Hướng Ngữ Như nói cho bọn họ mục đích của cô: "Từ nhỏ thân thể tôi không tốt, hai chân khiếm khuyết, cha mẹ nuôi tôi lớn vô cùng vất vả."
"Hai người họ đều bận rộn công tác, không thể thường xuyên ở bên cạnh chiếu cố tôi...!Họ rất áy náy và thương tâm, tình cảm gia đình là thứ mà bảo mẫu không thể bồi đắp được, cho nên họ mong muốn tôi sẽ có anh chị em bầu bạn..."
"Bởi vậy họ quyết định nhận nuôi Mạnh Tình Trúc."
Lâm Mạc gật đầu: "Mạnh Tình Trúc bước chân vào nhà họ Hướng năm cô ta tuổi, thời điểm đó cô chỉ khoảng lên lên , hai người tính ra cách nhau khá nhiều tuổi."
"Nhưng cha mẹ cô lại không chọn một đứa trẻ cùng trang lứa với cô, bọn họ khi đó có phải hay không bị bộ dạng của Mạnh Tình Trúc mê hoặc?"
Hướng Ngữ Như nhíu mày xác nhận: "Đúng vậy, cha mẹ tôi biểu hiện sự yêu thích cô ta đến mức quái dị, rõ ràng là một người xa lạ chưa từng tiếp xúc qua, vậy mà lại dốc lòng chăm sóc hầu hạ cô ta."
"Nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên mà cô ta nhìn tôi, tôi đã nhìn thấy sự giả dối, từ trong ra ngoài đều là diễn xuất của cô ta."
Lâm Mạc cùng Trạm Văn Sương dường như đã hiểu rõ.
Cha mẹ Hướng đã bị thao túng độ hảo cảm!
"Cô ta đối xử với cô như thế nào?" Trạm Văn Sương hỏi.
Hướng Ngữ Như: "Ngoài mặt cô ta rất giỏi biểu diễn, trước mặt người khác đều giả bộ yêu thương tôi, kỳ thực sau lưng tràn ngập ác ý và khinh miệt...!Tôi khi đó còn nhỏ tuổi, không thể chống lại sự khi dễ của cô ta, thậm chí cha mẹ tôi cũng cho là tôi chỉ đùa giỡn mỗi khi tôi tâm sự với họ."
Cô gái nhỏ lắc đầu cười khổ: "Tôi bị ép trưởng thành sớm, lại phải tập làm quen với sự ghét bỏ sâu sắc...!Nói thật lòng, tôi còn phải cảm ơn con người Mạnh Tình Trúc."
Lâm Mạc: "Cha mẹ cô lúc trước đã bị Mạnh Tình Trúc dụ hoặc."
Hướng Ngữ Như lấy lại tinh thần, kiên quyết nói: "Tôi biết bọn họ rất yêu thương tôi, nhưng khi đó tôi còn trẻ con, có nhiều sự tình hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết."
"Ban đầu tôi cho rằng cha mẹ có đứa con khác cho nên lơ là tôi, bọn họ hết quan tâm yêu thương tôi rồi, ngay cả khi Mạnh Tình Trúc cố tình bày trò xấu hãm hại tôi, bọn họ cũng bỏ qua..."
"Tôi rất tuyệt vọng, lại không thể chia sẻ với ai, khi đó anh họ Hà còn đang ở nước ngoài, cho nên chỉ có thể giấu tất cả vào trong lòng, cố gắng trở nên vô hình trong chính căn nhà của mình."
Khi đó đứa trẻ mới chỉ tuổi, đương nhiên không thể đối phó với Mạnh Tình Trúc.
Hơn nữa lúc ấy cha mẹ Hướng đều bị điều khiển khống chế, họ hầu như quên mất đứa con ruột của mình là Hướng Ngữ Như.
"Sau đó thì sao?" Lâm Mạc hỏi.
Mạnh Tình Trúc bỏ nhà ra đi, sau đó cắt đứt liên lạc với nhà họ Hướng, phía sau khẳng định có uẩn khúc.
"Sau đó, có lần Mạnh Tình Trúc đẩy tôi ngã ra ngoài ban công, bị cha mẹ tôi nhìn thấy." Hướng Ngữ Như nói.
Trong phòng dị thường yên lặng, chỉ còn lại âm thanh bình thản của cô gái nhỏ.
"Bọn họ thực sự bị dọa sợ, vội vàng đưa tôi vào bệnh viện, sau khi tôi tỉnh lại mới nghe kể họ Mạnh đã vơ vét toàn bộ tiền bạc trong nhà rồi bỏ trốn."
"Tôi có thể cảm nhận được tình yêu thương thật lòng của cha mẹ mình, tuy nhiên rõ ràng bọn họ tận mắt chứng kiến vụ việc, lại nhất quyết không truy cứu trách nhiệm của Mạnh Tình Trúc.
Đến lúc này tôi mới phát hiện sự việc có điểm cổ quái."
Trạm Văn Sương nói: "Sau khi Mạnh Tình Trúc nổi tiếng, cha mẹ cô có đi tìm cô ta hay không?"
"Có!" Hướng Ngữ Như gật đầu "Mạnh Tình Trúc trộm rất nhiều tiền trong nhà, gia đình tôi có thể tính là giàu có nhưng cũng không chấp nhận để mất trắng nhiều tài sản đến vậy..."
"Cô ta ăn trộm bao nhiều tiền?" Lâm Mạc tò mò.
" vạn."
khoảng , tỷ theo tỉ giá quy đổi ngày //
Đệt!
Lâm Mạc tự nhủ, đây là hành vi phạm pháp rồi.
Hướng Ngữ Như nói: "Mạnh Tình Trúc khi ấy đã có chút danh tiếng, trong tay có không ít tiền, đại khái cô ta muốn dàn xếp ổn thỏa nên trả lại cho cha mẹ tôi vạn."
"Còn vạn?"
"Cô ta nói rằng coi như phí nuôi dưỡng cho con gái."
Lâm Mạc kinh ngạc đến ngây người: "Mặt dày!"
Thứ trơ trẽn! Giống như mấy trang
Cố ý làm hại con ruột nhà người ta, sau đó lại trộm đi một nửa gia sản của họ, sau khi bị tìm tới tận cửa lại có thể nói ra những lời như vậy?
Hướng Ngữ Như thấy Lâm Mạc bất bình thay mình, bật cười nói: "Đúng rồi, da mặt cô ta dày không ai bì lại."
"Nhưng điều quái gở chính là, cha mẹ tôi thế nhưng lại đồng ý với cô ta!"
Chấp nhận mang vạn về.
"Tuy rằng từ đó về sau họ không còn nhắc tới cô ta nữa, nhưng tôi vẫn có điều khúc mắc trong lòng."
Hướng Ngữ Như càng nói càng cau mày: "Tôi phát hiện Mạnh Tình Trúc lên như diều gặp gió, tất cả những cơ hội may mắn nhất đều rơi trúng đầu cô ta, hơn nữa những người tung tin đồn gây bất lợi cho cô ta đều gặp chuyện không hay sau đó."
"Anh cũng biết đấy, trực giác của tôi rất nhạy, mọi việc đều bình thường nhưng tôi lại cảm thấy cô ta có vấn đề."
Lâm Mạc: "Có phải do cha mẹ cô xảy ra biến hóa bất thường nên cô nhất định phải tới Kinh thị?"
Hướng Ngữ Như quả quyết: "Bọn họ không thể nào lão hóa nhanh như vậy được...!Những người xung quanh đều không thấy kỳ quái, cho rằng họ công tác bận rộn nên già trước tuổi, ngay cả họ cũng tin là vậy."
"Khi tôi thấy bộ dạng Vu Kiệt trên tivi, lại phát hiện hắn ta thường xuất hiện cùng Mạnh Tình Trúc, tôi biết rõ một điều...!Chính là cô ta!"
Ánh mắt cô gái sáng quắc lên: "Cảnh sát tới tìm cha mẹ tôi, khẳng định là việc liên quan tới Mạnh Tình Trúc, có phải các anh cũng nhận ra sự khác thường của cô ta hay không?"
Cô cảm thấy tràn đầy tin tưởng, sóng cảm xúc của Lâm Mạc và Trạm Văn Sương đều có thể chứng minh rằng phỏng đoán của cô là đúng.
Lâm Mạc không do dự gật đầu: "Chúng tôi cũng không cần che giấu nữa, kế hoạch tiêu diệt Mạnh Tình Trúc của chúng tôi cần sự hỗ trợ của cô."
Hai người tóm tắt lại toàn bộ thông tin thu được về hệ thống quái dị kia, giải thích cặn kẽ về điểm tín ngưỡng, độ hảo cảm,...!cho Hướng Ngữ Như.
"Hóa ra là vậy..." Hướng Ngữ Như lẩm bẩm.
...!
Cuối ngày, Đường Diễn Sơ cùng Tiết Trác Lâm dẫn theo hai người cha mẹ Hướng quay về Kinh thị.
Hai người đều mang màu tóc hoa râm, khuôn mặt già nua mệt mỏi, nhìn thấy hai thiếu niên liền ôm chầm lấy, sau đó là một tràng giáo huấn.
Xét thấy sắc trời đã tối, mọi người quyết định hôm nay tan ca nghỉ ngơi, hôm sau mới bắt đầu điều tra.
Ngày tiếp theo, Lâm Mạc ngồi trong phòng họp ăn sáng.
Tiết Trác Lâm cay đắng nhìn: "Lâm đại sư, vì sao cậu lại có tận hai phần?"
Lâm Mạc một tay cầm bánh donut trái cây do Đường Diễn Sơ mua tới, một tay cầm sandwich do Trạm Văn Sương tự làm, ngon lành nhai nuốt: "Tôi cũng không biết a!"
Cậu vô tội mà!
"Hay là..."
"Tôi ăn được hết, đừng hòng tranh ăn với tôi, không cho đâu." Lâm Mạc vội vàng giấu ra sau lưng.
Tiết Trác Lâm: "Tôi đã nói gì đâu..."
"Hừ...!Nhìn mặt là biết muốn xin ăn đúng không!"
Giải quyết xong bữa sáng, bọn họ bắt đầu mở cuộc họp lên kế hoạch chi tiết về vụ án Mạnh Tình Trúc.
Lâm Mạc nói: "Điểm tín ngưỡng có thể đổi lấy nhan sắc, cưỡng chế gia tăng độ hảo cảm, mà độ hảo cảm càng cao thì người bị thao túng càng dễ bị rút đi sinh mệnh..."
"Mặt khác, hệ thống này còn có thể chia cắt linh hồn với thể xác, bằng chứng là Triệu Bành Trạch cùng Trịnh Lương, bọn họ chính là ví dụ của việc mất quyền kiểm soát thân thể."
"Tuy nhiên, liên quan đến việc này, tôi vẫn nghiêng về giả thiết hệ thống này có điểm hạn chế, nó không thể tùy tiện xử lý một số việc, nếu cứ cố đấm ăn xôi sẽ bị tiêu hao năng lượng đáng kể."
"Muốn đối phó Mạnh Tình Trúc, đầu tiên phải xuống tay từ kho điểm tín ngưỡng mà cô ta đang sử dụng, một là tiêu hao nó đi, hai là chặt đứt nguồn cung cấp."
Đường Diễn Sơ gật đầu: "Nguồn cung cấp điểm tín ngưỡng của Mạnh Tình Trúc chính là fanclub của cô ta."
Tiết Trác Lâm: "Đúng, phải khiến cho cô ta bị fan quay lưng, thậm chí quay sang anti cô ta, tốt nhất là vùi dập cho cô ta không ngóc đầu nổi."
Lâm Mạc "ừm" một tiếng, sau đó tiếp tục trình bày: "Thực ra nhóm người ghét bỏ Mạnh Tình Trúc không hề ít, nhưng quan hệ và nhân mạch của cô ta trong giới rất mạnh, nhiều người sẵn lòng giúp đỡ cô ta.
Hơn nữa đám tổng tài, phú thương, công tử thiếu gia nhà giàu đều rất ưa thích cô ta, Mạnh Tình Trúc chỉ cần kiểm soát tốt độ hảo cảm của những kẻ này, Tịch Tấn Khiêm nhất định không thể động tới cô ta."
"Nói vậy, chúng ta trước tiên cần làm một việc gì đó để giảm độ hảo cảm của đám người kia và fanclub của cô ta?" Đoạn Vũ nói.
"Việc này để tôi làm." Hướng Ngữ Như nói "Chứng cớ Mạnh Tình Trúc đẩy tôi ngã xuống từ ban công và ăn trộm tiền của gia đình đều rất đầy đủ."
Lâm Mạc lắc đầu: "Chỉ sợ chưa đủ để hạ bệ cô ta."
"Tiêu hao điểm tín ngưỡng tôi có thể làm, nhưng cần cân nhắc một điểm trọng yếu."
"Trong trường hợp điểm tín ngưỡng bị tụt giảm nghiêm trọng, hệ thống sẽ rút đi sinh mệnh của Mạnh Tình để tự bổ sung năng lượng.
Mà Mạnh Tình Trúc muốn tự bảo vệ mình chỉ có cách hút sinh mệnh của một trong những kẻ cô ta đang khống chế."
Điểm tín ngưỡng thu được từ nhóm fan rất không ổn định, trong lúc gấp rút cô ta cần một nguồn sinh mệnh có thể hấp thu ngay lập tức...!
Cô ta sẽ lựa chọn ai đây?
edit bihyuner.
beta jinhua
Hệ thống lấy đi sinh mệnh cô ta, cô ta lại lấy đi sinh mệnh người khác, cuối cùng người được lợi chính là hệ thống quỷ dị kia.
Nhưng khi điểm tín ngưỡng sụt giảm, hệ thống chỉ có thể hút sinh mệnh mà không thể để cho cô ta chết.
Bởi vì nếu cô ta tử vong, hệ thống chắc chắn sẽ biến mất! Trừ khi nó chủ động rời khỏi thân xác Mạnh Tình Trúc trước khi cô ta tắt thở.
Muốn tiêu diệt thứ này, cần phải dụ nó đi ra khỏi ký chủ.
Nếu không thì...!Một đòn tiêu diệt cả hai cũng không phải là không thể!
Năng lực của Lâm Mạc thừa sức làm được việc này.
Nhưng cậu không muốn trở thành kẻ sát nhân, mặc dù đối phương cũng không phải người vô tội.
"Tỷ lệ là %, chỉ cần tốc độ của tôi đủ nhanh, Mạnh Tình Trúc chưa kịp rút hết sinh mệnh của người khác, điểm tín ngưỡng chưa kịp bổ sung, sinh mệnh của người bị hấp thụ có thể được bảo tồn nếu tôi kịp ra tay tiêu diệt hệ thống.
Đây là cách cứu vãn duy nhất!"
"Xác suất như vậy cũng coi như cao, có thể đánh cược!" Tiết Trác Lâm nói.
Trạm Văn Sương lắc đầu: "Không thể cược!"
Không phải không thể, mà ván cược này bọn họ nhất định sẽ thua.
"Những người bị Mạnh Tình Trúc kiểm soát độ hảo cảm bao gồm rất nhiều tinh anh trong giới thương nghiệp, có cả người nổi tiếng,...!Nếu như Mạnh Tình Trúc cá chết rách lưới, liều mạng rút đi sinh mệnh bọn họ...!Kết cục là không thể tưởng tượng được!"
Trạm Văn Sương đưa ra một giả thiết hoàn toàn chấn động mọi người trong phòng.
Đường Diễn Sơ: "Nhưng chúng ta không thể không đánh cược!"
Lâm Mạc nói: "Đem tất cả bọn họ tập trung vào một chỗ, chuẩn bị sẵn phương tiện cứu hộ, quản lý thật sát sao, tôi sẽ nhờ Tịch Tấn Khiêm hỗ trợ, ngoài ra cần phải có một mốc thời gian thỏa đáng để thực hiện nhiệm vụ này..."
Buổi tối, Lâm Mạc ngáp ngủ trở về phòng trọ.
Bóng đèn trong phòng chớp sáng chớp tắt khiến cho thị giác của cậu rất khó chịu.
Cậu nhất định phải sớm dọn tới một nơi khác bởi vì trong nhà còn có "đứa nhỏ" đang tuổi phát triển a...!
Vào phòng vệ sinh, Lâm Mạc nhìn thấy tiểu thư linh cao chừng hai tấc đang bày đầy sách vở bút viết trên mặt đất, đằng sau là vết mực lấm lem khắp sàn...!Cậu không khỏi đau đầu!
"Tiểu Tố!"
Nghe thấy tên mình, người giấy nhỏ chầm chậm dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Lâm Mạc, vẻ mặt như chực khóc, rất đáng thương.
Nó đau khổ lắm, buồn bực lắm.
Bởi vì chủ nhân của nó không ham học, mà nó lại không thể cưỡng ép được người này...!Một lòng nhiệt huyết truyền bá kiến thức nhưng không có đất dụng võ, chỉ có thể ngâm mình trong bồn tắm giải sầu.
Lâm Mạc cũng không thể tin rằng tiểu thư linh này vừa tiếp xúc với nước liền biến toàn bộ thành mực, chính là loại mực nước khó tẩy rửa nhất trong số các loại mực.
"Đứa nhỏ" này mới có vài trăm tuổi, không thể đánh cũng không thể mắng.
Lâm Mạc bứt rứt cắn môi, sau đó lộ ra tươi cười hiền lành: "Ngoan nào, trước tiên đi ra ngoài nhé, để ta xử lý trong này."
Tiểu thư linh nhu thuận nghe lời, vươn tay đòi ôm một cái.
Cậu bất đắc dĩ thở dài, đem người giấy nâng lên: "Thôi được rồi, ở nhà có phải rất buồn chán hay không? Ngày mai ta đem ngươi ra ngoài chơi nhé?"
Người giấy nhỏ hai tay bụm miệng hết sức phấn khích, sau đó lại buông ra làm một động tác hôn gió với Lâm Mạc.
Lâm Mạc dở khóc dở cười.
Sau khi dọn dẹp qua loa, cậu đặt lão tổ tông và tiểu Tố nằm cạnh nhau trên gối, bản thân cũng nằm xuống nhanh chóng đi gặp Chu Công.
...!
Lâm Mạc đăng tải một bài viết thật dài trên weibo.
Bên trong kể lại quá trình Mạnh Tình Trúc được nhận nuôi, sau đó là biến cố ở gia đình họ Hướng, kể lại chi tiết cô ta đã phụ bạc cha mẹ nuôi như thế nào, bóc trần bộ mặt trơ trẽn của cô ta.
Đương nhiên, trong bài post cậu cố tình giấu tên toàn bộ thành viên gia đình Hướng.
Bài đăng lập tức được lên hotsearch, được các blogger truyền bá cực nhanh, nháy mắt trở thành chủ đề bạo phát cả weibo.
Trợ lý Trần tư vấn: "Tạm thời không cần công khai chứng cứ, trước tiên cứ để bọn họ bán tín bán nghi, đợi Mạnh Tình Trúc lên tiếng thanh minh, nhóm fan cô ta nhất định sẽ ùa vào ủng hộ."
"Sau đó đợi thời cơ thích hợp sẽ tung ra chứng cứ, đảo ngược chiều gió, đánh vào lòng tin của nhóm fan.
Lúc này bọn họ sẽ cực kỳ bẽ mặt, tuyệt vọng, hảo cảm đối với Mạnh Tình Trúc nhất định chạm đáy."
Tiết Trác Lâm cảm thán: "Các anh đúng là bài bản!"
Internet cũng như một chiến trường, mưa bom đạn dày đặc, mùi thuốc súng nồng nặc!
Trợ lý Trần bình tĩnh nói: "Vẫn là ca dễ xử lý mà thôi."
Đoạn Vũ thở dài: "Trước mắt phải ủy khuất cậu một chút!"
Những lời nhục mạ của đám fan Mạnh Tình Trúc xác thực khó nghe vô cùng.
Lâm Mạc đăng weibo dựa theo từng chữ mà Hướng Ngữ Như đọc, nội dung tường tận, chi tiết cặn kẽ, thậm chí có những việc chính cha mẹ Hướng cũng không hề biết.
Hai người họ đọc được bài viết liền không cầm nổi nước mắt.
Ân hận vì đã mù quáng nuôi ong tay áo khiến con gái ruột phải chịu biết bao ấm ức khổ sở.
Hướng Ngữ Như rất mạnh mẽ, cô gái nhỏ đã sớm không để bụng những chuyện năm đó, dù sao cô cũng "cảm nhận" được tình yêu thương của cha mẹ mình, những việc phát sinh kia hoàn toàn là do Mạnh Tình Trúc kiểm soát.
Cô hiện tại tận lực an ủi cha mẹ.
Lão Lưu nói: "Tiếp theo đây chỉ đợi Lâm đại sư ra tay!"
Nhiệt độ bài đăng chưa có dấu hiệu giảm xuống, không bao lâu sau, phòng làm việc của Mạnh Tình Trúc theo đúng dự tính đã phát thông cáo.
Đầu tiên là phủ nhận nội dung và tính xác thực của sự việc.
Tiếp theo là màn khóc lóc kể khổ của Mạnh Tình Trúc, nói rằng năm đó cô ta chỉ mang danh con nuôi, sự thật là bị cha mẹ nuôi đối xử như người hầu, bị bắt làm việc như trâu như ngựa hầu hạ con gái ruột của bọn họ.
Cuối cùng, cô ta thật sự không chịu đựng nổi mới phải bỏ nhà ra đi, chuyện vơ vét tiền là bịa đặt, hoàn toàn không có thật.
- Thương chị, ôm ôm! Tuổi thơ mồ côi không cha không mẹ, bị ngược đãi đến như vậy nhưng cuối cùng chị vẫn trở nên mạnh mẽ để có được ngày hôm nay.
Không cần biết là ai bày ra trò này, mục đích của hắn nhất định là cố ý bôi nhọ chị.
- Lại là cái người Nữu Cổ Lộc Lâm Mạc này à, vì sao cậu ta cứ cắn mãi không tha thế, thật đáng sợ!
- Người này là quỷ thần phương nào, chuyên môn bóc phốt chấn động! Chuyện trước kia có bằng chứng nên không nói, lần này tôi thấy có mùi câu like, chẳng lẽ là muốn nổi danh?
Nhìn comment nhảy liên tục phía dưới, ai cũng ra sức bảo vệ và ủng hộ Mạnh Tình Trúc.
Cô ta dựa lưng thoải mái, trên tay lướt điện thoại, nhàn nhạt lên tiếng: "Có liên lạc được không?"
Người địa diện lắc đầu: "Không liên lạc được, điện thoại cả ba người nhà bọn họ đều đã tắt máy."
Sắc mặt cô ta trầm xuống: "Bọn họ chán sống rồi, muốn hạ nhục tôi ư, cũng không nhìn lại xem bản thân có đủ lực hay không.
Gọi cho nhóm người ở S thị kia, kêu bọn họ đến tận cửa nhà họ Hướng xử lý, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì liệu hồn đứa con gái yêu của bọn họ."
Người đại diện: "Yên tâm, tôi đã điều bọn họ đi rồi, đợi truyền thông tới nhà bọn họ phỏng vấn, bọn họ tất nhiên sẽ biết nên nói thế nào."
"Tình Trúc, cũng may cô biết đề phòng trước sau, đã sớm cho người canh dưới đấy."
Mạnh Tình Trúc cười lạnh một tiếng, lúc ấy chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, ai ngờ lại thật sự có tác dụng.
Nhưng cô ta cũng không thể ngờ người nhà họ Hướng đã sớm không còn ở S thị, cả ba người hiện giờ đều được cảnh sát bảo vệ /.
Rốt cuộc ai mới là người biết đề phòng trước sau đây?
Cùng lúc này, Tịch Tấn Khiêm phát thư mời, gửi tới tất cả những người có "liên hệ" với Mạnh Tình Trúc, nửa cưỡng ép nửa yêu cầu bọn họ có mặt ở tòa nhà của Tập đoàn Duệ tinh.
Sau khi toàn bộ cảnh sát đã vào vị trí, Đường Diễn Sơ gửi tin nhắn cho Lâm Mạc.
[Có thể hành động!]
- --
Lời tác giả: Ba "chồng iêu" chuẩn bị hội ngộ, vây xem náo nhiệt hhh~.