*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiếu niên nhìn Yến Kiến Quốc bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến trán ông ta lập tức túa mồ hôi lạnh. Ông ta bèn vội vàng giải thích.
"Chú có lấy máy tính của cháu thật, nhưng thấy cháu nằm trên đất là chú đưa đi viện ngay. Chú cũng nghe lời A Thâm mà trả lại máy tính rồi."
Yến Kiến Quốc còn cố ý nhấn mạnh thêm: "Tiền thuốc men đều là chú trả hết đấy."
Thấy vẻ mặt Thẩm Trì vẫn vậy, ông ta mò mẫm túi áo và lấy ra tất cả số tiền có trong người: "Hôm nay chú đi mua đồ nên chỉ còn có bấy nhiêu thôi. Nếu như không đủ thì lần sau—"
"Không phải chuyện của ông." Yến Thâm ngắt lời người nọ.
Thẩm Trì nhìn mớ tiền lẻ mà Yến Kiến Quốc xoè ra và nụ cười lộ vẻ lấy lòng trên khuôn mặt ông ta. Cậu hạ hàng mi dày xuống, bỗng dưng cảm thấy rất ghen tị với Yến Thâm.
"Để tôi hỏi anh tôi đã." Cậu quay người và bước vào trong.
Nghiêm Tuyết Tiêu đứng dậy từ trên ghế, nhìn bức ảnh chụp vào đêm Giáng Sinh dán trên tường. Trong ảnh, thiếu niên đang dựa vào chiếc xe trượt tuyết. Cậu được dúi nhiều đồ ăn vặt đến mức túi áo phồng cả lên, có vẻ được chăm sóc rất chu đáo.
"Cậu ta là bạn cùng lớp của em à?" Nghiêm Tuyết Tiêu hỏi.
Thẩm Trì gật đầu.
Yến Thâm đứng ở cửa. Tầm mắt người thanh niên lướt trên người hắn, nhưng khác với vẻ ghét bỏ mà hắn tưởng tượng, anh trông vô cùng lạnh nhạt. Dẫu vậy, điều ấy lại khiến hắn càng xấu hổ tợn, rồi tự ý thức được rằng mình chính là con trai của một tên chuyên trộm cướp.
Dù có đoạn tuyệt đi chăng nữa, hắn cũng nào thay đổi được sự thật này. Nó cứ như giòi bọ đã ăn vào tận trong xương, đang gặm cắn lấy máu thịt của hắn không chịu buông.
Hắn hiểu được ý tứ trong đôi mắt người thanh niên. Không có bậc phụ huynh tốt nào muốn con mình tiếp xúc với con trai của kẻ trộm hết. Chút hi vọng xa vòi vọi còn sót lại sau cùng trong hắn tiêu tan. Hắn bèn chậm rãi xoay người, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Thiếu niên kéo nhẹ ống tay áo của Nghiêm Tuyết Tiêu. Anh liếc cậu một cái, rồi nhẹ nhàng bảo: "Vào đi."
Yến Thâm đang rời đi bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lộ vẻ khó tin, vết sẹo trên mặt nom càng thêm phần dữ tợn. Yến Kiến Quốc vội vàng nói: "Cảm ơn thầy Thẩm."
"Anh của tôi họ Nghiêm." Thẩm Trì sửa lại.
Tuy rằng không hiểu tại sao hai anh em một người họ Thẩm một người họ Nghiêm, Yến Kiến Quốc vẫn đổi ngay cách xưng hô: "Cảm ơn thầy Nghiêm."Yến Thâm siết chặt nắm tay. Hắn đi vào phòng theo Thẩm Trì, rồi mất tự nhiên ngồi xuống ghế. Nghiêm Tuyết Tiêu lấy ra một tờ giấy trắng: "Tôi không có đủ thời gian để chú ý đến cậu đâu, nên nếu không hiểu thì có thể ghi âm lại nhé."
"Tôi hiểu rồi." Yến Thâm gật đầu. Nếu không có Thẩm Trì, hắn sẽ chẳng thể có đủ tư cách nghe giảng, thành thử cũng nào dám làm phiền anh.
"Hôm nay chúng ta sẽ học về ngữ pháp." Nghiêm Tuyết Tiêu đặt bút lên tờ giấy trắng, "Có năm loại câu đơn giản: Câu chủ ngữ – vị ngữ, câu chủ ngữ – vị ngữ – tân ngữ, câu chủ ngữ – vị ngữ đi kèm với các sắc thái... Tất cả đều biến đổi từ câu đơn ra mà thôi."
Thẩm Trì đã học từ vựng suốt hai tháng trời, tới hôm nay là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với ngữ pháp. Với cậu mà nói, ngữ pháp là phần khó hiểu nhất, nhưng nghe Nghiêm Tuyết Tiêu chia câu ra thành nhiều phần khác nhau, cậu bỗng thấy hình như nó cũng không khó đến vậy.
Về phần Yến Thâm, ấn tượng của hắn với môn tiếng Anh mới dừng tại đoạn văn mà thầy Vương cứ đọc đi đọc lại mãi. Không có văn bản và nay chỉ còn ngữ pháp, tuy hắn vẫn gặp khó khăn trong việc nghe giảng, song đối chiếu lại với phần bài mình đã ghi, phần ngữ pháp phức tạp dần trở nên rõ ràng và có logic hẳn.
Trông Yến Thâm nghiêm túc xem vở ghi, Yến Kiến Quốc đứng ngoài cửa lau khoé mắt. Ông lặng lẽ đặt đống đồ mình mang theo xuống cạnh cửa, rón rén đóng nó lại.
"Làm phần đề ở đằng sau đi." Nghiêm Tuyết Tiêu uống một ngụm nước.
Yến Thâm chậm rãi mở sách bài tập, đoạn khoanh tròn đáp án B ở câu hỏi đầu tiên. Thẩm Trì ngồi cạnh bèn nhắc nhở: "Chọn C chứ."
Người thanh niên nhướng mi: "Chọn A."
Cứ như bị bắt quả tang đang nói linh tinh trong lớp, Thẩm Trì và Yến Thâm không hẹn mà cùng nhau cúi đầu, bắt đầu yên tĩnh hoàn thành bài.
Đến giờ nghỉ, Thẩm Trì thoáng thấy tin tức hiện trên máy tính nói rằng thị trường chứng khoán đã lên đến một tầm cao mới. Cậu không hiểu gì về thị trường chứng khoán, nhưng nhìn vẻ mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu, hẳn đây là một chuyện rất đáng mừng.
♪
Buổi tối, Yến Thâm đứng dậy khỏi ghế. Thẩm Trì nhớ bài nhanh hơn hắn, phần bài tập cậu làm về sau cũng gần như đúng hết tất cả các câu. Tuy rằng hắn làm đúng chưa đến một nửa nhưng độ chính xác so với trước kia đã cao đến mức khó có thể tin nổi. Hắn định khi về sẽ nghe lại đoạn ghi âm.
Bàn tay cầm sách bài tập của chàng trai cao lớn và trông hung dữ ấy khẽ run rẩy. Hắn hít một hơi thật sâu, đứng dậy và lấy hết sức nói: "Cảm ơn thầy Nghiêm."
"Cầm đồ về đi." Nghiêm Tuyết Tiêu thản nhiên bảo.
"Dạ."
Yến Thâm xách túi quà đặt cạnh cửa lên. Hắn đã gặp rất nhiều thể loại người trong xã hội, nhưng chưa từng gặp người nào tuy nói năng điềm đạm song thỉnh thoảng lại để lộ sức ép như thầy Nghiêm. Hắn ngồi trong lớp mà chẳng dám phân tâm chứ đừng nói đến chuyện mất tập trung.
Lúc Yến Thâm đi ra ngoài, trời vô cùng lạnh. Yến Kiến Quốc đang rụt cổ đứng chờ ở cửa. Thấy hắn cầm thứ gì đó ra, ông vội hỏi: "Thế nào rồi con?"
"Thầy Nghiêm dạy rất hay." Yến Thâm cúi đầu đáp, "Người ta không nhận đồ của ông đâu. Ông cầm về đi, sau này đừng lo chuyện của tôi nữa."
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi."
Yến Kiến Quốc lau nước mắt. Yến Thâm không chịu để ông đi cùng. Ông đi tới hành lang rồi dừng lại, vừa lo không biết Yến Thâm học xong có đói bụng hay chăng, vừa muốn đi mua cho Yến Thâm một quyển sách từ vựng.
Đúng lúc ấy, có một số lạ gọi đến. Ông nhìn chằm chằm một lát, đoạn nhận cuộc gọi.
"Yến Kiến Quốc, bị bỏ tù mười hai năm vì tội cố ý giết người. Trong quá trình thi hành án, vì có biểu hiện tốt nên ông được trả tự do trước thời hạn. Sau khi ra tù, ông lại bị tạm giam thêm mười hai lần nữa do trộm cắp. Vợ đã nằm liệt giường nhiều năm nay, con trai thường tiếp xúc với xã hội đen."
Người ở đầu bên kia điện thoại nói chính xác hết thông tin của ông ta, khiến ánh mắt của ông ta bỗng chốc trở nên lạnh lùng hẳn: "Cậu tìm tôi làm gì?"
"Có tí việc kinh doanh sinh lời muốn bàn bạc cùng ông ấy mà."
♪
Thẩm Trì ngồi trước bàn làm bài. Học xong hết tất cả kiến thức của ngày hôm nay, mí mắt cậu nặng nề cụp xuống. Nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, cậu lập tức ngẩng đầu: "Em chưa ngủ đâu."
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi bên cạnh cậu, đưa cho cậu li sữa ấm. Tay vẫn cầm bút, cậu tự nhiên cúi đầu xuống, uống một ngụm sữa từ trên tay của người thanh niên.
Không nhận ra rằng trên môi mình hãy còn vương bọt sữa, lúc cậu đang cúi đầu và tiếp tục làm bài thì cằm bỗng dưng bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy.
Cằm của cậu bị anh nâng lên. Cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, khoảng cách giữa đôi bên gần tới mức tưởng chừng như sắp hôn tới nơi, khiến hô hấp cậu chững lại. Ngay khi trái tim cậu đang đập thình thịch, người thanh niên vậy mà chỉ rút khăn giấy ra và nhẹ nhàng lau đi vệt sữa trên môi cậu.
Thẩm Trì lập tức tỉnh táo hẳn. Từng chữ một trong sách bài tập đều được in vô cùng rõ ràng, song cậu lại chẳng giải được câu nào. Nhất là khi cảm nhận được hương gỗ thông lạnh thấu xương quẩn quanh bên người, cậu không khỏi nhớ đến hơi ấm nơi vòng tay của chàng thanh niên.
"Có vẻ em buồn ngủ rồi nhỉ." Anh nhìn cậu, nói.
Ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau, làm cậu chột dạ chẳng rõ nguyên do. Nuốt khan một cái, cậu gật đầu.
Nghiêm Tuyết Tiêu trầm ngâm rời mắt đi. Thấy anh đứng dậy khỏi ghế, cậu bèn hỏi ngay: "Anh phải đi sao?"
Thanh niên trầm giọng "Ừ" một tiếng: "Anh vừa thuê phòng xong."
Cậu từ từ gằm mặt xuống. Căn trọ của cậu quá nhỏ, tướng ngủ lại không ngoan, nhưng dù biết rõ là không thể, cậu vẫn mong cả hai lúc nào cũng có thể ở chung một chỗ.
Suy nghĩ ấy cứ thế nảy nở trong đầu cậu. Tựa như đã chạm vào vùng nguy hiểm, cậu đột nhiên thôi nghĩ suy. Dù là anh trai, anh cũng không thể mãi mãi ở bên cạnh cậu được.
"Vậy để em tiễn anh ra cửa." Giọng điệu cậu nghe cứ nghèn nghẹn, giấu đi bao cảm xúc khó nói của mình.
Cậu đứng dậy từ trên ghế, đưa Nghiêm Tuyết Tiêu tới cửa. Đang định quay người lại, cổ tay cậu bị anh nắm lấy. Người thanh niên nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Không đi cùng anh à?"
Vì đứng ngược sáng nên trông khuôn mặt Nghiêm Tuyết Tiêu chẳng mấy rõ ràng. Từ góc nhìn của Thẩm Trì, cậu chỉ có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của chàng trai.
Trái tim đang bình lặng nơi cậu lại dần đập mạnh nơi lồng ngực, cổ tay được anh nắm nóng cả lên. Cậu trả lời mà chẳng cần suy nghĩ: "Có chứ ạ."
Thiếu niên dọn xong túi lớn túi nhỏ rồi ra ngoài cùng Nghiêm Tuyết Tiêu. Trong bóng tối, bọn họ rời khỏi khu chung cư. Làn gió đêm lạnh buốt lặng lẽ lướt qua bên người cậu, nhưng cậu lại chẳng hề hay biết. Cậu cứ thế đi theo Nghiêm Tuyết Tiêu về phía Nam, mãi cho đến khi tới trước một toà nhà bên cạnh trường học.
Cậu biết toà nhà này. Đây chính là toà cao tầng duy nhất ở Biên Thành có thang máy, bên trong còn có cả bảo vệ, nhưng chủ nhà đã từ chối cho cậu thuê vì còn là trẻ vị thành niên. Giá phòng lên đến một nghìn rưỡi một tháng, và cũng là giá thuê cao nhất tại Biên Thành.
Bọn họ đi thang máy đến tầng trên cùng, rồi Nghiêm Tuyết Tiêu bấm mật mã cửa. Một căn phòng sạch sẽ và sáng sủa lọt vào tầm mắt cậu. Bật đèn lên, thiếu niên tóc đỏ cầm ba lô, đứng sững lại trước cửa nhà.
Căn nhà bao gồm một phòng khách và hai phòng ngủ, đứng từ ban công có thể phóng tầm mắt ra non nửa Biên Thành, khác hẳn với phòng trọ nhỏ hẹp của cậu. Cậu nghe thấy giọng Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên trên đỉnh đầu mình: "Anh đang tạm thuê căn này."
"Không có cửa sổ sát đất."
"Cũng không có phòng chơi game."
"Thế nhưng," Giữa cái lạnh giá nơi Biên Thành, người thanh niên với dung mạo chói mắt chăm chú nhìn cậu, hơi ngừng một chốc rồi nói tiếp, "Sau này sẽ có."
Giọng điệu của anh cực kì chắc chắn.
✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Nhà lớn: Đang sửa sang, đừng có cue tui vào.