Nữ nhân thân thể vừa mềm vừa nhẹ, ôm vào trong ngực cơ hồ không có chút trọng lượng, đặc biệt là eo được giấu dưới chiếc áo rộng thùng thình, tinh tế đến không có một chút thịt dư thừa, chỉ dùng một bàn tay là hoàn toàn có thể ôm trọn.
Quá gầy, làm sao có thể gầy thành như vậy?
Ngực Lạc Chân vừa căng thẳng vừa chua xót, trong hô hấp đều mang theo từng tia từng sợi đau đớn.
Không thể phủ nhận, sinh hoạt hôn nhân ngắn ngủi trong ba năm, nàng vẫn luôn là cái kia chiếm cứ vị trí chủ động.
Ninh Nhu ăn mặc ngủ nghỉ, vật dụng sinh hoạt của Ninh Nhu, không có thứ nào là nàng không cung cấp, thậm chí viết tên của Ninh Nhu,chữ duy nhất nàng biết, cũng là cô dạy.
Lạc Chân như cũ nhớ rõ, lúc trước nhận được giấy ly hôn kia một khắc khiếp sợ cùng khó hiểu chính mình là như thế nào.
Có lẽ là tính cách cao ngạo tự phụ không cho phép, lại có lẽ là nội tâm phẫn nộ quá mức mãnh liệt, khi đó trong đầu cô chỉ có một ý tưởng ——
Ninh Nhu là nữ nhân như vậy, chưa từng đọc qua sách, không quen biết mặt chữ, không có bất luận kỹ năng hay sở trường đặc biệt gì, tính tình chất phác lại nặng nề, người còn ngơ ngơ ngốc ngốc, ly hôn có thể đi nơi nào? Chỉ sợ liền nuôi sống chính mình đều là việc khó.
Muốn ly hôn, vậy thì ly hôn.
Chỉ sợ không quá mười ngày, liền sẽ ngoan ngoãn tự mình trở về.
Rốt cuộc, chim hoàng yến bị nuôi dưỡng trong lồng cũng sẽ hướng tới tự do bên ngoài, chờ ở bên ngoài ăn đủ khổ rồi, tự nhiên biết đi theo ai bên người nào là tốt nhất.
Nhưng mà, cô đã đánh giá thấp tình yêu chính mình với Ninh Nhu, cũng xem nhẹ quyết tâm rời đi của Ninh Nhu.
Mười ngày qua đi, Ninh Nhu không có trở về; hai mươi ngày qua đi, Ninh Nhu vẫn là không trở về; ba mươi ngày qua đi, cư nhiên người hoảng hốt sợ hãi biến thành lại là cô.
Chờ đến thời điểm nàng ý thức được việc đi tìm Ninh Nhu, đã quá muộn.
Ninh Nhu cứ như vậy hoàn toàn biến mất, giống một trận gió nhẹ, dừng lại trong thế giới của cô ngắn ngủi ba năm, liền không chút lưu tình nào vẫy vẫy tay rời đi.
Năm năm qua, không có một ngày nào là cô không hối hận, hối hận lúc trước chính mình cái gì cũng chưa hỏi, liền tự đại tự cuồng cho rằng Ninh Nhu không rời xa mình, ký xuống giấy thỏa thuận ly hôn từ đây hai người chia lìa.
Phòng khách âm u ảm đạm, chỉ có khe cửa lộ ra một chút tia sáng ấm áp mang đến một kia hy vọng mong manh.
Môi Lạc Chân đỏ khẽ buông lỏng, hơi thở quanh quẩn cánh mũi, mang đến cho cô hương vị quen thuộc lại tâm an, hương vị Ninh Nhu.
Suy nghĩ năm năm, tưởng nhớ năm năm.
Hiện tại, rốt cuộc cô có thể đem nàng tìm trở về.
Nói không cao hứng là giả, chỉ là nghĩ đến nữ nhân chính mình ôm trong lòng ngực là Ninh Nhu, trong lòng cô một chút oán khí đều không có.
Ý thức cùng chưa kịp hoàn hồn từ việc hai ngươi vui sướng gặp lại, thân thể đã làm ra phản ứng.
Tay trái nàng ngừng trên eo nữ nhân, tay phải hơi hơi buông xuống, theo thói quen muốn nắm lấy tay nữ nhân kia dắt đi.
Chỉ tiếc, đầu ngón tay mới chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, trong không khí liền truyền đến một âm thanh run rẩy cùng cầu xin.
"Lạc tiểu thư, chúng ta đã ly hôn, mời cô thả tôi ra."
Thanh âm này cùng thanh âm trong mơ mà cô nghe qua giống như đúc, tinh tế, mềm mại, chỉ là một câu nói, liền đem hết thảy ưa thích tận đáy lòng trong nháy mắt toàn bộ đánh nát.
Lạc tiểu thư? Ninh Nhu kêu mình là Lạc tiểu thư?
Lạc Chân mấp máy đôi môi, bị ba chữ này làm cho tức giận đến cả người phát run.
Chỉ ở thời điểm rời xa Ninh Nhu mới gọi cô là Lạc tiểu thư.
Mặc dù lần đầu hai người quen biết, Ninh Nhu cũng gọi cô là "Lạc, sau khi hai người kết hôn, xưng hô lại biến thành A Lạc.
Lạc tiểu thư ——xưng hô khách khí này có bao nhiêu xa cách, thật giống như đoạn chỉ duy trì ba năm hôn nhân kia, trước nay đều không có tồn tại.
Lạc Chân từng ở trong mộng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng khi hai người gặp lại, lại chưa từng nghĩ tới Ninh Nhu sẽ giống như bây giờ, kháng cự mình, sợ hãi trong lòng ngực mình, thậm chí tới giờ phút này rồi, vẫn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình lấy một cái.
Cô không có đáp ứng thỉnh cầu của Ninh Nhu, ngược lại đem eo đối phương ôm càng lâu càng chặt thêm.
"Vì cái gì không dám nhìn tôi?"
Thân thể cơ hồ dán chặt bên nhau, âm thanh của cô có chút mất tiếng, không tính lớn, lại phá lệ rõ ràng.
Ninh Nhu giống một con thỏ bị chấn kinh, mà Lạc Chân chính là thợ săn ngủ đông trong bóng đêm chờ nàng rơi vào.
Trái tim nàng thịch thịch thịch bay nhảy nhanh chóng, đã khẩn trương tới cực điểm rồi, tiếng động lớn trong đại sảnh lẫn với tiếng nhạc ầm ĩ truyền đến, căn bản nàng không thể phân biệt thanh âm bên tai là đang nói cái gì.
Vấn đề là không nghe rõ ràng lắm, làm sao có thể đưa ra câu trả lời?
Lạc Chân đợi nửa ngày, vẫn không có bất cứ lời nói đáp lại.
Trong lòng cô vốn đang sinh khí, giờ phút này gương mặt câu nhân đang che đi hàn băng lạnh lẽo thường ngày.
Lại mở miệng, thanh âm so với vừa rồi thêm vài phần hung ác.
"Ta hỏi nàng vì cái gì không dám ngẩng đầu nhìn ta."
Hoàn hoàn chỉnh chỉnh một câu, truyền tới lỗ tai Ninh Nhu, cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được hai chữ ngẩng đầu.
Đối với Lạc Chân, nàng luôn khó cự tuyệt.
Với câu thỉnh cầu kia, đã tiêu hết dũng khí mà nàng sở hữu.
Đại sảnh cũng không an tĩnh, bên ngoài ngẫu nhiên sẽ có người đi qua, còn sẽ vang lên đủ loại âm thanh.
Ninh Nhu ngẩng đầu, tạp âm hai bên tai rất nhỏ, ánh mắt giống như lúc trước, ngoan ngoãn, lại thuận theo.
Ánh mắt xinh đẹp như vậy, ấm áp rạng rỡ dưới ánh đèn, còn phiếm một tầng hơi hồng mỏng, sạch sẽ đến say tâm người.
Lạc Chân nhìn thoáng qua, trong cổ họng đầy chua xót, không tự giác nâng tay phải lên, đầu ngón tay trên đuôi mắt nhẹ nhàng chạm chạm, rất nhanh lại đem tay thu hồi.
Động tác thực ôn nhu, khắp nơi đều lộ ra sự quý trọng trìu mến.
Thậm chí trong nháy mắt Ninh Nhu cho rằng chính mình đã quay về năm năm trước, về tới đoạn thời gian hai người ở chung thân mật sinh hoạt.
Dưới ánh sáng tối tăm, một nửa gương mặt Lạc Chân chìm trong bóng tối, hình dáng tinh xảo mà hoàn mỹ, có lực hấp dẫn trí mạng.
Nàng không biết hai câu nói vừa rồi của Lạc Chân là nói gì, căn bản cũng không tính toán trả lời.
Đã ly hôn, vì cái gì còn muốn đến Viên Hương đây?
Nàng lắc đầu, vẫn là biểu tình Lạc Chân thích nhất, dịu ngoan phục tùng, nhưng lời nói ra, không còn nửa điểm ôn nhu ngày xưa.
"Lạc tiểu thư, tôi muốn làm việc."
Lửa giận trong lòng Lạc Chân đã bị nhen lên chỉ trong một giây.
Ái nhân tìm kiếm năm năm ở ngay trước mắt, cô lại chỉ cảm thấy đối phương vô cùng xa lạ.
Xa lạ đó, làm cô lại nghĩ tới ngày đó khi hai người ly hôn Ninh Nhu nói qua những lời lạnh nhạt, không có một tia cảm tình nào ——
"Lạc tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta cũng không thích hợp."
"Lạc tiểu thư, nếu cô nói không muốn ly hôn, tôi cũng sẽ hướng toà án xin ở riêng."
Hồi ức cùng hiện thực đan xen, làm người phân không rõ thật giả hư ảo.
Tâm Lạc Chân, chưa bao giờ đau giống như bây giờ.
Cô buông tay ra, rốt cuộc đem người trong lòng ngực thả ra.
Ninh Nhu được tự do, hơi hơi thở phào một cái.
Nàng muốn đi nhặt cây lau nhà dưới chân lên, sau đó chạy nhanh rời phòng khách, rời đi cái nơi bị khí tức Lạc Chân chiếm cứ.
Nhưng mà, nàng vừa mới cong lưng, một đôi giày cao gót màu đen liền xuất hiện ở trước mắt, rơi xuống phía trước tay nàng, liền đem cây lau nhà dẫm dưới chân.
"Làm việc? Làm việc gì?"
"Lúc trước muốn đi, một phân tiền cũng không chịu lấy, kết quả là tới quán bar bán mặt?"
Thanh âm lạnh lùng tràn đầy trào phúng, trên hành lang những âm thanh linh tinh vụn vặt cùng tiếng cãi vả rót vào lỗ tai.
Ninh Nhu không thể nghe được rõ ràng, nỗ lực từ trong những âm tiết mảnh nhỏ phân biệt Lạc Chân đang nói cái gì ——
"Bán mặt.
Nàng chỉ nghe thấy hai chữ này.
Cơ hồ là trong nháy mắt, mặt nàng liền đỏ.
Thực hiển nhiên, trong mắt Lạc Chân, nàng đã thành buôn bán tư sắc để đổi lấy các thứ vào người.
Nàng có chút nan kham, lại có chút kinh ngạc.
(nan kham: khó lòng chịu đựng nổi)
Hồi ức về Lạc Chân cường thế lại ôn nhu, chưa từng nói nàng những lời khắc nghiệt châm chọc như vậy.
Bốn phía vẫn là sự nóng nảy ồn ào của âm thanh.
Lỗ tai nàng lại bắt đầu đau ——
Ninh Nhu cắn cắn môi, bên tai truyền đến một cổ âm thanh chói tai bén nhọn, tiếng kêu ong ong, rất đau, nàng cúi đầu, liền động cũng không dám động.
Nửa phút sau, tiếng kêu biến mất, nàng đem má phải buông xuống quay đầu về phía sau, chợt đứng thẳng thân mình.
Không ai biết trong ba mươi giây ngắn ngủi ấy nàng nhận được biết bao nhiêu đau đớn, bao gồm Lạc Chân.
Ánh đèn chiếu rọi sự u tối, Lạc Chân thấy trên mặt Ninh Nhu phúc mãn ửng đỏ.
Nhan sắc mềm mại động lòng người, cùng Ninh Nhu giống nhau, chỉ là đứng ở nơi đó cái gì đều không làm cũng có thể đối với nàng mà nói chính là một loại trêu chọc.
Rõ ràng trước nay đều luyến tiếc nói nặng lời với Ninh Nhu, trong miệng phun ra lại là một câu khó nghe.
"Vì cái gì không nói lời nào? Thời điểm ly hôn, không phải rất có quyết tâm sao?"
Một tiếng trào phúng nghi ngờ, như cũ không người đáp lại.
Lạc Chân rũ rũ mắt, liền thấy Ninh Nhu đỏ mặt, cắn môi, trầm mặc không nói đứng ở tại chỗ, cùng bộ dáng giận dỗi của năm năm trước giống nhau như đúc.
Ba năm sinh hoạt hôn nhân, hai người không phải không có cãi nhau.
Ninh Nhu tính cách thực tốt, liền tính sinh khí cũng sẽ không ồn ào náo loạn, chỉ biết một người an an tĩnh tĩnh ngồi xổm góc chờ hết giận.
Lạc Chân không thế nào sẽ hống người, mỗi khi như lúc này, chỉ biết dùng hành động cho thấy mình xin lỗi ——
Có đôi khi là đưa tiểu lễ vật trân quý hiếm lạ, có đôi khi là mang Ninh Nhu đi ra ngoài đi dạo phố, xem điện ảnh, còn có nhiều thời điểm, là dùng một một nụ hôn dài lâu thâm tình làm cho Ninh Nhu quen đi những sự việc không vui.
Nhớ tới những hồi ức tốt đẹp hạnh phúc đó, nháy mắt tâm cô liền mềm xuống.
Quán tính cho phép, cô theo bản năng đi về phía trước một bước, lại lần nữa đem người ôm vào lòng ngực.
Cô muốn giống như trước kia, cùng Ninh Nhu làm một việc người yêu có thể làm.
Nhưng cô đã quên, năm năm trước, Ninh Nhu là thê tử danh chính ngôn thuận của cô, cô có thể đối Ninh Nhu làm bất cứ hành động thân mật nào; mà hiện tại, Ninh Nhu chỉ là vợ trước.
Các cô đã sớm ly hôn.
Thời điểm âm thanh Ninh Nhu vang lên, Lạc Chân như cũ lâm vào hồi ức huyễn hoặc tươi đẹp giả tạo.
Trong góc tối tăm ồn ào, môi hai người cách nhau không đến một cm.
Gần như vậy, gần đến mức hô hấp cả hai đều hòa lẫn vào nhau.
Tim Ninh Nhu đập nhanh như bay, mắt thấy môi sắp rới xuống, cuối cùng là thở nhẹ một hơi, run rẩy quay đầu đi.
"Lạc tiểu thư, mời cô tôn trọng một chút, nếu cô lo lắng thân phận hiện tại của tôi làm Lạc thị hổ thẹn, cô yên tâm, tôi chưa từng có cùng bất luận kẻ nào công khai mối quan hệ của chúng ta."
Thanh âm mềm mại thật nhỏ, nhưng lời nói ra lại giống một chậu nước lạnh, đem Lạc Chân từ đầu đến chân xối ướt đẫm, cả tâm lẫn người đều lạnh.
Một lần lại một lần cự tuyệt, nỗ lực tìm kiếm cùng nhớ nhung triệt để tành chuyện chê cười.
Sắc mặt Lạc Chân dần lạnh lẽo, ngực tức giận đến đau lòng.
Năm đó Ninh Nhu đưa ra đề nghị ly hôn, chưa bao giờ dưới sự xúc động mà đưa ra quyết định, mà là âm mưu trốn đi.
Cô buông tay ra, đem Ninh Nhu từ trong lòng ngực buông ra, lúc này đây, ngữ khí nói chuyện ôn nhu rất nhiều.
Giống như đang dỗ dành, cô rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà cô suy nghĩ suốt năm năm không thể nghĩ ra đáp án——
"Lúc trước, vì cái gì muốn ly hôn?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc tổng ngươi chính là quá tự tin a, bị té nhào đi
Cảm tạ tại -- ::~-- :: trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Đứng lại Công chúa, sách cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Noidon bình; chiết mà, bình; bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.