*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảm giác được liếm láp hãy còn vương trên đầu ngón tay, Thẩm Trì cúi đầu nhìn chiếc bánh trung thu nhân đậu đỏ, ăn không được mà không ăn cũng chẳng xong. Chân tay luống cuống, cậu cứ hạ đầu xuống.
"Người nhà anh đều ở bên nước ngoài hay sao?" Cầm chặt chiếc bánh trung thu trên tay, cậu hỏi.
Trước giờ cậu chưa từng nghe Nghiêm Tuyết Tiêu đề cập đến người thân của mình, thành thử vừa thốt ra lời đã hối hận: "Nếu không tiện thì anh không cần phải nói đâu."
"Ở Yến Thành." Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh đáp, "Chẳng qua anh không thường xuyên về nhà thôi."
Thiếu niên thầm nghĩ mối quan hệ giữa anh trai cậu với gia đình dường như không được tốt cho lắm. Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ thấy kinh ngạc, nhưng đối với cậu mà nói, đây chẳng phải chuyện gì kì lạ. Đến cả cô của cậu còn lục được vali cậu nữa cơ mà.
Không biết phải an ủi người khác như thế nào, cậu đành lấy chiếc bánh trung thu lớn nhất từ trong hộp ra và đưa Nghiêm Tuyết Tiêu. Suy nghĩ một hồi, thiếu niên tóc đỏ lại dúi thêm một cái bánh khác, để rồi cuối cùng nhét cả hộp bánh cho anh.
Nghiêm Tuyết Tiêu – người vừa từ chối hết mấy buổi tiệc tùng nhìn đống bánh trung thu nọ rồi khẽ cười, đôi mắt phượng hẹp dài cong lên nom xinh đẹp đến nỗi khiến cậu trai nghìn mà ngẩn ngơ. Cậu lắp bắp hỏi: "Hôm nay anh đến căn cứ làm gì?"
"Không muốn để em phải ở một mình."
Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, cậu vô thức ăn miếng bánh trung thu nhân đậu đỏ cuối cùng. Lần đầu tiên, cậu trải qua lễ Trung Thu chỉ có hai người.
Buổi sáng lúc Thẩm Trì tỉnh dậy, cậu mới sực nhớ ra buổi phát sóng trực tiếp trong phòng huấn luyện. Thay đồ ngủ, cậu đến phòng tập và ngồi vào máy tính với mái đầu đỏ rối bù: "Hôm qua tui quên tắt livestream."
[Hôm qua bé con đi đâu vậy?]
[Tối qua tui vừa uống nước xong đã thấy em bé to đùng nhà mình biến mất dạng]
[Bắt được một bé Trì ngốc nghếch nè]
[Bé không có bạn trai đấy chứ?]
[Đoán cũng hợp lí ghê]
Thẩm Trì đeo tai nghe lên, mặt hơi ửng: "Vẫn chưa."
[Nghĩa là về sau sẽ có bạn trai đúng không!]
[Bé con cong rồi, mẹ đây tan nát cõi lòng]
[Còn ai nhớ lúc trước bé mèo bảo thích con gái ngây thơ xinh đẹp và mặc váy trắng không?]
[Chuyện này chắc là do con dâu từ hồi đó nhỉ][Mị muốn biết hình mẫu lí tưởng của bé con!]
Bàn tay đang nhấn vào trò chơi của thiếu niên thoáng khựng lại, dáng vẻ Nghiêm Tuyết Tiêu mặc sơ mi trắng chợt hiện lên trước mắt. Cảm giác rung động thuở ban đầu lại ló dạng, cậu trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Mặc sơ mi trắng, trong sáng, xinh đẹp."
[Bé con nhà tui chỉ thích kiểu người trong sáng và xinh đẹp thôi]
[Sự cứng đầu của trai thẳng đấy]
[Không phải chỉ là một cái sơ mi trắng thôi à? Mị đi mua liền]
[Bà phải xinh kiểu ngây thơ nữa đã]
Thẩm Trì dứt lời mới ý thức được bản thân vừa nói gì, bèn cố nén những nghĩ suy trong lòng mà bấm vào game. Trên sân tập, cậu luyện bắn mục tiêu từ các khoảng cách khác nhau, rồi chuyển sang thực hành với bia di động hòng duy trì cảm giác bắn của mình.
Việc tập huấn hàng ngày rất nhàm chán, nhưng cậu lại không hề khinh thường nó chút nào, bởi cuối tháng là đã tới trận chung kết PDL rồi. Ba mươi hai đội được chia thành bốn bảng, thi đấu vòng tròn để tích điểm. Mỗi đội sẽ chơi trong ba ngày, tổng là ba mươi sáu ván nhằm quyết định danh sách các đội được đi tiếp.
Càng tới gần ngày thi đấu thì thời gian tập luyện càng kéo dài. Hòng tranh thủ từng giây từng phút một cho việc ôn luyện, mới đầu cậu tính sẽ ở lại trụ sở từ hôm nay trở đi, nhưng Nghiêm Tuyết Tiêu lại gọi điện hỏi: "Em muốn ăn canh thịt bò không?"
Trong đầu hiện lên hình ảnh bát canh thịt bò, thiếu niên vừa mới huấn luyện xong bèn nuốt câu mình sẽ chuyển nơi ở xuống. Yết hầu khẽ di chuyển, cậu đáp mà chẳng hề có chút khí thế nào: "Có ạ."
Cậu tháo tai nghe, đi ra ngoài căn cứ. Nghiêm Tuyết Tiêu đã đứng chờ cậu sẵn ở cửa. Hôm nay người đàn ông không mặc âu phục mà vận một chiếc sơ mi trắng đơn giản, hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau qua video.
Trái tim đập thình thịch, thiếu niên mãi chẳng thể rời mắt khỏi gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Tuyết Tiêu, hiển nhiên là đã bị vẻ ngoài kia hút hồn.
Cậu không nhịn được mà đoán liệu có phải anh cố tình thay đồ hay chăng, song nhìn nét mặt hết sức tự nhiên của Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu lại thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
♪
Các bảng được công bố trước trận đấu một ngày. TTL bị xếp vào bảng A – bảng được mệnh danh là bảng tử thần trên diễn đàn bởi nó hội tụ toàn các đội đến từ PCL, trong đó bao gồm cả đội Lion mạnh nhất. Nói bảng này là bảng tử thần cũng chẳng ngoa tí nào.
Trên tờ Esports Weekly, Lưu Hiểu Đông tiếp tục bình luận: "Trận PDL cuối tháng sẽ quyết định tư cách dự thi PCLP. Là bước đệm cho PCL, không thể nói PCLP là một giải đấu nhẹ nhàng được. Trong suốt quá trình này, các đội với chất lượng đáng lo ngại sẽ bị loại, chẳng hạn như đội TTL chỉ toàn quy tụ những kẻ sống dưới ống kính phòng livestream."
Đương nhiên số báo Esports Weekly kỳ này cũng bị Thẩm Trì ném thẳng vào thùng rác không chút thương tiếc. Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của cậu trai trẻ, Lam Hằng cẩn thận khuyên nhủ: "Anh ta chỉ chua ngoa thôi, chứ hồi trẻ lúc anh ta làm tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu tại PCL thì lượng fans còn chưa đến mười nghìn cơ. Phòng livestream của mỗi người chúng ta đều vượt một trăm nghìn lượt theo dõi đấy thôi."
Vừa dứt lời, Lam Hằng sực nhớ ra điều gì đó, bèn liếc Diệp Ninh đang thả kỷ tử vào trong bình giữ nhiệt: "Ngại ghê, quên mất là cậu chưa có nhỉ."
Diệp Ninh, người vừa đạt mốc mười nghìn người hâm mộ:...
Dù ngoài miệng bảo muốn giành chức quán quân nhưng Thẩm Trì biết rất rõ thực lực của TTL. Bọn họ khó có khả năng đi tiếp, song nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cả đội chỉ có thể chờ đến mùa thu năm sau, mà thời gian lại chính là mạng sống của tuyển thủ chuyên nghiệp. Cậu đã đáp ứng với Diệp Ninh rằng năm nay cho dù thế nào cũng phải vào được PCL rồi.
Còn một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó là cậu không muốn để câu lạc bộ mà anh mình vất vả thành lập bị sụp đổ. Nhóc đội trưởng vừa thành niên được một tháng thầm lo lắng không thôi.
Buổi tối, sau khi kết thúc khoá huấn luyện, Thẩm Trì chẳng hề buồn ngủ tẹo nào. Lần đầu tiên cậu không về Hoa Đình, mà thay vào đó trở về phòng riêng tại trụ sở và tiếp tục ngồi trước máy tính đấu rank, vẻ mặt nom hết sức nghiêm trọng.
[Ban tổ chức bốc thăm kiểu gì thế? Bảng A cũng nghẹt thở quá rồi đấy]
[Vừa thấy cách chia bảng là tui đã suýt xỉu]
[Mị vẫn còn nhớ nỗi sợ khi bị Lion tiêu diệt cả đội]
[Thế nhưng bé con phải nghỉ ngơi cho tốt đó nha]
[Ai đó mau tới dỗ em bé bướng bỉnh này đi ngủ đi]
♪
"Gần đây Nghiêm Tuyết Tiêu đang làm gì?" Ngồi trên ghế chủ toạ, Trịnh An chậm rãi hỏi.
Hoàng Thời Tĩnh đứng trước mặt gã thấp thỏm trả lời: "Mỗi ngày sau khi tổ chức phiên họp thường kỳ thì cậu ấy sẽ xem phát sóng trực tiếp."
"Cậu có thể đi được rồi."
Trịnh An lắc đầu, những thứ Hoàng Thời Tĩnh nói cũng không khác là mấy so với những gì người gã cử tìm hiểu được. Vốn gã còn đề phòng chuyện Nghiêm Tuyết Tiêu bố trí người lên tiếp quản Tái Viễn, nhưng không ngờ rằng anh vẫn chẳng để ý tới tập đoàn họ Nghiêm như cũ. Nỗi cảnh giác dâng cao trong lòng gã từ từ hạ xuống.
"Mau đi giao lô hàng cuối cùng kia đi."
"Nhưng sẽ không giao kịp đâu ạ."
"Tiền cũng đã nhận rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn trả lại à?"
...
Hoàng Thời Tĩnh đi ra ngoài rồi dừng bước. Trong bóng đêm, y lên chiếc Pagani màu đen khiêm tốn, đoạn cung kính bảo người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía sau: "Tôi đã nói y như lời ngài dặn."
Chẳng biết tại sao, trước mặt Nghiêm Tuyết Tiêu, y còn căng thẳng hơn cả khi đứng trước Trịnh An. Cảm giác bị áp bức thoắt ẩn thoắt hiện nọ khiến y không dám ngẩng đầu lên, chỉ đành hạ giọng mà tiếp tục: "Nghe bảo lô hàng cuối cùng kia đang chờ về để đem giao tiếp rồi, Trịnh An cũng đã nhận tiền."
Khuôn mặt bảnh trai của Nghiêm Tuyết Tiêu ẩn trong bóng tối, giọng anh nghe lãnh đạm đến mức nghe không ra giận hay vui: "Con gái anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp bên Anh thôi."
Hoàng Thời Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Lúc chuẩn bị xuống xe, y thoáng thấy màn hình di động phát sáng nơi Nghiêm Tuyết Tiêu, bèn không nhịn được mà nghĩ rằng có một thứ đúng là sự thật: Vị chủ nhân trẻ tuổi của tập đoàn họ Nghiêm thực sự rất thích xem phát sóng trực tiếp.
Mà phía bên kia, Thẩm Trì vẫn đang livestream. Dẫu kim giờ trên tường chỉ mười hai giờ đêm nhưng cậu không hề có ý định nghỉ ngơi. Cửa phòng bỗng dưng vang lên tiếng gõ nhẹ, cậu tưởng là giám đốc Trần đưa đồ nên đầu chẳng thèm ngoảnh lại mà chỉ nói: "Mời vào."
Trông rõ người vào cửa, thiếu niên tháo tai nghe chậm mất nửa nhịp. Tay nắm chặt con chuột, cậu hỏi: "Anh, sao anh lại tới đây?"
Nghiêm Tuyết Tiêu hạ đôi mắt đen láy: "Đến dỗ em ngủ."
Dù chỉ nghe thấy tiếng, song phòng phát sóng lập tức náo nhiệt hẳn.
[Là anh của bé con à]
[Giọng nói này... Tui cho phép!]
[Là tui tưởng tượng hả, sao giống giọng con dâu quá vậy]
Thẩm Trì không ngờ Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ xem mình livestream. Dưới sự giám sát của anh, cậu đành phải tắt phát sóng, rồi ngoan ngoãn nằm lên giường ngủ. Ấy thế, dù có nhắm mắt lại thì cậu cũng chẳng tài nào ngủ được, trong đầu chỉ toàn là bản đồ sẽ chơi vào ngày mai.
Trên giường, cậu trai đổi tư thế, đoạn lấy hết can đảm hỏi: "Anh ơi, anh kể chuyện trước khi đi ngủ cho em được không?"
Cậu khẽ bổ sung: "Kể cái gì cũng được hết."
Nghiêm Tuyết Tiêu đeo cặp kính mắt mỏng gọng vàng trên sống mũi, ngồi bên mép giường xem tài liệu. Anh nhìn bé sói con lông đỏ nằm trên giường không chịu ngủ, mở điện thoại lên và bắt đầu đọc một bộ truyện kể trước giờ đi ngủ.
Ai ngờ cậu trai nghe xong lại càng hưng phấn hơn: "Thế mà sau khi con rồng dữ tợn kia bắt công chúa đi lại phát hiện ra nàng là nam! Còn truyện nào khác không anh?"
Thấy nhóc sói con được voi đòi tiên, Nghiêm Tuyết Tiêu ngước mắt, đọc một bộ khác: "Anh trai và em trai ở trong một căn nhà nhỏ, bọn họ nương tựa vào nhau mà sống. Trong mắt người em, anh trai cậu chính là người anh tốt nhất trên thế giới này."
"Rồi sao nữa ạ?"
Thẩm Trì say sưa lắng nghe, nhưng hỏi xong mới thấy hối hận, bởi vì ngay sau đó, giọng nói bình tĩnh của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên bên tai cậu: "Cho đến một ngày kia, anh trai ép cậu vào tường, rồi hôn từng nơi một trên cơ thể cậu..."
✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Hoa khôi dỗ bé con ngủ đáng yêu quá.
#Chỉ là không trong sáng lắm thôi#