Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

chương 150: 150: những bí ẩn sâu xa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thầy Long là tổ sư của pháp môn Vạn Kiếp, lão Qủy Nhân là sư tổ của pháp môn Lê Thiên, tuổi của hai người cộng lại ngót nghét cũng gần hai trăm, sống ngần ấy năm họ đã trải qua không ít các trận chiến lớn nhỏ, không đong đếm được máu và nước mắt đã đổ,trông thấy không thiếu những quang cảnh kì dì, tiếp xúc với vô vàn tà ma, ấy vậy bây giờ khi thân hãm trong cái thông đạo ghê rợn này, cả hai đều cảm thấy không rét mà run.

Với nét mặt cực kỳ khó coi, lão Qủy Nhân mở lời:- Bây giờ tính sao? Đi tiếp hay lui để bàn kế sách?Không cần suy nghĩ nhiều thầy Long đã đáp chắc nịch:- Đi chứ sao không? Trải qua trăm vạn cay đắng mới xuống được tới đây, làm sao lui cho cam được.

Không cần lo lắng quá, đừng động chạm vào mấy cỗ quan tài là được, trong đầu tôi đã có suy đoán sơ bộ rồi.- Suy đoán ra sao? Lão giun đất, ông nói thử xem.Đưa ngọn nến áp sát lại cỗ quan tài ở gần nhất, thầy Long chậm rãi nói ra suy nghĩ của bản thân:- Đầu tiên, lão để quan sát kỹ nhé, mấy cỗ quan tài ở đây lớn nhỏ không đồng đều, mà hình dạng cũng không phải hình chữ nhật như các cỗ áo quan thông thường.

Thứ hai, chẳng có nắp quan tài nào có thể in được khuôn mặt con người ta tỉ mỉ và tinh xảo được đến như vậy.

Thứ ba, chất liệu làm ra áo quan đều bằng đồng.

Thứ tư các khuôn mặt trên nắp ao quan đều biểu lộ dáng vẻ thống khổ, như thể trước khi chết bọn họ đã bị hành hạ dã man vậy.

Tổng kết lại toàn bộ những chi tiết trên, tôi mạnh bạo khẳng định, những người này hồi còn sống bị Phạm Nhan bắt giữ, sau đó hắn nấu chảy đồng, trực tiếp đổ lên trên người họ, dùng chính cơ thể của bọn họ làm khuôn, thiết nghĩ có lẽ họ chính là những người đã đào ra mộ địa này, để tránh tai mách vạch rừng, tránh bị lộ ra bí mật vị trí mộ địa và như lão biết rồi đấy, người có thể giữ im lặng tốt nhất chỉ có thể là người chết, hắn thủ tiêu bọn họ luôn.Lão Qủy Nhân vừa nghe, ánh mắt vừa chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ cỗ quan tài trước mặt, cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, lão thấy những lập luận của thầy Long là vô cùng hợp lý, nhưng lão nghĩ mãi mà không ra một điểm, cũng không giấu dốt, lão nói ra:- Vậy tại sao hắn lại khảm bọn họ vào trong vách thông đạo? Chẳng nhẽ để làm vật trang trí à? Nếu mà như vậy thật thì Phạm Nhan quả là một kẻ mọi rợ biến thái? Nhưng cách làm này không giống tác phong của hắn cho lắm.Thầy Long trầm ngâm một hồi, di chuyển ánh nến ra xung quanh, xem xét các cỗ quan tài khác, một lúc sau dường như có phát hiện, thầy vội ra hiệu cho lão Qủy Nhân qua nơi đấy.

Chỉ vào cỗ quan tài trước mắt mình, thầy nhanh chóng đặt câu hỏi:- Lão xem, có phải cỗ áo quan này có điểm khác các quan tài khác hay không?Đưa sát mặt mình về nơi đấy để quan sát cho rõ, lão Qủy Nhân giật bắn cả mình, bởi vì cỗ áo quan này hình thù chẳng khác nào một con người không, chẳng khác nào một cái tượng đồng cả, tứ chi, tay chân, thân hình đều lộ rõ mồn một.

Một tia sáng xoẹt qua não của lão, lão quay sang phía thầy Long, lẩm bẩm:- Chẳng nhẽ...- Đúng rồi đấy.Thầy Long gật đầu, miệng nở nụ cười rất tươi, sau đó khuôn mặt thầy lại âm trầm, đôi mắt đầy sát khí, thầy gằn giọng nói ra:- Nếu như lão còn nhớ truyền thuyết về Phạm Nhan thì trong trận chiến giữa đám giặc Mông Nguyên với quân dân nhà Trần thì hắn đã dùng phép Sái đậu thành binh, hắn gọi một đám quân bằng đồng lên chiến đấu, bọn này cực kỳ khó chơi, nước lửa không sợ, đánh lại không chết, khiến quân dân nhà Trần tổn thất vô cùng lớn, cũng chính vì lí do đấy nên Thánh Tổ Hưng Đạo Vương mới hạ lệnh cho Phúc Thần Yết Kiêu quyết phải bắt cho được hắn.

Tôi nghĩ đám quan tài hình người này không phải dùng làm đồ trang trí đâu, mà đây là tà pháp của hắn, Phạm Nhan muốn xây dựng lại một đội quân, có hai tác dụng lớn, thứ nhất là hộ vệ trông coi mộ địa cho hắn, thứ hai ngày hắn mà hắn xuất thế, chắc đến mười phần đám này cũng sẽ được triệu hồi theo, giúp hắn chiến đấu.- Thế thì đại sự không ổn rồi,- Sao không ổn?- Như lời lão nói thì bây giờ chúng ta đang đứng giữa vòng vây quân lính của hắn rồi còn gì? Lũ này khó chơi lắm, không thua kém đám Tứ Qủy Đồng Mệnh đâu.- Lão không phải lo, ngược lại đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta mới đúng.- Ý lão là sao?- Lão Qủy ơi là lão Qủy, lão thử nghĩ mà xem, tại sao Phạm Nhan phải dùng Qủy thân của hắn để dẫn dắt sự chú ý của chúng ta? Mới một cỗ Qủy thân thôi mà chúng ta đã phải cực khổ thế nào, tài phép của nó ra sao? Tôi dám chắc chắn một điều, bản thể của Phạm Nhan chưa thể xuất thế ngay lúc này, hắn tốn trăm ngàn vạn công sức xây dựng địa cung, thiết lập trận pháp tụ âm, dựa vào bảy đầu Long Mạch để tu luyện, có lẽ hắn muốn trùng sinh, sống lại một thế..

Truyện Chữ Hay