Chương
Du Ân hơi xấu hổ khi đột nhiên hỏi anh câu hỏi này.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt không bỏ qua của Phó Đình Viễn, cô cụp mắt xuống và thì thầm: “Nhớ…”
Sao lại không nhớ được chứ?
Mỗi một lần, cô bắt đầu nhớ anh ngay khi anh rời đi và không dừng lại cho đến khi anh quay về.
Du Ân ngước mắt lên nhìn Phó Đình Viễn và nói: “Anh có nhớ không, có lần anh từng đi công tác khoảng hai mươi ngày.”
Đây là chuyến công tác dài nhất của Phó Đình Viễn trong ba năm chung sống.
Phó Đình Viễn vòng tay qua người cô và cười nhẹ: “Em còn nhớ rõ anh đã đi bao nhiêu ngày sao?”
“Đúng vậy, mỗi ngày đều dài như một năm vậy.” Du Ân không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa, vừa tâm sự vừa nhớ lại: “Đó là khoảng thời gian khó chịu nhất đối với em, suýt chút nữa em đã gọi điện cho anh rồi.”
Khi Du Ân nói điều này, cô đột nhiên dừng lại và không nói thêm lời nào nữa.
Khi đó, cô muốn gọi điện cho Phó Đình Viễn, nhưng lại sợ anh không thích sự chủ động quan tâm và hỏi thăm của mình, lại càng sợ anh sẽ chế giễu cô là đạo đức giả, nên cô kìm chế ý muốn gọi điện.
Nhưng những lời này bây giờ nói ra cũng không hay lắm nên cô lại thôi.
Phó Đình Viễn đương nhiên đoán được cô muốn nói gì, ôm cô thật chặt và tự trách mình: “Anh xin lỗi, trước đây anh đã gây ra quá nhiều uất ức cho em.”
Du Ân tựa vào trong ngực anh, ôn nhu nói: “Thật ra anh cũng không cần liên tục nói xin lỗi, đó là lựa chọn của em.”
“Bây giờ em có thể cảm nhận được quan tâm trân trọng của anh đối với em, em cũng sẽ đối xử tốt với anh, nhưng…”
Nhưng nghĩ đến chuyện sinh con, cô lại cảm thấy tiếc nuối.
Phó Đình Viễn ngắt lời cô: “Không có nhưng nhị gì cả, chỉ cần em đối xử tốt với anh, và anh cũng đối xử tốt với em, vậy là đủ.”
“Sau này không được phép nói những lời như vậy nữa!” Khi Phó Đình Viễn nói điều này, giọng điệu của anh nghiêm khắc hơn một chút, như thể anh muốn đánh tan hoàn toàn suy nghĩ của Du Ân về chủ đề này.
Du Ân khịt mũi: “Không nói thì không nói, sao lại hung dữ như vậy chứ.”
Phó Đình Viễn tức cười khi bị cô phản công, cúi đầu cắn môi cô để trừng phạt.
Hai người ở bên ngoài đi dạo hồi lâu mới đi trở về, Du Ân ngái ngủ thì thào nói: “Em buồn ngủ.”
Phó Đình Viễn lập tức dừng lại: “Nếu em buồn ngủ, anh sẽ cõng em về, em có thể ngủ trên lưng anh trước.”
“Không cần đâu.” Du Ân sửng sốt.
Anh cõng cô về ư?
Quá dọa người rồi đó.
Sợ anh thực sự sẽ cõng mình trên lưng, Du Ân vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh và nhanh chóng chạy đi.