Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

chương 132: 132: không lùi bước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đột nhiên hai cánh cửa tháp tổ Như Trừng và tháp cứu sinh vốn đang đóng chặt lại từ từ mở ra, từng đàn, từng đàn đom đóm đang tụ tập xung quanh tháp ngay lập tức chui vào bên trong.

Nếu có người chứng kiến được cảnh tượng kì dị này chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức rơi cả quai hàm.

Những con đom đóm từ bốn phương tám hướng lũ lượt chui vào, đông không sao kể xiết.

Mà cũng chẳng hiểu tại sao, hai tòa tháp đá nhỏ như vậy lại có thể chứa được số lượng đom đóm nhiều đến thế.

Thêm một đoạn thời gian nữa trôi qua, khi con đom đóm cuối cùng tiến vào bên trong tháp, hai cánh cửa lại chậm rãi đóng lại kín mít.

Rồi cả hai ngọn tháp bỗng sáng bừng lên, ánh sáng kim quang xua tan đêm tối, phá bỏ làn sương đen bao vây nơi này.

Lúc này sư trụ trì vẫn ngồi án ngữ ở trước cửa nội điện của chùa, ông ngồi chắp bằng, đôi mắt khép hờ, hai tay bắt ấn, miệng lầm rầm đọc kinh.

Ở bên trong nội điện chứng kiến cả thân hình sư thầy đang bừng bừng bốc cháy, gần một trăm vị tăng sư, đồ đệ của sư trụ trì đều biết rõ ông đang làm gì, họ biết rằng một khi thắp lên Phật đăng thì không thể tự mình dừng lại, Phật hỏa chỉ tắt khi tính mạng của sư thầy đến điểm cuối.

Dầu hết đèn tắt, Phật hỏa tàn người vong.

Đã là con người sống ở trong thế gian này, kể cả lưu lạc nơi hồng trần hay ở chốn thanh tu cũng vậy, tất cả đều có tình cảm, dù ít hay nhiều.

Đối với gần một trăm vị tăng sư nơi đây đều xem sư trụ trì, sư phụ của mình như một người cha, tuy không chung huyết thống, nhưng lại hơn cả máu mủ tình thâm.

Chứng kiến cảnh người cha của mình gặp phải cường địch, bản thân mình không giúp đỡ được, lại liên lụy khiến cha mình phải hi sinh tính mạng, đánh đổi lấy sự an nguy cho bản thân, trong lòng của họ không đau sao được, không hận sao cam, nhưng đứng trước một vị hung thần thượng cổ, bọn họ có cố phản kháng đi chăng nữa cũng chỉ giống như kiến càng lay cây mà thôi.

Nén lấy bi thương, tất cả các vị tăng sư đang ở trong nội điện vừa bị sự hung tợn của Bất Cố Thần dọa sợ, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, họ ngồi xuống dưới đất, dáng điệu giống y hệt sư trụ trì, hàng theo hàng, lối theo lối.

Họ buộc phải làm như vậy, để Phật lực của pháp trận Tứ Linh được phát huy tối đa, họ cần phải làm như thế thì sự hy sinh của sư trụ trì mới không vô nghĩa.

Thân hình của họ là ngồi yên ở trên tọa cụ, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt của họ lại rơi, ướt đẫm cả vạt áo.

Ở bên ngoài sân chùa, quỷ thân của Bất Cố Thần vẫn đang điên cuồng tấn công sư trụ trì, bản năng của hắn mách bảo rằng đại sự không ổn, linh tính của hắn ngửi được mùi hiểm nguy, trí não hắn nói rằng hắn nên rút lui.

Nhưng hắn không cam lòng, một ngàn năm, gần một ngàn năm nay hắn đã liên tục công phá nơi đây, lần nào hắn cũng ăn trái đắng, người đầy bụi đất quay về.

Đáng hổ thẹn là người đánh bại hắn không phải bậc thánh thần, tiên hiền đức cao vọng trọng, quyền năng vô hạn mà chỉ là một đám phàm phu tục tử, người trần mắt thịt, hắn vẫn xem như là con sâu cái kiến, không để trong mắt.

Lòng tự trọng của một vị hung thần thượng cổ không cho phép hắn chùn chân, ngày hôm nay cho dù có phải đánh đổi một cái quỷ thân, hắn cũng phải phá hủy ngôi chùa này cho bằng được.

Suy nghĩ như vậy trong đầu nên hắn ra đòn ngày một mạnh hơn, như sóng biển dồn dập, hết lớp này đến lớp khác đánh vào bờ, hắn tin tưởng rằng đứng trước khí thế như rời non lấp bể của mình, kể cả đó là Phật thân của Kim Cương Thủ Bồ tát, hắn cũng có thể phá được.

Nhưng rốt cuộc Bất Cố Thần lại đánh giá thấp lòng quyết tâm của sư trụ trì, mọi phép thuật của quỷ thân khi đánh vào người của ông đều bị hào quang từ Phật hỏa phá giải, từ sát nghiệp, quỷ khí, oán khí, tử khí,..

chỉ cần tiến vào phạm vi của Phật thân, lập tức chúng bị Phật lực độ hóa, âm thanh xèo xèo vang lên liên tục trong không gian.

Càng đánh quỷ thân càng kinh hãi, lão đầu trọc nhỏ bé đang ngồi ở trước mặt hắn giống như một ngọn núi cao lớn,sừng sững, không có cách nào suy chuyển.

Bất Cố Thần bị lún vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn vô cùng khó chịu và bực tức, đánh thì không có tác dụng mà lui thì không có mặt mũi.

Mặc cho quỷ thân điên dại gào rú, sư trụ trì vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích dù chỉ một ly, ông đang chờ đợi thời điểm thích hợp để kết thúc trận chiến này.

Tứ Linh Trận Pháp là một pháp trận phong ấn với quy mô vô cùng khổng lồ, đương nhiên muốn khởi động nó thì phải trả một cái giá không hề nhỏ đồng thời cũng mất không ít thời gian.

Nhưng nếu toàn bộ trận pháp được khởi động, trấn thần diệt quỷ là lẽ thường tình..

Truyện Chữ Hay