Bởi vì nụ hôn này, cả đêm Bách Tây cũng chưa ngủ ngon, lăn qua lộn lại, nhớ tới Thích Tầm liền hắc hắc cười ngốc nghếch.
Cậu nhớ lại hình ảnh lông mi Thích Tầm quét lên mặt cậu, hôn môi xong lại cúi đầu nhìn cậu, còn có lúc tạm biệt, ở gara ngầm, Thích Tầm ôm cậu một lúc. Trong lòng cậu thật sự là nai con chạy loạn, giống như trong một đêm lại trở về thời thiếu niên còn ngây ngô.
May mà hôm nay, cậu ở chỗ chung cư nơi cậu sống một mình, có cười càn rỡ đến mấy cũng không ai phát hiện.
Cậu cảm thấy cái sự rối rắm của bản thân vào hai ngày trước thật đúng là tự tìm khó chịu, kết giao với Thích Tầm rõ ràng chính là cái bánh nhân thịt khổng lồ, có là đồ ngốc mới đẩy ra ngoài.
Ngày hôm sau, cậu đỉnh hai quầng thâm mắt rời giường, dùng chút kem che khuyết điểm mới che lại được, nhưng mà, người có việc vui thì tâm tình sảng khoái, cho dù không ngủ đủ giấc, cả người vẫn trông tinh thần sáng láng.
Chuyện trở thành bạn trai của Thích Tầm, so với trong tưởng tượng của Bách Tây còn tốt đẹp hơn một vạn lần.
Ngay từ đầu, cậu còn chưa thích ứng với chuyện thay đổi thân phận, vẫn luôn duy trì giới hạn giữabạn bè, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng trong mấy ngày liền, Thích Tầm đều tới đón cậu tan tầm, hai người giống như bao đôi tình nhân bình thường khác mà hẹn hò, dắt tay; Thích Tầm sẽ hôn cậu, cũng sẽ ôm cậu, trước khi ngủ cũng sẽ chúc cậu ngủ ngon, ban đầu, Bách Tây cứ động tí lại chết máy, nhưng sau đó cũng chậm rãi thả lỏng lại.
Lúc nghỉ trưa, cậu cũng sẽ ôm di động trò chuyện với Thích Tầm, nói toàn là mấy chuyện vô nghĩa không có dinh dưỡng, nếu là ngày thường của trước kia, cậu tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy Thích Tầm, giữa bằng hữu không có tư cách để nũng nịu với nhau, cậu biết điều lắm chứ.
Nhưng hiện tại, Thích Tầm lại kiên nhẫn mà trả lời tin nhắn của cậu, còn đồng ý với yêu cầu cho cậu chụp ảnh, nhìn chậu hoa vừa mới đổi trên bàn.
Khóe miệng Bách Tây không nhịn được mà giương cao, đi vào khu thư giãn rót ly cà phê cũng nhịn không được mà mỉm cười, đồng sự ở bên cạnh đã sớm hoài nghi cậu gần đây đang hẹn hò, bây giờ thấy cậu xuân phong đắc ý thế này, trong lòng cũng đoán được tám chín phần, cười trêu ghẹo cậu: “Bách chủ biên, tâm tình anh sao tốt thế, yêu đương à?”
Bách Tây cũng không ngại bị hỏi, chỉ là sờ sờ mặt mình: “Rõ ràng như vậy sao?”
Đồng sự nhấp một ngụm cà phê, chế nhạo cậu: “Viết lên mặt hết rồi.”
Bách Tây cũng không phủ nhận, dựa vào cạnh bàn: “Mới vừa lập quan hệ, là người mà tôi thích đã lâu.”
Đồng sự liền lộ ra nụ cười vi diệu, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, hiểu cũng đều hiểu, trở thành người yêu với người trong lòng, dù có là ai cũng không thể không say đắm.
“Chúc mừng.” Cô nâng ly với Bách Tây.
Uống xong cà phê, Bách Tây trở lại văn phòng, cậu đang xem một phần bản thảo, di động lại vang lên.
Hiển thị cuộc gọi là bạn thân của cậu, Lương Tụng.
Bách Tây nhìn hai chữ nhảy lên trên màn hình, bấy giờ mới nhớ ra, mấy ngày nay, cậu đắm chìm trong bể tình với Thích Tầm, gần như quên sạch sẽ về thằng bạn thân.
Thật là tội lỗi.
So với Thích Tầm, người mà cậu lúc lên đại học mới quen thân kết bạn, Lương Tụng và cậu là chân chính trúc mã của trúc mã, vì cha mẹ hai bên là bạn bè nên hai người lúc còn mặc quần thủng đáy đã biết nhau, làm bạn từ tiểu học đến đại học, tình bạn này có thể nói là bền vững như kim cương.
Cho dù hồi năm lớp , cậu công khai với Lương Tụng, con thuyền của tình hữu nghị cũng không bị đánh chìm, Lương Tụng sau giây lát giãy giụa cũng tiếp nhận chuyện này, ngược lại còn khuyên bảo cậu.
Cũng vì nguyên nhân đó, Lương Tụng là người duy nhất bên cạnh cậu, biết rõ cậu có tình cảm với Thích Tầm, chứng kiến quãng đường yêu thầm năm này của cậu.
Bình thường thì, hai người lâu lâu lại gặp nhau một lần, cũng thường lập tổ cùng nhau chơi game, gần đây, cậu đã có tám chín ngày không có liên hệ với Lương Tụng rồi.
Điện thoại được nhận, Lương Tụng ở bên kia hỏi: “Ê, Tây Tây, dạo này cậu làm gì thế, lâu rồi cũng không thấy cậu gọi một tiếng, buổi tối muốn ra ngoài ăn đồ nướng không.”
Giọng của Lương Tụng hơi khàn khàn, có lẽ là vừa mới rời giường, cậu ta là một họa sĩ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi khá là tự do nhàn nhã.
Bách Tây cầm di động, nhất thời không biết có nên nói thật hay không.
Chuyện cậu và Thích Tầm yêu đương, cậu vẫn chưa nói với ai, cho dù là bạn thân hay em gái ruột của cậu. Thật ra, cậu cũng không phải cố ý giấu giếm để yêu đương bí mật gì cả; chỉ là, yêu đương chưa được mấy ngày, vẫn còn xa vời để nói là ổn định, nếu như hấp tấp công khai rồi cậu và Thích Tầm lại lỡ chia tay, vậy chẳng phải là rước thêm phiền toái.
Nhưng Lương Tụng thì lại khác, ngoại trừ là người đã chứng kiến cậu yêu thầm thật lâu, cậu ta còn là người bạn thân thiết nhất với cậu, hai người họ có thể nói là gần như không có bí mật.
Duy nhất chỉ có chút vấn đề nhỏ, đó chính là Lương Tụng không mấy ưa Thích Tầm.
“Đúng là có chút việc.” Bách Tây ấp úng: “Hai ngày này cũng bận lắm.”
Lương Tụng tin, nghĩ chắc là chuyện công việc.
“Vậy hôm nay cậu rảnh không, ra ngoài ăn cơm.” Giọng Lương Tụng vui rạo rực: “Tớ giới thiệu cho cậu một người. Là bạn của em họ tớ, lớn hơn cậu hai tuổi, đặc biệt soái, , là nhà thiết kế, tính tình khá tốt, người cũng ổn trọng.”
Bách Tây vừa nghe là hiểu.
Lương Tụng đối với chuyện cậu cứ treo cổ ở trên cái cây Thích Tầm này khá là bất mãn, trước hai năm còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, nhưng một năm gần đây, mắt thấy đường tình của cậu vẫn không có tiến triển, giống như muốn yêu thầm Thích Tầm tới thiên hoang địa lão luôn nên Lương Tụng liền nóng nảy.
Với tôn chỉ, không thể quên được cũ ái, nhất định là vì tân hoan không tốt, Lương Tụng bắt đầu nhiệt tình giúp cậu vận chuyển soái ca, chỉ trông cậy vào cậu có thể nhìn trúng một người, thuận lợi mà di tình biệt luyến.
Bách Tây có chút đau đầu: “Đừng, Tụng ca, không cần giới thiệu người cho tớ đâu, tụi mình ăn cơm là được rồi, đừng mang theo người khác.”
Lương Tụng rất là bất mãn: “Gặp mặt nhau thì làm sao vậy, lại không có ép cậu yêu đương. Bách Tây, tớ nói với cậu, chính là kinh nghiệm yêu đương của cậu quá ít, cho nên mới……”
Mắt thấy Lương Tụng lại muốn lôi chuyện cũ ra nói, Bách Tây một câu cắt ngang lời kế tiếp của cậu ta.
“Thật không cần, à thì tớ, gần đây đang yêu đương.”
Lúc Bách Tây nói lời này còn thấy hơi không được tự nhiên, bút máy trên đầu ngón tay xoay một vòng, rồi lạch cạch một tiếng rớt xuống mặt bàn.
Lương Tụng ở bên kia an tĩnh vài giây, sau đó vô cùng khiếp sợ mà ngao một tiếng.
“Ai? Tớ đệt, là chàng dũng sĩ nào! Cậu nghiêm túc đó hả Bách Tây?”
Bách Tây bị hét đến màng tai cũng đau, không nhịn được mà dời điện thoại ra một chút.
Nhưng Lương Tụng hiển nhiên rất là vui vẻ: “Người này tớ có quen không? Bách Tây cậu giỏi thật, yêu đương sao lại không mang tới cho tớ gặp một lần. Mau mau mau, hẹn ra gặp đi.”
Bách Tây có chút buồn cười, cậu biết Lương Tụng là phát ra từ nội tâm vui vẻ thay cậu, nhưng nếu Lương Tụng biết người yêu của cậu là ai, có lẽ là cười không nổi mất.
“Anh ấy cũng bận lắm, giờ không mang theo cho cậu gặp mặt, đêm nay tụi mình có thể hẹn một ngày, tớ cũng muốn nói chút chuyện với cậu. Cậu đừng mang nhà thiết kế kia theo đó.”
Lương Tụng liên tục bảo được: “Nếu cậu sớm nói cậu đã có người yêu, tớ mới không cần dẫn mối cho cậu đâu. Vậy nói rồi nhé, buổi tối giờ, chỗ cũ, tiệm đồ nướng bên cạnh trường đại học của tụi mình.”
Lương Tụng nói xong liền cúp điện thoại.
Bách Tây tiếp tục xét duyệt bản thảo, cậu thầm nghĩ trong lòng, tối nay thể nào cậu cũng sẽ bị Lương Tụng nghiêm hình thẩm vấn cho xem.
Chờ đến lúc sắp tan tầm, cậu gọi điện thoại cho Thích Tầm, bảo hắn đêm nay không gặp nhau, cậu có hẹn đi ăn với Lương Tụng.
Thích Tầm cũng quen biết Lương Tụng, tuy rằng quan hệ cũng bình thường, nhưng dù sao cũng ở trong giới, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp mặt. Nếu nói Lương Tụng là vì Bách Tây mà có thành kiến với Thích Tầm, thì Thích Tầm đối với Lương Tụng cũng chỉ có hai chữ, không thân.
Nhưng hắn biết Bách Tây và Lương Tụng có quan hệ rất tốt.
“Được, em chơi vui vẻ nhé, ăn xong có muốn anh đi đón em không?”
“Thôi ạ.” Bách Tây cười cười: “Em sẽ không uống rượu, có thể lái xe.”
Cậu băn khoăn hai giây, lại nói với Thích Tầm: “Có lẽ em sẽ nói cho Lương Tụng về quan hệ của hai ta. Anh có ngại không? Nếu ngại thì em sẽ không nói.”
Bởi vì cậu biết Thích Tầm cũng không có gióng trống khua chiêng mà tuyên bố với bạn bè người thân rằng, hắn đang yêu đương.
Giống như hai người bọn họ từ bạn bè biến thành người yêu, gia thế trong vòng lại giống nhau, một khi quan hệ yêu đương bị truyền ra ngoài, không tốn bao lâu, mọi người chung quanh chắc chắn đều biết hết.
Thích Tầm bên kia còn đang làm việc, trong điện thoại truyền đến tiếng gõ bàn phím, xen lẫn là giọng nói không hề nhấp nhô của Thích Tầm: “Tại sao lại phải ngại, cậu ấy không phải là bạn của em sao?”
Hắn nói đến quá đương nhiên, Bách Tây đều ngẩn người.
“Em chỉ là cảm thấy anh có thể không muốn lộ ra ngoài, quá nhiều người biết cũng không không tiện lắm.” Bách Tây ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ: “Nhưng Lương Tụng vốn cũng không phải là người nói nhiều.”
“Anh lại không phải đang bí mật yêu đương, có cái gì mà không thể để lộ.” Thích Tầm thanh âm thực bình tĩnh, thậm chí còn hỏi lại: “Đối với em, anh không có bản lĩnh như vậy à, em cũng không dám để bạn bè biết?”
“Sao có thể.” Bách Tây bật cười: “Nếu anh không có bản lĩnh, vậy thì không ai có bản lĩnh cả. Anhđặc biệt tốt.”
Bốn chữ cuối cùng này, Bách Tây nói đến thật tình chân thành, thanh âm cũng có chút ngọt ngào, mềm mại nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng.
Thích Tầm chợt ngừng gõ bàn phím, hắn cũng rất thích dáng vẻ này của Bách Tây.
Hiện tại, hắn mới phát hiện Bách Tây của trước kia khi ở trước mặt hắn đã rất khiêm tốn, rõ ràng có tính cách thích làm nũng cũng rất thích dính người, nhưng lại ép buộc chính mình trở nên trưởng thành chững chạc, cũng không quấy rầy hắn quá nhiều, tiến thối có độ.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Bách Tây mới cúp điện thoại, thụ dọn xong lại đi đến chỗ hẹn với Lương Tụng.
Chỗ ăn tối là tiệm đồ nướng mà Bách Tây và Lương Tụng hồi còn học đại học hay ghé, nằm ở phố ăn vặt bên cạnh trường học cũ của bọn họ.
Lương Tụng tới trước, cậu ta bọc một cái áo lông mỏng ngồi ở bên cửa sổ, đội mũ lưỡi trai, có khuôn mặt rất thanh tú, dáng người cũng mảnh khảnh, hoàn toàn trái ngược với tính nóng nảy của cậu ta.
Bách Tây ngồi xuống ghế đối diện.
Lương Tụng vừa thấy cậu tới liền mặt mày hớn hở, cứ như ông bác nông dân nhìn cải trắng nhà mìnhđược mùa, ánh mắt đầy từ ái.
“Tớ chọn món xong rồi, cậu xem muốn thêm chút gì nữa không.” Lương Tụng đẩy thực đơn cho cậu.
Bách Tây nhìn lướt qua, cảm thấy cũng ổn: “Cứ vậy đi, không cần thêm.”
Cậu cởi hai viên nút áo, mở nắp chai Coca ướp lạnh, điều hòa trong nhà hàng đang chạy, cậu thấy hơi nóng.
Lương Tụng vẫn là không nhịn được, chờ Bách Tây uống xong hai ngụm Coca, liền không chờ nổi nữa mà hỏi: “Cậu làm sao mà kiếm được người yêu, ai vậy, có ảnh không, tên gì, bao lớn, cao bao nhiêu?” Chả khác nào đang tra hộ khẩu.
Bách Tây không vội vã trả lời, uống xong hơn nửa ly Coca, mới chậm rãi đặt cái ly xuống.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Lương Tụng, thành khẩn nói: “Anh em, tớ cũng không phải cố ý giấu cậu, chỉ là sợ cậu cảm thấy khó tiếp thu. Bạn trai tớ, thật ra cậu cũng quen.”
Lương Tụng lúc này còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hãy còn vui tươi hớn hở: “Nha, người tớ quen, ai vậy? Không phải là Phan Văn Vũ đấy chứ?”
Người mà cậu ta nói là một người bạn mà cả hai đều quen, là một trong số ít mấy anh gay mà bọn họ quen biết.
“Không tới mức đó đi, tiểu Phan đồng chí tuy rằng lớn lên còn tạm, nhưng hình như là trùng số với cậu mà.” Lương Tụng vẫn còn bận tâm, sầu lo mà nhíu mày: “Cậu vì yêu mà làm sao?”
Này là cái gì với cái gì vậy.
Bách Tây vô ngữ, cậu hắng giọng, cũng không muốn úp mở với Lương Tụng nữa, trực tiếp nói thẳng: “Tớ là yêu đương với Thích Tầm, thật sự, mới vừa kết giao được sáu ngày.”
Lương Tụng ha hả một tiếng, hoàn toàn không để bụng: “Ài, thôi đi, cậu đùa với tớ sao, là ai cũngkhông thể là Thích Tầm a…… Tớ đang nói nghiêm túc với cậu đó, đừng đùa nữa, cậu rốt cuộc là có yêu đương không?”
Bách Tây liền biết cậu ta sẽ có phản ứng này.
Cậu không thể không nhấn mạnh một lần nữa: “Tớ không có nói dối, thật là Thích Tầm. Tụi tớ ở bên nhau.”
Cậu thẳng thắn mà nhìn Lương Tụng.
Mười giây sau, nụ cười trên mặt Lương Tụng dần dần biến mất, cậu ta khó tin mà nhìn Bách Tây, chờ ý thức được Bách Tây không phải đang nói giỡn, cậu ta mới phát ra một tiếng kinh thiên động địa: “Tớ đệt!”
Lương Tụng vỗ bàn một cái, quát: “Này còn không bằng cậu và Phan Văn Vũ yêu nhau cho rồi!”