"Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, thật đáng sợ..."
"Hôm nay phạm vào nhiều điều kiêng kỵ cho nên điềm xui thật sự đã phát sinh rồi...!Tổ sư gia phù hộ, tổ sư gia phù hộ...!"
"Tiểu Võ thật đáng thương, vì sao hắn không né đi...!Hắn ta có võ công mà?"
Có người nói: "Các anh không thấy giống như ma quỷ giở trò hay sao?"
"Thương giáo đạo cụ trong đoàn kịch chúng ta bình thường chỉ là vật tượng trưng, đâm vào người còn chẳng xây xát ngoài da."
"Kể cả có được buộc từ trên xà ngang cho thả rơi xuống, cộng thêm trọng lực cũng không thể nào xuyên qua cơ thể người sống dễ dàng như vậy được."
Diễn viên và hậu cần đoàn kịch đang tập trung ở sân sau bàn tán, nghe vậy không khỏi rùng mình một cái.
Cũng không dám nghĩ tiếp.
Cảnh sát phong tỏa Lão Quan Lâu, đây là hiện trường có người chết cho nên bọn họ đều được di tản ra ngoài, sau đó lần lượt từng người được gọi vào lấy lời khai.
Xét thấy đám người Vi Tiếu Kiêu cũng từng đi qua hậu trường cho nên toàn bộ đều được yêu cầu ở lại phục vụ điều tra.
Lâm Mạc đưa một chén trà nóng cho Vi Tiếu Kiêu.
Cậu ta vừa nãy ngồi ở vị trí chính giữa sân khấu, cách sân khấu gần nhất, lại là vị trí dễ quan sát nhất cho nên toàn bộ thảm cảnh đều phát sinh cực kỳ rõ ràng ngay trước mắt cậu.
Sự việc xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng, Vi Tiếu Kiêu bị dọa đến hồn bay khỏi xác.
Đến thời điểm hiện tại cậu vẫn chưa hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt, tâm lý khủng hoảng, cảnh tượng kinh hoàng tái diễn trong đầu không cách nào gạt bỏ đi.
"Còn cố được không? Nếu không tôi xin phép cho cậu về trước?" Trọng Nính lo lắng hỏi.
Vi Tiếu Kiêu một thanh niên cao mét tám hiện tại ngồi co cụm như một con thú nhỏ bị thương, khóc không ra nước mắt nói: "Làm sao bây giờ? Tôi nhất định sẽ bị ám ảnh mất, tôi sợ lắm, sẽ gặp ác mộng mất thôi, hay là anh theo về bồi tôi ngủ đi..."
"Mơ đi."
Trọng Nính lãnh khốc vô tình cự tuyệt, lại âm thầm lén quan sát Lâm Mạc.
Vi Tiếu Kiêu hung hăng dậm chân: "Hàn phong phiêu y sái mãn ngã đích liễm, ngô nhĩ phản nghịch thương thống ngã đích tâm..."
lời bài hát quảng cáo sốt Sacha thương hiệu Ngưu Đầu.
Có thể tìm xem trên bilibili.
Còn có thể đùa cợt, xem ra tinh thần không đến nỗi nào.
Lâm Mạc nhìn thấy bàn tay cậu vẫn hơi run run, từ trong túi lấy ra một quả bùa nói: "Cầm lấy cái này, để trong người giúp ngưng thần tĩnh khí."
Đồ vật mà Lâm đại sư cho tất nhiêu là bất phàm, Vi Tiếu Kiêu mừng rỡ tiếp nhận quả bùa rối rít cảm tạ.
Thấy Trọng Nính vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Lâm Mạc nghĩ hắn cũng muốn liền không tính toán gì tặng thêm cho hắn một quả.
"Tiểu Mạc, lại đây một chút." Trạm Văn Sương ngoắc ngoắc.
Lâm Mạc lập tức chạy qua.
Trọng Nính nhìn thân ảnh cậu biến mất, lông mày khẽ nhíu.
Vi Tiếu Kiêu lại không hề phát hiện ra điều gì bất thường, mải mê ngắm quả bùa hài lòng nói: "Trọng Nính, anh xem bùa của đại sư này, nhìn đã thấy phi phàm..."
...!
Thi thể nạn nhân xấu số tên Tiểu Võ đã được bọc lại cẩn thận chuyển về Cục Cảnh sát, trên sân khấu còn đọng lại vũng máu đã gần khô.
Lý Phù Dung tháo diễn phục, tẩy trang, vẻ mặt ngưng trọng lo lắng: "Tiểu Võ mới gia nhập đoàn kịch hơn một năm nay, căn bản chưa hề gây thù chuốc oán đến mức sâu đậm với bất kỳ ai."
"Sự việc hôm nay quá đột ngột, trước giờ mở màn tôi đã gọi từng người tới kiểm tra từ trong ra ngoài, không phát hiện bất kỳ vấn đề gì."
Lâm Mạc cũng nói: "Tôi vừa kiểm tra lại xà ngang trên sân khấu, giàn khung là các thanh gỗ xếp theo kết cấu ngang dọc, thanh xà chính tuy rằng khá to nhưng không có điểm tựa để leo trèo, nếu muốn treo thương giáo lên trên rồi thả cho rơi xuống thì phải dùng thang..."
"Nhưng vừa rồi chủ nhiệm Lý Phù Dung đã xác nhận trong Lão Quan Lâu không trang bị thang dài, nhân viên kỹ thuật sau khi leo lên kiểm tra xà ngang cũng không phát hiện dấu vết dây thừng dùng để treo hung khí."
Liên tưởng đến điềm báo xui xẻo trước giờ diễn, tựa hồ có một tầng sương mù như bóng ma dày đặc bao phủ toàn bộ tòa lâu này.
Tiết Trác Lâm khẽ tặc lưỡi: "Không phải lại là mấy vụ án siêu nhiên chứ?"
Đường Diễn Sơ suy tư nói: "Máy quay trong tòa nhà có tra ra gì không?"
Tôn Học Thần lắc đầu: "Không phát hiện gì."
edit bihyuner.
beta jinhua
Vì muốn bảo tồn phong cách đặc thù của Lão Quan Lâu, bên trong tòa lâu không bố trí quá nhiều máy quay, chỉ lắp đặt ở một vài địa điểm đông người qua lại, trong vòng phút đã thu thập toàn bộ video giám sát, đều không tìm ra điểm dị thường gì.
Lâm Mạc nói: "Chỉ sợ việc này không phải do con người gây ra, tuy rằng không cảm nhận được âm khí nhưng linh khí trong tòa lâu này cũng có chút không thoải mái."
"Linh khí là cái gì?" Tiết Trác Lâm tò mò hỏi.
Lâm Mạc giải thích: "Sự lưu chuyển của các luồng khí được gọi là linh khí, sinh khí, âm khí, thanh khí, trọc khí, phế phủ khí,...!đều có thể coi là linh khí.
Nói đơn giản hơn, vì dụ trong cơ thể con người, lục phủ ngũ tạng, sự trao đổi chất,...!đều do vận động khí tức bên trong cơ thể điều khiển."
Tiết Trác Lâm giật mình: "Ô, vậy thì bao gồm cả việc đánh rắm ợ hơi sao?"
Lâm Mạc trừng mắt: "Không được ăn nói thô tục như thế!"
Tuy rằng so sánh như vậy sẽ dễ hiểu hơn, nhưng cậu vẫn cố gắng diễn giải một cách văn hóa nhất.
Cậu tiếp tục nói: "Khí tức bình thường trong không trung thường bao gồm sinh khí, thanh khí và trọc khí hòa trộn với nhau; đa phần là sinh khí cùng trọc khí, hơi thở mà con người thở ra chính là trọc khí, hít vào chính là thanh khí, còn phần không khí tản mát xung quanh được gọi là sinh khí."
"Đây là ba luồng khí thông thường."
Đường Diễn Sơ thoáng gật đầu: "Có loại khí thông thường, sẽ có loại khí bất thường.
Nói dễ hiểu, thời điểm hung thủ ra tay, người bị hại có thể tránh thoát là bởi vì anh ta cảm nhận được sát khí."
"Hay một nơi có quỷ khí dày đặc, người bước vào đều thấy rét lạnh sống lưng là bởi vì linh khí biến đổi."
Lâm Mạc hài lòng tán thưởng: "Lý giải phi thường chính xác!"
"Tóm lại, linh khí là một sự tồn tại huyền diệu, từ việc biến đổi môi trường xung quanh cho đến việc vận hành nội tạng trong cơ thể đều có liên quan đến vận chuyển linh khí.
Chúng ta cảm giác được nó, dựa vào nó là hoạt động sinh lý,..."
"Còn nhớ Hướng Ngữ Như, cô bé tuy chỉ là người phàm nhưng lại có năng lực phi thường, đại khái cũng là do linh khí trong người cường đại."
Vẻ mặt mọi người xung quanh một lời khó nói hết.
Lâm Mạc tiếp tục: "Trong tòa lâu này vốn dĩ linh khí đang ở trạng thái cân bằng, nhưng ngay khi Lý Phù Dung lên đài liền có sự biến hóa."
"Tôi không thể nói rõ cảm giác khi đó, nhưng các anh xem này..."
Cậu chỉ mặt bàn, một chén trà đã nguội, lá trà đều yên lặng nằm dưới đáy chén.
Lâm Mạc nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm bên ngoài thành chén.
Lá trà im lìm bỗng từ từ nổi lên mặt nước, toàn bộ đều dựng đứng bất thường.
Sau đó cậu rời ngón tay đi, lá trà trong chén bỗng dập dềnh chìm nổi, một lúc sau mới chìm hẳn bất động dưới đáy chén.
Lâm Mạc: "Tôi đã tác động một chút vào linh khí nơi này, vào thời khắc đặc thù sẽ cảm nhận được nó đang biến đổi, cũng chính vì thế mà kịp thời hô lên báo động cho Lý Phù Dung."
Mọi người cảm thán không thôi.
Lý Phù Dung tạ ơn: "Nếu không có Lâm đại sư, mạng này của tôi đã lưu lại trên đài rồi..."
...!
Lão Quan Lâu xảy ra sự việc chết người, lại phát sinh ngay trước mặt khán giả cho nên khẳng định không thể tiếp tục công diễn.
Chưa đề cập đến tổn thất của đoàn kịch Nam Thai, hiện tại dư luận xã hội cũng vô cùng quan tâm đến vụ án này.
Có khán giả khi ấy đang quay lại phần trình diễn của vở kịch , trùng hợp thu được toàn bộ thảm kịch phát sinh, sau đó đăng tải trên mạng.
Người chứng kiến khi ấy rất đông, nhưng video này mới thật sự được coi là chứng cứ sống, cư dân mạng hoảng loạn nổi lên sóng gió:
- Lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường...!Người kia chết rất thảm, tôi bị dọa sợ mất vía!
- Thật đáng sợ, lông gà lông vịt nổi hết lên, nhìn cảnh cây thương kia xuyên qua cổ họng nạn nhân...!
- Lúc đó có người thất thanh hét lên kêu diễn viên tránh ra, lẽ nào người này biết trước điều gì? Hoặc là cậu ta chính là hung thủ? Nhưng tiếng hét phát ra từ dưới đài, vị trí đó căn bản không nhìn thấy xà ngang sân khấu bởi vì có rèm che kín.
Lúc đó ai cũng mải mê xem kịch, chỉ có người đó đột nhiên đứng phắt dậy hét lớn, thật kỳ quái!"
Video được quay từ đài quan sát trên cao, Lâm Mạc cũng vô tình lọt vào khung hình, từ khi cậu lớn tiếng hét cho đến khi cậu phi thân lên đài trợ giúp cứu người đều được quay lại không sót một cảnh nào.
Không ít người đều chú ý tới tiếng hét "báo động" trước khi vụ việc xảy ra.
Có người hoài nghi, có người phản bác.
- Người này nếu là hung thủ hẳn sẽ không hét lên cảnh báo, không không lao lên cứu người chứ! Nhưng tôi vẫn không rõ vì sao cậu ta lại biết trước việc này...!Hay là pháp sư nơi nào có giác quan bí ẩn?
- Giác quan con khỉ gì, có lẽ cậu ta luyến tiếc Lý Phù Dung cho nên mới đổi ý, xông lên cứu người.
- Chờ cảnh sát điều tra sẽ rõ, dù sao từ nay về sau tôi cũng không bao giờ dám đi xem kịch ở đó nữa.
- Ô? Video bị gỡ xuống rồi sao??? Tôi đã tải về một bản sao nhưng không xem được???
Chưa kịp hạ nhiệt, cư dân mạng đã phát hiện video kia hoàn toàn biến mất trên mạng, ngay cả bản tải xuống cũng xảy ra lỗi không thể phát.
Trong Lão Quan Lâu, Tôn Học Thần cũng hoang mang.
Cậu vừa được lệnh xóa bỏ video đang lan truyền trên mạng kia, còn chưa kịp truy cập đã không thấy tung tích nó đâu.
Là ai làm đây?
Đồng Trạch ngồi cạnh Vi Tiếu Kiêu, cúi đầu hí hoáy nhắn tin.
[L: Đã xóa hết rồi, lần sau nếu có chuyện kiểu này xảy ra nhất định phải báo sớm một chút, anh không muốn thấy tiểu đáng yêu vô tội bị người khác mắng!]
[Nhi đồng lớn xác: Tuân mệnh! Lệ ca!]
Sự việc phát sinh ở đoàn kịch kinh động toàn bộ Lý gia.
Lý Phù Dung nhận điện thoại của ông nội sau đó nói: "Ông nội và cha tôi đang trên đường tới đây, một là để trấn an người của đoàn kịch và thăm hỏi gia đình Tiểu Võ, hai là muốn cảm ơn Lâm đại sư đã ra tay cứu mạng."
Lâm Mạc hơi thở bất ổn, không nói gì.
Trên thực tế cậu có chút mất bình tĩnh.
Ông nội của Lý Phù Dung đã gặp qua lão Quán chủ, chưa từng gặp cậu.
Thời điểm ông hay lui tới Đạo quán cậu còn đang học cấp trên huyện, chỉ cuối tuần hoặc vào kỳ nghỉ mới quay về Đạo quán tu luyện.
Sau kỳ thi đại học, lão Quán chủ tuổi cao sức yếu cũng qua đời, một tay cậu mai táng ổn thỏa cho sư phụ, cũng chôn toàn bộ quần áo và di vật của người.
Vài ngày sau cậu xuyên về Dân quốc, trở thành tiểu thiếu gia của nhà họ Lâm, một lần nữa trải qua thời niên thiếu.
Sống một đời hơn năm cùng A Lăng, đến lúc chết đi cậu lại quay về thời hiện đại, từ đó đến nay cứ mải mê đi tìm hồn phách lão công, quên mất việc quan trọng nhất trước khi xuyên qua xuyên lại, đó chính là tra điểm thi Đại học!!!
Huuu...!Vậy là đại sư đáng yêu này là một kẻ không bằng cấp, lại bỏ lỡ cơ hội học đại học rồi?
Huuu...!Có điểm đáng tiếc.
Lâm Mạc cảm thán ba giây sau đó ném chuyện này ra sau đầu không quan tâm nữa!
Thôi kệ đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.
Kiến thức phổ thông cậu cũng quên sạch rồi, không chắc vào Đại học có thể theo kịp đâu hì hì...!
Ông nội Lý Phù Dung là con nuôi của Lý Nguyệt Quý cùng Nguyên Ngọc, bọn họ hơn tuổi mới nhận nuôi một đứa bé.
Năm đó bọn họ viết thư gửi cho Lâm Mạc, cũng kể rằng đã đặt tên đứa nhỏ là Lý Bạch Chưởng, hơn tuổi, là con trai ruột nhà anh trai Lý Nguyệt Quý, theo vai vế phải gọi Lý Nguyệt Quý là chú.
Trong thư có gửi kèm một bức ảnh kiểu cũ, ba người một nhà chụp ảnh gia đình, Lý Bạch Chưởng ngồi giữa tươi cười hớn hở.
Chuyện của đời trước lại ngỡ như mới ngày hôm qua, Lâm Mạc hồi tưởng lại vẻ mặt có chút thất thần.
Thời kỳ đầu của giai đoạn đó còn bình yên vui vẻ, qua vài chục năm sau xảy ra chiến tranh loạn lạc.
Từ sau khi nhận được lá thư ấy, cậu và A Lăng bận rộn đi khắp nơi, rất ít khi quay về Kinh thị.
Bởi vì nơi đó long mạch hội tụ, phong thủy đắc địa, yêu ma quỷ quái không có cơ hội làm loạn.
Nói cho cùng, bộ dạng đứa nhỏ Lý Bạch Chưởng năm đó cậu mới chỉ gặp một lần nhìn từ xa.
Ài...!Hiện tại mới gặp mặt chính thức, trong lòng có chút khẩn trương!
- --
Lời tác giả: Spoil! Trong số phách có một người là giảng viên, dạy ở đại học Bắc Kinh (trường của Trọng Nính nha...).
Thế giới này thật nhỏ mà haha!.