Nhìn thấy hai người trong phòng tôi có hơi sững sờ, xấu hổ nghĩ, có phải tôi đã quấy rầy bọn họ rồi không.
Thấy người mở cửa là tôi, Quý Thanh Viễn lập tức cười nói: “Sếp Lăng, mau vào đi, chờ cô lâu rồi!"
Tôi phóng khoáng gật đầu, cất bước đi vào, người phụ nữ kia nhìn chằm chằm mặt tôi, lại đánh giá một phen cánh tay vẫn còn băng bó thạch cao của tôi, sau đó chỉ cười mỉm.
Chờ tôi tiến vào, Quý Thanh Viễn mới nhìn về phía người phụ nữ kia nói: “Để tôi giới thiệu cho hai vị, vị này chính là Lăng Hoa Dao của công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm!"
Quý Thanh Viễn giơ tay về phía tôi dẫn đầu giới thiệu về tôi, sau đó mới nói với tôi: “Sếp Lăng, vị này chính là gia chủ Tề Công Quán, Tề Mị!"
Tôi chủ động vươn tay trái: “Chào cô Tề! Rất hân hạnh được biết cô!"
Ý cười trên mặt cô ấy càng thêm sâu, cũng vươn tay trái bắt tay với tôi, cực kỳ lịch sự lễ độ.
Sau khi ngồi xuống, Quý Thanh Viễn nhìn cánh tay của tôi hỏi: “Còn chưa tốt sao?"
"Ừm, sắp tháo thạch cao được rồi, tháo thạch cao xong sẽ tốt hơn!" Tôi xấu hổ cười nói: “Vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, thật ngại quá.
À! , nhắc tới vết thương của tôi, tôi còn phải cảm ơn sếp Quý vào lúc mấu chốt phái người tới giúp tôi đấy!"
Tôi lập tức biểu đạt lòng cảm kích của mình, nhưng tôi nói là giúp đỡ chứ không phải bảo vệ.
Dù sao trước mắt còn chưa biết rõ quan hệ của Quý Thanh Viễn và Tề Mị, tôi không thể mạo muội nói bừa.
Quý Thanh Viễn cười không hề để ý, đôi mắt cơ trí nhìn tôi một cái nói: “Khách khí quá, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, không đáng nhắc đến!"
Tề Mị vươn tay, tao nhã nhấc ấm trà, rót cho tôi một chén trà, tôi giơ tay nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, tán thưởng: “Thật đúng là trà ngon!"
Tuy tôi nói có chút khoa trương, nhưng trà nơi này thật sự rất ngon, đây là sự thật.
Người phụ nữ trước mắt vẫn lạnh nhạt như nước, lại tựa như một đóa sen xanh trong hồ dưới ánh trăng, lịch sự tao nhã, thanh lệ thoát tục, không phải rất đẹp, song lại lộ ra khí chất thanh cao, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tao nhã, khiến cho người ta không thể không nói cô ta không đẹp, là một vẻ đẹp rất ý vị.
Hơn nữa đôi mắt người phụ nữ này thâm như đầm nước, mặc dù nhìn như sóng nước, song lại khiến cho người ta đoán không ra.
Tôi đột nhiên nghĩ đến những lời Đào Tuệ San nói tôi về cô ấy, một người phụ nữ bí hiểm có một câu chuyện xưa truyền kỳ.
Vì thế tôi mở miệng nói: “Từ lâu trước kia tôi đã muốn làm quen với cô Tề rồi, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội!"
Lời tôi nói có hiềm nghi nịnh hót, nhưng nó thật sự là suy nghĩ trong lòng tôi.
Quý Thanh Viễn vậy mà cười ha hả nói: “Xem ra hai vị hiểu nhau không cần nói! Cho nên hôm nay tôi tới để làm cầu nối!"
Tôi vội đáp: “Vậy thì thật phải cám ơn sếp Quý rồi!"
Có điều trong lòng tôi lại tồn tại một thắc mắc, nhân tố gì mới có thể khiến cho Quý Thanh Viễn rảnh rỗi đi làm chuyện không quan trọng như vậy? Sợ là không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
"Thật ra vừa rồi lúc sếp Quý tới đang nói chuyện điện thoại với cô, tôi ngẫu nhiên có nghe được nên mới có cơ hội lần này làm quen với sếp Lăng!"
Tề Mị nói xong lại rót cho tôi thêm một ly trà, bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi kia quả thực quá đẹp, giống như đôi tay của người con gái trong bức họa Đại Đường kia.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện sau khi tôi tiến vào, giọng nói rất êm tai, dịu dàng điềm đạm.
"Vậy Lăng Hoa Dao tôi thật sự là được sủng mà lo rồi!" Tôi khách khí đấp, trên thực tế trong lòng đang càng thêm tò mò về Tề Mị này, một người phụ nữ tao nhã lạnh nhạt như vậy, dùng cái gì để có thể kinh doanh một hội sở giữa phố xá sầm uất như thế này? Tất nhiên là có chuyện xưa trong đó rồi.
"Không cần khách khí như thế, cứ gọi tôi chị Tề là được!" Cô ấy nói xong thì nhìn về phía Quý Thanh Viễn, tiếp tục nói: “Tôi xin đi trước, không quấy rầy hai người bàn chuyện nữa! Chờ lát nữanếu sếp Lăng có thời gian rảnh, có thể lên tầng tìm tôi!"
"Được!" Tôi nhanh chóng đáp lời.
Tề Mị đứng dậy, tôi cũng khẩn trương đứng dậy miem cười đưa tiễn, cô ấy ra hiệu cho tôi ý bảo không cần khách khí như thế, sau đó yên lặng đi ra ngoài, tất cả đều vô cùng hoàn hảo!
Quý Thanh Viễn vẫn không nhúc nhích, xem ra bọn họ rất thân quen, vô cùng thân quen.
Tôi híp mắt, không khỏi nghĩ tới Điền Ni, hai người quả thực khác một trời một vực, một người ương ngạnh hống hách, một người lại thâm tàng bất lộ, so sánh giữa hai người phụ nữ này không thể không khiến tôi tò mò về Quý Thanh Viễn, người đàn ông này cũng rất cao thâm khó hiểu.
"Ngồi đi!" Quý Thanh Viễn thản nhiên bảo tôi một tiếng.