Edit & beta: MeanChan
Khâu Ninh ngồi ở trong tiệm, bát mì thịt bò trước mặt còn chưa ăn được mấy đũa mà miệng đã bỏng rát vô cùng.
Anh vội vàng bưng ly nước bên cạnh lên, làm một hơi hết hai cốc thì sự khô nóng kia mới giảm bớt.
Gương mặt và đôi tai nóng cháy, trái tim cũng đập nhanh như bị ma đuổi.
Anh cũng nhớ Hành Cẩn, cũng muốn biết đối phương trông như thế nào.
Nhưng họ mới ở bên nhau được mấy ngày, không ổn lắm.
Bàn tay Khâu Ninh di chuyển trên bàn phím không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không bấm xuống được.
Có một vài loại suy nghĩ mà chỉ cần sinh ra thôi là sẽ phát triển mạnh mẽ như cỏ dại lan tràn.
QN: Có thể cho em nhìn chị không?
Tin nhắn gửi đi thành công, anh đặt di động lên mặt bàn rồi nghiêng đầu nhìn về phía phố xá.
Hôm nay cắm mặt vào máy tính cả một buổi trưa nên đôi mắt thấy hơi khó chịu, anh nhìn cảnh sắc ven đường từ khung cửa sổ, pha lê phản chiếu gương mặt của anh.
Đỏ vô cùng, cũng hồi hộp kinh khủng.
Hành Cẩn trông như thế nào nhỉ? Béo? Gầy? Xinh đẹp? Ngầu lòi? Bình thường?
Suy nghĩ trong đầu vặn thành một vòng tròn.
Khâu Ninh thu ánh mắt lại, dựa lưng vào ghế nhưng trong lòng vẫn thấy không yên.
Tất Dục Cẩn và đối tượng hợp tác cơm nước xong, hắn uyển chuyển từ chối đề nghị đi tăng hai của đối phương.
Di động trong bàn tay rung lên rất nhiều lần, đối tượng hợp tác nghe thấy liền không nhịn được mà nói: "Lịch trình của Tất tổng bận rộn vậy thì không quấy rầy cậu nữa, lần sau lại tụ họp nhé?"
Một tay Tất Dục Cẩn nắm di động, một tay cầm sản phẩm mới mà đối tượng hợp tác đưa cho —— một chai nước tinh khiết mới được đưa ra thị trường cách đây không lâu, bao bì với hai màu chủ đạo là trắng và đen, logo đầy lịch sự tao nhã mà vẫn hào phóng, chủ yếu là cung cấp cho nhóm thương nhân.
Hắn treo một nụ cười lễ phép bên khóe môi: "Lần sau Vương tổng tới Kinh Giang nhất định phải nói cho tôi nhé, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đón gió tẩy trần cho ngài thật hoành tráng."
Vương tổng cười hai tiếng, vỗ vai hắn: "Một lời đã định."
Sau khi nhìn người ngồi xe rời đi xong, Tất Dục Cẩn mới móc di động ra.
Tin tức mới nhất là do Tần Kiêu gửi tới, hắn đọc mấy lần rồi chuyển về tài khoản phụ.
Tin nhắn gần nhất của Khâu Ninh đã gửi tới từ hai tiếng trước.
Tất Dục Cẩn nhìn nội dung, đuôi lông mày hơi nhếch.
Nhân viên nhỏ muốn nhìn mình hả?
Em trai phụ trách ở bãi đậu xe đã lái xe tới đây, Tất Dục Cẩn lên xe nhưng không vội rời đi.
Hắn đặt chai nước lên ghế phụ rồi mở khung chat ra, đánh chữ.
Cẩn: Có cơ hội thì nhìn.
Lúc Khâu Ninh nhận được tin nhắn thì cũng không thấy bất ngờ lắm nhưng vẫn khó nén nỗi hụt hẫng.
Không sao, là con gái nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Cẩn: 【 hình ảnh 】
Khâu Ninh đột ngột ngồi thẳng lưng, trái tim đang rơi xuống cũng đột ngột nhảy vọt lên.
Anh click mở hình ảnh, tấm hình cũng không có chụp người nào mà chỉ có một chai nước khoáng lặng lẽ nằm ở trên xe.
Ghế bọc da thật màu nâu trông cũng rất phù hợp với tính tình Hành Cẩn, nhìn chỗ nào cũng thấy lạnh lùng băng giá.
Cẩn: Nhưng có thể cho em xem cái này, mới uống thử rồi.
Khâu Ninh phóng to hình lên rồi thu nhỏ lại, lại phóng to, lại thu nhỏ, nhìn lâu ơi là lâu rồi bật cười.
QN: Nước hãng nào vậy, mới thấy lần đầu luôn.
Cẩn: Khách hàng đưa.
QN: Uống ngon không?
Hỏi xong mới tự thấy ngốc.
Không phải hương vị nước khoáng đều giống nhau cả sao?
Cẩn: Cũng ngon.
Hai người nói đông nói tây một chốc, Khâu Ninh nói mấy thứ cần chuẩn bị cho kết hôn, ngón tay bay múa trên bàn phím mãi không ngừng.
Tất Dục Cẩn kiên nhẫn nghe, mãi cho đến khi có xe phía sau bấm còi thúc giục thì mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Tuy rằng không được xem ảnh của Hành Cẩn nhưng ít ra vẫn thấy được nét sinh hoạt trong đời thật của đối phương, Khâu Ninh cảm thấy rất thỏa mãn.
Tâm tình anh vui vẻ quay về, nhưng còn chưa tới cửa khách sạn thì đã nhận được điện thoại của Chu Vận: "Anh đi đâu thế, mau chóng về đi, phòng chúng ta bị ngập rồi!"
Khâu Ninh bước ra khỏi thang máy, giám đốc còn đang đứng ở cửa xin lỗi không ngừng: "Là sai lầm từ phía chúng tôi, phí phòng của ngài sẽ được miễn hoàn toàn, tiền sửa chữa máy tính chúng tôi cũng sẽ bồi thường đủ..."
Nghe thế, Khâu Ninh chợt thấy bất an: "Sao lại thế này?"
Chu vận thấy anh trở về, sắc mặt đen như đít nồi: "Người phòng trên ra ngoài quên không khóa nước, nước chảy tràn bờ đê luôn mà phòng của chúng ta lại bị dột nên gặp xui xẻo theo.
Giường và hành lý ướt thì không sao, vấn đề là máy tính của chúng ta cũng bị nước vào, dự án bên ta và tư liệu khách hàng vẫn còn trong máy tính đấy, ôi con mẹ nó..."
Tim Khâu Ninh đánh thót một cái, đi nhanh mấy bước vào gian phòng liền nhìn thấy một đống lộn xộn.
Phòng đã ướt đẫm, trần nhà cũng không thể nhìn nổi, vỏ chăn trên giường ướt đến độ có vắt ra được một xô nước.
Buổi chiều lúc chuẩn bị ra ngoài anh cũng không nghĩ nhiều nên đặt cả hai chiếc máy tính ở trên bàn, chiếc máy cho công việc không bật lên nổi nữa, chỉ còn máy chơi game vẫn tồn tại thôi.
Màn hình máy tính của Chu Vận xanh lè, cậu ta tức mình chửi má nó: "Anh có sao lưu lại không?"
"Có, nhưng không phải tất cả." Chân mày Khâu Ninh nhăn càng lúc càng sâu: "Bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô dụng, mang máy tính đi sửa trước đã rồi chuẩn bị tăng ca đi."
Anh thở dài: "Phải làm xong trước khi Tất tổng muốn kiểm tra."
Chu Vận cáu kỉnh đạp lên tường một cái, giọng điệu lúc nói chuyện với giám đốc khách sạn cũng không giữ nổi sự bình tĩnh: "Đổi phòng!"
Một đám người đi tới quầy lễ tân, em gái lễ tân run lên bần bật, liếc nhìn giám đốc một cái rồi mới nhỏ giọng nói: "Chỉ, chỉ còn một gian phòng đơn..."
"Một gian phòng cũng lấy, dong dài cái gì!" Sự tức tối của Chu Vận càng lúc càng lên cao: "Hai người đàn ông chúng tôi chẳng lẽ không ngủ chung giường được hả?"
Cửa kính ở đại sảnh truyền tới một tiếng vang nhỏ, có người đang đến.
"Cái gì mà ngủ chung giường?"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Tay Tất Dục Cẩn vắt chiếc áo khoác tây trang, trên người vẫn còn nhiệt độ chưa tan đi.
"Một đám người đứng ở đây làm gì?"
"Tất tổng."
Tất Dục Cẩn nhìn về phía Khâu Ninh: "Hả?"
Khâu Ninh không hiểu tại sao Tất Dục Cẩn lại cue anh, chỉ đành căng da đầu mà giải thích hết đầu đuôi một việc một lần.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Tất Dục Cẩn lộ ra mấy phần bất mãn: "Sao hai người đàn ông lại ở cùng một phòng đơn được?"
Khâu Ninh chặn lại: "Không sao, chúng tôi không ngại ở......"
"Một người tới phòng tôi ở đi."
Khâu Ninh cứ như con vịt bị bóp cổ, mãi cũng không thốt ra được một chữ nào.
Cả anh và Chu Vận đều nhất trí lui về sau hai bước theo bản năng.
Ở chung phòng với Tất Dục Cẩn.
Trên đời này làm gì có cái gì kinh khủng hơn việc này nữa???
Tất Dục Cẩn thấy nhưng không ư hử gì: "Phòng xép gồm hai phòng ngủ, ở chỗ nào cũng được."
Chu Vận phản ứng lại đầu tiên, sợ đến mức đổ mồ hôi ướt lưng: "Không cần, để Khâu Ninh ở phòng đơn đi, tôi ra ngoài tìm khách sạn khác để ở..."
"Ra ngoài ở sẽ tăng phí tổn của công ty." Tất Dục Cẩn liếc cậu ta một cái, sau đó nhẹ nhàng hạ quyết định: "Cậu ở phòng đơn, Khâu Ninh sang chỗ tôi."
Đồng tử Khâu Ninh co lại đầy khiếp sợ, cả mặt viết đầy chữ không thể tin nổi.
Sao lại là tôi???
Tiền ở khách sạn không cần công ty trả, tôi tự trả có được không?
Chu Vận như tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ hắn đổi ý: "Vậy, quyết định vậy nha?"
Hứng chịu ánh mắt kinh ngạc và lên án của người anh em thân thiết, cậu ta nói: "Chờ lát nữa em giúp anh Khâu mang hành lý lên nhá!"
Khâu Ninh hít thở không thông.
Xin hãy giải đáp, làm thế nào mới có thể lẳng lặng ném người vào biển cho cá mập ăn mà vẫn không phạm pháp?
"Không cần." Tất Dục Cẩn nói: "Tiện đường, tôi và các cậu đi lấy."
Thế là mọi chuyện đã được quyết định như vậy.
Khâu Ninh không hề có sức phản kháng.
Mãi cho đến khi cầm hai cái máy tính vào thang máy, Khâu Ninh vẫn chưa thể hồi thần lại được, cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Đinh ——
Thang máy chạy lên tầng cần đến.
Tất Dục Cẩn kéo vali hành lý của anh bước ra ngoài đầu tiên.
Khâu Ninh nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Tất Dục Cẩn không phải là nói chơi mà thật sự theo chân bọn họ vào trong cái phòng bị ngâm nước, vali của anh và Chu Vận đặt ở cạnh nhau nhưng Tất tổng vẫn nhận ra và nhấc cái vali của anh lên một cách chuẩn xác.
Trong chớp mắt, Khâu Ninh thậm chí đã hoài nghi không biết có phải Tất Dục Cẩn đã cài máy theo dõi trong phòng hay không.
Hay là người thông minh thì làm cái gì cũng thông minh?
Trong ánh mắt chứa chan sự thông cảm và áy náy của người anh em, anh máy móc rời đi.
Tất Dục Cẩn đang đứng ở cửa thang máy chờ anh, thân hình cao lớn so với người mẫu trên TV còn đẹp hơn.
Nhưng Khâu Ninh không có tâm tình mà thưởng thức cái đẹp, anh ngẩng đầu, hấp hối giãy giụa: "Tất tổng, quấy rầy ngài thì phiền lắm, tôi sang khách sạn bên cạnh đặt phòng là được rồi.
Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm trễ nải công việc..."
Lời nói còn chưa dứt, thời gian chờ của thang máy đã kết thúc, cánh cửa tự động chậm rãi khép lại —— rồi bị một bàn tay thon dài chặn lại.
Cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Sắc mặt Tất Dục Cẩn trông không tốt lắm, con ngươi lạnh lẽo khóa chặt hình dáng Khâu Ninh.
"Nguy hiểm, ra ngoài."
Khâu Ninh: "......"
Sau khi ra khỏi đây thì không có cách nào lui trận nữa.
Mà trông ngài còn nguy hiểm hơn cả thang máy đấy:)
Khâu Ninh đi theo Tất Dục Cẩn tới trước cửa phòng, nhìn hắn quét thẻ, mở cửa vào phòng.
Ánh đèn trong phòng lập tức sáng lên, Khâu Ninh vừa nhìn ra phòng khách liền không rời mắt nổi nữa.
Thảm trải sàn mềm mại, cửa sổ toàn cảnh chạm đất, ngọn đèn lộng lẫy, ánh đèn neon lập lòe.
Tầm nhìn cũng rất đẹp, góc độ từ trên cao nhìn xuống làm tâm hồn con người cũng thoải mái hơn.
"Phòng của cậu bên này, phòng tắm bên cạnh, có thể đi tắm qua một cái..." Tất Dục Cẩn đặt hành lý của anh xuống, quay người liền nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ của Khâu Ninh.
Hắn đi qua xem cùng, mấy ngày nay trời không mưa, cảnh đêm thành thị trông rất đẹp.
Khâu Ninh hoàn hồn, chớp chớp hàng mi, đáp lại: "Vâng."
Bồn tắm trông y như chiếc được quảng cáo trên video trước đó, Khâu Ninh tranh thủ đánh giá phòng tắm trong lúc xả nước vào bồn.
Phòng tắm cũng được bao bọc bởi cửa sổ sát đất, dán màng mặt trời (?), bức màn tự động chỉ che khuất một nửa cửa sổ, lúc tắm cũng có thể xem phong cảnh bên ngoài.
Trên bồn rửa mặt đặt mấy món đồ đàn ông hay dùng, còn treo một chiếc khăn lông màu xám, tất cả đều không phải đồ dùng do khách sạn cung cấp.
Tấm gương soi phủ kín hết mặt tường, kết hợp với cảnh đêm sau lưng trông càng đẹp đến chấn động.
Khâu Ninh chưa từng được ở phòng nào tốt như phòng này nên cảm thấy kinh ngạc mất một lúc, sau đó mới cố nhịn mà chụp một tấm gửi cho bảo bối nhà mình.
Tất Dục Cẩn lúc đó đang gọi phục vụ phòng để đổi hết chăn nệm trong phòng ngủ phụ một lần.
Phòng được xử lý rất cẩn thận, không có mùi lạ, hắn lại kiểm tra lại lần nữa, sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì khác thì mới ra ngoài.
Trong một góc phòng khách, bên cạnh chiếc vali màu đen lại chòi thêm ra một chiếc vali khác, một lớn một bé đứng dựa sát vào nhau.
Tất Dục Cẩn không khỏi cười nhẹ một cái.
Cơ bản là hắn không định để cho nhân viên nhỏ ở cùng phòng với người đàn ông khác, nhưng lúc tay hắn được cầm sơ đồ sắp xếp phòng thì người cũng dọn vào ở rồi, hắn không thể gọi người ra được nữa.
Cũng may ông trời có mắt.
Di động vang lên một tiếng, nhân viên nhỏ gửi tới cho hắn một bức ảnh.
Tấm hình chụp tấm kính bên trong phòng tắm, hẳn là muốn cho hắn xem phong cảnh bên ngoài tấm kính.
Nhưng căn bản là Tất Dục Cẩn không rảnh xem.
Cái nơi gọi là phòng tắm này vốn đã mang hơi thở ái muội và mông lung trong mắt những người yêu nhau.
Một bàn tay Khâu Ninh chống lên bồn tắm, tay khác giơ di động lên chụp ảnh, khuôn mặt bị di động che khuất gần hết, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu bông xù và cái trán no đủ.
Ảnh ngược trong tấm kính là cảnh sắc bên ngoài, ảnh ngược ngoài cửa sổ lại là đôi chân thon dài và cái mông tròn vểnh của cậu trai.
QN: Nhìn khung cảnh bên ngoài này, đẹp nhỉ!
Tất Dục Cẩn nhìn ảnh chụp rất lâu, lâu đến mức ngọn lửa tà ác tóe cả ra.
Hắn thở hắt ra một hơi.
Cẩn: Đẹp.
QN: Là phòng xép của ông chủ, phòng của em với đồng nghiệp bị ngập, bị bắt ở chung với ông chủ QAQ
QN: Rõ ràng khách sạn vẫn còn một phòng mà hắn lại cho đồng nghiệp của em ở, em chẳng còn gì!
QN: Có rắp tâm gì vậy chứ!
Cẩn: Ông chủ quan tâm em thôi, hắn không có ác ý.
Khâu Ninh tỏ ra nghi hoặc.
Mỗi lần mình chửi Tất Dục Cẩn là bảo bối nhà mình lại làm thuyết khách cho ổng.
QN: Bảo bối.
Cẩn: Ừ?
QN: Hỏi chị cái này nhé.
Cẩn: Ừ.
QN: Vì sao mỗi lần em tố khổ với chị, chị đều nói giúp ông chủ em thế!
QN: Chị chẳng hề quan tâm em tí nào!
Ngón tay đang đánh chữ của Tất Dục Cẩn khựng lại.
Cẩn: Không phải mỗi lần.
Qua hai giây, hắn lại nói.
Cẩn: Thế tôi mắng hắn nhé?
QN:......!Cũng không cần phải vậy.
Tất Dục Cẩn cười nhẹ, chữ "Ừ" còn chưa kịp gửi đi thì đã bị tin nhắn mới chém đứt ngang.
QN: Nói lớn lên với em nào!
QN: Ông chủ của em là heo!
Tất Dục Cẩn: "......"
Nụ cười trên mặt bay biến trong tích tắc.
- ---------Hết chương ----------.