Trái tim Lạc Phồn Tinh nhanh chóng bị khiêu khích, cánh tay hơi mất lực, bút bi màu đỏ từ đầu ngón tay lăn xuống, vòng quanh sách giáo khoa xoay tròn hai vòng.
Nàng còn chưa hoàn hồn từ tin tức Bùi Nghi sắp về nước, bên tai lại truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng sung sướng.
"Phồn Tinh muội muội, chuyện này xin nhờ muội, muội cùng Lạc Chân trở về đi, Bùi Nghi cũng mang theo lễ vật cho muội đó."
Nghe được, tâm tình Giản Tử Ninh phi thường tốt.
Năm nay Bùi Nghi hai mươi lăm tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong năm người, bởi vì từ tiểu học đã tập các loại nhạc khí, khí chất thanh nhã lại nhã nhặn, tính cách cũng điềm đạm ôn hòa, xưa nay đều không tranh không cướp, trong mắt bốn người, nàng đóng vai một muội muội cần được bảo vệ.
Khi còn bé là bạn tốt, mà bây giờ đã mười năm không thấy.
Ngoại trừ Lạc Chân, ba người còn lại đều đang vì Bùi Nghi về nước mà cảm thấy cao hứng.
Nghĩ đến, các nàng cũng không biết năm đó là Bùi Nghi yêu thích Lạc Chân.
Lạc Phồn Tinh không nghĩ tới Bùi Nghi cư nhiên còn nhớ rõ mình, ngẩn ra một lát mới nhẹ nhàng nói cảm tạ.
Nói xong chuyện quan trọng, hai người lại hàn huyên vài câu, nội dung nói chuyện vẫn liên quan đến Lạc Chân.
Chờ nói chuyện điện thoại xong, đã đến bốn giờ chiều.
Nghĩ đến cuộc đối thoại buổi sáng với Ninh Nhu, Lạc Phồn Tinh luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Bùi Nghi ưu tú, không thể nghi ngờ ——
Ba tuổi nàng bắt đầu học đàn dương cầm, năm tám tuổi và năm mười hai tuổi nhận được hai giải quốc nội lớn nhất là cuộc tranh tài dương cầm nhịp đập trái tim nhi đồng tổ kim thưởng cùng thanh niên tổ kim thưởng, mười lăm tuổi lại lấy thành tích cao nhất thi đậu học viện âm nhạc đẳng cấp thế giới, hiện tại đã trở thành người trẻ tuổi nhất được quốc tế công nhận là nhà diễn tấu dương cầm.
Nếu nàng không buông đoạn tình cảm năm đó, sau khi về nước lại tiếp tục theo đuổi Lạc Chân, chỉ sợ tới lúc đó, sẽ không có cơ hội nhìn thấy Ninh Nhu và Lạc Chân cùng nhau về Hải Thị.
Rốt cuộc, cùng nàng so sánh với Ninh Nhu, thì Ninh Nhu thật sự là quá bình phàm kém cỏi.
- --------------------------------------------------------
Trước cửa tiệm trà hương, chiếc xe hơi màu đen vẫn không rời đi.
Lạc Chân ngồi ở ghế sau, hai má tái nhợt, đôi mắt nửa khép, tóc dài uốn lượn tùy ý rối tung trên sườn vai, giữa lông mày không giấu được vẻ mệt mỏi.
Nhiệt độ trong xe không tính là thấp, chỉ có hai mươi bảy độ, gió lạnh hỗn tạp với gió nóng từ bên ngoài thổi vào cửa sổ, làm cô có cảm giác buồn ngủ.
Thân thể cô có chút nghiêng lệch, đầu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt vẫn mang theo tia lạnh lẽo âm hàn, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ xe nhìn về phía cửa hàng điểm tâm sáng ven đường, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân cô tâm tâm niệm niệm suốt năm năm không cách nào bỏ xuống.
Tới gần giờ cơm chiều, khách nhân trong tiệm dần dần nhiều lên.
Thính lực tai phải Ninh Nhu giảm xuống đến lợi hại, không có cách nào phụ trách công việc đưa món điểm tâm, việc duy nhất có thể làm, chính là thu thập vệ sinh bàn ăn.
Rất đơn giản, cũng mất rất nhiều sức lực.
Đầu tiên là đem đồ ăn thừa đổ vào thùng đồ ăn cặn, sau đó đem chén dĩa xếp kỹ đưa ra phía sau bếp, cuối cùng là dùng khăn lau sạch bàn ăn bị làm bẩn, lót một lớp giấy ăn sạch sẽ lên, lại để lên một bộ đồ dùng mới, như thế mới coi như là hoàn thành công việc.
Thân thể của nàng rất gầy, cổ tay cũng rất nhỏ, cánh tay nhìn qua rõ ràng không có bao nhiêu khí lực, thời điểm nhấc lên thùng đồ ăn cặn, động tác ngoài dự đoán lại sạch sẽ lưu loát.
Thuần thục như vậy.
Lạc Chân đem một màn này thu vào tầm mắt, ngực tức khắc vừa chua xót vừa đau, còn không chưa kị[ phản ứng lại, năm ngón tay đã không tự chủ mà dùng sức nắm, tùy ý đem móng tay cắm sâu vào da thịt.
Năm năm, một điểm biến hóa cũng không có, lúc nào cũng ngốc làm người khác đau lòng, rõ ràng mệt đến mức eo cũng không đứng thẳng được, lại không biết lén vào trong góc nghỉ ngơi một chút.
Thiếu tiền như vậy sao?
Vì kiếm tiền, không quản chuyện tiêu hao thân thể, ngay cả mạng cũng không muốn sao.
Lạc Chân mím mím môi, yết hầu khô khốc đến đau đớn, trên khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng lại diễm lệ rung động lòng người, biểu lộ chính xác cảm xúc của cô lúc này, chỉ có đôi mắt không ngừng phập phồng phẫn nộ cùng đau lòng.
Cả đời cô chưa bao giờ có hận ý mãnh kiệt như vậy---
Cô hận nam nhân không biết tên kia, đem Ninh Nhu từ bên mình cướp đi, lại không cho Ninh Nhu sinh hoạt ấm no giàu có.
Không khí bỗng chốc lạnh lẽo âm hàn.
Nam nhân trên ghế điều khiển buông di động, lặng lẽ ngẩng đầu.
Bên trong kính chiếu hậu trên thân xe chiếu ra một đôi mắt ứng hồng, dễ dàng nhìn ra tâm tình cô chủ bây giờ phi thường không tốt.
Nam nhân tên Trịnh Bang, là thám tử tư, tối ngày hôm qua vừa nhận được một đơn đặt hàng, liền lập tức chạy tới nơi này.
Từ khi xác nhận thân phận đối tượng đến hiện tại, gần như trong năm tiếng qua, hắn chưa từng xuống xe, nhưng hiện tại dưới sự giúp đỡ của trợ lý đã tra được không ít thông tin.
Nhìn gương mặt lạnh băng của nữ nhân, trong lòng hắn có chút sợ hãi, do sự nửa ngày, vẫn là nới lỏng môi, đem sự tình mình biết nói ra.
"Lạc tiểu thư, chúng tôi dựa theo của ngài điều tra quỹ đạo sinh hoạt của Ninh tiểu thư trong năm năm qua."
"Tư liệu biểu hiện, ngày tháng năm năm trước Ninh tiểu thư đến Viên Hương, kỳ quái chính là, chúng tôi điều tra thông tin ghi chép đăng ký các phi cơ lớn nhỏ di chuyển vào năm đó, đều không tra được thân phận của nàng."
"Sau khi Ninh tiểu thư đến nơi này không lập tức định cư, mà ở thôn nhỏ Hòe Tang suốt một năm, tại đây nàng sinh hạ một nữ nhi."
"Chúng tôi đã điều tra ghi chép những hài tử mới sinh tại các bệnh viện chính quy ở Viên Hương, đều không tra được thông tin nàng nằm viện, nếu đoán không sai, lúc ấy nàng không đi bệnh viện sinh sản."
"Mặt khác, liên quan với con gái nàng, chúng tôi bị thiếu hụt thông tin hộ khẩu, hiện nay chỉ biết là tên Ninh Bảo Bảo, bẩm sinh có bệnh tim, nhà trẻ thông báo tin tức đăng ký, có khả năng đứa bé này đến hiện tại vẫn không có hộ khẩu."
" Chúng tôi cần một ít thời gian để điều tra cụ thể thông tin công việc, quan hệ với người khác, nơi ở của nàng trong năm năm."
Thanh âm nam nhân trầm thấp bình tĩnh, lại giống như một khối thiên thạch đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không kịp phòng ngừa đâm thẳng vào lòng Lạc Chân——
Khi mang thai Ninh Nhu phải ở nhờ nhà một người tại nông thôn, thời điểm sinh nở không đi bệnh viện chính quy, thậm chí không cấp hộ khẩu cho hài tử.
Nam nhân kia, có thể xấu xa đến mức nào, có bao nhiêu lương tâm?
Bên tai Lạc Chân không ngừng vang lên tiếng ong ong, hốc mắt đã đỏ lên.
Gió lạnh từ điều hòa đối diện cổ tay không ngừng cuồn cuộn thổi gió lạnh thấm vào người.
Có lẽ là do lạnh, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, xương quai xanh dưới áo sơ mi theo ngực phập phồng không ngừng run rẩy, trái tim trong nháy mắt một mảng lạnh lẽo.
Cơ hồ cô không dám tưởng tượng thời gian mười tháng mang thai Ninh Nhu đã vượt qua như thế nào.
Trong tiệm cơm, nữ nhân vẫn bận rộn không ngừng.
Một cái bàn thu dọn sạch sẽ, sẽ lại có một cái bàn khác chờ thu dọn.
Khi nào mới được làm xong?
Thùng đồ ăn cặn càng ngày càng nhiều, nàng đã sắp nhấc không nổi, thời điểm đi đường, bước chân có chút chậm, bóng dáng cũng run rẩy, mặc dù hai cánh tay đã giấu dưới quần áo lao động rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự run rẩy không ngừng.
Mỗi một bước chân, đều đi vô cùng gian nan, giống như gánh nặng sinh hoạt đang đè nặng trên vai nàng, rõ ràng nặng như vậy, nhưng lại không thể đánh gục nàng.
Cái gì cũng không biết, lại là mẹ đơn thân, cơ thể mang bệnh, ngay cả hộ khẩu cho nữ nhi bốn tuổi cũng không có.
Không làm, làm sao có tiền ăn cơm, có tiền thuê nhà?
Không làm, làm sao có tiền cho nữ nhi đi học chữa bệnh?
Một ngày làm hai công việc, thật là Ninh Nhu không yêu quý thân thể?
Chỉ là nàng không thể không làm?
Hết thảy những túng quẫn cùng quẫn bách, tới giờ khắc này đều có thể giải thích.
Lạc Chân không dám xem tiếp, đem tầm mắt đỏ ửng thu hồi.
Mạc danh, mũi có chút chua xót.
Thời điểm nói chuyện, không cách nào khống chế tâm tình bình tĩnh, trong thanh âm đều mang theo nồng đận sự thù hận.
"Nam nhân kia là ai?"
Nam nhân?
Trịnh Bang ngẩn người, nửa phút sau mới phản ứng lại.
"Ngài là đang nói ba ba hài tử?"
"Căn cứ tin tức hiện có, năm năm này Ninh tiểu thư vẫn độc thân, bên người không có bất kỳ mối quan hệ ái muội với người khác giới, nữ nhi của nàng, không ngoại trừ là ở Hòe Tang thôn, trước mắt chỉ có thể suy đoán, cần xác thực tin tức rõ ràng, cần thời gian điều tra lại."
Nghe tiếng Lạc Chân rũ rũ mắt, môi vô thức mấp máy một cách nhanh chóng, biểu tình âm lãnh đến dọa người.
Cô nghĩ, mặc kệ năm nhân kia là ai, tốt nhất là hắn chết rồi, nếu chưa chết---------
Cô tuyệt đối sẽ làm cho nửa đời sau của hắn sống không được yên ổn.
Phẫn nộ trong lòng quá mức mãnh liệt, nàng liền có chút thất thần.
Chờ đầu óc thanh tịnh, vừa lúc Ninh Nhu mở cửa đi ra khỏi tiệm.
Tan tầm, liền không cần mặc quần áo nặng nè oi bức.
Ninh Nhu cầm quần áo ôm vào ngực, hai cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, người nhìn rất gầy, thời điểm đi đường, đầu luôn cúi thấp.
Nhìn qua tóc nàng rất nhỏ thực mềm, không lâu lắm, lúc thức dậy tóc vừa vặn rũ xuống sau vai, gió vừa thổi qua, tóc mái bên má nhẹ nhàng lay động, ánh nắng chiếu vào, làm làn da nàng càng thêm trắng.
Làm việc lâu như vậy, không có khả năng không mệt.
Mới chỉ đi vài bước, nàng liền ngừng lại, duỗi tay xoa xoa mồ hôi nóng trên trán, nhìn qua giống như đang nghỉ ngơi.
Trong lòng Lạc Chân có chút khó chịu, vẫn nhịn được đem cửa sổ kém xuống.
.
Truyện Đô Thị
Trịnh Bang nhìn ra ánh mắt Lạc Chân rõ ràng rất quan tâm.
Mắt thấy Ninh Nhu đẩy xe đạp trên đường, hắn chủ động mở miệng hỏi.
"Ninh tiểu thư đi rồi, ngài muốn đi theo sau không?"
Lạc Chân cau mày, thần sắc phiền miện bất kham, nhanh chóng gật đầu.
Kỳ thật, cô cũng muốn biết Ninh Nhu muốn đi đâu.
Lúc này đã năm giờ rưỡi, vừa lúc là thời gian nhà trẻ tan học.
Sau khi tan làm, chuyện đầu tiên Ninh Nhu làm là đi đón nữ nhi.
Nghĩ đến gương mặt Ninh Bảo Bảo nhỏ nhắn mềm mại trắng trẻo, làm tâm cô có chút bực bội không tên.
Cô hận nam nhân kia, lại không nỡ hận Ninh Nhu.
Hiện tại, ngay cả đứa bé kia cũng chán ghét.
Cảm giác khó chịu không nói nên lời, rõ ràng là đau như vậy, nhưng cô vẫn sa lầy vào.
Kỳ thật, Ninh Nhu có chỗ nào tốt?
Cô không trả lời được, nhưng chỉ cần nghĩ đến tên, cũng đủ làm cô sinh ra cảm giác hạnh phúc thỏa mãn quyến luyến không rời.
Nhân sinh mười năm, cô không ngừng hoài nghi chính mình làm sao có thể vượt qua thống khổ, đặc biệt là sự oán hận của Tô Chi khi qua đời, Lạc Chấn Đình bắt cô gả đi, hai sự việc này trước sau đều do phụ mẫu cưỡng ép cô, như vứt cô vào bóng tối, tạo nên một bóng ma tâm lý.
Ninh Nhu xuất hiện, như một tia sáng, lại giống một đám lửa, theo gió cùng không khí, lặng yên không một tiếng động chui vào lòng cô, chiếm cứ toàn bộ tâm tư của cô.
Cõi đời này chỉ có Ninh Nhu sưởi ấm được cô, cho cô nếm được tư vị hạnh phúc, thế thì tại sao Ninh Nhu lại phản bội cô?
Năm năm gặp lại, Ninh Nhu vẫn như trong ấn tượng của cô kiên cường mà ôn nhu, làm chuyện gì cũng thật lòng nỗ lực.
Nữ nhân như vậy, thật sự sẽ vì một nam nhân nhận thức không bao lâu liền vứt bỏ người yêu sinh hoạt ba năm sao?
Lạc Chân không muốn tin.
Ninh Nhu đạp xe, phi thường chậm.
Trịnh Bang sợ bị phát hiện, không có cách nào đành đi một lúc rồi ngừng lại một lúc.
Một đường phiền phiền nhiễu nhiễu, bỏ ra hơn hai mươi phút mới đến nhà trẻ.
Sắp sáu giờ, các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều được các gia trưởng đón về gần hết.
Dưới dư quang hoàng hôn mờ nhạt, chỉ còn mỗi Ninh Bảo Bảo đứng trong cửa sắt, ngoan ngoãn, đặc biệt yên tĩnh.
Lạc Chân nhìn Ninh Nhu ôn nhu đem hài tử từ trên lầu ôm xuống đặt nhẹ nhàng lên ghế tựa nhỏ sau xe đạp, tâm không nhịn được liền chua xót.
Trên xe đạp có thêm một đứa trẻ, nên đi càng chậm hơn.
Tốc độ ô tô quá nhanh, không thuận tiện theo dõi.
Lạc Chân xuống xe, cách một khoảng dọc theo đường lớn chậm rãi từ phái sau đi tới, không dám nói lời nào, cũng không dám tiến lên quấy rối.
Cô có chút bận tâm khi nghĩ đến thắng xe bị hỏng.
Lông mày chưa kịp giãn ra, đúng như dự đoán, thật sự có chuyện xấu phát sinh.
Chỉ có điều, lần này không phải là thắng xe,,mà là dây xích xe.
Mặt trời đã xuống núi từ lâu, nhưng nhiệt độ chung quanh vẫn rất nóng, không có điểm giảm xuống.
Ninh Nhu ngồi xổm trên đường thử tự sửa xe, nhưng vẫn không sửa được.
Nơi này còn cách nhà một đoạn, bởi vì sốt ruột, trên mặt nàng đều là mồ hôi nóng.
Ninh Bảo Bảo đeo cặp sách nhỏ ngoan ngoãn đứng ven đường, trên đỉnh đầu nhỏ là chiếc mũ hoa đáng yêu, hai cánh tay đã nóng đến mức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng vẫn yên lặng không khóc không nháo dù chỉ một câu.
Mười phút qua đi, dây xích vẫn như cũ lỏng lẻo.
Mồ hôi phía sau lưng Ninh Nhu cơ hồ đã ướt nhẹp, hai cánh tay vừa đen vừa bẩn, tóc cũng tán loạn.
Lạc Chân đứng phía sau xem vừa tức vừa đau lòng, trong chốc lát nhìn xem Ninh Nhu ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc sửa xe, trong chốc lát lại nhìn xem Ninh Bảo Bảo đứng bên cạnh, bất tri bất giác, trong lòng liền trào lên một cổ đau lòng.
Cô không dám nghĩ, trong năm năm này, Ninh Nhu đã chịu bao nhiêu khổ cực.
Không có dụng cụ, xe vẫn không sửa tốt.
Ninh Nhu một bên đẩy xe, một bên cầm tay Ninh Bảo Bảo, hình bóng hai mẹ con in dài dưới ánh hoàng hôn, từng bước từng bước trở về nhà.
Mà Lạc Chân rõ ràng đi một đường.
Bên trong khách sạn, Lạc Phồn Tinh còn đang lo lắng chuyện Bùi Nghi về nước.
Nàng muốn ngay lập tức báo chuyện này cho Lạc Chân, nhưng chờ đến mười giờ tối, chờ mãi vẫn chưa trở về.
Ngay lúc nàng cho rằng Lạc Chân sẽ không trở về, bên ngoài cửa phòng liền truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Mười hai giờ.
Muộn như vậy mà ai còn đến tìm mình?
Lạc Phồn Tinh mở đèn, nàng mặc áo ngủ đi ra cửa liếc mắt nhìn qua lỗ nhỏ bên ngoài, trong mắt liền phát sáng.
Là Lạc Chân!
Nàng mở cửa, còn chưa kịp nói chuyện Bùi Nghi về nước, trong tay liền bị nhét một tấm thẻ ngân hàng.
Tất cả phát sinh quá nhanh, căn bản nàng chưa kịp phản ứng.
Thời điểm ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi màu mực mang theo ảo não cùng lãnh ngạnh.
Mang theo gió lạnh, lại tràn đầy sự ôn nhu nhẵn nhịu.
Lạc Phồn Tinh chưa từng thấy Lạc Chân chân thật lại sinh động như vậy, nhất thời sững sờ, vẫn chưa lấy lại tinh thần, bên tai liền truyền đến một giọng nữ nhân lạnh lẽo lại hung hăng.
"Tấm thẻ này, ngươi cầm, đi mua cho nàng một chiếc xe đạp mới."
"...Đừng nói là ý ta.".