Hôm nay Lâm Nhan quay về Hải Thành, cũng không biết vì sao Tạ Phong Trần đặc biệt nhiệt tình, giống như qua mấy đời không được ăn mặn vậy, Lâm Nhan bị giày vò đến mức gần như không thể ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Nhan đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị người đàn ông gọi dậy ăn bữa sáng sau đó cùng đến công ty với anh.
Lâm Nhan buồn ngủ đến mức không nâng nổi mí mắt, lười biếng nằm im không động đậy, "Không muốn đi, vừa mệt vừa buồn ngủ."
"Văn phòng anh có phòng nghỉ, qua bên đó cũng có thể ngủ. Khó có được dịp em ở nhà, em không nên ở bên cạnh anh nhiều một chút sao?" Tên chết tiệt cũng không để cô phân bua đã giúp cô mặc quần áo, thay cô rửa mặt, bế lên xe, hoàn toàn coi cô như người tàn phế, đưa cô đang ngây ngốc đến công ty.
Lâm Nhan bị tên thối tha dắt một đường đến văn phòng anh, thiếu chút nữa bị ánh mắt của những nhân viên trong công ty anh nhìn cho lủng lỗ chỗ.
Chẳng qua cô cũng không để ý, những ánh mắt đánh giá này đơn giản chỉ phỏng đoán mối quan hệ giữa cô và Tạ Phong Trần thôi. Dù sao trước đó ở cửa tòa án, lúc mẹ Lâm đánh cô, Tạ Phong Trần ra mặt cũng đã lộ ra rồi, bây giờ chỉ còn nhiều người tò mò quan hệ giữa hai người họ.
Ừm, nói ra thì là đối tượng nói chuyện yêu đương, nhưng quan hệ của hai người lại là chồng trước, vợ trước, có chút phức tạp, nên Lâm Nhan cũng lười giải thích với người ta.
Văn phòng của Tạ Phong Trần rất khí thế, phối những gam màu lạnh phù hợp với phong cách tổng giám đốc bá đạo, Lâm Nhan cũng không cảm thấy hứng thú, mệt mỏi bơ phờ ngồi trên sofa, dựa vào cái đệm sau lưng, có chút vô công rồi nghề.
"Vẫn còn buồn ngủ à?" Tạ Phong Trần dịu dàng hỏi. Đọc Full Tại
Đúng lúc Trần Sảng mang bữa sáng bước vào, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng như nước của ông chủ nhà mình, vô cùng không quen.
Còn chưa đến công ty thì group chat công ty đã nổ tung rồi, tất cả đều nói ông chủ hôm nay dẫn theo ngôi sao nữ Lâm Nhan đến công ty, đây có phải là hai người đang tuyên bố với bên ngoài là đang yêu nhau không? Còn có không ít nhân viên hỏi cậu Lâm Nhan có phải là bà chủ tương lai không?
Tâm trạng Trần Sảng vô cùng phức tạp, hai năm trước Lâm tiểu thư chính là bà chủ, bây giờ thật ra thì cũng không phải, nhưng mà nhìn vẻ mặt si tình của ông chủ hiện tại, quả thật là đã bị Lâm tiểu thư ăn đến chết rồi, làm gì còn chút khí thế sắc bén nào trên thương trường nữa, vị trí bà chủ này ngoại trừ Lâm tiểu thư chỉ sợ cũng không thể là người nào khác.
Nhưng mà chắc chắn cậu không thể để cho nhân viên cấp dưới tùy tiện bàn tán chuyện riêng của ông chủ, một trận cảnh cáo nhắn xuống, tất cả mọi người đều im như thóc.
"Ăn một chút gì đó đi rồi hãy ngủ lại." Tạ Phong Trần đón lấy bữa sáng trong tay Trần Sảng, tự tay mình mở hết các hộp cơm, bày ra trước mặt Lâm Nhan.
Trần Sảng cảm thấy mù cả mắt, ông chủ như vậy giống như hận không thể tự mình đút vào miệng Lâm tiểu thư, giống như đang hầu hạ bà cô nhỏ, mùi tình yêu quá chua, quá thúi, có cần phải ngược cẩu FA như vậy hay không, Trần Sảng vì giữ lại mạng chó của mình, rất có mắt lui ra ngoài.
Thật ra Lâm Nhan cũng không yếu ớt như vậy, chỉ là xương sống, lưng, eo vừa đau vừa mỏi đến không chịu nổi, đầu ong ong, tùy tiện ăn hai cái bánh bao gạch cua, lại bị ép uống thêm một ly sữa rồi đi ngủ bù.
Lâm Nhan cũng không biết Tạ Phong Trần nghĩ gì nữa, buổi sáng làm con khỉ còn chưa đủ, buổi trưa đi ra ngoài ăn cơm cũng muốn dắt cô đi dạo một vòng trong công ty.
May mắn buổi chiều anh đi họp, cuối cùng Lâm Nhan cũng có chút thời gian nhàn rỗi, ngồi trên sofa xem kịch bản.
Trong khi người đàn ông đang họp, một cô thư ký cứ từng chuyến từng chuyến đi vào, lúc thì đưa nước trái cây, lúc thì mang điểm tâm, lúc thì đưa trà, khiến cho Lâm Nhan có chút thở không nổi, nhiệt tình quá đi.
Lâm Nhan bảo đối phương không cần đưa đến nữa nhưng cô thư ký còn nói ông chủ đã dặn phải chăm sóc cô chu đáo.
Lâm Nhan bất đắc dĩ thở dài, vất vả lắm mới đợi được đến lúc người đàn ông quay lại văn phòng, anh lại ân cần hỏi han một trận, giống như sợ cô cảm thấy không thoải mái hoặc là buồn chán có thể bỏ đi bất cứ lúc nào vậy, Lâm Nhan thật sự nhịn không được, "Anh có thể đừng đối xử với em như vậy được không, ừm, đừng quá quan tâm ấy? Khiến cho em rất căng thẳng."
"Không phải, anh chỉ lo lắng lần đầu tiên em đến công ty sẽ cảm thấy nhàm chán."
"Lo lắng em chán lại còn để em đến với anh, người tốt người xấu anh đều làm hết, còn để cho em nói gì nữa." Lâm Nhan dở khóc dở cười.
"Lâm Nhan, anh thích em cùng đến công ty với anh, công việc bận rộn, vừa ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy em, thì anh sẽ cảm thấy yên tâm." Nói xong thì Tạ Phong Trần trở lại văn phòng giải quyết tài liệu, Lâm Nhan vẫn đang xem kịch bản như cũ.
"Nếu yên tâm rồi thì đi làm việc cho tốt đi, sao lại còn bày ra cái dáng vẻ này? Khiến cho em cảm thấy dường như em đang bắt nạt anh ấy, không phải em đã đến công ty cùng anh rồi à? Sau này lúc em có thời gian sẽ đến ăn trưa cùng anh, đến lúc đó anh đừng có chê em phiền phức đó." Lâm Nhan có chút không biết phải nói sao.
"Làm sao có thể chứ, anh cầu còn không được." Đôi mắt người đàn ông sáng ngời, giống như nhận được niềm vui bất ngờ.
"Aiz aiz~ miệng lưỡi đàn ông đều là quỷ gạt người! Bây giờ anh nói vậy, ai biết tương lai sẽ biến thành thế nào." Lâm Nhan cười nhạo một tiếng, căn bản không tin, trái tim đàn ông luôn luôn thay đổi, lúc yêu thương bạn thì ngàn tốt vạn tốt, một khi thay lòng đổi dạ thì bạn có thở cũng là sai.
"Em không tin anh." Đôi mắt Tạ Phong Trần tối lại, nhìn thấy vẻ mặt không chút để tâm của Lâm Nhan, trong giọng nói vô cùng chắc chắn.
Lâm Nhan cười cười, "Thật ra thì cũng không phải, em biết anh quan tâm đ ến em, nhưng thế sự thay đổi thất thường, trong mối quan hệ yêu đương, trong lúc đồng ý hứa hẹn có lẽ cũng là thật lòng, đến lúc vi phạm lời hứa cũng là thật sự không làm được, em không thích nói chắc chắn chuyện tương lai."
Ánh sáng trong mắt Tạ Phong Trần ảm đạm, trong lòng hơi đau, anh nghĩ bản thân anh không có cảm giác an toàn, nhưng sâu trong nội tâm Lâm Nhan càng không có cảm giác an toàn hơn so với anh.
Anh không biết mình làm không tốt chỗ nào, hay là bởi vì chuyện ly hôn trước đó khiến cô vẫn còn khúc mắc, mà lời hứa trong giờ phút này lại yếu ớt không có trọng lượng như thế, "Vậy thì không hứa hẹn nữa, tất cả để cho thời gian chứng minh đi."
"Ừm, ừm, đều để cho thời gian đi, anh mau mau làm việc đi, em cũng phải xem kịch bản, tan làm sớm một chút cùng đi siêu thị mua đồ ăn, em nấu món ngon cho anh ăn." Không khí hơi nặng nề, Lâm Nhan muốn dời chủ đề theo bản năng, lảng tránh việc tiếp tục nói tiếp, chủ động đưa ra việc nấu cơm cho anh, xem như là bồi thường!
Cô vừa mới trả lời như vậy có lẽ đã gây tổn thương cho anh rồi, nhưng chuyện tương lai ai mà biết trước được, bây giờ rối rắm nghĩ nhiều như vậy cũng khó có thể nghĩ ra.
"Được." Một câu nói của Lâm Nhan, Tạ Phong Trần cảm thấy những buồn phiền trong lòng biến mất trong nháy mắt, còn tràn ngập chờ mong đến buổi tối.
Nhưng mà Lâm Nhan chỉ ở nhà được một ngày, Sở Mộ Trầm lại gọi điện thoại đến, "Lâm Nhan, khi nào thì em đến Bắc Thành?"
"Ngày mai em bay."
"Chuyến bay lúc mấy giờ vậy? Anh đến đón em." Sở Mộ Trầm rất khách sáo.
"A, không cần phiền toái như vậy, em qua đến bên đó tự mình gọi xe về khách sạn là được rồi." Lâm Nhan đương nhiên rất ngại làm phiền người ta, huống chi, mặt tên thối tha đã đen muốn chết rồi, bây giờ đang nhìn chòng chọc vào điện thoại trên tay cô, hận không thể theo đường tín hiệu đi qua bên kia đánh người, có chút dọa người đó.
"Em khách sáo vậy làm gì? Em đi đường xa đến, tốt xấu gì cũng để cho anh làm tốt cương vị chủ nhà chứ, ngày mai sau khi em tới thì gọi điện thoại cho anh, anh mời em ăn cơm."
Lâm Nhan: "..."
Cô còn chưa đồng ý mà! Đọc Full Tại
Ảnh đế quá nhiệt tình, nếu cô vẫn liên tục từ chối có vẻ rất không lễ phép, "Vậy được rồi, sáng mai mười một giờ em đến sân bay, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi!"
Lâm Nhan vừa tắt điện thoại thì đối diện với ánh mắt u ám, lạnh lùng của Tạ Phong Trần, "Ngày mai anh đi cùng với em."