"Được...!được rồi, em nhìn thấy rồi!" Lâm Mạc mặt đỏ bừng giật giật bàn tay đang bị Trọng Nính nắm chặt.
Trọng Nính vẫn chuyên chú theo dõi cậu, cặp môi khẽ nhếch cao.
"Anh mau thả em ra..." Lâm Mạc nhỏ giọng nói.
Trọng Nính nghe lời buông ra, trên mặt là vẻ mất mát, mặt mũi ủ rũ như cún con, tận lực thể hiện mị lực của bản thân nhưng lại không lọt vào mắt xanh chủ nhân.
Đang nghĩ ngợi miên man, bỗng trên sườn mặt truyền tới xúc cảm mềm mại bất ngờ.
Lâm Mạc hôn nhẹ lên má hắn, nhìn thấy vẻ kinh ngạc xen lẫn vui sướng trên gương mặt kia, cậu ho khan: "Em, em đi vào phòng một lát."
Nói xong chuồn vào phòng ngủ đóng cửa.
Cậu vỗ vỗ hai má nóng bừng, lấy lại bình tĩnh.
Thật sự đòi mạng mà, vốn tưởng rằng Trọng Nính là biểu hiện của sự ngây thơ thành thật như đứa trẻ, kết quả...!cũng biết cách chọc ghẹo người ta, không hổ là một phách của A Lăng.
Lâm Mạc che mặt cười khoái chí.
Ban Ban và Tiểu Tố nghiêng đầu quan sát, trên mặt là sự hoang mang.
Lão tổ tông: Bạn nhỏ, trên đầu cậu có nhiều dấu hỏi quá.
Cười một hồi, Lâm Mạc nhớ ra còn chính sự phải làm.
Cậu đi đến trước bàn đọc sách, rút ra một tờ giấy và cái bút.
Dựa vào trí nhớ, Lâm Mạc phác thảo lại những vết bớt mà cậu nhìn thấy, Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương, Tịch Tấn Khiêm, hiện giờ là Trọng Nính.
Cậu nghĩ ngợi, chậm rãi quan sát kỹ lại hình dáng từng vết bớt.
Lão tổ tông không biết xuất hiện từ đâu, chậm rì rì bò trên mặt giấy.
Lâm Mạc đặt bút sang một bên, nâng cằm nhíu mày: "Hình như...!rất quen mắt."
Lão tổ tông thò cái móng vuốt nhỏ xíu, vạch trên giấy một hình tròn.
Lâm Mạc nghiêng đầu, tròn?
Trong đầu cậu lóe lên, giống như một đồ vật nào đó?
Trí nhớ dần trở nên rõ ràng, hoa văn quen thuộc hiện lên trong đầu, khớp với những hình vẽ trên giấy.
Lâm Mạc đứng phắt dậy: "Là miếng ngọc bội!"
Là vật là A Lăng đưa cho cậu.
Trách không được, cậu luôn cảm thấy mỗi vết bớt đều rất quen mắt, nhưng lại không phải một hình ảnh hoàn chỉnh.
Nếu đem miếng ngọc bội chia thành phần, quả thật đã có bốn mảnh khớp lại với nhau.
Nói như vậy, năm vết bớt còn lại cũng là những mảnh ngọc bội khác.
Lâm Mạc lại ngồi xuống, một lần nữa dựa vào trí nhớ vẽ lại chiếc ngọc bội hoàn chỉnh.
"Đúng vậy, ta đã đi tìm miếng ngọc bội này khắp nơi mà không thấy, hóa ra..."
Lâm Mạc dừng một chút, tiếp tục tự thuyết minh: "Trên cơ thể mỗi người đều có một vết hoa văn không trọn vẹn...!Rõ ràng chỉ là một mảnh hồn phách, lẽ nào là miếng ngọc bội ấy đã cấu thành một thân thể hoàn chỉnh?"
Mọi việc vẫn có điểm mơ hồ như bị một lớp sương mù bao vây.
Từ việc hai hồn bảy phách của A Lăng rời khỏi chủ thể, cho đến những hành động khó hiểu của Tinh Văn...
Lâm Mạc chống đầu, suy nghĩ hỗn loạn mông lung.
Nhưng mặc kệ ra sao, trước tiên vẫn phải triệu tập đủ mảnh hồn phách thất lạc đã!
Có tiếng gõ cửa vang lên, Trọng Nính ở bên ngoài nói: "Mạc Mạc, tôi đã rửa hết bát đũa rồi, em vẫn chưa xong việc sao?"
Lâm Mạc vội bước tới mở cửa.
Trọng Nính vòng tay ôm eo cậu, tựa đầu vào hõm vai hít hà, thấp giọng nói: "Nhớ em."
Lâm Mạc: "?"
Hình như mới có phút đồng hồ trôi qua?
"Mỗi phút, à không, mỗi giây trôi qua không nhìn thấy em, tôi liền bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Tôi đã rất khắc chế bản thân, cố gắng không để em cảm thấy bị quấy rầy quá mức...!Nhưng nếu..." Trọng Nính cọ cọ lên cổ cậu, ngữ khí có chút tội nghiệp "Nếu như em cho phép tôi tới gần hơn, tôi sẽ trở nên tham lam được một tấc muốn tiến một thước...!Em có khi nào sẽ ghét bỏ tôi không?"
Giống như cún con làm nũng quá vậy?
Thật sự là một mặt chưa bao giờ nhìn thấy ở A Lăng.
Lâm Mạc trong lòng mềm nhũn, hơi hé miệng trộm cười thỏa mãn.
Cậu nâng tay vỗ vỗ mái tóc của Trọng Nính: "Không ghét!"
Làm sao có thể ghét được anh đây?
Yêu còn không đủ này...
"Vậy...!Đêm nay cho tôi ngủ lại được không?" Trọng Nính thăm dò.
Hay cho câu được một tấc muốn tiến một thước.
Lâm Mạc dứt khoát đẩy hắn ra, lãnh khốc vô tình như một tên tra nam, phút trước vừa nói lời tâm tình phút sau liền đá văng người: "Không, nhanh về đi."
Trọng Nính: Hu...
Cuối cùng vẫn đành lê bước chậm chạp rời đi.
Ngày hôm sau, Lệ Trì đúng hẹn xuất hiện.
Đầu tiên hắn nhìn quanh phòng một chút, nhướng mày cười: "Tôi còn cho rằng tiểu tử kia sẽ lại đến."
Lâm Mạc: "Hôm nay anh ấy có bài thi."
"Vậy sẽ không có ai quấy rầy chúng ta có phải không?"
Lâm Mạc: "?"
"Sẽ không có ai làm phiền buổi học bù hôm nay đúng không?"
Lời hắn nói, sao có chút quái quái...
"Em đang nghĩ đi đâu vậy?"
"À..." Lệ Trì vuốt cằm, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, kéo dài giọng "Hay là...!Em muốn cùng tôi làm gì khác?"
"...!Anh nghĩ nhiều rồi, bắt đầu buổi học đi."
Nói xong Lâm Mạc vẫn có chút không yên lòng.
Cậu đã chắc chắn, trên người những mảnh hồn phách còn lại sẽ có những hoa văn không hoàn chỉnh của miếng ngọc bội, cho dù tạm thời không thể dựa vào nguyện lực để triệu hồi, cũng có thể dựa vào vết bớt để xác định.
Không biết...!trên người Lệ Trì có hay không?
Lâm Mạc có chút thất thần.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lệ Trì đột nhiên nắm tay cậu.
Bị hoảng sợ, Lâm Mạc mạnh mẽ rút tay ra: "Làm gì vậy?"
Lệ Trì chống đầu, thản nhiên ung dung nói: "Mất tập trung trong giờ học là hành vi đáng phê bình của học trò, là thầy giáo đương nhiên phải nhắc nhở."
Lâm Mạc nói thầm: "Anh mà thầy giáo cái gì? Rõ ràng là hacker."
Lệ Trì nghiêng người, ghé sát lên cánh tay của cậu: "Chẳng lẽ còn ghi hận chuyện trước đây bị tôi bóc phốt? Tiểu đầu trọc đáng yêu?"
Lâm Mạc đen mặt: "Không được gọi vậy! Hiện giờ tóc của tôi đã dài rồi!"
Cậu sờ sờ lại mái tóc bông xù của mình, ừm, rất dày nha.
"Được, vậy gọi em là gì?" Lệ Trì tiếp thu hỏi.
Lâm Mạc: "Anh không phải vẫn gọi tôi là Lâm tiểu đồng học sao?"
"Xa cách quá..." Lệ Trì thở dài "Tiểu tử kia gọi em là Mạc Mạc, tôi cũng muốn..."
"Trên người anh có vết bớt nào không?" Lâm Mạc đột nhiên hỏi.
Lệ Trì hơi hụt hẫng, nheo nheo cặp mắt xinh đẹp đào hoa: "Tôi gọi em là Mạc Mạc nhé?"
"Có hay không?" Lâm Mạc không đáp lại câu hỏi của hắn.
"Có a, đương nhiên là có."
"Ở đâu?" Ánh mắt Lâm Mạc hơi lóe sáng.
Lệ Trì thu chân phải lại gần, chỉ vào vị trí cổ chân: "Này, ở ngay chỗ này, nhưng mà rất khó nhìn cho nên tôi xăm đè lên rồi."
"..."
Nhìn hình xăm hoa hòe hoa sói, Lâm Mạc trầm mặc không nói nên lời.
"Tôi cũng có bớt, vậy có thể gọi em là Mạc..."
"Không, không thể gọi vậy."
"Vì sao chứ?" Lệ Trì ủy khuất nằm nhoài ra bàn, ngẩng đầu nhìn Lâm Mạc.
Lâm Mạc cũng ủy khuất!
"Anh còn nhớ vết bớt hình như thế nào không?"
Lệ Trì: "Từ hồi cấp ba đã xăm đè lên rồi, thời gian lâu như vậy đã sớm quên mất, chỉ nhớ là nó rất xấu mà thôi."
Lâm Mạc: "..."
Cậu chống đầu, mệt mỏi thở dài.
"Mạc Mạc~..." Lệ Trì cười tủm tỉm gọi thực quen miệng.
"Không, đừng gọi tôi là Mạc Mạc, không cho anh gọi tên tôi như vậy."
"Vì sao cơ chứ? Tôi đã nói là có bớt mà, chẳng qua là bị xăm đè lên thôi..."
Lệ Trì nhíu mày.
Bọn họ đang ngồi trên thảm nhung, dùng bàn trà nhỏ làm bàn học.
Thấy Lâm Mạc không trả lời, Lệ Trì rốt cuộc mất kiên nhẫn, vươn tay đè Lâm Mạc bổ nhào trên mặt đất, chế trụ hai vai không cho cậu nhúc nhích.
Hàng lông mày của hắn bởi vì tức giận mà toát lên sự diễm lệ bá đạo.
Ngay cả khi hắn tức giận cũng sẽ cười, nhưng lại khiến người ta rét run.
"Đừng như vậy Mạc Mạc, nếu em nhất quyết không cho phép, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đối với em đâu." Lệ Trì nhẹ nhàng ghé sát gương mặt Lâm Mạc.
Lâm Mạc lạnh lùng nhìn lên.
Không có bớt, không xứng đáng nói chuyện với cậu, hừ!
Cậu co chân đạp Lệ Trì một cái: "Không cho phép là không cho phép, dám kêu như vậy một lần nữa tôi liền đạp thêm."
"A..." Lệ Trì kêu rên, hai tay ôm lấy bắp đùi ngồi dậy.
Quay sang cười với Lâm Mạc cũng đang ngồi dậy, nói: "Thế là không được rồi, tôi không phải người dễ thỏa hiệp đâu, Mạc Mạc, Mạc Mạc, Mạc Mạc,..."
Lâm Mạc co chân định đạp hắn thêm một cước, cổ chân bỗng bị Lệ Trì tóm chặt.
"Thật nhỏ." Lệ Trì dùng tay xoa nắn cổ chân cậu.
Lâm Mạc toàn thân rùng mình, vừa định rút chân về lại bị Lệ Trì đè trên thảm.
Cổ chân bị hắn nắm gắt gao đặt bên hông, thân thể cao lớn chặt chẽ bao phủ lên người cậu, ngay cả hơi thở cũng bị chiếm đoạt.
Lâm Mạc: "Còn không buông ra đừng trách tôi không khách khí."
Cậu giãy dụa mãnh liệt.
Lệ Trì cơ hồ phải dùng khí lực toàn thân áp chế cậu, trong đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, lập tức cười nói: "Thật là bất ngờ nha, vẫn biết em không dễ trêu chọc, nhưng không ngờ sức lực cũng lớn đến vậy."
"Hô, con mèo nhỏ hoang dã này, bướng bỉnh ghê, tôi...!vẫn luôn kiếm chế hỏa khí đấy."
Lệ Trì thở dốc.
"Cái gì?" Lâm Mạc nhíu mày xem xét hắn "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Anh cái đồ cẩu hoang dã..."
định để chó hoang nhưng nghe mất dạy quá nên thôi...
Lệ Trì phì cười: "Đáng yêu đấy, nhưng tôi không phải cẩu hoang dã đâu."
Trọng Nính mới đúng, bọn họ một đám nam nhân chết tiệt vây quanh em mới là cẩu hoang dã.
"Rõ ràng tôi đã bảo Đồng Trạch canh chừng em cẩn thận, mới yên tâm xuất ngoại xử lý chút việc, kết quả...!Tiểu tử kia đúng là thiếu đánh, không nhớ lời dặn, phải cho một trận mới được."
Lệ Trì vừa nói vừa không quên áp chế người bên dưới.
Lâm Mạc đẩy cằm của hắn sang một bên, hung hăng nói: "Anh đúng là cái đồ...!Nếu còn không buông ra, tôi không khách khí nữa đâu."
"Nào, đừng khách khí, em cứ thoải mái làm đi." Lệ Trì nói "Để tôi nghĩ xem, em định làm gì tôi nào."
"Cho dù em làm gì, tôi cũng không có cách chống cự."
"Tôi biết em rất lợi hại, Mạc Mạc."
Hắn tóm lấy bàn tay đang đẩy cằm mình, phút chốc cúi đầu, khoảng cách càng sát lại, hơi thở phả lên gương mặt cậu, hai người cơ hồ có thể cảm nhận được hương vị của nhau.
Lâm Mạc mím môi: "Anh là biến thái sao???"
"Phải!" Lệ Trì một mực không buông tay.
Lâm Mạc dồn lực, phần hông dùng sức, muốn đá tung kẻ áp bên trên.
Lại động phải cái gì đó...
Cậu ngẩng đầu sửng sốt, ánh mắt trợn tròn, cả người run rẩy tức giận hét lên: "Anh...!Anh thật sự biến thái sao???"
Vậy mà đã...!cứng lên rồi!
Rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nữa.
Lệ Trì như bị điện giật, cổ tay tê dại, cả người bị đánh văng sang một bên, ngã ngửa trên mặt thảm: "Ha...!quả thực không thể đối phó với em."
Lâm Mạc đứng bật dậy, sắc mặt đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Thừa dịp Lệ Trì còn chưa kịp đứng lên, cậu đạp hai cước lên đùi hắn.
Nghe thấy tiêng rên đau của hắn, Lâm Mạc nghiến răng hậm hực: "Đáng đời!"
"Là tôi sai, đáng đời tôi!" Lệ Trì nhận sai vô cùng thiếu thành ý "Nhưng em không công bằng."
Lâm Mạc nhíu mày.
Lệ Trì chậm rãi chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu nói: "Dựa vào cái gì mà tiểu tử kia có thể gọi em là Mạc Mạc? Tôi rõ ràng quen biết em trước cậu ta, ngay cả một cái xưng hô cũng không được phép."
"Em chán ghét tôi đến vậy sao?"
Lâm Mạc để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng hắn ta vừa nãy mạo phạm cậu, nhưng một chút cảm giác ghê tởm đều không có, cậu không hề chán ghét Lệ Trì...
Giác quan thứ của nhân loại thật huyền diệu.
Trực giác của cậu vẫn luôn chỉ ra một con đường đúng đắn.
Lâm Mạc không nhịn được nhìn chằm chằm cổ chân phải của Lệ Trì, cậu vẫn luôn canh cánh về vết bớt...!Có lẽ khi nào thu thập đủ nguyện lực sẽ thử một chút.
- --
Lời tác giả:
Lệ Trì: Chỉ có một mình mà vẫn khổ sở như vậy, à đúng rồi, còn tự tìm đường chết, đi xăm đè lên vết bớt kia (đấm mặt đất khóc ròng).
Cung Cung: tìm hiểu trước về phong tục hỏa táng đi (chuẩn bị vào trận rồi...).