Một đêm say giấc.
Sáng hôm sau Lâm Mạc tỉnh dậy vì lạnh.
Còn chưa mở hẳn mắt, cậu liền nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của người khác trong phòng, một người phía trước, một người phía sau, còn một người ở xa hơn.
Cậu nhất thời chưa nhớ ra đêm "thác loạn" hôm trước, nặng nề kéo mí mắt lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
Khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, cậu nhẹ nhõm thở ra.
À...!hóa ra là...
Khoan đã!?
Ý thức được điều gì đó, thân thể Lâm Mạc đột nhiên trở nên cứng ngắc, biểu tình cổ quái khó tin.
Chuyện gì đây?
Tình huống gì đây?
Cậu, Bạch Thời Viên và Mạnh Kỷ Nhung nằm chung trên một chiếc giường?
Trong góc phòng, trên sofa là thân ảnh Trọng Nính...!Xem ra cả bốn người đều qua đêm trong gian phòng này?
Lâm Mạc cảm giác có một bàn tay đặt bên hông, nhưng không thể xác định là ai.
Cậu nín thở, cẩn thận xoay người không dám đánh thức hai người bên cạnh.
Cắn cắn môi nhíu nhíu mày, cậu bắt đầu ép bản thân nhớ lại chuyện đêm qua.
May là cậu uống rượu không bị mất trí nhớ, động não một chút, mọi chuyện bắt đầu ùa về.
Sau đó...
"..."
"!!!!"
Lâm Mạc suýt khóc thét vì hối hận.
Cậu nâng tay che mặt, hai tai ửng đỏ, tim đập thình thịch, áo ngủ bị lăn lộn cả đêm đã bị vén lên lộn xộn.
Bàn tay khoát bên hông đặt trực tiếp lên phần bụng mềm mại, nơi da thịt tiếp xúc dần nóng lên.
Cậu không tự chủ được mà ngọ nguậy.
Bàn tay trên eo không chút động tĩnh, sau đó cảm nhận được vật nhỏ cựa quậy liền nhè nhẹ vỗ lên, vừa dỗ dành vừa trấn an, độ ấm trong lòng bàn tay kích thích Lâm Mạc run lên.
Cậu đã nhận ra chủ nhân bàn tay này.
Là Bạch Thời Viên.
Còn người nằm phía sau lưng là Mạnh Kỷ Nhung.
Sắc mặt thất thần nhìn người trước mắt, sau khi dì Chu rời đi liền để lại cho cậu một lượng nguyện lực rất lớn, thành công triệu tập được mảnh hồn phách cùng một lúc.
"SẢNG LINH", "PHỤC THỈ", "THÔN TẶC"
Đều là người mà cậu quen biết.
Lâm Mạc không khỏi nhớ tới Trạm Văn Sương, Đường Diễn Sơ và Tịch Tấn Khiêm...
Một hồn năm phách đều xuất hiện bên cạnh cậu, Lâm Mạc lớn mật phỏng đoán, có thể là hiện tại, cũng có thể là trong tương lai, một hồn hai phách còn lại cũng sẽ đến bên cậu, trở thành một người mà cậu quen biết.
Thậm chí còn có khả năng, là người mà cậu đã gặp qua...
Là ai đây?
Đang nghĩ ngợi, bàn tay trên eo cậu bỗng nhiên thuận thế nắn bóp, trượt lên trượt xuống vùng hõm lưng.
Lâm Mạc run lên, ánh mắt trợn tròn.
Bạch Thời Viên đã tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt nhạt màu trầm tư nhìn cậu, khuôn mặt tinh xảo như tuyệt tác của tạo hóa, có loại xa cách lạnh lùng không vương bụi trần.
Tất nhiên là nếu bỏ qua bàn tay hư hỏng đang sờ soạng da bụng cậu phía dưới lớp chăn.
Lâm Mạc buồn buồn ngứa ngứa, vươn tay đè lại động tác của hắn, không cho hắn tiếp tục chiếm tiện nghi.
Bạch Thời Viên quả thực nhu thuận nghe lời, dừng lại hành vi sờ mó.
Nhưng mà sau đó, ngay giây tiếp theo hắn lại rướn người áp sát Lâm Mạc, vầng trán hai người kề cận, hơi thở giao triền, đôi mắt lưu ly như kéo cậu hút vào, chặt chẽ giam cầm trong đáy mắt.
Lâm Mạc sửng sốt.
Làm...!làm gì?
Bạch Thời Viên tựa hồ thật nghiêm túc ngắm nhìn cậu, ánh mắt hết sức chuyên chú khóa chặt trên khuôn mặt Lâm Mạc, bàn tay không an phận mà rút ra, phủ lên hai gò mà cậu, nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm.
Từ cái trán trơn bóng, hàng lông mày,...!xuống đến cổ.
Lâm Mạc mặt đỏ tim đập, nhịn không được mà rụt về sau một chút.
Nhưng phía sau cũng không có đường lui.
Cậu vừa vặn đụng vào một lồng ngực cứng rắn, tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên.
Mạnh Kỷ Nhung vừa mới tỉnh lại, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: "Làm sao vậy?"
Một tay hắn tự nhiên vòng qua thắt lưng Lâm Mạc, ôm chặt vật nhỏ vào lòng.
Sự hưng phấn sáng sớm kề cận ngay sau lưng cậu, vừa cứng vừa nóng.
Lâm Mạc: "...!"
Mắt thấy Bạch Thời Viên như không cam lòng mà tiếp tục vươn tay vói vào trong chăn, cậu vội vàng tìm cách thoát ra khỏi bầu không khí Tu La khiến người đỏ mặt này.
Tay chân luống cuống chống đỡ, Lâm Mạc bò xuống cuối giường.
Giương mắt nhìn sang, cậu thấy Trọng Nính cũng đã tỉnh lại từ trên ghế sofa, đôi mắt thâm trầm, toàn thân tỏa ra một sự ủy khuất tủi thân.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, Lâm Mạc cứng ngắc đứng lên.
Mạnh Kỷ Nhung ung dung chống tay ngồi nửa người dậy, thân trên để trần, cười nói: "Đêm qua ngủ ngon không? Em thật sự đã hành hạ chúng tôi một trận đấy..."
Lâm Mạc: "..."
Cậu nên trả lời thế nào đây? Online chờ, rất gấp!
Trọng Nính: "Em...!còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua không?"
Ngữ khí của hắn có vẻ vô cùng tha thiết cầu mong Lâm Mạc đừng quên.
Mí mắt thâm đen, vẻ mặt ảm đạm.
Điều này khiến cho Lâm Mạc - vốn đang định lấy lý do "mất trí nhớ khi say" để chống đối - bỗng nhiên nghẹn lời.
Ngay khi cậu đang khó xử không biết làm sao, Bạch Thời Viên đã đứng lên vỗ nhẹ lên vai cậu, dịu dàng nói: "Xem ra là quên sạch rồi...!Lần sau không được phép uống rượu nhé!"
Dừng lại một chút, hắn bổ sung: "Ít nhất...!không được phép uống rượu cùng với người lạ!"
Lâm Mạc vội vàng gật đầu, nói muốn đi rửa mặt sau đó chuồn vào buồng tắm, nhanh nhẹn đóng cửa.
Thấy cậu rời đi rồi, ba người mang theo ba vẻ mặt khác nhau liếc quanh.
Mạnh Kỷ Nhung nhẹ giọng cười cười, vuốt cằm nói: "Xem ra là vẫn nhớ mà!"
Bạch Thời Viên sửa sang trang phục: "Về phòng thôi."
"Phải rồi, về phòng thay bộ quần áo." Mạnh Kỷ Nhung xốc chăn đứng lên.
Ba người tự sắp xếp đồ đạc của mình, không tiếp tục giao lưu, không khí trong phòng bỗng trở nên quái gở.
Cuối cùng, Mạnh Kỷ Nhung gõ cửa buồng tắm, muốn lấy lại chiếc áo treo bên trong.
Hồi lâu sau, cửa phòng mở ra.
Lâm Mạc khuôn mặt hồng hồng thò đầu ra, chỉ vươn một cánh tay đưa áo, thỏ thẻ: "Của anh đây..."
Cậu tính toán khi Mạnh Kỷ Nhung tiếp nhận áo liền buông tay đóng cửa lập tức.
Nhưng người bên ngoài như nhìn thấu suy nghĩ này, thay vì cầm áo, hắn lại nắm chặt cổ tay cậu, tiến lại gần, dùng giọng nói gợi cảm chậm rãi rót vào tai cậu: "Nhớ ra chưa?"
Lâm Mạc đỏ bừng mặt, sắc đỏ lan xuống tận cổ, lan sang hai bên tai.
Mạnh Kỷ Nhung ám chỉ đến chuyện gì...!không cần nói cũng biết.
(Vui lòng đọc truyện tại watpad bihyuner để ủng hộ editor)
Hắn đang muốn nhắc cho Lâm Mạc nhớ...!ở trong phòng tắm đêm qua...!hai người bọn họ đã...
Bên ngoài nho nhã thư sinh, bên trong cuồng dã mãnh liệt.
Lâm Mạc nhìn người này, đột nhiên nhớ tới A Lăng của cậu cũng có lúc như vậy, thường "gây sức ép" đến lúc cậu không chịu nổi, đỏ mặt xin tha mới hài lòng.
Đúng là lòng người khó đoán.
Hai hồn bảy phách, cho dù chỉ là những nét tính cách rất nhỏ khi còn ở chung trong chủ thể, nhưng một khi tách ra lại bị phóng đại đến cực hạn, trở thành những nhân cách riêng biệt.
Bất kể là ưu điểm hay khuyết điểm gì - lẽ nào sẽ có một kẻ hoàn toàn biến thái?
Lâm Mạc sợ hãi cả kinh, đột nhiên trừng mắt liếc nhìn Mạnh Kỷ Nhung một cái, rút tay về đóng sập cửa.
Mạnh Kỷ Nhung: "..."
Trọng Nính cười khẩy: "Thầy Mạnh bị ghét bỏ sao?"
Mạnh Kỷ Nhung đẩy gọng kính, nhàn nhạt nói: "Để cậu phải thất vọng rồi, tôi không hề bị ghét bỏ."
Theo kế hoạch quay ngoại cảnh của đoàn làm phim, sáng nay nhóm người đạo diễn Vương sẽ phải rời đi.
Đạo diễn, Chân Dung, Tiêu Diệu gặp nhau trên hành lang, khách khí chào hỏi một câu.
Tiêu Diệu: "Không biết Lâm tiên sinh đã dậy chưa, tôi muốn nói lời tạm biệt với cậu ấy."
Đạo diễn gật đầu: "Cũng đúng, phòng của Lâm tiên sinh ngay tầng này, chúng ta cùng nhau đi."
Bọn họ đứng trước cửa phòng Lâm Mạc.
Tiêu Diệu giơ tay chưa kịp gõ, cửa đã bật mở từ bên trong.
Khiến cho người ta kinh ngạc đến nghẹn họng chính là, người bước ra không phải Lâm đại sư mà chính là Bạch Thời Viên.
"Cậu..." Tiêu Diệu há hốc miệng.
Lời còn chưa thốt ra, lại thêm hai người nữa xuất hiện.
Đạo diễn Vương và Chân Dung lần lượt há hốc miệng bắt chước Tiêu Diệu.
"Thầy Mạnh? Trọng tiên sinh?"
Chân Dung lắp bắp: "Các anh, các cậu...!Sao lại ở trong phòng Lâm đại sư?"
Ánh mắt nữ nhân luôn sắc bén hơn người, cô ta nhận ra cả ba vẫn mặc nguyên bộ đồ tối qua.
Mạnh Kỷ Nhung cười cười: "Phải chiếu cố Lâm tiểu Quán chủ cả đêm cho nên..."
Tiêu Diệu nhìn chằm chằm Bạch Thời Viên, thốt lên: "Cậu...!cả đêm qua cũng ngủ ở đây?"
Bạch Thời Viên không đáp lời, nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả.
Tiêu Diệu hít vào một ngụm không khí trong lành buổi sáng, muốn thanh tỉnh đầu óc một chút, ánh mắt anh lướt qua lướt lại trên thân ảnh ba người, giọng nói ngờ vực: "Ba...!Ba người cùng nhau chiếu cố?"
Mạnh Kỷ Nhung ôn nhã gật đầu: "Đúng vậy!"
Đúng...vậy...
"Xin thứ lỗi, chúng tôi muốn về phòng thay quần áo trước."
Cả ba lần lượt rời đi, đạo diễn Vương vẫn chưa lấy lại tinh thần, thò tay vuốt cái đầu đã sắp hói, cảm thán: "Lâm tiên sinh đúng là tràn đầy mị lực nha, ngay cả Bạch đại tài tử của chúng ta cũng đã thu phục được."
Chân Dung cười khô khốc, hùa theo một câu: "Phải, không hổ là Lâm đại sư."
Cô ta và Tiêu Diệu liếc mắt nhìn nhau, bọn họ vào thời khắc cửa mở ra đã suýt rụng tim.
Vừa kinh ngạc lại vừa kích thích.
Bọn họ thống nhất cho rằng chuyện này chỉ là chuyện vặt, không cần bát quái.
Ngược lại, đạo diễn Vương vẫn luôn cho rằng việc này có gì đó sai sai, sau giờ ăn sáng, toàn bộ người trong đoàn đều đã nghe được cố sự "ba người" cùng chiếu cố Lâm Mạc một đêm.
Vi Tiếu Kiêu biết tâm tư Trọng Nính, sau khi nghe kể về cố sự liền kéo người sang một bên hỏi nhỏ: "Anh được đấy, cứ tiền dần từng bước nha! Ngày hôm qua trong phòng làm gì? Mau kể cho tôi nghe với..."
Cậu ta chớp mắt tò mò.
Trọng Nính phiền toái muốn đập cho cậu ta một trận.
Kể cái gì a?
Kể hắn nghẹn khuất nằm trên sofa oan uổng cả một đêm sao?
Còn hai kẻ kia lại tùy ý nằm trên giường, ôm crush mềm thơm của hắn vào trong lòng ngủ thẳng tới sáng sao?
Hắn đương nhiên muốn xuống tay tranh giành, nhưng nhìn thấy Lâm Mạc ngủ say đến ngọt ngào, lại không nỡ động thủ.
Thời cơ qua đi, hai kẻ kia đã sớm chiếm giữ hai vị trí đẹp nhất.
Không nhắc đến việc trên giường lúc đó đã hết chỗ, kể cả còn chỗ, hắn cũng không thể nào chen lên nằm chung với hai kẻ kia được.
Thật buồn nôn...
Cứ như vậy nằm trên sofa trợn mắt nhìn người, mãi tới rạng sáng mới thiếp đi.
Trọng Nính xua Vi Tiếu Kiêu đi ra chỗ khác, nhớ tới Lâm Mạc còn chưa xuống ăn sáng, hắn liền đóng gói một phần mang lên lầu.
Lâm Mạc mở cửa, thấy khay đồ ăn trên tay Trọng Nính, ánh mắt như phát sáng.
Cậu bỏ lỡ giờ phục vụ ăn sáng, hiện giờ đúng lúc đói meo.
"Anh lấy cho em sao?" Lâm Mạc ngẩng đầu hỏi Trọng Nính.
Trọng Nính: "Ừm, không biết em thích ăn gì, tôi lấy cháo hoa, bánh bao, còn có..."
Lâm Mạc nhoẻn miệng cười lộ lúm đồng tiền: "Em đều thích, anh vào đi."
Cậu lôi kéo tay Trọng Nính dẫn vào phòng.
Cửa vừa khép lại, bỗng có tiếng gõ vang lên.
Bạch Thời Viên xuất hiện, trong tay lại bưng một khay đồ ăn: "Điểm tâm của em."
Trùng hợp chính là, những món ăn trên khay của hắn không khác gì trên khay của Trọng Nính.
Bạch Thời Viên và Trọng Nính đứng đối diện nhau.
Lâm Mạc: "Ừm...!Em sẽ ăn hết!"
Nhà ăn tầng một.
Tào Trấn nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Kỷ Nhung: "Thầy Mạnh, không phải thầy đã dùng bữa sáng rồi sao? Bây giờ lại..."
Trên tay Mạnh Kỷ Nhung cũng bê một chiếc khay đựng cháo hoa, bánh bao...
Hắn đặt lại đồ ăn lên giá, khóe miệng cười cười: "Ừm, tôi định chuẩn bị cho người khác, nhưng mà có hai người đã bê lên rồi, nếu tôi còn bê lên nữa thì người ấy bội thực mất!"
Tào Trấn không hiểu chuyện gì: "?"
Mạnh Kỷ Nhung sắp xếp khay bát về đúng vị trí, vỗ vỗ bả vai Tào Trấn nói: "Thông báo cho các bạn, sắp xếp hành lý mười giờ cả đoàn khởi hành."
"Vâng thưa thầy."
END VỤ ÁN ..