Chương
Nếu không phải cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn thì cần gì phải cao chạy xa bay đến thành phố G?
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy vẫn luôn làm việc trong Phó thị ở Giang Thành, nhiều năm như vậy, Giang Thành đã sớm thành nhà của cô ấy rồi.
Nhưng cô ấy đã miễn cưỡng từ bỏ Giang Thành để vạch rõ ranh giới với Dịch Thận Chi, lặn lội đến tận thành phố G. Đây là việc khiến cô ấy giày vò nhất trong đời, nhưng cũng đủ cho thấy quyết tâm của cô ấy.
Cô ấy không biết lần này Dịch Thận Chi đột nhiên đến tìm cô ấy là có ý gì, cô ấy chỉ biết rằng cô ấy đã sớm không còn khả năng ở bên bên Dịch Thận Chi rồi.
“Cô có thể nghĩ như vậy cũng tốt.” Du Ân không muốn Chu Mi và Dịch Thận Chi ở bên nhau một lần nữa, ngay cả khi Chu Mi có một đứa con.
Bố Dịch đối xử với Chu Mi quá tàn nhẫn, ông ta chắc chắn sẽ không chấp nhận Chu Mi.
Du Ân hiểu sâu sắc về cảm giác bị Đổng Văn Tuệ từ chối, cho nên cô không muốn Chu Mi phải chịu đựng sự sỉ nhục này một lần nữa.
Hơn nữa, Dịch Thận Chi khác với Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn hiện đang đứng về phía cô, cùng cô chống lại Đổng Văn Tuệ, nhưng Dịch Thận Chi lại đối xử với Chu Mi …
Dịch Thận Chi là một tay chơi như vậy, ai biết được trong lòng anh ta đang suy nghĩ điều gì?
Vì Du Ân quá lo lắng cho Chu Mi, cô vội nói: “Tôi sẽ mua vé máy bay đến gặp cô ngay.”
“Không cần đâu.” Chu Mi rất thành khẩn: “Tôi biết cô lo lắng cho tôi, nhưng tôi thật sự không sao đâu.”
Trước khi Du Ân có thể nói bất cứ điều gì, Phó Đình Viễn đã chộp lấy điện thoại di động của Du Ân và hỏi Chu Mi: “Cô thật sự không sao chứ?”
Chu Mi trả lời: “Thật sự.”
Phó Đình Viễn im lặng một lúc rồi nói: “Từ giờ đừng giấu giếm gì nữa.”
Nếu lần này Dịch Thận Chi không chủ động nói với anh, anh thậm chí sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra với Chu Mi.
Phó Đình Viễn lại nói: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi coi cô và Chu Nam như người nhà của tôi.”
Ngụ ý là nếu Chu Mi và Chu Nam có việc gì, họ có thể tìm anh ngay lập tức.
“Tôi hiểu rồi.” Giọng nói của Chu Mi nghẹn ngào.
“Không sao, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Phó Đình Viễn nói với Chu Mi trước khi cúp điện thoại.
Anh ngước mắt nhìn Du Ân ở bên cạnh, đôi mắt Du Ân đã đỏ bừng.
Phó Đình Viễn đau lòng đến mức giơ tay định ôm cô vào lòng để dỗ dành.
“Đừng chạm vào em, đáng ghét.” Du Ân hất tay anh ra, xoay người nằm trên gối khóc lóc thảm thiết.
Cô tức giận với Dịch Thận Chi, tức giận vì anh ta không có gì để làm rồi đến thành phố G để rước họa cho Chu Mi.
Lại càng tức cha của Dịch Thận Chi hơn, sao có thể ra tay tàn nhẫn với một cô gái như vậy chứ.
Cô chán ghét loại người như bố Dịch, cứ thích cao cao tại thượng ỷ thế hiếp người, cảm thấy mình có quyền thế mà có thể tùy ý khi dễ người khác, bố Dịch đáng ghét như Đổng Văn Tuệ vậy.
Khỏi phải nói trong lòng Phó Đình Viễn ghét Dịch Thận Chi đến mức nào, vì lần làm hòa với Du Ân này, anh đã cẩn thận dè dặt để khiến cô vui vẻ, anh không dám làm cô không hài lòng chút nào, kết quả Dịch Thận Chi lại khiến cô tức khóc…