Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

chương 112

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

HÔM NAY KHÔNG CÒN TU LA TRÀNG NỮA RỒI!

"Tiết Trác Lâm, cậu vừa đi đâu về đấy?" Lý Việt Minh khoác vai người vừa bước vào cửa, ôm cổ hắn hỏi "Quần áo rách rưới thế này?"

Tiết Trác Lâm thản nhiên kéo lại ống tay áo đã sắp đứt thành hai đoạn: "Vừa gặp cướp trên đường, ờ, Đoạn tỷ đang áp giải hắn đằng sau."

Lý Việt Minh ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên thấy Đoạn Vũ mặt mũi lạnh tanh áp giải một người tiến vào cục.

Cậu ta nhỏ giọng thì thầm với Lý Việt Minh: "Tôi nói này người anh em, về sau những việc cần dùng vũ lực cứ để Đoạn tỷ xử lý, cậu mong manh yếu đuối thế này đánh không lại người ta đâu."

"Cút! Ai mong manh yếu đuối???" Tiết Trác Lâm vừa cười vừa mắng.

Cách đó không xa một bóng người bước tới, Lý Việt Minh và Tiết Trác Lâm lập tức đứng ngay ngắn, Đoạn Vũ cũng dừng cước bộ.

"Đội trưởng Lưu!"

"Sếp ra ngoài ạ?"

Lão Lưu mới nhậm chức Đội trưởng, gật đầu: "Cục trưởng mời một vị chuyên gia tâm lý học từ nước ngoài về, tôi và Vu Trú sẽ đi đón tiếp."

"Chuyên gia tâm lý? Có phải vị giáo sư Đoạn không? Cục trưởng cuối cùng cũng mời được ông ấy về rồi?" Tiết Trác Lâm nói.

Vu Trú cười nói: "Đúng vậy, thật là làm khó người ta, tuổi tác đã cao còn phải tới đây hỗ trợ chúng ta.

Nhưng cũng may, từ nay về sau công tác thẩm vấn nghi phạm sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

Hàn huyên vài câu, nhìn đồng hồ đã gần tới giờ, Lão Lưu và Vu Trú rời đi.

Trên xe, Vu Trú mở một ca khúc đang lưu hành hiện nay, thỉnh thoảng ngâm nga theo vài câu.

Lão Lưu nói: "Cậu thích thể loại nhạc này à?"

Vu Trú: "Nghe cũng được mà Sếp, thỉnh thoảng đổi gió chút.

Nhưng nghe nói tác giả bài hát này là một người nghiệp dư họ Bạch, tự viết lời tự phổ nhạc, vừa phát hành liền hot, chậc, chiến lược marketing rất tốt."

"Nghe cũng được đấy chứ."

"Không có trình độ chuyên môn sẽ không bền đâu." Vu Trú bình luận vu vơ, ca khúc kết thúc, cậu ta chuyển sang nhạc nhẹ thư giãn.

Đại học Kinh thị.

Vi Tiếu Kiêu tìm thấy Đồng Trạch đang ngồi gõ máy tính lạch cạch trong thư viện, cậu ta ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu tới đây để chơi game?"

Đồng Trạch đeo headphone nên không nghe thấy gì, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái sau đó tắt game, tháo tai nghe xuống cổ: "Học xong rồi? Nghe nói khoa các cậu có giảng viên mới? Thế nào?"

Vi Tiếu Kiêu: "Khá trẻ trung, bài giảng cũng rất thú vị."

Cậu ta thấy Đồng Trạch mở một giao diện mới, có vẻ muốn sửa nickname.

"Không để tên là [Nhi đồng to xác không muốn lớn lên] nữa à?"

đồng trong Đồng Trạch, một kiểu chơi chữ

Đồng Trạch: "Cũng nên trưởng thành rồi, phải đổi cái tên nghe người lớn hơn chút."

"Đổi thành gì?"

"TZ thế nào?"

"...Viết tắt tên của cậu?" Cái tên như vậy cũng tính là "người lớn hơn chút"? Vi Tiếu Kiêu thầm phun tào trong lòng.

Đồng Trạch gật đầu quả quyết: "Đúng vậy! Cool không?"

"..."

Một lát sau Vi Tiếu Kiêu nói: "Cậu có biết tập đoàn Duệ Tinh mới thay người cầm quyền không?"

Đồng Trạch đương nhiên không biết: "Liên quan gì đến tôi, bọn họ cũng chẳng cho tôi xu nào."

"Nghe nói là một người thừa kế của Tịch gia, còn rất trẻ, mới từ nước ngoài trở về.

Mà á, anh ta vừa mới ký hợp đồng hợp tác với Hội sở EW..." Ngày hôm qua cậu ta bị cha Vi Lương Hùng gõ đầu, ông hận rèn sắt không thành thép, đều là thanh niên cùng trang lứa, đứa nhỏ nhà mình thì chẳng nên trò trống gì.

Cậu ta say sưa kể lại cho Đồng Trạch những thông tin bát quái mà cha nói, cái gì mà thiếu gia Tịch gia sẽ đính hôn với tiểu thư của Hội sở EW, hai nhà thông gia quả là môn đăng hộ đối, quan hệ vô cùng có lợi cho đôi bên...!Cái gì mà Thuần Vu gia một đời cống hiến cho lĩnh vực Y học, đến lứa trẻ bây giờ lại kém cỏi không đạt được thành tựu gì, năng lực tầm thường...!Cái gì mà Bạch gia sắp di cư ra nước ngoài.

"Thảm nhất phải là Lâm gia, không biết bọn họ đắc tội vị quan chức nào, hiện giờ gia thế lụn bại, danh hiệu thế gia lâu đời cũng bị tước mất, trưởng bối thì ốm đau bệnh tật, có người thì vướng vào tù tội, còn lại mỗi mình Lâm Trình Bắc chống đỡ."

Đồng Trạch chép miệng: "Đừng hóng hớt mấy chuyện ân oán của nhà giàu, nếu có thời gian rảnh thì quan tâm tin tức thời sự đi, xem này."

Cậu ta mở một website.

Trong vòng tuần, Bí thư Thành ủy, Thị trưởng và rất nhiều quan chức khác đồng loạt ngã ngựa, vạch trần một hệ thống tham ô thối nát, hả lòng hả dạ!

Vi Tiếu Kiêu kinh ngạc: "Nói như vậy, thành phố sẽ thay đổi Thị trưởng sao? Ai là người tố cáo bọn họ?"

"Nghe nói là một vị Chính ủy họ Hồ."

edit bihyuner.

beta jinhua

chương này đã bị cut, đọc phần bị thiếu tại wordpress maingoc.

Đồng Trạch vừa nói vừa tiện tay mở đường link khác, một tiêu đề bắt mắt xuất hiện.

Đáng sợ! Đạo sĩ và hòa thượng cuối cùng cũng xé bỏ mặt nạ hữu nghị giả dối, chuẩn bị đối đầu nhau sao?

"Đây là cái gì?" Vi Tiêu Kiêu bị hấp dẫn bởi cái tít.

Đồng Trạch nhấp mở: "Ồ, hình như là mấy ngày trước có ba vị đạo sĩ đến từ Đạo quán khác nhau, cùng với Hòa thượng của Đại Trăn tự, tất cả cùng ngồi xuống tụng kinh giảng đạo."

Vi Tiếu Kiêu khiếp sợ: "Hòa thượng và Đạo sĩ có thể cùng nhau truyền đạo?"

"Kiểu như, anh nói của anh, tôi nói của tôi..."

Ảnh đính kèm khá rõ nét, sự kiện diễn ra ở một quảng trường trong trung tâm thành phố.

Nhóm đạo sĩ ngồi một bên, vị hòa thượng ngồi một bên, một bên cầm phất trần, một bên niệm Phật châu.

Bức ảnh thứ hai, hai bên đồng thời đứng lên, biểu tình trên mặt khác thường.

Vị Đạo sĩ đứng đầu bước lên đối diện Hòa thượng của Đại Trăn tự, phía dưới ảnh được thuyết minh vô cùng sinh động "Ông soi tôi làm gì?" "Tôi soi ông thì sao?" "Giỏi thì soi tiếp đi!"...!

"Phụt! Cũng thú vị đấy chứ." Vi Tiêu Kiêu nhịn không được bật cười.

"Đúng rồi, suýt quên, mẹ tôi cho vé xem buổi biểu diễn của đoàn kịch Nam Đài, cậu có đi không? Lý Phù Dung diễn chính nhé..."

...!

Lâm Mạc đợi hai ngày ở Đạo quán, chờ hai hồn bảy phách hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Quý Thế Lăng.

Giống như khi, một vật sở hữu của mình đã rời đi quá lâu, hiện tại quay về với mình, cần một thời gian nhất định để thích ứng.

Cậu đỡ A Lăng ra khỏi quan tài, đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, lau rửa toàn bộ cơ thể, thay quần áo mới, tràn đầy mong ước chờ đợi "mỹ nhân ngủ trong rừng" tỉnh lại.

HOÀN CHÍNH VĂN..

Truyện Chữ Hay