Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

chương 387: chương 387

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn thấy trong mắt Bùi Thiên Vũ bỗng hiện lên tia sáng mang hàm ý nào đó, ngay sau đó, giọng điệu anh có chút lạnh lùng: “Lăng Hoa Dao, anh không tin em ngu ngốc như vậy.”

Lời anh nói khiến tôi cảm thấy nghẹt thở, anh nói tôi ngu ngốc.

Tôi trả lời lại bằng giọng điệu mỉa mai: “Trong mắt anh tôi là đứa ngu ngốc, cho nên anh mới làm lơ cảm nhận của tôi, cho nên anh mới không kiêng nể gì mà làm những chuyện anh muốn làm, Bùi Thiên Vũ, anh quá ích kỷ rồi.

Trong mắt anh có còn sự tồn tại của người khác nữa không? Anh liệu có thể hiểu được rằng người khác cũng biết suy nghĩ, cũng có tôn nghiêm, cũng có quyền lợi không?”

Đột nhiên, tôi trở nên kích động, một cảm giác kích động trước nay chưa từng có.

“Đúng vậy, tôi đúng là ngu thật mà, ngu đến mức để anh và đám người của anh đều coi tôi là đồ ngốc, trêu đùa quay tôi như chong chóng, vậy mà tôi còn thật lòng thật dạ với anh, lo lắng đến nỗi đêm trằn trọc không thể ngủ.

Ngu đến mức tôi tự nguyện làm bị thương chính mình chứ nhất định phải phối hợp diễn kịch với anh, cùng các người chơi cái trò anh lừa tôi gạt, âm mưu không ngừng, ngu đến nỗi tôi liều mình tiếp quân tử.”

Đột nhiên tôi nhận thấy, đôi mắt anh bỗng chốc lộ rõ vẻ căng thẳng, bàn tay cũng hơi hơi siết chặt.

“Nhưng Bùi Thiên Vũ, tôi muốn biết, anh là quân tử sao? Ngu đến nỗi tôi trơ mắt nhìn anh trở mặt vô tình, nhưng vẫn ngậm đắng nuốt cay, đau khổ chờ ngày anh quay đầu.

Anh nói không sai, đúng là tôi ngu đấy, hôm nay tôi đã thực sự nhìn rõ được sự ngu ngốc của mình rồi.”

Tôi cụp mắt xuống, trong mắt có điểm mờ mịt mơ hồ, thật lâu sau, tôi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói một câu: “Thôi bỏ đi!”

Kỳ thật, ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu rốt cuộc thì ba chữ này đại biểu cho cái gì?

Câu nói “Thôi bỏ đi!’ vừa tuột ra khỏi miệng, tôi cảm giác mình giống như một quả bóng cao su xì hơi, cơ thể như bị rút cạn sức lực, vậy là thực sự có một ngày tôi phải đích thân nói ra những lời này, mặc dù đã giữ lại được sự tôn nghiêm của bản thân, nhưng linh hồn đã bị vứt đi tận đâu.

“Còn chuyện hợp tác nữa, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi!” Tôi nhẹ giọng nói, trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng ê chề.

“Sau đó thì sao?” Anh nhìn tôi, khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm đó giờ phút này lạnh thấu xương, nhưng vẫn là vẻ cao cao tại thượng như vậy.

“Không có sau đó, không cần ngồi đó cao cao tại thường chờ tôi nói ra tất cả lý do, cho dù tôi có nói thế nào, thì cũng chỉ cần một lý do vậy là đủ rồi! Tôi không xứng với anh, đừng tiếp tục ở đây dây dưa không rõ nữa, anh có thể có n người phụ nữ, nhưng ngoại trừ tôi ra! Từ nay về sau, giữa chúng ta chỉ còn là quan hệ hợp tác?”

“Nếu hợp tác kết thúc thì sao!”

Lời nói của anh khiến tôi cả kinh, đột nhiên nhìn về phía anh, nỗi bất lực dâng trào trong tôi, kết thúc! Đến cả hợp tác cũng kết thúc sao? Đúng là tôi chưa từng nghĩ tới.

Nhưng có lẽ, giờ là lúc nên nghĩ về nó rồi.

Tôi hoảng hốt ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, nhưng đổi lại, tôi thấy nét mặt của anh giống như vui sướng khi thấy người khác gặp họa, đôi mắt híp lại nhìn tôi, giống như là đang chờ đợi tôi đưa ra câu trả lời.

“Nếu dừng việc hợp tác, thì chúng ta sẽ coi như chưa từng gặp nhau.

Yên tâm, tôi có chứng mất trí nhớ tạm thời, tôi sẽ quên anh, tuyệt đối không dây dưa!” Tôi quả quyết nói.

Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, và hình như trong mắt có sự hoảng loạn sượt qua, đôi môi mỏng mím chặt.

Tôi lặng lẽ cười, bổ sung thêm một câu: “Bởi vì tôi ngu! Còn mất trí nhớ, nên không nhớ được nhiều chuyện! Anh có thể yên tâm rồi chứ?”

“Lăng Hoa Dao!” Anh chỉ hận nỗi sắt không thành thép, kêu lên một tiếng, giọng nói vang lên lạnh lẽo giống như đóng băng.

“Anh Bùi, hy vọng anh sau này đừng đối xử với tôi bằng thái độ này nữa, tôi thử hỏi, từ đầu đến cuối tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh, anh cũng không cần phải dùng khuôn mặt lạnh băng đó với cái kiểu trở mặt vô tình trừng phạt tôi.” Nói xong lời này, tôi nhìn thẳng ánh mắt anh, không hề né tránh.

“Mà, chắc hẳn vẫn chưa ai nói cho anh biết! Thời điểm anh dịu dàng mềm mỏng như nước, thật sự rất hấp dẫn người khác! Tôi thật sự hâm mộ Mạc Tiểu Kiều, có thể thoải mái nhìn thấy nụ cười không kiêng nể gì của anh.

Thật không sai!”

Trong giọng điệu tôi có thể nghe ra ý đùa cợt, cố nở nụ cười không đứng đắn: “Ồ đúng rồi, tôi cũng đã phạm sai lầm, đó là thời điểm anh còn đang hôn mê, chạy dọc chạy xuôi đi khắp nơi cầu xin người ta, mới có thể xin được mười phút ngắn ngủi vào gặp mặt anh, vậy mà còn bị ăn một cái vả, xem ra chỉ rời xa anh mới không bị thương, cũng sẽ không làm đảo lộn mưu kế do anh bày ra! Thực xin lỗi! Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không như vậy!”

Dứt lời, tôi khom người nói với anh một câu: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ bao dung tôi!”

“Lăng Hoa Dao, em tự ngẫm lại cho kỹ đi, một ngày nào đó em sẽ hiểu hết từng lời mà anh nói ra ngày hôm nay!” Dáng vẻ của Bùi Thiên Vũ như thể anh đang rất nhẫn nhịn, trên khuôn mặt anh tuấn ngời ngời kia, dường như có thể thấy được chút do dư nào đó, giống như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là nuốt ngược trở vào.

“Anh nói quá nhiều, xin hỏi là câu nào?” Tôi nói với ánh mắt hùng hổ dọa người, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đang lạnh như tảng băng của anh, mở miệng.

“Vậy em hãy nhớ kỹ câu nói vừa rồi của em “rời xa mới không bị thương!”” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

Tôi buồn bã cười: “Thật tốt khi nói, “rời xa mới không bị thương!””

“…”

“Thiên Vũ, hai người đang nói cái gì vậy?” Đột nhiên, một giọng điệu có phần hờn dỗi vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi, một bóng người giống như con rắn cuốn lấy thân thể Bùi Thiên Vũ.

Tôi nheo mắt nhìn về phía bọn họ, trai tài gái sắc, thật đúng là rất xứng đôi, một minh tinh nổi tiếng và một đại gia, quả thực là một cặp hoàn hảo.

Tôi bình tĩnh nở nụ cười, nhìn về phía Bùi Thiên Vũ nói với nét mặt kiên nghị: “Rất nhanh thôi, tôi sẽ khiến anh nhìn ra cái gì mới là ngu!”

Truyện Chữ Hay