*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Trì được Nghiêm Tuyết Tiêu ôm về nhà. Quần áo hãy còn ẩm, cậu mặc áo khoác của Nghiêm Tuyết Tiêu và đi vào phòng khách. Vì sợ sàn nhà bị ướt nên cậu chẳng dám cử động, mãi cho đến khi giọng anh vọng ra từ trong phòng tắm.
"Nước được rồi."
Cậu cẩn thận đi vào nhà tắm, cả người cứng đờ. Giữa hơi nước mịt mờ, khuôn mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu trông không mấy rõ ràng, chỉ được ánh đèn phác ra vài đường nét.
Nỗi ấm áp đã lâu không gặp lặng lẽ chảy tràn trong máu. Cậu cúi đầu hòng giấu đi vành mắt đỏ hoe, rồi cứ thế đứng dưới ngọn đèn màu da cam.
Ngay cả bản thân cậu cũng không rõ mình đã đứng được bao lâu. Bỗng dưng, bàn tay thon dài và cân đối của Nghiêm Tuyết Tiêu đặt lên bờ eo lạnh ngắt nơi cậu: "Muốn anh cởi cho em không?"
Cậu lập tức hoàn hồn. Cảm nhận được bàn tay để bên hông mình, cậu lắp bắp đáp: "Em tự làm."
Nghiêm Tuyết Tiêu xoa mái tóc của cậu và đi khỏi phòng tắm. Cậu bèn thở ra một hơi, cởi quần áo và ngâm mình trong bồn tắm đã được chỉnh sao cho ở nhiệt độ thích hợp.
Thiếu niên nhắm mắt lại, ngụp xuống nước một lát rồi lại ngoi lên. Mái tóc đỏ ướt đẫm dán trên cái trán trắng nõn, hàng mi dày và cong còn đọng vài giọt nước, hệt bé cún con đi lạc nay đã trở về nhà một lần nữa.
Tắm xong, Thẩm Trì mới phát hiện mình không đem theo quần áo để thay. Cậu xấu hổ định mở cửa ra thì thoáng thấy trên kệ có một bộ đồ ngủ.
Cậu tưởng ấy là quần áo của Nghiêm Tuyết Tiêu, nhưng cầm lên mới nhận ra đây là một bộ đồ ngủ màu xanh dương mới tinh, kích cỡ vừa vặn đến lạ, cứ như là được may riêng cho cậu vậy.
Cậu mặc đồ vào, sau khi sấy xong tóc thì đi ra khỏi phòng tắm. Cơn buồn ngủ ập tới, cậu sang giường ở phòng ngủ phụ để ngủ rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Cửa phòng lặng lẽ mở ra. Nghiêm Tuyết Tiêu tới gần mép giường, cúi đầu nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang cuộn tròn mình lại. Anh nhẹ nhàng dém góc chăn, kiềm chế mà đặt một nụ hôn lên vầng trán của cậu trai.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát đất, chiếu vào chiếc chăn khiến nó trở nên ấm áp và dễ chịu, làm Thẩm Trì thấy toàn thân mình cũng nóng bừng theo khi tỉnh dậy trên giường. Cậu giật mình, dụi mắt và trèo xuống giường.
Tối qua cậu chưa kịp phơi quần áo ướt, chẳng biết bây giờ có thể mặc được hay không. Lúc bước ra cửa, cánh tủ quần áo đang hé mở chợt thu hút sự chú ý của cậu.
Có quần áo trong tủ.
Cậu không khỏi nín thở, vậy là còn có người khác sống trong nhà nữa sao? Cậu từ từ mở cửa tủ quần áo ra.
Quần áo trong tủ được để gọn gàng, tất cả đều là đồ mới giống bộ đồ ngủ ngày hôm qua. Cậu thử ướm lên người mình thì thấy kích cỡ rất vừa vặn.
Thiếu niên sờ quần áo trên tay. Tối hôm qua khi về đến nhà đã là nửa đêm, đương nhiên một tủ đầy đồ thế này không thể là chuẩn bị tạm thời mà phải được sắp xếp kĩ càng trước khi cậu tới.
Lúc này, cậu mới ngẩng đầu lên, chậm rãi quan sát căn phòng ngủ. Phòng có nguyên một mặt tường là cửa sổ sát đất sáng sủa khiến bên trong tràn ngập ánh sáng, ngoài ra còn thông với phòng chơi game được dọn sạch đến mức không dính hạt bụi nào. Mọi lời cậu nói trong quá khứ đều đã trở thành sự thật.
Thiếu niên thay pyjama rồi vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ. Ngửi thấy hương thịt lợn vụn xốt tương quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm Tuyết Tiêu đang đeo tạp dề màu xanh dương đứng trong phòng bếp. Ngay cả tạp dề trông cũng giống y như đúc chiếc anh mặc ở Biên Thành ngày trước.Mãi cho đến khi thấy được Nghiêm Tuyết Tiêu, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Trong thoáng chốc, cậu có chút hoảng hốt, dường như bọn họ chưa từng phải chia lìa, mà cậu thì vừa mở mắt ra đã thấy mình từ cấp Ba lên đại học. Cậu nhìn giờ trên điện thoại: "Anh ơi, em đến căn cứ đây."
Nghiêm Tuyết Tiêu đưa món bánh cuộn thịt lợn xốt đã được gói lại cho thiếu niên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Cố gắng thi đấu nhé."
A Bùi cảm giác hai người còn thân thiết hơn cả anh em, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nghiêm Tuyết Tiêu, hắn im lặng nuốt ngược lời vào.
Sau khi rời khỏi nhà, Thẩm Trì tập trung đúng giờ tại trụ sở. Giám đốc Trần dẫn các thành viên lên xe để đến sân bay, cả bốn người đều mặc áo dành cho cụ ông giản dị – đồng phục của đội.
Diệp Ninh là người duy nhất có kinh nghiệm tham gia PCL bèn lên tiếng: "Tuần này chúng ta đã nghiên cứu qua một lần về trận đấu của giải PCL Mùa Hè rồi, hẳn PDL cũng không phải vấn đề gì to tát đâu."
Lam Hằng vẫn còn ổn khi ở căn cứ huấn luyện, song tới lúc ngồi trên xe rồi lại từ từ trở nên căng thẳng. Anh hỏi Thẩm Trì ngồi trên ghế phụ lái: "Đội trưởng à, cậu thấy thế nào?"
"PDL mà không giành được hạng nhất," Cậu trai hơi nhướng mày, "Thì khỏi cần mở câu lạc bộ nữa."
Lam Hằng cứng họng. Tuy PDL bị gọi đùa là giải đấu đội của tiệm net vì trình độ không đồng đều, nhưng việc vượt qua hơn một trăm đội để vào vòng kế tiếp cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Từ giọng điệu của Thẩm Trì là biết cậu hoàn toàn không coi trọng PDL tí nào.
Ấy vậy, chẳng hiểu tại sao, nghe giọng nói cao vút của Thẩm Trì, anh chợt cảm thấy bình tĩnh hơn đôi phần. Chỉ là PDL mà thôi, sau này bọn họ còn muốn tham gia cả PCL nữa, đây mới là khởi đầu.
Hứa Thành ngồi hàng sau nghiêm túc phân tích: "Đối thủ ở vòng loại đều là đội tuyển mới hết, đa phần chỉ có kinh nghiệm đấu giải online. Tuy nhiên, đội Ong Nhỏ lại rất mạnh đấy, bọn họ từng đoạt chức quán quân rồi."
Diệp Ninh hỏi: "Đội hình thế nào?"
"Cả bốn người đều là tay súng cả."
Lam Hằng lộ vẻ ngạc nhiên, bởi rõ ràng là Hứa Thành đã cẩn thận nghiên cứu hơn một trăm đội kia. Có Thẩm Trì và Diệp Ninh ở đây, thực lực của Hứa Thành không thuộc hàng nổi bật nữa nhưng hắn lại vô cùng nỗ lực. Ngày nào hắn cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng huấn luyện.
"Đội nam nhi à." Lam Hằng cảm thán.
Xét về tỉ lệ thắng trong trận đấu, đội hình như vậy tuy không đạt phần trăm thắng cao nhất song lại khiến người ta phải đau đầu số một, dù không chết nhưng cũng bị rỉa mất vài miếng thịt. Anh chỉ hi vọng ngày mai lúc chia bảng sẽ không đụng phải nhóm Ong Nhỏ.
Vì chuyến bay bị hoãn nên khi bọn họ đến nhà nghỉ thì trời đã tối. Bốn người làm thủ tục nhận phòng và đi lên tầng.
Lam Hằng thấy giám đốc Trần đi ra khỏi khách sạn: "Anh không nhận phòng à?"
Giám đốc Trần áo quần chỉnh tề liếc cách trang trí của nhà nghỉ giá rẻ nọ, đoạn đẩy cặp kính trên sống mũi và đáp: "Tôi vẫn muốn ở khách sạn năm sao hơn."
"Đừng tốn công thế chứ." Lam Hằng quàng vai giám đốc Trần, "Đêm nay anh ở với tôi đi."
Đi vào hành lang, có không ít phòng đang bật mở, bước qua cửa là thấy ngay ấy đều là tuyển thủ đang mặc đồng phục từ các đội khác nhau. Cạnh phòng bọn họ là bốn người đàn ông lực lưỡng với vóc dáng cường tráng, mặt trước áo thêu ba chữ "Con ong nhỏ" xiêu vẹo.
Lam Hằng bỗng dưng hối hận không thôi vì đã chọn trọ lại nhà nghỉ này. Anh túm tay áo Thẩm Trì, hỏi: "Cậu nói xem, bọn họ thua thì sẽ không đánh chúng ta đâu phải không? Mà cũng có khả năng bọn họ lén đầu độc đội mình nữa."
Thẩm Trì quay đầu, nhìn về phía Lam Hằng bằng khuôn mặt vô cảm. Lam Hằng lập tức buông tay cậu ra, rồi anh nghe cậu trai bảo: "Là cường địch đấy."
"Tại sao?" Lam Hằng không nhịn được hỏi lại.
Diệp Ninh đứng một bên nhỏ giọng đáp: "Bốn người bọn họ cùng ở chung một phòng, điều kiện của đội tuyển rất kém. Nếu không vào được vòng kế tiếp thì có thể sẽ bị cho giải tán, vậy nên bọn họ sẽ nỗ lực chơi hơn bất cứ đội nào khác."
Mỗi mùa giải đều có hàng trăm đội tuyển mới muốn tiến sâu vào PCL, song trên đỉnh kim tự tháp chỉ có đúng hai mươi tư đội mà thôi. Từ khi League thành lập tới nay, mới có duy nhất một đội đánh được từ PDL lên PCL, còn phần nhiều đội khác sẽ cứ thế lặng lẽ biến mất.
Lam Hằng trầm mặc một thoáng, nhưng sự chán nản ấy đã nhanh chóng thay thế bằng nỗi phấn khích khi được phóng viên phỏng vấn. Anh kéo mọi người lại để trả lời câu hỏi của phóng viên trước ống kính livestream.
"Tôi để ý TTL là đội tuyển mới vừa được thành lập trong tháng này, cả bốn thành viên đều là streamer nên từ ngày đầu tới nay đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Các bạn cảm thấy ưu điểm lớn nhất của đội mình là gì?" Phóng viên mỉm cười hỏi.
Phòng phát sóng nhận ra ngay cậu trai tóc đỏ nọ.
[Đánh PDL thật kìa]
[Đội tuyển Totole(*)!]
(*) Bản gốc: 太太乐 (Totole). Totole là một thương hiệu tại Trung Quốc thuộc Nestlé với các sản phẩm chính là nước cốt và gia vị gà. Tuy nhiên, nếu dịch theo từng từ thì 太太乐 có nghĩa là phu nhân/vợ/bà xã vui.
[Nếu cả bốn đều là streamer thì hẳn sẽ có rất nhiều kinh nghiệm chơi game nhỉ? Nhưng tui cảm giác Kitten Live sắp đóng cửa tới nơi rồi]
Lam Hằng thực sự không biết thế mạnh lớn nhất của đội mình là gì, bèn đưa microphone cho Thẩm Trì. Cậu trai đi ngay vào phòng, làm anh chỉ đành chuyển microphone sang phía giám đốc Trần.
Đứng trước camera, giám đốc Trần lần đầu tiên đảm đương vị trí quản lý của một đội tuyển trịnh trọng trả lời: "Chúng tôi có tiền."
Phòng livestream lập tức chìm vào tĩnh lặng.
[Mặc áo cụ ông, ở nhà nghỉ giá rẻ mà cũng gọi là có tiền sao? Tự dưng tui thấy mình giàu ghê luôn]
[Tui không biết ổng đang nói thật hay nói đùa nữa, nhìn ổng không giống một người quản lý đội tuyển đúng chuẩn lắm, chắc là đổi nghề giữa chừng rồi. Chẳng trách người ta hay bảo giới esports vốn vàng thau lẫn lộn]
[Thôi không giễu nữa, vào được trận chung kết rồi lại nói tiếp. Tôi cảm giác bọn họ phối hợp rất kém, bốn người chơi mà còn chẳng bằng hai người nữa, tôi vẫn sẽ làm người ủng hộ qua đường của đội Ong Nhỏ]
[Thời gian huấn luyện quá ngắn, bốn người họ lại toàn tập trung vào việc riêng của mình. Nếu được xếp vào cùng một bảng với Ong Nhỏ thì chắc không tiến nổi tới trận chung kết của PDL rồi]
Thẩm Trì không có thói quen lên mạng trước trận đấu. Cậu cất vali vào phòng, ra ngoài và cùng mọi người xuống nhà hàng dưới tầng để ăn cơm.
Giám đốc Trần không có mặt khi cả đám gọi món, Lam Hằng bèn nói đùa: "Hôm nay đội trưởng có muốn đãi khách không?"
Ba cặp mắt tràn đầy khao khát cùng đổ dồn về phía Thẩm Trì. Thẩm Trì chẳng thèm để tâm mà liếc lại, làm ba cặp mắt nọ đồng loạt quay đi.
Lam Hằng chẳng hề ngạc nhiên chút nào, bởi Thẩm Trì vốn tiết kiệm có tiếng. Theo lí thuyết, với hơn mười nghìn tiền lương thì chưa đến mức quá quẫn bách, vậy mà điện thoại cậu dùng suốt ba năm cũng chưa định đổi cái mới. Muốn cậu mời khách xem ra còn khó hơn lên trời.
Song, điều mà anh không ngờ tới chính là Thẩm Trì bỗng dưng mở miệng: "Hôm nay tôi đãi mọi người."
Lam Hằng còn chưa kịp phản ứng thì giám đốc Trần đã cung kính dẫn một người đàn ông với vẻ ngoài chói mắt tới ngồi vào bàn ăn, bên cạnh là một cậu con lai mặt mũi hung ác. Quanh người anh mơ hồ toát ra khí chất của một vị cấp trên.
Lam Hằng không dám nhìn thêm nữa, cúi xuống xem các món ăn trong thực đơn. Đồ ăn Du Thành vốn cay, nhưng vì mai còn phải thi đấu nên anh không gọi món đặc sản địa phương mà chọn hai phần cơm nhà giá rẻ.
Biết Thẩm Trì tiết kiệm, những người khác trong bàn cũng chẳng gọi nhiều món lắm. A Bùi rất có hứng thú với nhiều món ăn trên thực đơn nên vốn dĩ muốn ăn nhiều một chút, nhưng hắn vừa gọi được hai món thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã lia mắt nhìn sang. Hắn đành phải đưa lại quyển thực đơn đã lựa được non nửa cho nhân viên phục vụ.
Cơm nước xong xuôi, mọi người quay lại khách sạn trên tầng. Thẩm Trì đi cùng Nghiêm Tuyết Tiêu đến quầy lễ tân để nhận phòng, nhưng nhân viên đứng quầy lại áy náy bảo: "Xin lỗi, tất cả các phòng đã được đặt hết rồi ạ."
"Đi khách sạn khác vậy." Thẩm Trì nói.
"Có lẽ sẽ phải đến khách sạn xa hơn chút đấy." Nhân viên lễ tân tốt bụng nhắc nhở, "Tuần này nhiều tuyển thủ tới thi đấu quá nên các khách sạn gần đây đều kín chỗ cả rồi."
Thẩm Trì nhìn màn đêm đen kịt, vô thức hỏi: "Làm sao bây giờ?"
A Bùi đứng phía sau hai người toan bảo rằng có xe, ấy vậy Nghiêm Tuyết Tiêu lại chăm chú nhìn cậu trai trẻ rồi đáp, nghe không rõ cảm xúc: "Ở chung một phòng cũng được mà."
A Bùi tự giác nuốt lời vào, rầu rĩ vì đêm nay mình phải ngủ ngoài phòng. Thực ra hắn ngủ dưới đất cũng được, nhưng trông bộ dạng của Nghiêm Tuyết Tiêu là biết có lẽ anh sẽ không đồng ý.
Thẩm Trì không có lý do nào để phản bác hết. Cậu bước tới hành lang, đoạn mở cửa phòng một cách khó khăn, còn Nghiêm Tuyết Tiêu thì theo cậu đi vào phòng.
Bởi đây là phòng đơn nên diện tích cũng chẳng lớn lắm, may sao vẫn có cửa sổ cho phòng thông thoáng. Cậu kéo cửa chớp ra, để làn gió đêm lành lạnh ùa vào. Gió khiến vành tai ửng đỏ nơi cậu chậm rãi giảm nhiệt độ, nhưng vì sợ Nghiêm Tuyết Tiêu bị lạnh bụng nên cậu đóng cửa sổ lại.
Không có gió đêm thổi nữa, căn phòng nhỏ hẹp bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trên ghế duyệt văn kiện, còn cậu thì cầm cốc sữa bò đứng nhìn một bên.
Đã lâu lắm rồi cậu không ở một mình với Nghiêm Tuyết Tiêu như thế này. Thực ra cậu không cần làm gì hết, và dẫu chẳng hiểu được mớ số liệu báo cáo kia, chỉ cần ở bên anh thôi cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Tuy là vậy, bởi sáng mai còn có trận đấu nên cậu xem một lúc rồi cầm đồ ngủ vào phòng vệ sinh.
Vách ngăn làm từ kính mờ, nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ. Thiếu niên yên tâm cởi quần áo trên người xuống, ngẩng đầu bật vòi hoa sen.
Nghe tiếng nước chảy bên tai, đầu bút trên trang giấy của Nghiêm Tuyết Tiêu hơi khựng lại. Dù không ngoảnh ra phía sau, ngòi bút sắc nhọn lại phác hoạ xương quai xanh trũng xuống của người thiếu niên.
Ngay sau ấy là bờ lưng mịn màng và xinh đẹp, xuống dưới nữa là vòng eo thon gầy. Vừa dứt nét bút cuối cùng, yết hầu nơi Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ chuyển động.