Edit+beta: LQNN203
Tạ Trình nhìn đôi găng tay đấm bốc trên tay, màu đen, trên cổ tay có thêu logo tinh xảo, chất liệu da mềm mại và chắc chắn, anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ nhận được một đôi găng tay đấm bốc.
Lâm Âm nhìn Tạ Trình: "Thích không?"
Tạ Trình cầm lên tay thì thào nói: "Thích."
Lâm Âm: "Chỉ có thể được sử dụng trong phòng tập quyền anh thôi đấy nhé."
Tạ Trình gật đầu: "Được."
Tuyết ngoài cửa sổ càng ngày càng nặng, chẳng mấy chốc mặt đất đã bắt đầu tích tụ tuyết, cả thế giới một màu trắng xóa.
Tạ Trình bỏ găng tay đấm bốc vào, quay đầu nhìn Lâm Âm: "Sao em biết hôm nay là sinh nhật của tôi?"
Lâm Âm cong khóe môi: "Lúc lãnh giấy đăng ký kết hôn, em đã nhìn thấy ngày trên chứng minh thư của anh."
Lâm Âm nhìn Tạ Trình, ánh mắt rơi trên xương quai xanh của anh: "Có thể cho em xem không, vết sẹo tên côn đồ đã dùng dao rạch vào lúc đó."
Tạ Trình cởi cúc áo sơ mi trắng, hơi ngẩng đầu lên, cho Lâm Âm thấy xương quai xanh: "Vết dao rất gọn gàng, hồi phục cũng rất khá."
Lâm Âm nhìn nhìn, trên đó chỉ để lại một vết sẹo rất mờ, cô đưa tay chạm vào vết sẹo của anh.
Đầu ngón tay của cô ấm áp, mềm mại dính vào da thịt của đối phương, giống như bị một sợi lông vũ nhẹ nhàng cào xé, khiến nhịp tim của đối phương trở nên hỗn loạn.
Đèn trong xe mờ ảo, cô cần phải lại gần mới có thể nhìn thấy vết sẹo trên da anh.
Anh nghe thấy tiếng hít thở thơm tho của cô, không khí ấm áp mà cô thở ra tràn vào bên cổ anh, yết hầu của anh cuộn lên lăn xuống, giọng nói khô khốc: "Để ý à?"
Không gian bên trong xe chật hẹp, toàn bộ thế giới đều im lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi lặng lẽ, mơ hồ không rõ.
Lâm Âm nhìn đường xương quai xanh sắc bén của người đàn ông trước mặt, nghe giọng người đàn ông từ tính trầm thấp vang lên trên đầu, chậm rãi len vào thân thể của mình: "Vết sẹo trên đó có thể khỏi hoàn toàn được không?"
"Không cần, lưu lại cũng khá tốt." Tạ Trình cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy hai má cô hơi ửng hồng, thấp giọng hỏi: "Em thích không?
Lâm Âm nhất thời không có phản ứng, cô nhướng mi, hơi hé miệng: "Cái gì?"
Tạ Trình kéo cổ áo của mình, chỉ vào xương quai xanh: "Vết sẹo này."
Lâm Âm thầm nuốt nước bọt, làm ẩm cổ họng không biết trở nên khô khốc từ lúc nào, giọng nói thấp như tiếng muỗi vo ve: "Thích."
Tạ Trình không cài cúc nữa, để hở xương quai xanh cho cô xem.
Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi căng mọng và đầy đặn của cô, lên đến đôi mắt ngấn nước, rồi xuống chiếc cổ thiên nga thon thả trắng nõn của cô.Sự im lặng đột ngột khiến bầu không khí vốn đã ái muội trong xe lên đến cực điểm.
Lâm Âm chống hai tay lên đầu gối, ngón tay khẽ cong lên, ánh mắt từ xương quai xanh của Tạ Trình dời ra ngoài tấm kính phía trước, nhìn bông tuyết rơi bên ngoài, tim đập thình thịch.
Trái tim cô chưa bao giờ đập nhanh như vậy trước đây, một cảm giác mà cô chưa từng trải qua khi ở bên Cố Du Minh trước đây.
Đúng lúc này, di động của Tạ Trình vang lên, anh liếc mắt nhìn rồi cúp máy.
Đối phương không bỏ cuộc, gọi lần thứ hai rồi lần thứ ba.
Lâm Âm ngồi ở một bên, tự nghĩ, hôm nay là sinh nhật của anh, trời đang đổ tuyết, trong thời tiết lãng mạn như vậy, hẳn là cô gái nào đó gọi cho anh.
"Là Viên Tĩnh Di sao?"
Tạ Trình vốn dĩ muốn nói không phải, nhưng lời nói của anh lại xoay chuyển: "Tại sao em lại cho rằng đó là cô ta?"
Lâm Âm: "Không phải cô ấy rất thích anh sao, sinh nhật anh, cô ấy khẳng định muốn gọi điện thoại, cô ấy có tặng quà sinh nhật gì cho anh không?"
Tạ Trình nhìn Lâm Âm: "Em hy vọng cô ta gọi cho tôi, tặng quà sinh nhật cho tôi không?"
Lâm Âm khẽ thở dài: "Đây là chuyện của anh, anh hỏi em làm gì."
Tạ Trình mỉm cười: "không phải cô ta."
Anh nói thêm, "Là bố tôi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Âm nghe Tạ Trình nói về gia đình của mình: "Nếu anh cần anh hợp tác diễn xuất, em bên này không thành vấn đề." Cô đã hơn một lần nói ra lời này.
Cô đã nghi ngờ anh, nếu mục đích anh đi lãnh chứng với cô là để đối phó với việc người nhà giục cưới, vậy sao đã lãnh chứng lâu như vậy mà anh vẫn không đưa cô về nhà anh, gặp bố mẹ anh.
Cô lén lút kiểm tra thông tin của anh, để xem gia đình anh như thế nào, cô muốn chuẩn bị trước, đáng tiếc, không có tin tức gì về người nhà họ Tạ trên Internet, điều duy nhất có thể tìm thấy là Tạ Trình.
Nhà họ Tạ từng là đại gia tộc ở Uyển Thành, hào môn trong hào môn, không thể không có một chút tin tức trên mạng, chỉ có thể bị ai đó xóa đi. Người này là Tạ Trình, anh không muốn ai biết chuyện gia đình của anh.
Tạ Trình: "Chờ đến Tết Nguyên Đán, tôi sẽ đưa em đến nhà tôi."
Lâm Âm: "Vậy nhà anh có mấy người, họ thích quà gì, em không thể đi tay không được."
Tạ Trình nhếch môi dưới: "Háo hức muốn biết về tôi như vậy, còn muốn lấy lòng người nhà tôi, thích tôi?"
Lâm Âm đỏ mặt: "Anh đừng quá đa tình!"
Tạ Trình lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa lên đầu ngón tay chơi đùa, cũng không châm lửa: "Trong nhà chỉ còn lại tôi và bố tôi, không cần chuẩn bị quà cáp, cũng không cần lấy lòng ai."
Lâm Âm: "Được, nghe anh."
Đánh giá từ giọng điệu thờ ơ của anh, anh không có mối quan hệ tốt với bố mình. Lâm Âm suy nghĩ một chút, vì quan hệ không tốt, với tính cách của anh anh sẽ không để ý nếu bị thúc giục kết hôn.
Anh cũng nói rằng vì bị thúc giục kết hôn nên anh mới lãnh chứng với cô, có khả năng không có ai thúc giục anh kết hôn cả, đây chỉ là một cái cớ để anh muốn lãnh chứng với cô.
Lâm Âm quay đầu nhìn Tạ Trình, đôi mắt ngấn nước tựa hồ tắm trong ánh sáng mặt trời, dịu dàng sáng ngời.
Tạ Trình nhìn sườn mặt người con gái bên cạnh mình, yên lặng ôn nhu như mây mềm, dường như chỉ cần anh muốn, anh có thể nắm lấy, làm cho cô biến thành bất kỳ hình dáng nào trong tay.
Anh nhìn môi cô, khẽ cúi thấp người, vừa định hôn cô, cửa kính xe đột nhiên bị một quả cầu tuyết rơi xuống.
"Tạ Trình, lăn xuống cho lão tử!" Lâm Du vừa đá mạnh vào cửa Rolls-Royce vừa làm động tác ném tuyết, "Nhanh lên, để em gái tôi xuống xe."
Lâm Âm vừa hoảng sợ vừa xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng: "Anh hai, không phải anh hẹn chị Tiểu Lị đi chơi rồi sao, sao anh về sớm như vậy!"
Lâm Du mặc một chiếc áo gió, đứng trong gió lạnh đến run bần bật, trái tim so với thân thể còn lạnh hơn: "Tiểu Lị bị người khác hẹn đi rồi."
Tạ Trình nghiêng đầu: "Cho nên, bản thân cậu không vui, cũng muốn tôi cảm thấy không vui sao?"
Lâm Du ném quả cầu tuyết vào cửa kính trước mắt Tạ Trình, chỉ vào anh: "Cậu thích vui vẻ như thế nào thì vui vẻ như thế đó, chỉ cần đừng vươn móng vuốt đến em gái tôi là được."
Tạ Trình cầm đôi găng tay đấm bốc trên tay, nhếch môi dưới: "Thấy không, em gái cậu tặng."
Lâm Âm vỗ vỗ cánh tay Tạ Trình: "Đừng đổ thêm dầu vào lửa với anh hai em."
Vừa nói cô vừa cầm chiếc áo khoác đặt ở ghế sau mặc vào, mở cửa xe, vội vàng nói: "Đường trơn, anh lái xe cẩn thận."
Tạ Trình cong lên khóe môi: "Ừm."
Lâm Âm bảo Tạ Trình lái xe đi, một bên Lâm Du ngăn lại, kéo anh vào cổng biệt thự: "Anh hai, anh mặc ít như vậy có lạnh không, mau vào nhà kẻo bị cảm."
Sau khi vào phòng khách, Lâm Du đi đến phòng ăn mở một chai rượu vang đỏ, rót một nửa ly nhỏ cho Lâm Âm, nói mình thất tình, bảo Lâm Âm cùng anh uống rượu.
Lâm Âm an ủi Lâm Du vài câu rồi lên lầu, cô đi tắm, mặc bộ quần áo lông ở nhà, đứng bên cửa sổ vừa ngắm tuyết vừa lau tóc.
Tuyết càng ngày càng nặng, trời đất trắng xóa, xa xa có một chiếc xe màu đen lái ngược gió tuyết, Lâm Âm tưởng là anh cả trở về.
Sau đó cô mới nhìn rõ đó là xe của Tạ Trình, anh rời đi rồi quay lại.
Lâm Âm nhìn điện thoại, Tạ Trình không liên lạc với cô, không nói cho cô biết anh đã trở lại.
Trần xe màu đen nhanh chóng bị tuyết bao phủ, hòa vào thế giới màu trắng, ánh đèn đường mờ ảo rắc trên xe, cửa sổ xe được mở ra từ bên trong, tàn thuốc lập lòe.
Mãi đến rạng sáng mười hai giờ, một năm mới đã đến, chiếc xe khởi động chậm rãi biến mất trong gió tuyết.
*****
Năm mới được nghỉ ba ngày, ngày đầu tiên Lâm Âm ở nhà, Lâm Du xây người tuyết trong sân cho cô chơi. Ba anh em ăn tối cùng nhau.
Lâm Du rất vui, bởi vì chị dâu học thiết kế thời trang ở nước ngoài sắp trở về, đồng nghĩa với việc Lâm Sâm sẽ dọn ra khỏi nhà này, ngày nào cũng không cần chạy tới đây, như vậy không ai quản anh nữa.
Lâm Sâm bảo anh đừng vui mừng quá sớm, có thể anh sẽ đưa vợ đến sống cùng, tiện bề chăm sóc.
Giữa bàn là một đĩa gà quay vừa thơm vừa mềm, Lâm Âm đặt lên đĩa một vài quả quýt đã bóc vỏ.
Cô chụp ảnh đĩa gà quay này đăng lên vòng bạn bè, ngay sau đó đã có rất nhiều người thích và bình luận.
Tạ Trình không nằm trong số đó.
Lâm Âm mở khung trò chuyện của Tạ Trình, gửi cho anh một tin nhắn, hỏi anh đang làm gì, ăn tối chưa?
Đầu dây bên kia không có hồi âm, đến chín giờ tối anh cũng không trả lời cô.
Đây không phải là phong cách của Tạ Trình.
Lâm Âm đã gọi cho Tạ Trình, nhưng không thể gọi được. Mí mắt bên phải của cô liên tục co giật, cô luôn cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Lâm Âm gọi điện cho trợ lý Vương, trợ lý Vương nói Tạ Trình đang ở bệnh viện, bảo cô không cần lo lắng, không phải Tạ Trình là người bị tai nạn mà là bố của anh.
Một lúc sau, di động của Lâm Âm vang lên, cô liếc nhìn, là trợ lý Vương gọi tới, giọng nói cô nghe được sau khi kết nối là Tạ Trình.
Lâm Âm đứng bên cửa sổ cầm điện thoại, nhìn tuyết ngoài cửa sổ còn chưa tan bên đường: "Anh không sao chứ?"
Giọng người đàn ông rất mệt mỏi, có chút khàn khàn: "Không sao."
Lâm Âm: "Anh đang ở bệnh viện sao, có cần em đến thăm không?"
Tạ Trình: "Không cần, đừng tới."
Lâm Âm: "Bố anh có khỏe không?"
Tạ Trình lạnh giọng: "Chết đi là tốt nhất."
Lâm Âm trước nay chưa từng nghe ai nói về bố mình như vậy, nhất thời không thích hợp nói lời an ủi, vì vậy cô chỉ có thể nói: "Vậy anh chú ý sức khỏe, nếu cần giúp đỡ có thể nói cho em biết, anh đã giúp em nhiều như vậy, đã đến lúc em cũng nên giúp anh."
Ngay sau đó, Lâm Âm nghe thấy tiếng ồn ào từ bên Tạ Trình, có người đang gọi tên anh.
Tạ Trình nói với Lâm Âm rồi cúp điện thoại.
Lâm Âm không thể ở nhà được nữa, lợi dụng lúc Lâm Sâm và Lâm Du không chú ý, cô mặc áo khoác, lẻn ra khỏi nhà, bắt taxi đến bệnh viện nơi Tạ Trình đang ở.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Xin cảm ơn tất cả các bạn, xin cúi đầu cảm ơn!