"Chị Nhan Nhan, chị lợi hại quá, fan trên Weibo của chị tăng vọt suốt hai ngày nay, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ nhanh chóng vượt ngưỡng 10 triệu fans rồi."
"Chị lợi hại cái gì? Giỏi ôm đùi à? Nhưng mà dưới Weibo của chị là vài vị thần tiên và lão đại lưu lượng đánh nhau nha! Fan theo idol, fan mỗi nhà đều đại diện cho idol nha, họ làm fan chị cũng không phải vì thật sự thích chị." Lâm Nhan dở khóc dở cười, phần bình luận Weibo của cô đã trở thành đại bản doanh cho fan các nhà trao đổi rồi.
"Nhưng mà cũng hay, chúng ta chiếm được món hời lớn rồi." Tiểu Hòa là cô gái nhỏ rất lạc quan, rất đồng ý lời Lâm Nhan nói, cô ấy nhíu mày suy nghĩ rồi nói thêm, "Nhưng mặc kệ thế nào, fan chúng ta tăng vọt là điều ai cũng thấy được, tóm lại đây là chuyện tốt."
"Uhm, là chuyện tốt." Lâm Nhan gật đầu, lần này cô thiếu ân tình của không ít người!
Mặc dù mọi người đều tự nguyện hỗ trợ cô nhưng trong lòng cô đã ghi nhớ, nếu trong tương lai những người này có cần đến cô, đương nhiên cô cũng sẽ nghĩa vô phản cố* mà hỗ trợ.
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được phép chùn bước.
Có vài vị lưu lượng hàng đầu chống lưng cho cô, độ hot của Lâm Nhan không ngừng tăng cao.
Gần đây, độ hot trên mạng của nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ rất cao do đóng bộ phim "Thiếu Niên" của em gái Lục Giản. Bởi vì tiểu thuyết gốc rất được yêu thích, nhóm thiếu niên lại hào hoa phong nhã, đẹp trai hết phần thiên hạ nên trước đó đã hấp dẫn một lượng lớn người hâm mộ, đồng thời cũng chiếm được sự yêu mến của hàng triệu fans của tiểu thuyết. Đây là thời đại có nhan sắc muốn làm gì cũng được nên gần như có thể đoán trước, chỉ cần nhóm này diễn xuất thì coi như bộ phim này có thể cứu vãn, chắc chắn nó sẽ bùng nổ vào mùa hè năm sau.
Lâm Nhan nhớ rõ trong nguyên tác bộ phim chuyển thể này cũng vô cùng hot. Đọc Full Tại
Nhưng mà cô không nhớ rõ trong nguyên tác có phải nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ diễn hay không.
Còn Giang Dã, album mới đã vào giai đoạn sản xuất cuối cùng, sẽ nhanh chóng phát hành.
Hôm nay quay cảnh bên bờ biển, bờ biển gió rất lớn, Lâm Nhan mặc quần áo của đoàn phim quay vài cảnh thì lạnh run cả người. Sau khi công việc quay đêm hoàn toàn kết thúc, Tiểu Hòa lập tức khoác thêm cho cô vài cái áo lông, bảo cô chậm rãi uống vài ngụm nước ấm, Lâm Nhan uống vài hớp nước ấm, trang bị đầy đủ nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, đầu óc quay cuồng.
Từ bờ biển đến xe chỉ cách có một đoạn, Lâm Nhan đi qua đó mà cả người có hơi lung lay.
"Lạnh lắm hả em?" Trên người Sở Mộ Trầm vẫn mặc áo khoác ngoài mỏng manh tựa như không lạnh lắm, anh đứng bên cạnh Lâm Nhan, lặng lẽ chắn gió thay cô, anh thường xuyên tập thể hình rèn luyện nên sức khỏe tốt hơn, chịu lạnh được nhưng nhìn sắc mặt Lâm Nhan thì biết cô bị lạnh không nhẹ, cảm giác gió biển mùa đông thổi vào mặt cũng không mấy dễ chịu, chắc hẳn thân thể Lâm Nhan không chịu nổi.
Tổ đạo diễn cũng cố sức giảm thời gian quay phim, hôm nay cảnh diễn của anh nhiều nên cũng không có thời gian trông nom cô, chắc là cô chịu không ít khổ.
"Không tệ lắm, diễn xong rồi, em lên xe là ổn à." Lâm Nhan nhìn anh đứng ở trước hướng gió, lập tức hiểu rõ hành động săn sóc của anh, trong lòng cô cực kỳ ấm áp, cô miễn cưỡng nở một nụ cười, giọng điệu cũng ra vẻ thoải mái nhưng thật ra đầu có hơi đau rồi.
"Uhm, vậy về nhớ tắm nước nóng, xua hết hơi lạnh sẽ tốt hơn chút." Sở Mộ Trầm để ý thấy động tác rụt cổ của cô nên nhắc nhở.
Bởi vì quá lạnh nên người không thoải mái, Lâm Nhan chỉ ừ một tiếng, cũng không muốn nói nữa.
Chuyện đầu tiên khi về tới khách sạn là mở nước ấm và tắm nước nóng, lúc vừa tắm xong thì Sở Mộ Trầm đã đến gõ cửa rồi.
"Trợ lý của anh mượn nhà bếp khách sạn để nấu canh gừng, mau uống một chén, xua hơi lạnh rất tốt, đừng để bị cảm." Sở Mộ Trầm thật sự vô cùng dịu dàng quan tâm, quả thực là mẫu đàn ông hoàn mỹ.
"Cảm ơn." Lâm Nhan cảm giác bản thân mình bị anh chăm sóc tới mức thành đồ vô dụng rồi, ngoại trừ cám ơn thì không biết nói gì cả.
"Khách sáo với anh trai làm gì, nhân lúc còn nóng thì uống đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon." Sở Mộ Trầm vô cùng dịu dàng.
Đôi mắt Tiểu Hòa ở bên cạnh sáng lấp lánh, hâm mộ kích động đến cực hạn, "Nam thần, anh đối xử với chị Nhan thật tốt."
"Các em cũng có, tự đi tìm Tiểu Mạch đi." Sở Mộ Trầm cười cười, từ chối cho ý kiến.
Tiểu Mạch là trợ lý của Sở Mộ Trầm, là một chàng trai có tài nấu nướng phi phàm và tác phong làm việc vô cùng tinh tế.
Lâm Nhan uống canh gừng xong lập tức đi ngủ, cũng không biết có phải do canh gừng có hiệu quả hay thế nào mà Lâm Nhan cảm giác mình ngủ rất sâu. Nhưng lại nhanh chóng cảm thấy nóng tới mức không chịu được, chảy rất nhiều mồ hôi mà cô vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể lúc nóng lúc lạnh suốt cả đêm tựa như đang bị giày vò trong hai tầng băng hỏa.
Chờ tới khi cô tỉnh lại, cả người đều có hơi mông lung, miệng đắng lưỡi khô lại còn kiệt sức, ngơ ngẩn nhìn cây kim châm trên mu bàn tay hồi lâu mới bừng tỉnh lại, quang cảnh xung quanh vốn không phải căn phòng trong khách sạn mà là cách trang trí của phòng bệnh ở bệnh viện, rướn người đứng dậy đã lập tức ngồi xuống.
"Dậy rồi à? Đừng lộn xộn." Ngoài cửa phòng bỗng truyền đến một giọng nam quen thuộc, Lâm Nhan lập tức ngoái nhìn, vừa liếc mắt đã thấy Tạ Phong Trần cầm cơm hộp đi vào.
Ánh mắt Lâm Nhan sáng lên, vui vẻ nói, "Sao anh ở đây vậy? Đến từ lúc nào?"
Mới mở miệng đã phát ra âm thanh vô cùng khàn, cổ họng phát đau, cô lập tức nhíu mày.
"Nếu anh không tới chỉ sợ em đã sốt tới ngu người rồi. Đừng nói nữa, uống chút nước cho thông họng trước." Tạ Phong Trần tiện tay đặt cơm hộp ở đầu giường lại rót thêm một ly nước ấm, anh thử nhiệt độ rồi mới đưa chén vào sát miệng Lâm Nhan, "Uống đi! Không nóng đâu."
Lâm Nhan cũng không cãi lại nữa, há miệng "ừng ực" vài tiếng đã uống xong ly nước, thoải mái hơn rồi, "Em phát sốt nha! Có thể là do hôm qua làm việc bên bờ biển bị lạnh, may mà có anh ở đây, anh đến lúc nào vậy? Không phải gần đây công ty bận rất nhiều việc sao?"
"Đã nói sẽ gọi video trước khi ngủ nhưng gọi mãi em vẫn không bắt máy, anh lo lắng nên tới xem thử, cũng do anh bận quá, đúng ra nên tới thăm em sớm hơn chút." Tạ Phong Trần giơ tay sờ sờ trán Lâm Nhan, nhiệt độ bình thường, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ lại lúc đó cả người Lâm Nhan nóng như bị lửa đốt, trong lòng không hiểu sao bị xoắn chặt lại, cũng trách anh gần đây sơ ý, ít quan tâm đ ến cô.
"Không có gì thì thôi đi, em đâu có trách anh. Em cũng không phải con nít, đâu phải lúc nào cũng cần người chăm sóc đâu. Anh đừng chuyện bé xé ra to, ngã bệnh là chuyện rất bình thường." Lâm Nhan không đồng ý, vội trấn an cảm xúc của anh.
"Chuyện đó anh hiểu rất rõ nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu vì phát bệnh của em, anh làm sao có thể thờ ơ được."
"Được rồi, được rồi! Không dễ gì mới gặp mặt, đừng tranh luận về vấn đề nhỏ này nữa, anh ngồi xuống nói chuyện với em đi! Mấy ngày không gặp, sao anh lại hốc hác tới vậy, ngày nào cũng thức đêm tăng ca, ngủ không ngon hả anh? Tối hôm qua đã ngủ chút nào chưa?" Lâm Nhan dứt khoát nói sang chuyện khác.
"Lại muốn chuyển đề tài tới chuyện của anh à? Lâm Nhan, anh là đàn ông, làm việc với cường độ cao như vậy rất bình thường."
"Vậy cũng không thể chịu đựng như vậy chứ anh! Chịu đựng tới mức hư người thì ai lo cho đây?" Lâm Nhan nhíu mày, cực kỳ bất mãn.
"Vậy rốt cuộc bây giờ là ai không biết tự chăm sóc bản thân tới mức sinh bệnh rồi?" Tạ Phong Trần nhịn không được mà bật cười, bản lĩnh đánh trống lảng của người này quả thật là hạng nhất, suýt chút nữa anh đã bị cô dắt đi rồi.
"Có ai khống chế được loại chuyện ngã bệnh này đâu? Anh không thể trách em được!" Lâm Nhan lè lưỡi, không biết xấu hổ mà nói.
"Uhm, không trách em, trách anh không trông nom em cho tốt, trách anh mềm lòng đồng ý cho em đi làm vào mùa đông, không đành lòng gò bó em nhưng khi nhìn em ngã bệnh anh lại hối hận vì đã quá dung túng em, nếu là ở nhà thì sao có thể bị lạnh tới mức cảm cúm được chứ?" Hiện tại Tạ Phong Trần thật sự không có một chút biện pháp nào để quản lý Lâm Nhan.
"Haizz! Em đói bụng lắm rồi, tóm lại anh mua cơm rồi có cho em ăn không?" Người đàn ông này càng lúc càng lải nhải, Lâm Nhan xoa cái bụng xẹp lép, mong chờ nhìn chằm chằm hộp cơm.
"Ăn cơm trước đi!" Tạ Phong Trần cũng không nói nữa.
Giữa lúc hai người đang ăn cơm thì Sở Mộ Trầm đã đến, còn có mấy đồng nghiệp đại diện cho đoàn phim đến cùng, mọi người tha thiết quan tâm Lâm Nhan một trận, lại không dám hoàn toàn xem nhẹ trai đẹp Tạ Phong Trần chăm sóc và ở bên cạnh Lâm Nhan, ánh mắt không hẹn mà cùng chuyển tới chuyển lui trên người Tạ Phong Trần, vẻ đẹp trai của anh không giống như Sở Ảnh đế nhưng cả hai đều sở hữu nhan sắc thần tiên nha!
Số mệnh của Lâm Nhan cũng tốt quá đi! Tại sao xung quanh chỉ toàn mỹ nam tuyệt thế không vậy?
Trước đó đã tiễn mọi người về cùng lúc, chỉ có Sở Mộ Trầm chưa chịu đi. Đọc Full Tại
Tạ Phong Trần nhíu mày, "Người cũng đã nhìn, sao Sở tiên sinh vẫn còn chưa đi vậy?"
"Tôi ở đây với Lâm Nhan, tối qua cám ơn Tạ thiếu đã đưa Lâm Nhan tới bệnh viện." Sở Mộ Trầm không vui nhíu mày, người đàn ông này càng nhìn càng thấy rất không vừa mắt.
"Sở tiên sinh đứng ở lập trường nào mà nói lời cám ơn này? Chuyện giữa tôi và Lâm Nhan còn cần anh cám ơn?" Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng, giọng điệu vừa chế nhạo vừa giễu cợt.
"Lâm Nhan không nói cậu biết à? Tôi là anh trai con bé, thân làm anh tôi cảm ơn thay em gái thì có gì không được? Ngược lại là Tạ thiếu đó, tôi nghe nói anh kết hôn với Lâm Nhan hai năm, quan hệ vô cùng lãnh đạm. Nếu Tạ thiếu không thích đứa em gái này của tôi vậy thì sớm buông tay đi, ly hôn là lựa chọn tốt cho tất cả mọi người." Sở Mộ Trầm không nhường chút nào, hai đôi mắt chạm nhau giữa không trung, không hề tỏ ra yếu thế.
Theo như tin tức anh điều tra, sau khi kết hôn hai năm Tạ Phong Trần gần như coi Lâm Nhan không tồn tại. Em gái của anh thế mà lại gặp phải loại bạo lực gia đình không công bằng này ư? Làm một người anh trai, anh đương nhiên không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Thậm chí, nghĩ kỹ hơn, anh cảm thấy Tạ Phong Trần cũng không phải là chồng, Lâm Nhan đơn giản như vậy, ở chung với một người đàn ông cả người toàn tâm cơ thì sao có thể là đối thủ, chắc chắn sẽ vô cùng vất vả.
Sở Mộ Trầm không đành lòng để em gái nhà mình chịu uất ức.
"Anh trai? Sở tiên sinh rõ là đang tự biên tự diễn, Lâm Nhan đồng ý rồi à? Theo như tôi được biết, cho đến bây giờ Lâm Nhan chưa từng nhìn nhận nhà họ Sở." Ánh mắt Tạ Phong Trần trở nên sắc bén, bất cứ thứ gì muốn chia rẽ anh và Lâm Nhan đều là kẻ địch của anh.
Cái tên Sở Mộ Trầm này đúng là không biết tốt xấu, sao anh ta dám chõ mõm vào tình cảm giữa anh và Lâm Nhan?
"Lâm Nhan có nhận hay không thì cũng là em gái tôi. Ngược lại là Tạ thiếu đó, bây giờ cậu khẩn trương vì Lâm Nhan như thế, vậy hai năm trước cậu ở đâu hả? Nhà họ Tạ cũng là gia tộc nhất nhì ở Hải Thành, tại sao lúc cậu cưới em gái tôi, tôi không hề nghe chút tin tức gì vậy? Theo tôi được biết, ngoại trừ thời gian gần đây thì trước đó cậu chưa từng mang Lâm Nhan xuất hiện công khai ở bất cứ nơi công cộng nào, cũng chưa từng công khai thừa nhận Lâm Nhan là vợ của cậu. Thậm chí trước đó vài ngày, Lâm Nhan bị đám cư dân mạng mắng tới như vậy mà Tạ thiếu không đứng ra dẹp loạn thay Lâm Nhan, thử hỏi một người chồng như cậu có cần tồn tại hay không?" Sở Mộ Trầm không biết tình trạng của Tạ Phong Trần và Lâm Nhan là đã ly hôn, nhưng lời nói anh sắc bén, từng câu chữ đều đánh thẳng vào lòng người.
Tạ Phong Trần bị anh ấy chất vấn tới mức hoàn toàn không thể phản bác được câu nào, không phải anh không dám mà tất cả những lời Sở Mộ Trầm nói đều là sự thật, quả thực là sự tra hỏi đánh thẳng vào lương tâm của anh. Nhưng anh lại không thể nói hai người đã ly hôn, nếu đáp lời lại sẽ bị truy hỏi đến cùng, chuyện anh chủ động ly hôn sẽ bại lộ ngay lập tức, đến lúc đó, sợ là Sở Mộ Trầm sẽ càng phản đối anh và Lâm Nhan ở bên nhau.
Đừng thấy hiện tại Lâm Nhan và người nhà họ Sở chưa nhìn nhận nhau nhưng đã là quan hệ huyết thống thì sao có cắt đứt. Sở Mộ Trầm là anh trai Lâm Nhan, thái độ hiện tại của Lâm Nhan cũng đã bắt đầu chấp nhận, sau này anh còn muốn kết hôn với Lâm Nhan, nếu bây giờ hung hăng xúc phạm người ta, đến lúc đó còn không bị cái tên anh rể Sở Mộ Trầm đột nhiên xuất hiện này làm khó chết sao.