhìn Yen quay mặt về phía tôi khẽ cong miệng ngủ rất say, mỉm cười nhìn nàng, chợt nhớ tới tối hôm qua sao tôi lại ngủ mất như thế? Hình như nàng có gọi tôi vài tiếng, trong lòng nổi lên áy náy.
Lúc dậy đi nhà vệ sinh phát hiện hội chị em đều đi ra ngoài hết rồi, hôm nay là cái ngày đẹp trời gì? Lại chỉ còn hai người chúng tôi. Tôi bò về giường, vén chăn lên, đè lên người Yen, dịu dàng hôn khẽ môi của nàng.
"Ưm." Yen bị tôi đánh thức.
"Hì hì...tỉnh rồi?" Tôi trông xuống, cười ngọt ngào nhìn nàng.
"Cậu... gan thật lớn! Bọn họ nhìn thấy không tốt!" Yen muốn chống người lên, căng thẳng nhìn giường đối diện.
"Yên tâm đi! Ra ngoài hết rồi, chúng mình rốt cục có thể âu yếm." Tôi vui vẻ nói.
"Bây giờ? Ban ngày ban mặt không tốt đâu?" Yen thẹn thùng nhìn tôi.
"Mặc kệ! Tớ muốn!" Tôi kéo chăn trùm lên đầu hai đứa.
"Ha ha!" Yen trong chăn nhịn không được bật cười.