[Chỉ cần tìm ra nơi này, phá án nhất định thành công.]
Nói thì thực dễ dàng, nhưng tiến hành mới thực gian nan.
Thời buổi công nghệ thông tin, mỗi ngày biết bao nhiêu dữ liệu được sinh ra trên nền tảng internet?
MB=KB,..GB=MB,..TB=GB,...!Cứ tiếp tục như vậy lên đến PB, EB,...!
Theo số liệu thống kê năm , mỗi ngày lưu lượng internet mà con người sử dụng là EB.
Nếu đem toàn bộ số liệu này sao lưu vào đĩa CD, vậy thì số lượng đĩa CD có thể rải vòng quanh Trái Đất.
Đương nhiên là thống kê trên toàn thế giới.
Trường hợp lần theo dấu vết trên mạng của kẻ Trịnh Lương, Triệu Bành Trạch, Phùng Tích Tề thì đơn giản hơn, nhưng phải rà soát theo từng ngày.
Mà dấu vết này phải lật ngược từ thời điểm bọn họ giao lưu với nhau từ những năm cấp .
Đã nhiều năm trôi qua, bao nhiêu cuộc điện thoại, tin nhắn,...!gom lại thành một tập hợp dữ liệu khổng lồ phức tạp, phương án này đến đây gần như bế tắc.
Hơn nữa, liên lạc online chưa chắc đã là sự lựa chọn của bọn chúng.
Tổ trọng án bắt buộc phải điều tra cả thực địa, rà soát những địa điểm có khả năng trở thành cứ điểm tụ tập của bọn chúng, sau đó lại khoanh vùng loại bỏ, tiếp tục thu nhỏ phạm vi điều tra.
Hướng điều tra này thậm chí còn khó khăn và mất thời gian hơn.
Hiện giờ thứ không thể lãng phí nhất, chính là thời gian.
Việc không thể làm nhất, chính là rút dây động rừng.
Phùng Tích Tề chưa biết rằng cảnh sát đã có thông tin về những cuộn video chứng cứ phạm tội, luật sư do hắn phái tới chỉ có tác dụng câu giờ, kéo dài thời gian và thăm dò.
Nếu để cho hắn biết được hành động của tổ chuyên án, đánh rắn động cỏ, nhất định hắn sẽ liều mạng tiêu hủy hoàn toàn những video đó.
Trừ khi một bước biết được chính xác địa điểm giấu video sau đó lập tức thu giữ, còn hiện tại bất kể hành động nào cũng sẽ dẫn đến tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Tiết Trác Lâm đã mất bình tĩnh, cắn răng nói: "Họ Phùng có cả tập đoàn chống lưng, vừa có tiền vừa có quyền, mua chuộc kẻ khác dễ như trở bàn tay, việc gì cũng thuận lợi."
Thuê luật sư bào chữa cũng tính là một việc đi.
Tiết Trác Lâm chưa hả dạ, tiếp tục mắng: "Mẹ kiếp, tên này có địa vị có quyền lực có tiền bạc, có tất cả những gì người đời mong ước, vì sao còn muốn tàn sát những cô gái kia?"
"Tâm lý biến thái, súc sinh, không phải người!"
Trạm Văn Sương từ tốn giải thích: "Do mắc bệnh tâm lý, kỳ thật chúng ta ai cũng có vấn đề về tâm lý dù ít dù nhiều, nhưng so với những căn bệnh dễ nhìn thấy trên cơ thể thì sự khuyết thiếu về mặt tâm lý thường bị xem nhẹ."
"Lãnh khốc vô tình, không có lòng trắc ẩn, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, ích kỷ, tham lam,...!vân vân...!đều có thể coi là một loại bệnh tâm lý được phản ánh qua tính cách."
"Mà một khi sự khuyết thiếu này bị phóng đại lên, bệnh trạng sẽ trở thành bệnh hoạn, một lần nữa thể hiện ra trong tính cách...!Đáng sợ tới cỡ nào?"
"Tội phạm có chỉ số thông minh cực cao, kẻ giết người hàng loạt, tội phạm phản xã hội, tội phạm cố chấp, tội phạm hung hăng, tội phạm tham lam,..." Đường Diễn Sơ liên tiếp liệt kê.
"A! A! Sếp, sếp, anh đừng nói nữa!"
Tiết Trác Lâm xám mặt: "Giáo sư Trạm nói chuyện như bài giảng học thuật vậy, nghe anh diễn giải tôi muốn khiếp sợ."
Bệnh hoạn, khuyết tật, biến thái,...!
"Như vậy theo lời của giáo sư Trạm, trên thế giới này không có người nào là toàn vẹn, chúng tôi cũng có tiềm chất phát triển thành một sát thủ biến thái sao?"
Trạm Văn Sương không buồn liếc mắt: "Các cậu còn cách sát thủ biến thái xa lắm, không phát triển được đâu, yên tâm đi."
"..."
"Giáo sư Trạm, tôi chỉ nói đùa thôi, anh an ủi nghiêm trọng thế?"
Lão Lưu nhìn thời gian, nghi hoặc nói: "Tiểu Vũ và Vu Trú sao còn chưa quay..."
Lời chưa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Vu Trú thở hổn hển tiến vào:
"Sếp, giáo sư Trạm, Lâm Mạc tới."
...!
"Ý của cậu là muốn tham gia thẩm vấn Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch?"
Đường Diễn Sơ nhìn chăm chú Lâm Mạc.
Lâm Mặc vừa mới gật đầu, chưa kịp mở miệng giải thích liền bị Tiết Trác Lâm hưng phấn cắt lời: "Sếp, tôi tận mắt chứng kiến, cậu ta thần kỳ lắm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bí mật của Tôn Chí, để cậu ta vào thẩm vấn họ Triệu và họ Trịnh đi không chừng chúng ta sẽ moi được thêm cái gì..."
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần dưới ánh mắt thâm thúy nghiêm khắc của Đường Diễn Sơ.
Tiết Trác Lâm rũ mắt, sắc mặt trắng bệnh nói: "Xin lỗi Sếp, tôi sai rồi!"
"Tôi, tôi không nên làm trái quy định của Cục, nên bị kỷ luật..."
Thấm vấn tội phạm là quá trình cơ mật, không thể có người ngoài xen vào, huống chi "người ngoài" đang ngồi đây đã từng là nghi phạm số một.
Lão Lưu và Đoạn Vũ cũng cúi đầu, bọn họ vừa rồi cũng hào hứng như Tiết Trác Lâm.
Đường Diễn Sơ trầm giọng nói: "Tôi biết Lâm tiên sinh có khả năng phi thường, nhưng vụ án liên quan đến Phùng Tích Tề này cũng chưa từng có tiền lệ."
"Chúng ta không thu thập đủ chứng cứ, tạm thời chưa thể kết án hung thủ, nôn nóng, bực bội, vội vàng, khẩn trương,...!tất cả đều là cảm giác chung của mọi thành viên trong tổ."
Hắn dừng ánh mắt trên người Lâm Mạc, lộ ra một tia hứng thú trên khuôn mặt.
Tiếp tục nói: "Trùng hợp Lâm tiên sinh có dính líu đến vụ án này, chúng ta mới có thể xác định thân phận hung thủ trong thời gian ngắn, kịp thời giải cứu nạn nhân...!phần lớn là công lao của Lâm tiên sinh."
"Nhưng lần này cậu ấy hỗ trợ chúng ta, vậy lần sau thì sao?"
"Chẳng lẽ chúng ta cứ muốn mãi ỷ lại vào năng lực kỳ lạ của cậu ấy? Huống hồ..."
Đường Diễn Sơ nhìn thẳng Lâm Mạc, cao giọng nói: "Năng lực của Lâm tiên sinh quả thực là khó gặp, chỉ cần cậu muốn liền có thể nhìn thấy cuộc đời của tôi đúng không?"
"Cậu muốn nhìn thử không?"
Câu cuối cùng hắn gằn từng chữ mà nói, thành viên tổ chuyên án bỗng nhiên cảm thấy không tự nhiên, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.
Đúng vậy, nhìn thấu cuộc đời người khác, không phải đồng nghĩa với việc bất kỳ ai trong mắt Lâm Mạc cũng không thể che giấu bí mật hay sao?
Không nói đến tội phạm, vậy những người khác xung quanh thì sao?
Nếu cậu ta dựa vào năng lực này để đối phó người khác, ai có thể chống lại cậu ta?
Tôn Chí khi bị nhìn thấu đã sợ hãi và tuyệt vọng đến thế nào, Tiết Trác Lâm là người tận mắt chứng kiến.
Bọn họ tuy là cảnh sát, nhưng cũng là người thường, con người ai chẳng có bí mật cho riêng mình?
"Bí mật" này có thể là nỗi đau chôn sâu trong lòng không dám động đến, cũng có thể là một điều gì đó tốt đẹp trân quý muốn giấu cho riêng mình...!Luôn có một loại "tình cảm" đặc thù không muốn để người khác nhìn thấu.
Ý thức được "năng lực kỳ lạ" của Lâm Mạc đáng sợ đến thế nào, mọi người trong phòng bỗng ít nhiều thay đổi thái độ, mang theo một chút phòng bị và kháng cự trong ánh mắt.
Trừ Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương.
Một người biểu tình bất biến, một người ánh mắt thờ ơ, hai người đều không thay đổi tư thế nhìn chằm chằm Lâm Mạc.
Đối với vấn đề Đường Diễn Sơ đặt ra, Lâm Mạc đơn thuần lại vô tội nói: "Tôi là đạo sĩ nha, còn là quán chủ thứ của một đạo quán tín ngưỡng, trên vai tôi đang gánh vác một sứ mệnh và trách nhiệm cực lớn."
"Tôi từ nhỏ là học sinh tốt, là cán bộ đoàn ưu tú, là bạn nhỏ gương mẫu được thầy cô và bạn bè quý mến."
"Tôi thuộc lòng điều chủ tịch Hồ Cẩm Đào dạy, là con người xã hội chủ nghĩa mẫu mực, luôn tuân thủ các chuẩn mực đạo đức xã hội..."
"Được rồi!" Đường Diễn Sơ sắc mặt tối sầm cắt ngang.
Trạm Văn Sương tự nhéo lòng bàn tay, nhịn xuống tiếng cười trong cổ.
Lâm Mạc mí mắt cong cong nói: "Đạo đức và lương tâm của tôi không cho phép tôi nhìn trộm bí mật của người khác."
"Đương nhiên là trừ những người đặc thù."
"Đúng rồi, bây giờ tôi vẫn còn thuộc lòng điều bác Hồ dạy, nguyên lý xã hội chủ nghĩa,...!Có cần tôi đọc thuộc cho các vị cảnh sát kiểm tra không?"
"..."
"Những người đặc thù là ai?" Đoạn Vũ vội hỏi.
Lâm Mạc: "Những kẻ độc ác tột độ, những tên tội phạm táng tận lương tâm."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, không khí trong phòng họp trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiết Trác Lâm lại nhịn không được hỏi tiếp: "Thế...!trách nhiệm và sứ mệnh cực lớn mà cậu gánh vác trên vai là gì?"
"Cậu muốn truyền giáo ở Kinh thị à?"
Lâm Mạc ánh mắt khó hiểu trả lời: "Truyền giáo làm gì? Tôi không thu nhận đồ đệ, đạo quán cũng không cần thêm người."
"À, vậy có trách nhiệm gì khác sao? Muốn đạo quán được nhiều người thờ cúng, dâng hương lễ lạt?" Tiết Trác Lâm đầy nghi hoặc hỏi.
"Đều không phải, những việc đó quá tầm thường, không có cảm giác thành tựu, đấy không thể là sứ mệnh của tôi được, miễn cưỡng coi như một phần trách nhiệm thôi."
Tiết Trác Lâm co rút khóe miệng.
Cũng không phải?
Những lời vừa nãy cậu ta nói lẽ nào là nói chơi sao?
"Rốt cuộc là gì?" Đường Diễn Sơ bỗng chốc lên tiếng bát quái.
Lâm Mạc ưỡn ngực thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy nghiêm túc và trịnh trọng, lên tiếng:
"Tìm chồng."
"..."
Trong phòng họp nháy mặt im lặng tĩnh mịch...!
Tiết Trác Lâm nghẹn lời, trân trối nhìn tiểu đầu trọc, không thốt ra thành tiếng.
Một lúc sau, Đường Diễn Sơ đứng dậy, đi tới cửa như muốn ra khỏi phòng.
"Sếp, anh đi đâu vậy?" Đoạn Vũ lấy lại tinh thần hỏi.
Đường Diễn Sơ không dừng động tác mở cửa, nhàn nhạt trả lời: "Xin phê chuẩn đặc lệnh chỗ cục trưởng, chỉ có thể phá lệ một lần, cho cậu ta tham gia thẩm vấn cùng."
Đám người Đoạn Vũ vui mừng ra mặt, Đường Diễn Sơ hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
edit bihyuner.
beta jinhua
Mười lăm phút sau.
Lâm Mạc theo sau Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương bước vào phòng thẩm vấn.
Đáp ứng yêu cầu của cậu, cảnh sát sắp xếp cả Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch cùng thẩm vấn một lần.
Sau khi ba người thẩm vấn ngồi xuống, hai tên tội phạm nhìn chằm chằm vị tiểu đầu trọc ngồi giữa kia, tựa hồ tò mò, tựa hồ nghi hoặc, ánh mắt dò xét đánh giá.
Trước khi tiến hành thẩm vấn, ba người đã thống nhất trước tiên vẫn thực hiện quy trình như thường, Đường Diễn Sơ phụ trách tra khảo, Lâm Mạc thuyết phục còn Trạm Văn Sương có trách nhiệm quan sát ánh mắt, biểu tình và các cử chỉ hành vi của hung thủ.
Nếu cách này không hiệu quả mới để cho Lâm Mạc dùng năng lực đặc biệt.
Bắt đầu thẩm vấn, Đường Diễn Sơ và Lâm Mạc phối hợp khá tốt.
Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch khai báo thành thật, có thể nhìn thấy khuôn mặt bọn chúng vô cùng mệt mỏi, tinh thần uể oải hơn rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên vẫn không hé nửa lời về Phùng Tích Tề.
Vẻ mặt Trạm Văn Sương cũng ngày càng đạm mạc, dường như chưa tìm ra "điểm đột phá" trên người những kẻ này.
"Tôi nhổ vào! Phùng Tích Tề cho bọn họ ăn bùa mê thuốc lú gì vậy?" Vu Trú quan sát bên ngoài không khỏi tức giận.
Thẩm vấn chưa kết thúc, đã tra khảo nhiều lần như thế, đổi lại là tội phạm khác chỉ sợ đã không thể chống trụ được mà khai ra toàn bộ.
Nhưng Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch lại có phòng tuyến tâm lý vững như tường gạch, mặc cho người ngoài ra sức công kích thế nào cũng không mảy may hư tổn.
Tiết Trác Lâm sau khi phát nộ cũng bắt đầu trở nên bái phục ý chí kiên định của hai tên này, quả là chó săn trung thành của Phùng Tích Tề.
Mắt thấy quá trình thẩm vấn bắt đầu tiến vào trạng thái giằng co bế tắc, Lâm Mạc đột nhiên đờ ra.
Cậu dùng một tay chống cằm, im lặng nhìn thẳng về phía Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch, không nói lời nào cũng không nhúc nhích nữa.
Đường Diễn Sơ nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Trạm Văn Sương, hắn ngay lập tức bổ sung vào vị trí khuyết thiếu của Lâm Mạc, tiếp tục phối hợp thẩm vấn.
Tổ chuyên án đang quan sát bên ngoài đều cảm thấy khó hiểu.
Đoạn Vũ: "Cậu ta sao vậy? Sao đột nhiên lại ngây người như vậy?"
Tiết Trác Lâm nhíu mày: "Nhìn mắt cậu ta cũng không biến hóa như lần trước."
"Còn chờ đợi gì nữa? Nhanh chóng bắt đầu dùng thuật pháp đi chứ, cạy miệng hai tên chó kia ra."
Đám người Tiết Trác Lâm còn đang lo lắng gấp rút bên ngoài, bên trong phòng Lâm Mạc rốt cục cũng có động tĩnh.
Cậu rướn cổ ra phía trước, trên mặt pha trộn biểu tình nghi hoặc, khó hiểu, lại có chút ngạc nhiên và hứng thú.
"Thú vị lắm, thật sự!" Giọng nói cường điệu.
Ánh mắt như đang đánh giá một đồ vật hiếm có khó tìm.
"Thân thể và linh hồn các ngươi thế mà lại bị cắt rời thành mảnh riêng lẻ."
"Thân xác đang ra sức che giấu bí mật cho Phùng Tích Tề; linh hồn lại sợ hãi kêu gào, muốn thoát khỏi trói buộc, rời khỏi cơ thể..."
"Ta là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này..."
"Để ta xem, linh hồn các ngươi đang kêu gào điều gì..."
Lâm Mạc dường như chưa thỏa mãn với việc ngồi rướn ra phía trước, cậu hơi nhổm người dậy chồm nửa thân trên ghé vào mặt bàn thẩm vấn.
Đồng tử khóa chặt hai kẻ trước mắt, con ngươi đảo qua đảo lại như đang thật sự nhìn thấu linh hồn bọn chúng.
Cậu cảm thấy hứng thú dạt dào, vừa cảm thán vừa kính nể, tựa hồ như vừa phát hiện ra một loại thuật pháp chính mình chưa bao giờ nhìn thấy.
Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch lớn tiếng quát tháo, muốn vị đầu trọc này cút xa ra một chút.
Bọn chúng vừa định động thủ liền bị Đường Diễn Sơ và hai nhân viên phía sau bước lên khống chế, quá trình quan sát của Lâm Mạc không bị ảnh hưởng chút nào.
Tiết Trác Lâm và các nhân viên khác đứng ngoài ngây người đến bất động, hoàn toàn không hiểu ý tứ lời nói ban nãy của Lâm Mạc.
Cái gì gọi là hồn lìa khỏi xác?
Như vậy không phải người chết sao?
Còn có, hiện tại là tình huống gì?
Giống như cậu ta đang nhìn thấy gì đó thông qua đôi mắt thần kỳ kia, biểu tình rất chăm chú và thoáng chốc lại biến hóa.
Cậu ta có thể nhìn được cái gì? Linh hồn?
Không phải sẽ nhìn thấy linh hồn bọn chúng chứ?
Liên tưởng đến lời nói vừa rồi, thân thể và linh hồn đang bị giằng co giữa hai trạng thái, dường như linh hồn hai kẻ kia đang bị trói buộc hoặc giam cầm trong một cơ thể không có sự sống.
Dù sao thì linh hồn mới là bản chất thật sự của con người, phản ánh mọi tâm tư tình cảm của con người.
Nhưng loại phản ánh này thường phải thông qua xác thịt mới có thể biểu lộ ra bên ngoài mới đúng.
Hiện tại Lâm Mạc nói, linh hồn hai kẻ kia không ngừng biểu hiện ra sự sợ hãi, khủng hoảng, khiếp sợ...!còn cơ thể lại hoàn hảo không có biểu tình gì? Vậy từ trước tới nay bọn họ đối diện với Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch, rốt cuộc hai bọn chúng có phải là con người bình thường không, hay là vật thể gì khác?
Đột nhiên cảm thấy rét từ trong xương tủy.
Chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn, Lâm Mạc đã chậm rãi lên tiếng:
"Hóa ra các ngươi đang cầu cứu, có người đang thao túng và điều khiến suy nghĩ và hành vi của các ngươi...!Người đó là ai? Phùng Tích Tề sao?"
Cậu nhíu mi hỏi.
Trịnh Lương cười lạnh nói: "Không có ai đủ khả năng khống chế chúng ta cả."
Triệu Bành Trạch khinh thường: "Phùng Tích Tề là ai? Không quen biết."
Lý do thoái thác tương tự những lần trước.
Phủ nhận có quen biết với Phùng Tích Tề, không thừa nhận bị Phùng Tích Tề tẩy não, lặp đi lặp lại việc không có quan hệ gì với Phùng Tích Tề.
Lâm Mạc không buồn để ý những lời nói đó, nhẹ giọng hỏi: "Nếu các ngươi đã muốn được giải thoát, để ta giúp các ngươi..."
Cậu dùng hai bàn tay phủ lên đỉnh đầu hai kẻ kia, không ai phát hiện phía trong lòng bàn tay của cậu có biến hóa gì, nhưng cặp mắt Trịnh Lương cùng Triệu Bành Trạch đột nhiên lóe lên tia sáng màu vàng kim.
Ngay sau đó...!
"Đệt! Đệt mợ nó..." Vu Trú đột nhiên nhìn thấy biến hóa, sợ tới mức không nhịn được hét lên lùi ra sau hai bước.
Đoạn Vũ và lão Lưu cũng không kiềm chế được hoảng sợ trên mặt.
Hai kẻ tội phạm chỉ trong nháy mắt, thái độ thay đổi từ lạnh lùng thờ ơ sang khiếp đảm cực độ.
Bọn họ hít thở hổn hển, nước mắt nước mũi giàn dụa, cả người run rẩy không thôi, các cơ bắp trên mặt hết co rút lại kéo căng, hốc mắt trợn ngược, cái mũi bị kéo lên sụp xuống, miệng cũng méo xệch.
Giống như có bàn tay vô hình đang nhào nặn khuôn mặt bọn họ, muốn bày ra một bộ mặt vừa ý kẻ thao túng, nhưng lại bị đối phương chống cự nên quá trình diễn ra thực khó khăn.
Một lúc sau, trên gương mặt bọn họ bắt đầu chậm rãi khôi phục bình thường, trong đáy mắt còn sót lại sự sợ hãi lại khao khát, muốn nói gì đó với Lâm Mạc nhưng biến cố bất ngờ phát sinh khiến cho bọn chúng không kịp phòng bị.
Lâm Mạc dường như cũng biết rõ, vậy nên cậu không hề phản ứng lại.
Hai kẻ vừa thoát khỏi sự giày vò kia trong chốc lát bắt đầu xảy ra quá trình lão hóa trên mặt và toàn thân.
Tóc bạc dần, ánh mắt mờ đục, những vết nhăn nheo đồi mồi bắt đầu xuất hiện khắp nơi trên cơ thể, thân hình khô quắt tiều tụy dần...!
Sự lão hóa này diễn ra chỉ trong vài giây, . giây cuối cùng trước khi bọn chúng hoàn toàn biến thành hai cái xác khô, Lâm Mạc mới ra tay cứu giúp.
Đôi mắt cậu một lần nữa xuất hiện những hoa văn lưu chuyển ngược chiều kim đồng hồ, hai cánh tay nổi lên chằng chịt đạo văn phát sáng như sao trời.
Cậu nhìn thấy xung quanh cơ thể Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch bị bao phủ bởi một loại khói hắc ám, chính thứ này đang quấn lấy bọn chúng, hấp thu sinh mệnh của bọn chúng.
Đạo khói kia nối liền với một bóng đen quỷ dị đứng phía sau.
Hoa văn phát sáng trên cánh tay Lâm Mạc bỗng phóng ra về phía bóng đen kia, để lại một vệt sáng trong không trung, nhưng thời gian đã không kịp.
Trong đầu "Oanh!" một tiếng, liên kết bị cắt đứt.
Cậu nghe thấy một âm thanh điện tử phát ra từ một loại máy móc nào đó, mơ hồ không rõ tiếng:
[Bị...!xẹt xẹt...!công kích...!xẹt...].