Nam nhân?
Ninh Nhu khẽ nhếch môi, hô hấp trong nháy mắt đình trệ, đôi đồng tử nhẹ nhàng co lại, cả khuôn mặt tràn ngập cảm xúc không biết làm sao.
Nàng nhìn thấy trong đôi mắt Lạc Chân tràn đầy sự khiếp sợ cùng bi thương, dày đặc như vậy, thật giống như đang chất vấn nàng tại sao muốn phản bội mình.
Cảm giác áy náy mãnh liệt từ ngực che ngợp bầu trời mà vọt tới, giống như mưa xối xả lăn lộn trong thủy triều, hung hăng, hầu như có thể đem người sống dìm chết tươi.
Nàng muốn trả lời, nhưng không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì giữa nàng và Lạc Chân, trước nay không hề có bất kỳ nam nhân nào.
Trầm mặc vô cùng lâu, làm khí áp xung quanh vô thanh vô tức muốn đóng băng.
Hốc mắt Lạc Chân phiếm hồng, đôi môi ức chế không được mấp máy, cô nhìn mặt Ninh Nhu, lại nghĩ tới hình ảnh vừa mới phải đối diện trên đường lớn——
Tiểu hài nữ kia, nhìn qua chỉ mới bốn tuổi rưỡi nhỏ hơn Lạc Bạch Nguyệt một chút, tính toán thời gian, rất có khả năng thời điểm Ninh Nhu ly hôn cũng đã mang thai.
Cô không thể tiếp thu, cô cho rằng trong ba năm hôn nhân hạnh phúc, Ninh Nhu gạt cô lén lút ở bên ngoài cùng với nam nhân khác tằng tịu tư hội, còn có hài tử.
(tội Ninh Nhu quá)
Loại hành vi này, cùng Lạc Chấn Đình năm đó khác nhau ở chỗ nào?
Cô cùng Tô Chi, có cái gì khác nhau chứ?
Quả thực đáng thương.
Tâm tình sâu dưới đáy lòng cuồn cuộn chập trùng, Cô không nhịn được thở ra một hơi, mới có thể cưỡng bức chính mình bảo trì lại một điểm bình tĩnh cuối cùng.
"Vì cái gì muốn ngoại tình?"
"Tôi đã nói với em, Lạc Chấn Đình ngoại tình hại chết mẹ tôi, vì cái gì em còn muốn làm như vậy?"
"Ninh Nhu, vì cái gì ——"
Liên tiếp ba câu Tại sao, mỗi một chữ đều mang theo chỉ trích cùng chất vấn làm người khác vô pháp thừa nhận.
Nhưng mà, Ninh Nhu cái gì đều không nghe thấy.
Thời điểm tâm tình không yên, số lần tai phải phát đau cũng sẽ theo đó tăng cường.
Bên tai không ngừng phát ra âm thanh vù vù, quả thực muốn đâm thủng màng tai, rất đau, so với dĩ vãng càng thêm đau.
Nhưng nàng cái gì cũng không cảm nhận được, tùy ý đau đớn ở bên tai quấy phá, mang đến dằn vặt.
Thời khắc này, nàng thậm chí vui mừng những âm thanh đau nhói kia che lấp đi lời nói của Lạc Chân, bằng không, nàng nhất định không có dũng khí đứng ở chỗ này nữa.
Bốn năm trước, Ninh Bảo Bảo vừa mới sinh ra, nàng không dám đi bệnh viện, chỉ có thể tìm phòng khám không đảm bảo.
Bệnh viện nhỏ biện pháp vệ sinh không đúng chỗ, ngày thứ hai sau hậu sản nàng liền bắt đầu sốt cao, bởi vì không có tiền, chưa kịp trị liệu, không bao lâu tai trái nàng liền triệt để bị hỏng, thân thể từ đây lưu lại mầm bệnh, hai năm sau, tai phải còn sót lại kia cũng bắt đầu gặp vẫn đề.
Nàng biết, đây là ông trời cho nàng báo ứng —— báo ứng nàng thương tổn Lạc Chân.
Nàng lắc đầu, trái tim không chịu khống chế căng chặt, rõ ràng đã khó chịu đến hô hấp đều mang theo đau đớn, mắt ửng hồng nhỏ giọng giải thích một câu.
"Không có, không có ngoại tình, Bảo Bảo năm nay mới ba tuổi lẻ mười một tháng."
Hai mươi bốn năm bị giam cầm sinh hoạt, mục đích những người kia, chính là muốn nghiên cứu ra phương pháp nữ nhân cùng nữ nhân sinh con.
Bởi vì trường kỳ tiêm thuốc uống thuốc, từ lâu thân thể Ninh Nhu bất tri bất giác bị cải tạo, so với người thường, thời gian nàng mang thai càng dài, người khác là mười tháng hoài thai, mà nàng, ước chừng nàng nhiều hơn ba tháng, hoài thai mười ba tháng mới đưa Ninh Bảo Bảo sinh ra được.
Nàng vốn dĩ cho rằng nói như vậy có thể làm tâm Lạc Chân dịu hơn một chút, lại không có nghĩ đến, hồng ý trong mắt đối phương càng thêm rõ ràng, ngay cả thanh âm, vô pháp mang theo chút áp lực mỏng manh.
"Cho nên? Em muốn nói với tôi, ly hôn không đến thời gian ba tháng, liền có mang hài tử với nam nhân khác?"
Một tiếng nghi ngờ trào phúng, làm mắt Lâm Ninh trừng lớn tại chỗ.
Nàng chỉ muốn đem thương tổn chính mình đối Lạc Chân hạ đến mức thấp nhất, nhưng đã quên, sự tồn tại của hài tử, đối với Lạc Chân mà nói chính là loại thương tổn lớn nhất.
Trong chớp mắt, không khí giống như đọng lại, mỗi một xử trong khe hở đều thấm đẫm lãnh ý, thấm vào tận xương thịt.
Tới gần thời gian đi làm, người trong hẻm nhỏ bắt đầu nhiều hơn.
Xe đạp ngã đầu hẻm nhỏ, làm không ít người chú ý.
Lạc Chân không quan tâm đến điều này, cô gục đầu xuống, tay phải đột nhiên nắm lấy cánh tay Ninh Nhu, trực tiếp đem người ép vào góc tường.
Bị người yêu nhất phản bội, tựa hồ cô cũng đi lên vết xe đổ của Tô Chi cách đây hai mươi bảy năm về trước.
Ý thức được đến điểm này, những hồi ức thống khổ khi còn nhỏ lập tức từ trong đầu hiện lên.
Trong lòng những cảm giác vô lực xoay quanh, lửa giận không chỗ phát tiết, tất cả đều tụ tập trên đầu ngón tay, nhưng vừa nghĩ tới dưới lòng bàn tay này là cánh tay nhỏ gầy của Ninh Nhu, cô liền không nỡ gia tăng khí lực.
Tay cô không ngừng run rẩy, thân thể hơi khom, lại một lần nữa kéo gần khoảng cách với Ninh Nhu.
Mái tóc quăn dài đen nhánh nguyên bản rũ trên bả, theo động tác của nàng chậm rãi trượt bên sườn má, đem gương mặt tinh xảo che lấp trong bóng tối.
Lưng Ninh Nhu dựa vào tường đá, không có đường thoát, chỉ có thể xoay đầu trốn tránh, không hề muốn đối diện với đôi mắt đỏ bừng kia.
Chỉ tiếc, Lạc Chân không cho nàng cơ hội né tránh.
Cơ hồ thân thể hai người dán vào nhau, ngay cả môi, cũng sắp chạm vào.
Hương nước hoa nhàn nhạt quẩn quanh cánh mũi, quen thuộc như vậy, là hương vị trước đây khi nàng nghe thấy liền có thể an tâm, nhưng lúc này, lại làm tâm nàng trào ra một cỗ sợ hãi lạ lùng.
Có lẽ là quá mức sợ hãi, hai mắt Ninh Nhu không nhịn được mà nhắm chặt.
Trong bóng tối, nàng cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang dừng trên gương mặt mình.
Rõ ràng là ôn nhu lại cẩn thận từng li từng tí một chạm vào, nhưng ggiy tiếp theo lại biến thành mưa to gió rền đến gần.
Cằm nàng bị nắm, tầm mắt bị bắt về phía kia, căn bản nàng không dám nhìn, cũng không có dũng khí nhìn nữ nhân kia.
Nhìn.
Tôi muốn em nhìn vào mắt tôi, chính miệng nói cho tôi, nam nhân kia rốt cuộc là ai?
Thanh âm âm trầm lạnh băng, giống như ác ma đang nói nhỏ, từng câu từng chữ dám vào tai.
Ninh Nhu mở to mắt, một khắc nhìn về phía Lạc Chân, trong nháy mắt hốc mắt chứa đầy nước.
Dựavào quá gần, còn không nói chuyện, nước mắt chảy ra.
Thanh âm tràn đầy tiếng khóc nức nở từ trong không khí vang lên, biểu tình Lạc Chân ngẩn ra, trái tim hung hăng run rẩy.
Cô vẫn không buông tay, hạ quyết tâm hỏi một lần nữa.
"Nam nhân kia là ai?"
Lần này, cuốc cùng cũng coi như được đáp lại.
Ninh Nhu lắc đầu, thanh âm lại mềm lại nhỏ.
Má nàng gần như tái nhợt, hai mắt ngập nước, càng thêm vẻ vô tội.
"Không có, không có—đừng hỏi"
Không có.
Cái gì không có?
Hai chữ đơn giản như vậy, Lạc Chân lại nghe không hiểu.
Cô chỉ cho rằng, nam nhân kia – ba ba hài tử, đã chết.
Đúng rồi.
Nếu hắn không chết, hiện tại làm sao Ninh Nhu có thể cực khổ như vậy, một ngày làm hai công việc mới có thể duy trì cuộc sống?
Tựa hồ, không cần tiếp tục hỏi thăm nữa.
Bởi vì cô biết, mặc kệ cô có hỏi thế nào, Ninh Nhu đều sẽ không nói cho cô biết tên người đàn ông đó.
Rất nhanh người đi làm đều đã đi rồi, trong hẻm nhỏ càng ngày càng ít người ra vào, xung quanh cũng càng ngày càng yên tĩnh.
Lạc Chân buông tay ra, nghĩ đến tiểu hài tử kia lớn lên càng giống Ninh Nhu như đúc, tức khắc sắc mặt vô cùng âm hàn.
Ninh Nhu không nói, vậy thì thế nào?
Cô có biện pháp tra ra nam nhân kia là ai.
Bầu không khí vẫn nghiêm túc đông lạnh, không ai nói chuyện.
Ninh Nhu đứng ở góc, hai tay dán vào vách tường, trên người dính không ít bụi.
Môi nàng hơi mở, hô hấp rất nhẹ và chậm, khóe mắt còn lưu lại vài giọt nước chưa trôi hết, một đường nhìn xuống, là chiếc cổ tinh tế trắng ngần, cùng với xương quai xanh lộ ra rõ ràng một cách dị thường.
Gầy như vậy ---- khiến người ta có chút đau lòng.
Ngực Lạc Chân vừa tức vừa đau, hai tay vô thức nắm thành nắm đấm.
Khi Ninh Nhu phản bội cô, vì một nam nhân nhận thức mới mấy tháng mà rời bỏ mình, rồi lại nhịn không được vì tình trạng của Ninh Nhu mấy năm qua chịu khổ mà đau lòng.
Buồn cười dường nào.
Cô từng ở trong lòng từng lần từng lần tự nói với chính mình, Tô Chi quá yếu lòng, cô mãi mãi cũng không cần làm người như Tô Chi.
Dù trong tình yêu, cô cũng muốn duy trì lý trí cùng sự bình tĩnh, vì chính mình mà giành lợi ích lớn nhất.
Nhưng hiện tại, sự thật ở trước mắt____ Ninh Nhu trước mặt, cô so với Tô Chi năm đó càng không có nguyên tắc.
Chí ít, lần đầu tiên Tô Chi phát hiện Lạc Chấn Đình ngoại tình, từng có nghĩ muốn ly hôn; mà cô, đến giờ khắc này vẫn không nỡ từ bỏ Ninh Nhu.
Cái gì ích lợi, cái gì lý trí, cái gì bình tĩnh, ở trước mặt Ninh Nhu, tất cả đều thành một đống cát bụi vô dụng, gió thổi qua, liền biến mất trong khoảnh khắc không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cô ngẩng đầu, tức giận trong mắt rút đi, chỉ còn lại chua xót.
Cô nghĩ, rốt cuộc Ninh Nhu có điểm nào hấp dẫn chính mình như vậy?
Cô và Ninh Nhu, từ lần đầu tiên gặp mặt đến khi lãnh giấy kết hôn, tất cả chỉ trong mười ngày; cùng nam nhân kia, thời gian nhận thức không đến ba tháng, cũng rất nhanh liền có hài tử.
Cô rũ rũ mắt, đáy mắt đen tối không rõ cảm xúc, có đau đớn, có khiếp sợ, thất vọng là nhiều nhất.
Không ngọn nguồn, cô nhớ tới khi hai người mới vừa kết hôn Lạc Chấn Đình lén cô nói qua một câu ——
Nhận thức nửa tháng liền dám cùng người khác lãnh giấy kết hôn, thật là cái nữ nhân tùy tiện, ngươi đừng nói cái này ba ba không nhắc nhở ngươi, nàng cùng ngươi tùy tiện như vậy, một ngày nào đó cũng có thể cùng người khác như vậy.
Yết hầu Lạc Chân chua xót, nhìn đôi mắt thanh thuần của Ninh Nhu tràn đầy nước mắt, nháy mắt trái tim lại đau lại tê.
Giờ khắc này, cô cơ hồ muốn xoay người chạy trốn khỏi nơi đây.
Vô cùng chật vật.
Một đường thất thần hoảng hốt, không biết nên đi nơi nào.
Hai mắt Lạc Chân tối tăm, tùy tiện lên chiếc xe, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, trong miệng liền báo ra một địa chỉ.
Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, người đã đến nhà trẻ Viên Hương.
Viên Hương nơi này, rất nhỏ, tổng cộng chỉ có ba nhà trẻ, nhà trẻ trước mắt này, là to lớn nhất, chính quy nhất, đương nhiên, phí dụng cũng cao nhất.
Xem ra, Ninh Nhu thật sự rất yêu đứa nhỏ này, chính mình vất vả như vậy, đi xe đạp cũ nát, ăn mặc không hợp thân, cũng muốn cho nữ nhi hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất.
Cô không biết chính mình vì cái gì muốn tới nơi này, bước chân không chịu khống chế vào trong.
Hàng rào sắt đen ngăn ơt rước người, người bên ngoài không thể vào, chỉ có thể đứng từ ngoài nhìn vào.
Ninh Bảo Bảo còn chưa tới tuổi, chắc chắn học mẫu giáo bé, lúc này mới chín giờ rưỡi, mặt trời cũng không tính là nóng, các bạn nhỏ đều ở bên ngoài vui đùa ầm ĩ, duy độc chỉ có nàng, một người ôm bình nước lẻ loi mà ngồi ở râm mát bậc thang.
Cơ hồ chỉ là liếc mắt một cái, trong mấy chục đứa trẻ đang ồn ào nhốn nháo cô có thể nhận ra tiểu nữ hài khi sáng.
Nàng ngoan như vậy, không sảo cũng không nháo, như đang ngẩn người tự hỏi, lại như đang xem các tiểu bằng hữu khác chơi, xa xa nhìn lại, tựa như một búp bê vải mỹ lệ.
Cùng Ninh Nhu thật giống, Lạc Chân nhịn không được nghĩ.
Lúc trước thời điểm tan tầm muộn, Ninh Nhu cũng yêu thích ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha chờ nàng, yên tĩnh làm người khác run sợ.
Có thể tầm mắt quá mức mãnh liệt, Ninh Bảo Bảo rất nhanh đã nhận ra có người đang nhìn chính mình.
Nàng trừng mắt nhìn, ôm chén nước đứng lên, một đôi mắt to tròn theo cửa lớn nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một nữ nhân xa lạ xinh đẹp.
Có lẽ, không thể nói là hoàn toàn xa lạ.
Nàng nhớ từng xem qua một tấm hình trong sổ sách của Ninh Nhu, cùng nữ nhân này giống nhau như đúc.
Đây chính là người bạn mà mụ mụ từng nói sao?
Ninh Bảo Bảo nghiêng nghiêng đầu, trong đôi mắt mang theo kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Lạc Chân đứng ngoài hàng rào, hai tay buông xuống bên người, đầu ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng run lên.
Nàng biết hài tử kia đang nhìn mình, nhưng không có dự định lảng tránh ——
Đứa trẻ này, là minh chứng cho việc Ninh Nhu phản bội cô, giống Ninh Nhu như đúc, làm cho cô oán hận không đứng lên được.
Hài tử —— thật buồn cười, nàng đã từng chán ghét hài tử như vậy.
Tiếng chuông tan học trong nhà trẻ vang lên, hài tử lớp chồi cùng lớp lá liên tiếp reo lên.
Quá ồn, trong nháy mắt lông mày Lạc Chân nhíu lại.
Cô muốn rời đi, nhưng tầm mắt Ninh Bảo Bảo còn dính trên người cô, như mật ong bị kéo thành sợi, cùng với gió mát, mang theo vị ngọt nhẹ nhàng.
Rất quen thuộc, cực kỳ giống Ninh Nhu khi làm nũng.
Chỉ là ngẫm lại, khiến cho lòng cô thêm ra đau đớn.
Cô quay đầu đi, tầm mắt hơi buông xuống, lại giương mắt nhìn, vừa lúc nhìn thấy Ninh Bảo Bảo nhấp miệng lộ ra một nụ cười thẹn thùng ngoan ngoãn.
Nhẹ như vậy, đẹp như vậy, chớp mắt lướt qua.
Chỉ là liếc mắt một cái, khiến cho cô sững sờ tại chỗ, quên mất thống khổ cùng chán ghét.
.