Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

chương 78: chương 78

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Daisy

Thành phố kế bên.

Lý Tắc mua di động mới đưa cho Lâm Thanh Hàn, giống hệt cái lúc trước, là một tay già đời nên những số liệu và tin tức, cậu ta đã sao chép qua toàn bộ, vốn dĩ cho rằng Boss gấp gáp mua điện thoại như vậy khẳng định là có việc gấp cần liên hệ người trong công ty.

Rốt cuộc Lâm Thanh Hàn lần này thời gian di chuyển thật sự lâu.

Tuy rằng mỗi ngày đều có tiến hành họp video thông qua điện thoại, nhưng là có chút việc chỉ dựa vào dạng này là không được.

Không nghĩ tới ——

Lý Tắc ngồi ở ghế lái, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn, vừa lúc nhìn vào kính chiếu hậu thấy hành động của Lâm Thanh Hàn.

Cậu ta cảm thán một cái “Chuyện vĩnh viễn đặt lên thứ nhất ” của Boss, sau khi nhận được di động trước tiên không có liên hệ với bất kì ai ở công ty, cũng không ra bất cứ mệnh lệnh nào, ngược lại là mở Weibo ra......

Nghĩ đến lúc trước ở sân bay Los Angeles, Boss cũng đang xem Weibo, thậm chí còn thất thần, bị người khác đụng trúng trực tiếp rớt hư di động.

Cho nên trên Weibo rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn Boss đến vậy? Chẳng lẽ là phu nhân lại lên hot search?

Lý Tắc trong lòng tò mò không thôi.

Bất quá tò mò thì tò mò, chuyên này dù sao cũng là việc riêng của Boss, làm trợ lý, Lý Tắc vẫn là rất biết tự mình hiểu lấy không có hỏi nhiều, cũng không có nhìn nhiều, cậu ta thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.

Hiện tại còn ở phụ cận sân bay, dòng người và dòng xe cộ đều không tính là ít, đằng trước đã kẹt xe, cậu ta cũng có chút nóng nảy.

“Boss.” Lý Tắc hỏi: “Ngài là về biệt thự trước hay là công ty?”

Lâm Thanh Hàn không trả lời, ngược lại tiếp tục nhìn Weibo.

Trên Weibo tin nhắn còn dừng lại tại câu nói của Ôn Nhuyễn 【 có phải hay không đã dọa anh? Xin lỗi, tôi chỉ là khá tò mò anh là người như thế nào, hơn nữa......!Tôi cũng rất cám ơn anh lúc trước trợ giúp tôi mấy ngày.

Từ nay về sau.

Lại không có cách nào khác để đáp lại.

đôi môi mỏng của Lâm Thanh Hàn hơi nhấp lại, ánh mắt thâm thúy nhìn không chớp mắt vào nội dung tin nhắn, anh không biết Ôn Nhuyễn có phải hay không tức giận, rốt cuộc anh đã chờ hơn ra tiếng cũng không thây cô nhắn tin trả lời.

Ôn Nhuyễn khẳng định cho rằng anh không muốn gặp cô, sẽ cho rằng anh cố ý không trả lời.

Nghĩ đến thật vất vả mới tăng được hảo cảm rất có khả năng cứ như vậy hủy trong một sớm một chiều, Lâm Thanh Hàn vội vàng mở ra khung chat, tính nói tình huống của mình với Ôn Nhuyễn, còn chưa gõ được hai chữ, anh đã ngừng lại......

Cùng cô nói cái gì bây giờ?

Nói di động của mình hỏng rồi, hiện tại mới mua di động mới?

Sau đó thì sao?

Sau đó như thế nào trả lời lại lời mời của Ôn Nhuyễn? Đã không thể không đáp ứng, thật vất vả cô mới mời một lần, nếu mình cự tuyệt, về sau làm sao còn cơ hội như vậy?

Nhưng cũng không đáp ứng được, Ôn Nhuyễn muốn gặp chính là vị fans nhỏ mà cô biết, mà không phải là Lâm Thanh Hàn này, nếu nhìn thấy là anh......!Chỉ sợ cô sẽ trực tiếp quay đầu ngay lập tức.

Sau đó sẽ kéo đen toàn bộ nhưng gì anh có được hiện tại.

Lâm Thanh Hàn hao hết trăm cay ngàn đắng mới có thể cùng cô có một chút liên hệ như vậy, không muốn cứ như vậy mà chặt đứt.

Cái này cũng không được.

Cái kia cũng không được.

Một Lâm Thanh Hàn từ trước đến nay gặp chuyện luôn luôn quyết đoán lúc này giống như rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, lựa chọn như thế nào cũng không được.

“Boss?” Ở phía sau đã có người bóp còi, Lý Tắc bất đắc dĩ lại nhẹ nhàng gọi Lâm Thanh Hàn một tiếng.

Lâm Thanh Hàn lại nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, sau đó nhấp môi tắt di động, nói: “Đi đến viện dưỡng lão.”

Có một số việc.

Anh vẫn là nên đi hỏi ý kiến của ông nội.

“Đúng vậy.”

Lý Tắc nhẹ nhàng lên tiếng, đánh tay lái, xe liền hướng viện dưỡng lão mà chạy đi.

Chờ đến viện dưỡng lão, trời đã vào chiều, mặt trời cũng đã bắt đầu chậm rãi ngã về phía tây, tản ra ánh chiều tà trên mặt đất, Lâm Thanh Hàn cầm quà đi xuống xe, để lại một câu, “Cậu ở dưới lầu chờ.”

“Vâng.”

Đi vào cửa chính của viện dưỡng lão, đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là một thảm cỏ rộng, sau đó là một suối phun ước nguyện loại nhỏ, bốn phía còn trồng không ít hoa cỏ cây xanh, hiện tại thời tiết càng lúc càng ấm áp, liền tính là đã gần hết một ngày, nhưng trong viện vẫn có không ít người.

Rải rác mấy ông lão ngồi trên xe lăn, từng người trò chuyện, phía sau là người hỗ trợ.

Nhìn thấy Lâm Thanh Hàn tới, có nhận ra anh ta, liền cười hướng anh ta chào hỏi, “Tiểu lâm đã lâu không có tới, gần nhất rất bận sao?”

Lâm Thanh Hàn tuy rằng là người tính tình kiêu căng, ở trên thương trường trước nay đều là sát phạt quyết đoán, không cho người khác lưu lại chút nào tình cảm, nhưng đối với ông lão này thái độ vẫn rất ôn hòa.

Bất quá anh cũng không am hiểu trò chuyện cùng những người khác.

Lúc này nghe thấy vậy, cũng chỉ gật đầu, “Là có chút việc bận, con lên lầu trước thăm ông nội.”

Nói xong.

Anh ta ở dưới ánh nhìn chăm chú của mấy ông bà lão, tiếp tục đi về phía trước, anh đi rất mau, vừa lúc lại bỏ lỡ câu nói của mấy ông lão đằng sau, “Hôm nay sao cháu trai cháu dâu của lão Lâm như thế nào một trước một sau mà tới a?”

“Đoán chừng là có việc gì đó.”

Lâm Xương Ngạn ở tại lầu .

Lâm Thanh Hàn đứng ở trước thang máy, nhấc mi mắt lên nhìn thoáng qua, thang máy còn chưa tới, đoán chừng còn phải chờ một lúc.

Nhàn rỗi không có việc gì, anh do dự một chút, vẫn là lấy di động ra, giao diện còn dừng lại ở tin nhắn trên Weibo, anh một tay cầm di động, một tay tùy ý đút vào túi quần.

Mặc dù đã ngồi máy bay cả ngày.

Nhưng áo sơ mi trắng của anh vẫn rất sạch sẽ, vạt áo thẳng, nút thắt quy củ mà nằm đó, cả người đều lộ ra một cổ khía chất cao lãnh cấm dục.

Bên cạnh có không ít những cô gái trẻ tuổi đều nhìn lén anh.

Lâm Thanh Hàn lại phảng phất như không biết gì, anh như cũ cúi đầu, ngón tay thon dài như có như không mà nhẹ nhấn bàn phím, bởi vì không biết nên trả lời như thế nào, cho nên đôi mày kiếm vẫn luôn nhẹ chau lại, môi mỏng cũng nhấp lại rất lợi hại,

Chờ nghe được “Đinh” một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Hàn đi vào, phía sau là hai cô gái trẻ đẹp cũng vội vàng theo vào.

Lâm Thanh Hàn không để ý tới mấy người này, ấn tầng lầu xong liền tiếp tục nhìn di động, thang máy một tầng lại một tầng hướng lên trên, anh giống như đã hạ quyết tâm, vẫn là trả lời lại một câu với Ôn Nhuyễn.

Mặc kệ thế nào.

Ít nhất đừng để cô cảm thấy anh đang trốn tránh.

Làm xong hết thẩy cả người Lâm Thanh Hàn trở nên nhẹ nhàng hơn không ít, đem điện thoại để vào trong túi, tính chờ thăm ông nội xong rồi cùng ông thương lượng một chút, xem ông nội có biện pháp tốt nào không.

Lâm Thanh Hàn cũng không hay biết khi anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi thì da mặt đang căng chặt cũng hòa hoãn hơn không ít, môi mỏng lúc trước vẫn luôn nhấp chặt cũng cong lên.

Cô gái đứng ở bên trái anh ta vốn dĩ đã bị gương mặt Lâm Thanh Hàn làm cho mê mệt, hiện tại thấy môi anh hơi cong lên, ánh mắt trong sáng, mặt cô ta càng thêm đỏ rực.

Người bạn của cô ta vẫn luôn ở chọc chọc vào eo cô ta.

Lúc này cô gái tựa hồ làm ra quyết định rất lớn, lấy hết can đảm nói: “Tiên, tiên sinh, anh....!em, em có thể thêm WeChat của anh không?”

Lời nói rất rõ ràng.

Ngôn Tình Tổng Tài

Lâm Thanh Hàn nghe thấy thế, đầu tiên là nhăn mày lại, anh nhấc mi mắt lên, liếc mắt nhìn cô gái trước mặt một cái, diendan phát giác cô ta má ửng đỏ, lại vẫn nổi lên dũng khí mà nhìn mình.

Không biết làm sao, anh liền nhớ tới Ôn Nhuyễn của trước kia, lúc ấy Ôn Nhuyễn cũng từng như vậy nhìn mình, so với cô gái trước mắt còn nhiều hơn vài phần e lệ và vui mừng.

Cô thích nhất ngửa đầu, nhìn anh, đôi mắt trong trẻo như ánh sao trời, cô còn thích kiểng mũi chân, bắt tay quàng trên cổ anh, cong cong vành môi mà nói, “Thanh Hàn, anh ôm em đi.”

Cô gái không biết người đàn ông anh tuấn trước mắt này đang suy nghĩ gì, chỉ biết người đàn ông này hiện tại tâm tình hẳn là rất tốt, khóe miệng anh cong lên thật sự cao, ý cười trong mắt cũng như một dòng nước gợn sóng, nhẹ nhàng lắc lư.

Liền ở trong lúc cô gái đang do dự có nên tiếp tục nói chuyện hay không.

Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng mở miệng, anh cúi đầu nhìn cô gái, thu liễm thần sắc trên gương mặt, giọng điệu lạnh nhạt, “Xin lỗi, tôi đã có vợ.”

“Cái, cái gì?”

Cô gái sửng sốt, không biết nghĩ đến gì, mở miệng liền nói, “Nhưng, nhưng anh cũng không mang nhẫn cưới nha.”

Lâm Thanh Hàn nghe thấy lời này, phảng phất cũng sửng sốt, tiện đà lại cúi đầu, nhấp môi cười một cái, anh nhìn ngón tay mình, nơi đó rõ ràng có một vết hằn do chiếc nhẫn lưu lại, là mang nhiều năm mới có thể để lại dấu vết, “Đa tạ cô đã nhắc nhở, quay đầu lại tôi sẽ nhớ rõ mang lên.”

“Đinh ——”

Cửa thang máy mở ra, đã đến lầu , Lâm Thanh Hàn không nói thêm nữa, thong dong bước đi ra ngoài.

Vừa mới đi đến trước cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa liền nghe thấy một tiếng cười rộ lên được truyền ra từ bên trong,diendan động tác trên tay chợt ngừng lại, anh ngước mắt, có chút không dám tin tưởng, có thể làm ông nội phát ra tiếng cười như vậy, chỉ có một người.

Cho nên......

Lâm Thanh Hàn tâm tâm niệm niệm người kia, cũng......!Ở?

Cửa đột nhiên mở ra, người hộ lý đi ra, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đứng ở bên ngoài, ngẩn ra một lúc rồi chào hỏi với anh ta “Lâm tiên sinh.”

Bên trong hai người nghe thấy động tĩnh đều nhìn ra.

“Sao con lại tới đây?” Lâm Xương Ngạn nhìn thấy Lâm Thanh Hàn xuất hiện, đã lâu rồi không có nhìn thấy Ôn Nhuyễn vui vẻ, nên lúc này vừa hỏi vừa có ý trách cứ Lâm Thanh Hàn xuất hiện không đúng lúc.

Đến nỗi Ôn Nhuyễn ——

Cô khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn xuất hiện cũng có chút kinh ngạc, nhưng không đến mức giống như lúc trước gặp anh ta liền trốn, cái loại cảm xúc vi diệu này vẫn còn, nhưng cũng không làm cho cô khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, trong lòng sinh ra bực bội hoặc là lựa chọn trốn tránh.

Thậm chí.

Ôn Nhuyễn còn hướng anh ta gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Lâm Xương Ngạn vẫn luôn quan sát động tĩnh của hai người, nhìn thấy Ôn Nhuyễn lại chủ động chào hỏi, ông cũng có chút giữ không được bình tĩnh trên gương mặt.

Nhuyễn Nhuyễn có thể chủ động chào hỏi, đây chính là chuyện tốt a!

Còn tên tiểu tử thúi kia còn ngây ngốc đứng ở bên ngoài, ông nhìn mà giận sôi máu, một chút mặt mũi cũng không giữ lại, trực tiếp lạnh lùng trừng mắt nói: “Còn ngu ngốc đứng ở bên ngoài làm gì, còn không đi vào?”

Trên đời này người có thể đối với Lâm Thanh Hàn như vậy mà không bị gì, chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng mà cả hai người trong phòng đều có thể làm cho Lâm Thanh Hàn ăn qua đau khổ như vậy.

Lâm Thanh Hàn cũng không tức giận, anh chỉ nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, biểu tình có chút do dự lại có chút không do dự, cũng may anh từ trước đến nay rất am hiểu khống chế cảm xúc của mình, không đợi hai người phát hiện ra đa thu lại suy nghĩ, đi vào.

Cửa bị đóng lại.

Anh đem điểm tâm trên tay đặt ở một bên.

Lâm Xương Ngạn nhìn không được anh ta một người đàn ông lại đứng ở một bên, cũng nghĩ thầm ở trước mặt Ôn Nhuyễn chỉnh thằng cháu ngu ngốc của mình một chút, giúp cô xả giận, trực tiếp sai bảo, “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, đi rửa chút hoa quả, Nhuyễn Nhuyễn thích ăn nho.”

“Ông nội, để con.”

Ôn Nhuyễn còn không đến mức thật để Lâm Thanh Hàn đi rửa nho cho mình, tuy rằng lúc trước hai người ở phòng bếp đã trải qua như vậy nhiều lần, nhưng hiện tại không phải đang tham gia chương trình, đôi tay của Lâm Thanh Hàn......!Vẫn là nên dùng để phê duyệt văn kiện thì tốt hơn.

Ôn Nhuyễn còn chưa kịp đứng lên.

Lâm Xương Ngạn liền nắm tay cô lại, mang theo giọng điệu không được động vào mà nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con ngồi xuống, để nó làm.”

Lâm Thanh Hàn cũng nói, “Không có việc gì, để anh.”

Lâm Thanh Hàn hiện tại cũng đích xác có chút bối rối khi ở chung với Ôn Nhuyễn.

Đem áo khoác và di động đặt qua một bên, anh cầm lấy trái cậy trên bàn liền hướng phòng bếp mà vào.

Ôn Nhuyễn thấy anh như vậy cũng không tiếp tục kiên trì, một lần nữa ngồi trở về, cùng Lâm Xương Ngạn vừa xem TV vừa nói chuyện, mi mắt cô cong cong, giọng nói cũng rất ngọt, “Ông ơi,lúc trước không phải vẫn luôn muốn xem chương trình con tham gia sao ? Đêm nay giờ là có thể xem được?”

“Thật sự?”

Lâm Xương Ngạn vừa nghe thấy, đôi mắt tỏa sáng, “buổi tối nay, ông phải kéo mấy lão già đó cùng nhau ngồi cảnh TV, phải xem bảo bối Nhuyễn Nhuyễn của ông.”

“Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta khẳng định là đẹp nhất.”

Ôn Nhuyễn từ trước đến nay nghe không nổi những lời khen như vậy, nhưng bởi vì đây là người ông nhìn mình lớn lên từ nhỏ nói ra, nên càng thẹn thùng hơn rất nhiều,diendan giọng nói cũng không khỏi mang theo chút làm nũng, “Ông này~”

Cô nói vài câu, di động liền rung lên, là Tiểu Mạch gửi hành trình ngày mai cho cô, còn giúp cô hẹn trước với Tôn lão sư.

Vừa định trả lời.

Ánh mắt liền thoáng nhìn thấy một tin nhắn, là một cái tên rất quen thuộc.

Cô có chút kinh ngạc.

Nguyên bản cho rằng sẽ không nhận được tin nhắn trả lời của vị fans nhỏ kia, không nghĩ tới anh ta lại chủ động liên hệ mình, không biết anh ta sẽ nói cái gì, Ôn Nhuyễn trực tiếp click mở Weibo nhìn thoáng qua.

- 【 xin lỗi, ngày hôm qua ngồi máy bay, di động bị rơi hỏng rồi, hôm nay mới có thể trả lời em.

Lý do thoái thác như vậy ——

Muốn đổi lại là người khác nói, cô khẳng định sẽ không tin, nhưng cũng không biết vì sao, Ôn Nhuyễn lại tin lời anh ta nói.

Ôn Nhuyễn mỉm cười, thần sắc sung sướng nhắn trả lời, 【 không có việc gì.

Vừa mới gõ xong.

Lâm Xương Ngạn liền hỏi, “Nhuyễn Nhuyễn cùng ai trò chuyện mà vui vẻ như vậy thế?”

Ôn Nhuyễn cũng không giấu ông, ngẩng đầu, cười trả lời: “Là một người bạn.”

Lâm Xương Ngạn chưa bao giờ ngăn trở Ôn Nhuyễn đi giao du với bạn, mặc dù đối phương có là nam, ông cũng sẽ không cản trở, tuy rằng ông rất hy vọng Nhuyễn Nhuyễn có thể cùng tên tiểu tử thúi nhà mình hợp lại, nhưng hết thảy cần xem ý tứ của bọn họ.

Làm trưởng bối.

Bọn họ vui vẻ mới là chính yếu.

Ôn Nhuyễn tắt đi di động, tiếp tục trò chuyện cùng Lâm Xương Ngạn, thẳng đến khi vô tình nhìn thoáng qua di động trên sô pha bên cạnh, vốn dĩ chỉ là vô tình thoáng nhìn qua, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên mặt di động.

Ý cười trên mặt cô chợt biến mất..

Truyện Chữ Hay