Lại một ngày trôi qua, công việc làm hết tới giờ về, còn sớm, mới có g, cô muốn ra ngoài, cũng còn có ba ngày nữa là Noel, năm nay lại là Noel cô đơn.
Cô ghé Lustart chơi, suy nghĩ lại mọi việc…
Yến Vy nói kết hôn, cô cũng mừng, Đăng Khôi chắc là rất vui, Nhã Uyên rất mau có bạn trai mới, anh hai sắp lấy vợ, Phương Anh cũng rất bận cho dự án thời trang. Nói tóm lại là ai cũng có chuyện để quan tâm ngoài công việc cô không có mối quan tâm nào khác.
Rảnh rỗi la cà quán xá một mình cũng thật buồn.
Từ sân khấu của Lustart, một giọng hát trầm ấm vang lên:
“Một mùa thu tàn úa
Lá vàng rơi khắp sân
Mình anh nơi đây cô đơn lặng lẽ
Từ khi em ra đi
Từng hàng cây trước sân dường như cũng đã xác xơ đi nhiều…”
Cô nghe từng lời đánh vào cảm xúc, bài này lâu lắm rồi, hát vào hôm nay… Giọng nam trong bài hát, giống như cô vậy, một mình cô đơn lạnh lẽo.
Bài hát vẫn tiếp tục vang lên bên tai cô, giọng hát thật quen, cô lại lười biếng nhìn. Lời nhạc rất da diết
“Rồi mùa thu đi qua
Khi mùa đông đã về
Chờ mong tin em nhưng sao chẳng thấy
Người yêu ơi em có còn yêu anh nữa không?
Mà sao không thấy một lời cho nhau?”
Nghe tới đây, nước mắt cô lăn dài, Minh Quân à… Anh có còn yêu em nữa không? Nghe thật thê thảm, sao lại hát bài hát này?
Cô lúc này mới ngẩng đầu nhìn, người hát quen thật, tới điệp khúc rồi…
“Người yêu ơi có biết anh nhớ em nhiều lắm?
Những đêm trong giấc mơ tay nắm tay nghẹn ngào
Lòng hạnh phúc biết bao ngỡ rằng em còn đây
Nụ hôn trao ngất ngây
Ôi! Tình yêu tuyệt vời…”
Cô nhìn kĩ, là Thiên Phúc? Hát hay như vậy sao? Hắn từ xa thấy cô, vẫn tiếp tục bài hát da diết này.
“Người yêu ơi có biết anh nhớ em nhiều lắm?
Đã bao năm tháng qua anh vẫn mong vẫn chờ
Giờ em đang ở đâu hãy về đây bên anh
Tình yêu ta thắp lên cho mùa xuân xanh ngời”
Nghe hắn hát, cô đứng lên, bài hát được lặp lại lần nữa, trái tim đau đớn, nước mắt lăn dài, cô bối rối ngồi xuống tháo kính áp tròng ra. Lau đi nước mắt của chính mình, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Cô hát theo bài hát này, kêu một ly rượu để uống, cô lại tuyệt vọng vô cùng. Bản thân cô là người bị bỏ rơi, cô đã bị vứt bỏ trong tình yêu của chính mình.
Từ trên sân khấu, hắn đã nhìn thấy cô, hát xong đi xuống, là hắn đi ngay tới bàn cô, ngăn cản cô uống rượu. hắn nhớ rõ cô không uống rượu.
“Trùng hợp nha! Làm gì ở đây? Bỏ tay ra! Đừng lấy ly rượu của tôi!” Cô đứng lên chào hỏi, đưa tay muốn lấy lại ly rượu.
Hắn giữ vai cô, đem ly rượu đặt lên khay của bồi bàn, kêu họ mang đi, rồi đẩy cô ngồi xuống: “Vì sao lại uống rượu?”
Cô mỉm cười: “Tại bài hát… Không tại buồn quá!”
Hắn nhẩm lại lời bài hát, thì ra là vậy… Cho nên mới buồn như vậy, hắn hiểu rồi, không cần hỏi gì nữa, tám phần là nghĩ tới Minh Quân.
Thấy hắn im lặng, cô lại càng buồn hơn, nước mắt rơi càng nhiều, hắn muốn dỗ dành, nhưng dỗ thế nào nhất thời không biết, hắn kéo ghế ngồi sát: “Nín đi! Đừng khóc nữa, bình thường thì không sao, bây giờ khóc thật xấu!”
Cô nghe vậy, gạt nước mắt: “Xấu đẹp kệ tôi! Đi đi!”
“Em như vậy…” Hắn cũng không biết nên nói gì.
“Tôi như thế nào?” Hạ Diệp đứng lên nhưng đứng không vững.
Thiên Phúc kéo cô ngồi xuống: “Say rồi phải không?”
“Say?” Hạ Diệp mở to mắt nhìn hắn: “Không say! Tôi còn có thể đi chơi nữa!”
“Đi? À.. Diệp, Tôi dọn nhà rồi! Giờ cần mua vài thứ, em đi với tôi được không?” Hắn muốn kéo cô ra khỏi quán, Nhân vừa đi khỏi quán, không thể giao cô cho ai.
Cô vừa uống nước vừa gật đầu: “Ok, đi nhanh thôi!”
Hạ Diệp không biết là tỉnh hay say, mua rất nhiều thứ không cần biết hắn có cần hay không? Hắn chỉ sợ cô gục xuống.
Cô đang đứng ở quầy nhìn các loại cafe, sao nhiều loại quá, thường thì mẹ cô mua loại gì?
“Em chọn được chưa?” Thiên Phúc mất kiên nhẫn, chỉ là cafe thôi, cái nào mà không được.
Cô lắc đầu: “Không biết! Cái này đi!” cô lấy gói cafe có bao bìa đẹp nhất, sau đó lại nhìn hắn: “Thiếu trà, trà bên kia, anh đi lấy đi!”
Thiên Phúc đi sang bên kia, cô đẩy xe hàng qua quầy bánh, vừa đẩy tới thì đụng vào người một xe hàng khác, xe hàng của cô bị phản lực đẩy ngược lại, cô cũng mất đã lảo đảo ngã ra sau.
Có một người dang tay đỡ cô.
Cô nhanh chóng đứng vững lại, người khách hàng kia xin lỗi cô rồi đi ngay. Cô quay đầu nhìn người đỡ cô: “Cám ơn!”
“Cô không sao chứ? Có bị thương không?” người đàn ông kia vẫn đang giữ cánh tay cô.
“Buông ra!” Thiên Phúc nhanh chóng kéo tay cô về, ôm ngang eo cô, nhìn người đàn ông kia chằm chằm, rồi cúi đầu nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngoài Minh Quân chưa có ai là người khác giới ôm cô kiểu này, cô đẩy nhẹ hắn: “Không sao, tôi đụng một người, suýt ngã! Người này đỡ tôi thôi!”
Thiên Phúc buông tay ôm cô, nhìn người đàn ông kia: “Cám ơn anh!” Sau đó nắm tay cô kéo đi.
Tính tiền xong hắn chở cô về. Cô không có chú ý là đi đâu, đến khi đi đến nơi vắng hơi tối, cô mới hoảng hốt hỏi: “Anh chở tôi đi đâu vậy?”
“Về nhà tôi! Ít nhất em mua rồi cũng giúp tôi sắp xếp giùm tôi đi!” hắn hơi cau mày, đường này cũng là đường lần trước hắn suýt nữa đụng cô, cô cũng không nhận ra sao?
Cô nhìn kĩ cảnh vật, giống đường về nhà cô quá. Cô nhìn hắn chạy ngang qua nhà cô, dừng xe căn nhà kế bên nhà cô. Cô tự nhiên sợ hãi nhìn hắn, hắn mua căn nhà kế bên nhà cô?
Thấy nhà cô xanh mặt, xe cô quăng ở Lustart rồi.
“Anh đưa tôi về Lustart được không? Xe của tôi…”
“Anh nhắn tin cho Nhân giữ giùm em rồi! Nhà em gần đây không? Anh đưa em về luôn!” Hắn thấy sắc mặt cô có vấn đề, lo lắng hỏi, nhưng câu này đổi đại từ xưng hô. Có lẽ vì tên lúc nãy mà hắn hơi bất an. Hắn muốn Hạ Diệp là người yêu của hắn.
“Không cần anh đưa về… Sao?” cô tính từ chối, nhưng cách hắn nói chuyện với cô thay đổi, anh em? Cô trở nên cứng họng, bối rối không biết nói gì.
Hai người im lặng. Hắn xuống xe, đem đồ xuống, thấy cô vẫn ngồi đó, hắn gõ lên cửa xe: “Xuống đi!”
Cô vô thức đi xuống, rồi theo hắn vào nhà. Căn nhà hàng xóm này luôn bỏ trống, thật không ngờ hắn dọn vào đây.
Nhà còn nồng mùi sơn mới. cô để giày bên ngoài cửa, cầm đồ để lên sô pha phòng khách, nhìn xung quanh, nhà này cũng như nhà cô thôi, có hai tầng, được trang trí rồi.
“Em có uống gì không? Hạ Diệp?”
Cô lắc đầu: “Anh… Thôi tôi về nha!”
“Anh đưa em về, đã tối rồi, xe để ở chỗ Nhân! Sáng anh đưa em đến Lustart lấy xe!” Mục đích của hắn là biết nhà Hạ Diệp ở đâu
Không cần! Cô là hàng xóm của hắn, miễn cho ba mẹ cô thấy. Cô ngồi xuống: “Tôi muốn uống cafe!”
Hắn nhìu mày: “g tối uống cafe? Tối em không muốn ngủ sao?”
Cô nhìn hắn, mai còn đi làm, tối nay mà thức làm sao mai có sức đi làm. Cô nhìn nhà cửa xung quanh: “Uống nước suối là được!”
Cô và hắn dọn dẹp nhà. Thời gian trôi qua, tới hơn g, mọi thứ mới sắp xếp xong. Cô mệt quá ngã xuống ghế.
Hắn đưa cô li nước đá và khăn lạnh: “Mệt lắm sao?”
“Nhà lớn quá, một mình anh dọn chắc lâu lắm, đau ê ẩm, thôi tôi về nhà đây!” Cô bẻ khớp tay một cái, cầm khăn lau mặt.
Hắn đứng lên đi ra cửa: “Vậy anh đưa em về!”
Cô hơi mệt, cũng không có chú ý lời nói: “Kế bên nhà anh, đi mười bước là về, không cần anh đưa đâu!”
Hắn cười càng tươi: “Hàng xóm sao?”
Cô gật đầu, sau đó cắn môi một cái, lỡ lời rồi, cô nhanh chóng tông cửa đi về.
Hắn nắm một cánh tay cô: “Mai sẽ đón em, không được đi trước!”
Cô mở to mắt nhìn hắn, hắn đẩy cô ra khỏi cổng đóng lại, cô không kịp nói gì, đành đi về nhà. Hắn bước ra nhìn cô vào cổng nhà, rồi mới yên tâm đóng cửa vào nhà.
Vô tình mua nhà lại được làm hàng xóm của cô, coi như may mắn đi.
Đang suy nghĩ, thì điện thoại reo, tạm gác suy nghĩ nhấc máy trước đã.
Kim Long gấp gáp nói: “Win sẽ về vào ngày giáng sinh, giờ sao đây?”
Thiên Phúc im lặng, có lẽ Win li hôn với Cindy thật, hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Mày cứ mặc kệ Win đi, tập trung vào công việc đi!”
“Tao tức quá!” Kim Long bực tức hét lớn.
Thiên Phúc ngược lại vẫn tỏ ra rất bình thường: “Đừng mất bình tĩnh, chưa có gì đã như vậy, mai sáng g gặp nhau ở Lustart, tao đưa Hạ Diệp đi làm, nhớ tránh cô ấy!”
Nói xong thì cúp máy… Ngày giáng sinh là / hay /? / là ngày sinh nhật của hắn, ba ngày nữa thôi.
·······························································································
Sáng sớm cả nhà cùng ngồi ăn sáng, hiếm lắm mới có dịp như vậy.
Anh Đông Nguyên đang ăn bỗng lên tiếng: “Hạ Diệp, lát nữa em đi làm thế nào đây?”
Cô mặc nghẹn ngay lập tức: “Dạ? À… Lát nữa em đi… Có bạn em đón, em đi nha! Anh… Ba mẹ không cần lo đâu!”
Cô chạy ra ngoài cửa, vừa đi vừa ngó nghiêng, hắn đậu xe cách nhà khoảng m. Cô vô thức đi lại đó.
“Đợi em lâu thật! Lên xe đi!” Gương mặt hắn tỏ ra vẻ khó chịu, cô bước lui một bước, cũng khó chịu nói lại.
“Không cần anh đợi! Tôi tự lo được!” nói xong cô tính đi.
Hắn kéo cô lên xe: “Không phải giận em, nhưng anh trễ hẹn, người bị anh bỏ đang cằn nhằn anh!”
Đi đường hai người không nói câu nào, tới nơi cô chỉ nói cám ơn, tạm biệt rồi lấy xe đi ngay. Cô không hay biết Kim Long cũng ở đây.
Nhân còn buồn ngủ lắm, nhưng sáng sớm Long và Phúc tới đây, hẳn là mang họa lớn tới rồi, buồn ngủ cũng phải dậy, Nhân ngáp một cái rồi hỏi: “Sao đây? Hai vị thiếu gia sáng sớm chạy tới đây? Hai người có bí mật gì nên mới chọn chỗ tôi bàn phải không?”
Kim Long kéo đại hai cái ghế úp trên bàn xuống, ngồi một cái gác chân một cái: “Chuyện riêng thôi, muốn ngủ thì ngủ đi!”
“Chuyện gì? Liên quan ai?” Nhân kéo cái ghế khác ngồi, máu tò mò trỗi dậy.
Thiên Phúc cũng kéo cái ghế ngồi xuống, rồi mở miệng: “Hay ông cứ đi làm việc của ông đi!”
Nhân kêu phục vụ bưng đồ ăn sáng lên, vừa ăn vừa nói: “Đoán nha… chuyện liên quan đến người vừa đi có phải không? Diệp? Bà ấy làm sao? Ăn đi, ăn xong rồi muốn nói gì thì nói!”
Biết là không qua mắt Nhân được, Thiên Phúc gật đầu nhẹ.
Kim Long làm theo vừa ăn vừa nói: “Minh Quân sẽ về…”
Nhân dừng ăn trừng mắt nhìn Long, sau đó quay sang hỏi Phúc: “Thật không?”
Thiên Phúc gật đầu, sau đó bắt đầu ăn.
Nhân kéo hai dĩa đồ ăn của Phúc và Long ra, gầm lên: “Nói rõ, là chuyện như thế nào, theo thái độ của hai đứa bây là có chuyện đúng không? Ăn cái gì mà ăn?”
“Lúc nãy đứa nào bảo ăn xong rồi nói?” Kim Long rất bực mình, hắn ghét nhất chính là đang ăn bị giật mất. Kim Long nhanh chóng giật lại ăn.
Nhân mất bình tĩnh: “Nói rõ coi! Ryan chuyện gì?”
Thiên Phúc uống ly trà rồi trầm ngâm…
Nhân im lặng chờ hai tên điên này nói, nổi nóng cũng không thể biết thêm gì.
Lát sau Thiên Phúc mới mở miệng: “Kể từ năm trước đi, tao đi du học ở Mỹ, rồi quen biết với Cindy, con gái của một trong những cổ đông ở công ty tao! Sau đó, tao mới quen biết Natasa, Peter, Win!”
Nhân cau mày lại: “Kể cái này làm cái gì?”
Kim Long vỗ vai Nhân, bảo im lặng. Thiên Phúc nói tiếp: “Tao và Cindy định cưới nhau, nhưng vì có chút vấn đề, tụi tao chia tay. Sau đó năm thì Cindy lấy Win, tao có chụp hình cưới chung! Năm trước, tao về đem theo hình, tình cờ Long thấy được hình, Long nhận ra Win, lúc đó tao mới biết Win tên thật là Minh Quân!”
Nhân ngây người ra, chẳng biết nên phản ứng như thế nào, sau đó hỏi: “Cindy tao nhớ mặt, phải là Cindy ba năm trước mày dắt đến quán tao không? Thật là thằng Quân lấy vợ khác? Vậy Diệp thì sao?”
Kim Long thở dài: “Tao cũng tự hỏi như vậy, nghe nói là Noel này nó về, tụi tao lo Hạ Diệp không chịu nổi đả kích này, cắt cổ tay như Yến Vy…”
“Không đâu, hai đứa bây tin tao đi, Hạ Diệp sẽ không cắt cổ tay, tuy là bà ấy có nóng nảy nhưng không ngốc đâu!” Nhân quen biết Hạ Diệp từ lâu, cũng hiểu tính cách Hạ Diệp.
“Nói vậy thôi, chứ ai biết khi một người con gái phát điên vì thật tình sẽ làm gì?” Kim Long nghiêm trọng mà nói.
Thiên Phúc đá Long một cái, nhăn mặt nói: “Nói nhảm, chuyện không che giấu được lâu nữa đâu mà giỡn!”
“Để tao nói cho! Tao sẽ tìm cơ hội nói!” Long nói xong kéo Thiên Phúc đứng lên: “Tụi tao đi làm, trả tiền sau nha!”
Thiên Phúc lắc đầu đi ra trước, lúc chuẩn bị cho xe chạy, thì Long phóng lên xe: “Đi ké đi!”
“Xe đâu?” Thiên Phúc liền chạy đi, cũng không còn nhiều thời gian nữa là tới cuộc họp sáng, chỉ buộc miệng hỏi theo thói quen.
Kim Long bật nhạc trên xe: “Tao lên bằng taxi, lát chở tao về nhà luôn đi!”
Thiên Phúc mặc kệ Long phá phách, nhưng còn cái chuyện chở về hình như không hợp lý lắm: “Ê, tao là tổng giám đốc hay là tài xế của mày?”
“Làm ơn đi! Nha! Nha! Tao sẽ yêu mày suốt đời!” Kim Long cười ha ha.
Thiên phúc cau mày: “Thằng điên! Im miệng, nếu không xuống đi bộ!”
Thật ra thì không ai có tâm trạng giỡn, phần vì Hạ Diệp, phần vì công việc.