“Tặng anh cho em, có được không?”
Câu nói lọt vào tai Thẩm Thứ, dù là đàn dương cầm hay là ghi-ta, hay những giai điệu từ những nhạc cụ quý báu, cũng chẳng bằng một câu thật lòng vừa lãng mạn vừa dịu dàng này.
Trong nháy mắt, Thẩm Thứ bị đánh gục bởi những cảm xúc không thể nói thành lời.
Cậu biết, lúc này cậu không phải bị tiền tài làm cảm động, cũng không phải rung động vì dục vọng.
Cái cảm giác được người khác đặt lên vị trí cao nhất nơi trái tim, được nâng niu quý trọng là điều mà cả hai đời cậu chưa từng được trải qua, nhưng vẫn luôn khao khát có được.
Đây là thứ mà cậu luôn thấy thiếu khi ở cùng Kiều Nhung, là cảm giác quan trọng nhất.
Thẩm Thứ cũng biết, nếu giờ khắc này cậu không đồng ý với Kiều Nhung, ngày sau cậu nhất định sẽ hối hận.
Cậu khịt mũi, nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”
“Khi nào thì chủ động giao tới tận nơi?”
Kiều Nhung ở phía bên kia điện thoại bỗng im lặng, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, anh mới cười nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp làm xiêu lòng người, lại không thể che giấu được niềm vui sướng ẩn chứa trong đó.
Anh hỏi Thẩm Thứ: “Lúc nào em rảnh? Tối hôm nay có rảnh không?”
Lại là buổi tối!
Thẩm Thứ nghĩ tới sở thích tình thú của Kiều Nhung thì sự rung động vừa rồi cũng biến mất không còn tăm hơi.
Cậu thầm mắng mỏ trong lòng: Tuy rằng từ hôm nay ông đây chính thức có bạn trai, nhưng mà nói cho cùng, người bạn trai này là được thăng từ chức bạn giường lên, là người vợ người chồng đã từng đại chiến hơn ba trăm hiệp. Cuộc sống thế này thì chả còn tí kích tình nào cả.
Cái ngày có ý nghĩa kỷ niệm như thế này, thế mà cũng không có gì khiến người ta khắc cốt ghi tâm gì cả!
Sau này ông đây làm sao mà nhớ được!
Trong lòng Thẩm Thứ có hơi bực bội, tức giận đáp lại Kiều Nhung: “Ông đây mà không rảnh thì anh không định tới à?!”
Phát hiện không khí đột nhiên xấu đi, Kiều Nhung không hiểu ra sao hỏi lại: “Hả?”
Thẩm Thứ quyết đoán chấm dứt cuộc trò chuyện, lẩm bẩm: “Đại lão, anh cứ từ từ nghĩ lại đi!”
Chạng vạng, sau khi ngồi ở công ty suy tư một ngày, áp suất không khí đã thấp tới mức khiến nhân viên xung quanh run lên vì sợ. Kiều Nhung cuối cùng cũng nhận ra.
Nói cả nửa ngày, hóa ra là Thẩm Thứ hiểu lầm anh muốn lên giường với cậu!
Thật chả hiểu trong đầu bạn trai nhỏ nhà mình nghĩ gì!
Rõ ràng anh đã lên kế hoạch cụ thể, đặt một nhà hàng đẹp đẽ và bữa tối dưới ánh nến để kỷ niệm ngày hai người chính thức bên nhau.
Thế mà bây giờ…
Kiều Nhung xoa cằm suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ mình cũng có thể đổi một cách thức khác để chúc mừng ngày này một cách có ý nghĩa hơn….
Khi Thẩm Thứ mở cửa cho Kiều Nhung, cậu nhìn thấy trợ lý Bách Nam đứng phía sau anh.
Trên tay Bách Nam còn đang cầm theo mấy gói nguyên liệu nấu ăn to đùng, xem ra là cầm cho Kiều Nhung.
Thẩm Thứ nhìn Kiều Nhung bằng ánh mắt ngạc nhiên, cậu không nghĩ rằng đại lão sẽ tự mình đi mua đồ ăn.
Hình ảnh kia nghĩ thế nào cũng thấy hơi vi diệu.
Nhưng mà giây tiếp theo, khung cảnh còn vi diệu hơn xuất hiện.
Bách Nam đặt chiếc túi ở trước cửa rồi rời đi. Kiều Nhung bước vào nhà, cởi chiếc áo khoác phẳng phiu trên người xuống, xắn gấu tay áo sơ mi lên, cười nhẹ hỏi Thẩm Thứ: “Tối nay anh nấu cho em ăn nhé?”
Thẩm Thứ: Quả nhiên là cặp vợ chồng già! Ông đây đoán quả không sai!
Thế tình cảm mãnh liệt đâu?
Thẩm Thứ bĩu môi, ân cần nhắc nhở anh: “Anh quên anh là tổng tài xuất thân từ nhà giàu có, ngay cả đồ ăn hay bát đũa cũng không rửa bao giờ sao?”
Kiều Nhung cầm túi đồ vào trong bếp, nghe vậy thì quay đầu nhìn cậu, mỉm cười sửa lại lời cậu: “Bây giờ anh là tổng tài vừa biết nấu ăn vừa biết giặt giũ!”
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ lấy ra một cái tạp dề mới tinh đưa cho Kiều Nhung, rồi khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp. Dù bận nhưng vẫn ung dung đứng đó, chờ đợi anh buông tha cho cái ý tưởng này.
Sau đó, cậu chỉ thấy Kiều Nhung cẩn thận rửa sạch tất cả đồ ăn rửa sạch hai lần, không còn bị bắn nước như lần trước nữa. Anh thuần thục cắt rau chỉnh tề đâu ra đấy rồi xếp chúng vào nồi để xào.
Thẩm Thứ sửng sốt: Rõ ràng ba tháng trước đại lão đến rau còn không biết rửa!
Mãi cho đến khi Kiều Nhung bê một đĩa măng xào ra trước mặt Thẩm Thứ, cậu mới dần lấy lại tinh thần từ sự khiếp sợ.
Cậu đưa tay nhận đĩa, cầm đũa gắp thử một miếng đặt vào miệng, ngạc nhiên nhận ra mùi vị thế mà lại rất ngon.
Thẩm Thứ ngẩng đầu nhìn Kiều Nhung, nghi ngờ hỏi anh: “Đêm giao thừa là anh cố ý tỏ ra mình không biết làm bánh bao à?”
Kiều Nhung nở nụ cười, xoay người tiếp tục nấu ăn, đáp lại cậu trong âm thanh tanh tách của tiếng dầu trong chảo: “Sau năm mới, anh cố ý đi theo học đầu bếp trong nhà.”
“Khi còn nhỏ, sức khỏe mẹ anh vẫn tốt, thường xuyên tự mình xuống bếp nấu cơm. Anh nghĩ đấy hẳn là hương vị của gia đình.”
Mặc dù giọng điệu Kiều Nhung nghe có vẻ thản nhiên, nhưng Thẩm Thứ nghe ra được, anh vô cùng hoài niệm người mẹ đã mất của mình.
Thẩm Thứ không thể nào nói cho Kiều Nhung biết quá khứ của mình, càng không thể nói chính mình cũng thường xuyên ngồi nhớ mẹ.
Cậu chỉ có thể chắp vá từ một số việc về thân thế của nguyên chủ để an ủi Kiều Nhung, cũng là an ủi chính mình: “Em là một cô nhi, từ nhỏ chưa từng hiểu cái gì gọi là yêu thương. Nhưng em vẫn luôn khao khát nó, bởi vì đó nhất định là tình cảm dịu dàng nhất thế gian.”
Câu cuối cùng, là lời nói chân thành của Thẩm Thứ.
Kiều Nhung lại làm xong một món khác, cảm nhận được sự mất mát của Thẩm Thứ thì tắt bếp đi, bước qua ôm lấy cậu. Anh cúi đầu, ghé vào tai cậu khẽ hỏi: “Em không phải là ghét bỏ món anh làm đó chứ?”
Thẩm Thứ không nhịn được mà cười một tiếng, đôi mắt rạng rỡ có hồn nhìn anh, nói: “Đại lão Kiều Nhung, người trở tay một cái có thể làm mưa làm gió trong giới giải trí, lại ở đây nấu canh cho một ngôi sao nhỏ như em đây. Nếu em mà dám ghét bỏ, chẳng phải sẽ tổn thọ hay sao.”
Kiều Nhung nghe vậy thì nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen mềm mại: “Đừng nói nhảm.”
Thẩm Thứ thờ ơ nhún vai, nghĩ thầm, dù sao ông đây cũng là người đã chết một lần rồi.
Mà anh, lại là người đầu tiên em nhìn thấy sau khi sống lại.
Là sự tồn tại rất đặc biệt.
Cậu không nói với Kiều Nhung mấy chuyện này, không nghiêm túc đổi chủ đề: “Đại lão, trông anh bây giờ y như một người vợ hiền, một người mẹ tốt vậy.”
Trong mắt Kiều Nhung hiện lên tia nguy hiểm, cười hờ hững: “Thì ra bình thường trong lòng em hay gọi anh như thế.”
Thẩm Thứ: …
Trọng điểm chú ý của đại lão luôn luôn rõ ràng như vậy.
Thẩm Thứ ho khan, tiếp tục kiên trì đánh trống lảng: “Một mình anh nấu cơm thì phải làm tới khi nào, để em giúp anh.”
Kiều Nhung bình tĩnh liếc cậu, sâu kín nói bốn chữ: “Sau thu tính sổ().”
() gốc là “秋后算账”, là thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ việc đợi cho mọi thứ phát triển tới giai đoạn cuối cùng để xem ai đúng ai sai, cũng ám chỉ sự chờ đợi để trả thù. Xuất phát từ “Tướng quân ngâm” của Mạc Ứng Phong.
Thẩm Thứ: …
Muốn giả vờ mình không có nghe thấy…
Nhưng vẫn phải trả giá.
Ngày hôm sau, Kiều Nhung thức dậy sớm nhưng Thẩm Thứ, người nằm bên gối lại không thấy bóng dáng.
Một bản dương cầm vui vẻ mơ hồ truyền tới từ tầng dưới.
Kiều Nhung không ngờ Thẩm Thứ có tinh thần như vậy, lần này còn dậy sớm hơn cả anh.
Mà đêm qua, anh đã ngủ một giấc rất sâu.
Anh tắm qua bằng nước ấm rồi đi xuống nhà, phát hiện bữa sáng đã được bày sẵn ở trên bàn ăn.
Tiếng dương cầm mượt mà bay lượn trong căn biệt thự, tự nhiên, không có một tia ngưng nghỉ.
Những ngón tay thanh mảnh của Thẩm Thứ lướt trên phím đàn trắng đen rõ ràng. Cậu nghe được tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cất giọng chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, ông nó.”
“Hôm nay dậy muộn như vậy, có phải tối hôm qua lao lực quá độ, thân thể không chịu nổi không?”
Ăn xong thì đè ông đây tận mấy tiếng đồng hồ.
Kiều Nhung mới sáng đã nghe được mấy lời khiêu khích của Thẩm Thứ, đặt cốc sữa nóng trong tay xuống rồi đi ra phòng khách. Anh đứng bên cạnh cậu, buồn cười hỏi: “Sao, em ghét bỏ anh già à?”
Thẩm Thứ không trả lời câu hỏi của Kiều Nhung, quay đầu, cố ý cười thật tươi, hỏi lại: “Thích xưng hô mới em gọi anh không?”
Kiều Nhung không nhịn được, đưa tay nhéo đôi gò má thanh tú mịn màng của cậu. Ánh mắt anh tối đi, trầm giọng cảnh cáo: “Buổi sáng tốt nhất đừng trêu chọc anh.”
Thẩm Thứ trừng mắt xem thường.
Thẩm Thứ: Ông đây cứ trêu đấy, xem xem buổi sáng anh có ăn được không.
“À…” Kiều Nhung nhìn thấy ý tưởng của câu, cười nhẹ một tiếng, một tay bế cậu đặt lên dương cầm rồi hôn xuống.
Trong phòng khách của căn biệt thự to lớn, những tiếng đàn lộn xộn cứ lần lượt vang lên.
Thẩm Thứ: Cái quái gì!
Thẩm Thứ giãy dụa dưới thân Kiều Nhung, muốn chạy trốn. Lại thừa dịp anh ngừng hôn mình mà lấy lòng: “Lão Kiều~”
Kiều Nhung một tay đè cậu lại, một bên cởi từng cúc áo ngủ của cậu. Nhẹ cắn vành tai cậu rồi nói: “Anh đã nói rồi, đừng trêu chọc anh. Hậu quả em tự gánh!”
Thẩm Thứ hoảng hốt, nói loạn lên để xin tha thứ: “Lão Kiều lão Kiều! Kiều Nhung! Anh! Sếp Kiều, giám đốc Kiều, đại lão, anh tha cho em đi. Lần sau em không dám nữa.”
Đây cmn là muốn dương cầm play buổi sáng hả, xấu hổ lắm đấy biết không!
Kiều Nhung nguy hiểm nheo mắt lại, nhẹ giọng nói với cậu: “Quá muộn.”
Một giờ sau, hai người mặc quần áo chỉnh tề ngồi vào bàn ăn sáng.
Thẩm Thứ tức giận dùng nĩa chọc vào miếng sandwich trước mặt, hết lần này tới lần khác ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Kiều Nhung.
Thấy vậy, Kiều Nhung buông dao nĩa trong tay xuống, nghiêm túc lý luận với cậu: “Chuyện này là do em sai trước, không thể trách anh được.”
Thẩm Thứ đập cái nĩa xuống bàn một cái:!!!
“Sáng nay ông đây chỉ là có quá nhiều linh cảm, cho nên viết một bài hát. Vì vậy mới vênh váo chút thôi!”
Kiều Nhung giơ hai tay tỏ vẻ vô tội, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì lẽ ra em không nên bỏ qua lời cảnh cáo của anh.”
“Hơn nữa, em còn kích thích anh, bảo anh già rồi….”
Thẩm Thứ ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt nhìn anh: Sao, bắt nạt rồi còn khoe mẽ. Giờ lại tỏ ra oan ức?!
Kiều Nhung thất thế thì vội vàng đứng dậy, nói: “Được rồi, giờ anh đến công ty đây. Bách Nam đã đứng ngoài đợi anh hơn một tiếng rồi.”
Thẩm Thứ: Một tiếng, hừ.
Coi như anh cho ông đây linh cảm sáng tác nhạc, tha thứ cho anh một lần.
Thẩm Thứ tức giận, dặn dò anh: “Đi đường nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm.”
Kiều Nhung nghe được thì ngạc nhiên nhìn cậu, không xác định hỏi: “Ý em là đêm anh có thể quay về đây?”
Thẩm Thứ: Tôi nói không thì anh không tới à?!
Thẩm Thứ hơi đỏ mặt khi nghĩ tới ý tứ trong lời nói của anh, làm bộ thờ ơ trả lời: “Đúng.”
“Nếu đã xác định quan hệ yêu đương, vậy ở chung đi. Anh đỡ phải vất vả với mấy căn biệt thự ở phía sau này kia.”
“Hơn nữa, dạo gần đây Tri Tri cũng đi ra ngoài quay phim rồi. Anh ở một mình sẽ nhàm chán.”
Kiều Nhung cảm thấy hơi ngoài ý muốn: “Em biết hết rồi?”
Thẩm Thứ gật đầu: “Anh Bằng điều tra xong rồi. Biệt thự được trang hoàng lộng lẫy này là tài sản riêng của anh, nào phải phúc lợi của công ty.”
Không cho anh ở lại, chẳng phải là ông đây không xem trọng anh à.
Kiều Nhung cười nhẹ một tiếng, mặc tây trang chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi, anh nghĩ tới một chuyện, lại đứng ở cửa ra vào nói với Thẩm Thứ: “Hôm nay em quên một xưng hô rồi.”
Thẩm Thứ nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “Gì cơ?”
Kiều Nhung nhếch môi, thấp giọng nói: “Về sau nhớ kỹ, gọi anh là chồng.”
——————–