Trợ lý Bách Nam tự động rời đi.
Thẩm Thứ bị Kiều Nhung giam cầm trong góc tường, ánh mắt anh mang theo tia nguy hiểm nhìn chằm chằm cậu. Thẩm Thứ thầm nghĩ, dù sao đức hạnh của ông đây chính là cái kiểu này nên không cần phải giả bộ làm gì, cũng không sợ bị lòi đuôi cáo gì hết. Vì thế, cậu mạnh dạn nhìn lại Kiều Nhung mà không có một chút sợ hãi nào.
Đôi mắt đen láy của Kiều Nhung mang nét thâm thúy cùng với sự sắc bén chỉ có ở những kẻ đứng ở vị trí cao. Lúc trước, mỗi lần anh nhìn Thẩm Thứ đều khiến cho cậu có cảm giác như anh là một con báo đen vừa khỏe khoắn dũng mãnh, vừa linh hoạt nhanh nhẹn có thể nhảy tới vồ vào bắt lấy con mồi mình thầm quan sát bất cứ lúc nào, cấu xé nó rồi ăn vào bụng.
Nhưng lần này, Thẩm Thứ ngạc nhiên khi thấy ánh mắt luôn ẩn chứa sự nguy hiểm tàn bạo ấy lại xuất hiện vài phần dịu dàng cưng chiều như có như không, vài phần bao dung cùng che chở vô điều kiện, còn có vài phần kiên nhẫn và thở dài. Như thể Kiều Nhung muốn bắt lấy cậu, nhưng lại không muốn tổn thương đến cậu nên anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế chính mình.
Trong lòng Thẩm Thứ càng thêm chấn động so với ban nãy, cậu thầm nghĩ không một người bình thường nào có thể thể hiện được ánh mắt phức tạp lúc này của đại lão. Nếu như Tinh Nghi Entertainment bị phá sản, anh hoàn toàn có thể dựa vào ánh mắt này của mình để bước chân vào sự nghiệp làm diễn viên, đánh bại Phó Thời Kiêu để lấy danh hiệu ảnh đế!
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được cười rộ lên khiến đuôi mắt thon dài bất giác cong lên. Nguyên chủ có đôi mắt xinh đẹp nội liễm, cặp mắt phượng vốn thiếu mất một phần rực rỡ như pháo hoa nhân gian ngay lập tức trở nên sinh động hơn và giàu sức sống hơn khi cậu cười lên, trông như ánh nắng ban chiều chiếu rọi trên dòng suối chảy róc rách phản chiếu ra từng tia sáng lấp lánh rực rỡ, đẹp đến mức người khác cũng phải thất thần.
Ánh mắt Kiều Nhung trầm thêm vài phần, hạ giọng hỏi cậu: “Buồn cười lắm sao?”
Trước mặt Phó Thời Kiều thì bảo anh là một kẻ thờ ơ, thế nhưng bây giờ có gan dám cười trước mặt anh?
Thẩm Thứ tự biết không nên làm càn quá mức, cũng không dám nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng mình nên cẩn thận xua xua tay ra dấu không phải, đồng thời thuận thế kéo dãn khoảng cách của hai ra một tí, ngoài miệng giả dối trả lời: “Không có, không có buồn cười. Chỉ là tán gẫu với anh Thời Kiêu ở chỗ này có thể vô tình gặp được ngài Kiều làm cho tôi cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng rất vui.”
Cậu thầm ám chỉ một chút về hình tượng bị sụp đổ của Phó Thời Kiêu, sau đó lén nhìn sang phía hắn. Lúc này sao mà lại không cho ảnh đế cơ hội cùng với không gian phát huy kỹ năng diễn xuất của mình được!
Phó Thời Kiêu đứng yên ở bên cạnh từ đầu đến giờ khuôn mặt đã xanh mét. Hắn thật sự không thể tin được là Kiều Nhung sẽ làm lơ hắn như thế, ở ngay trước mặt hắn bộc lộ ra sự hứng thú của anh đối với Thẩm Thứ một cách quang minh chính đại. Một Kiều Nhung vừa chủ động nhưng cũng vừa kiên nhẫn như vậy khác hoàn toàn với một Kiều Nhung trong quá khứ luôn lý trí giữ mình trước muôn vàn mỹ nam mỹ nữ trong cái vòng giải trí này, cũng khác với sự lãnh đạm xã giao trước mặt hắn.
Đây là Kiều Nhung mà Phó Thời Kiêu chưa từng thấy trước đây.
Còn Thẩm Thứ mang đầy vẻ không thèm để ý, cũng không hề sợ hãi. Cậu không chỉ không để Kiều Nhung vào mắt mà còn dám to gan làm xằng làm bậy trước mặt anh, không hề quý trọng sự thiên vị của Kiều Nhung của chút nào. Thế nhưng một người như vậy khi đối diện với Kiều Nhung lại hình thành bầu không khí cạnh tranh giữa người vừa có thực lực vừa có sự quyết đoán của những kẻ mang sức mạnh cường đại. Nó gần như tạo nên một bức tường vô hình ngăn cách Phó Thời Kiêu ở bên ngoài, làm hắn khó lòng chen vào.
Phó Thời Kiêu cảm thấy lúng túng, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng và phẫn nộ.
Hắn hận thấu xương Thẩm Thứ – cái tên hắn muốn tiêu diệt nhưng mãi không được. Mỗi giây mỗi phút hắn đều muốn đem cậu đi rút gân lột da, băm vằm cậu ra thành trăm mảnh, làm cho cậu biến mất không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt Kiều Nhung nữa. Thậm chí không cho cậu cơ hội sống để nhìn thấy ánh bình minh ngày mai.
Tuy nhiên, bây giờ điều hắn cần làm là cố gắng nhẫn nại.
Khi Kiều Nhung theo tầm mắt Thẩm Thứ nhìn về phía hắn, gương mặt Phó Thời Kiêu lộ ra vẻ thấp thỏm lo âu. Sau đó hắn tự cười nhạo chính mình, bên trong cặp mắt đào hoa ấy là sự cô đơn cùng thất vọng không thể nói thành lời. Bất cứ ai khi nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách, ảm đạm thương hại chính mình này của ảnh đế chỉ sợ sẽ muốn tan nát cõi lòng chung với hắn.
Chỉ ngoại trừ hai người Kiều Nhung và Thẩm Thứ trước mắt.
Kiều Nhung buông tha cho Thẩm Thứ, quay người lại lạnh lùng nhìn Phó Thời Kiêu, chờ hắn lên tiếng. Thẩm Thứ ôm cánh tay ở một bên vui vẻ xem kịch.
Khuôn mặt Phó Thời Kiêu dần tái nhợt hơn, hai tay buông thõng hai bên dần nắm chặt lại thành nắm đấm, khàn giọng kêu anh: “Anh Kiều Nhung…”, trong giọng nói mang theo sự bi thương.
Kiều Nhung hiểu rằng hắn đang xin mình giúp hắn giữ mặt mũi trước mặt Thẩm Thứ, đừng khiến cho hắn càng thêm xấu hổ.
Anh trầm ngâm nhìn Phó Thời Kiêu.
Kiều Nhung vẫn luôn biết rõ bộ mặt thật ẩn sau hình tượng ôn nhu của Phó Thời Kiêu là tính cách nham hiểm điên cuồng thấm sâu vào tận xương tủy. Vì thế, khi thấy bộ dáng này của hắn thì anh không có chút dao động nào. Nhưng khi nhớ đến những thủ đoạn lúc trước của Phó Thời Kiêu khi ở bên cạnh mình cùng với những chuyện gần đây hắn làm với Thẩm Thứ, Kiều Nhung hiếm khi lâm vào tình trạng do dự như lúc này. Anh muốn ép Phó Thời Kiêu vào đường cùng, cũng không muốn Phó Thời Kiêu hãm hại Thẩm Thứ.
Kiều Nhung thích tính cách thẳng thắn, tự tin và đơn thuần của Thẩm Thứ, hắn thích cả những vở kịch cậu vờ đóng không bao giờ hết kia. Dù có khả năng bảo vệ được Thẩm Thứ nhưng anh vẫn không muốn để cậu gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, dù là nhỏ nhất.
Nghĩ đến đây, sắc mặt lãnh đạm của Kiều Nhung dần dịu lại, nhàn nhạt nói với Phó Thời Kiêu: “Tôi biết rồi. Cậu đi làm việc của mình đi.”
Phó Thời Kiêu cảm kích nhìn anh, ngay một giây sau khi quay người rời đi trong mắt thì tràn ngập cảm xúc ghen ghét.
Thấy Phó Thời Kiêu rời đi, Thẩm Thứ bĩu môi không vui. Đại lão không hề tức giận ngay cả khi bị ảnh đế mắng đến như vậy, xem ra anh đối xử với ảnh để thật sự rất tốt. Hèn gì một ảnh đế muốn cái gì có cái đó lại sống chết cứ nhất quyết đu theo cái cây tên “đại lão” này, còn không phải là do đại lão luôn lưu tình, giữ mặt mũi cho hắn à? Anh rõ ràng biết hắn là người hãm hại cậu mà vẫn thả hắn đi như vậy, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, chẹp. Ông đây vốn định thẳng tay làm hắn tức chết, nhưng xem ra hiện tại đành đợi đến trận chung kết vậy.
Hầy~
Kiều Nhung dường như biết Thẩm Thứ đang nghĩ gì, thấp giọng nói với cậu: “Đừng làm hành động gì thiếu suy nghĩ.”
Nghe vậy, Thẩm Thứ ngạc nhiên quay đầu nhìn Kiều Nhung, một lúc sau mới ậm ừ: “Ừm.”
Tại sao cậu cứ cảm thấy đại lão ngày hôm nay có gì đó là lạ? Gương mặt nghiêm túc như thế trông không giống như đang đùa với mình, ngay cả bầu không khí trước mắt của hai người cũng trở nên không ổn. Thẩm Thứ lắc đầu trong lòng thầm nói, không được, cậu cần phải xua đi cái cảm giác gần gũi, mập mờ này mới được.
Cậu ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói với Kiều Nhung: “Lần trước may mà có ngài Kiều nhờ bộ phận quan hệ công chúng giúp tôi giải quyết một việc lớn, tôi còn chưa cảm ơn ngài. Tuy nhiên, cũng vì vậy lại khiến hai bên cấp dưới của ngài đối chọi với nhau, thật ngại quá.”
Kiều Nhung nghiêng đầu nheo mắt nhìn cậu, thầm nghĩ nếu không phải anh nhìn thấu được ý đồ của Phó Thời Kiêu sau đó âm thầm chú ý đến, ở phía sau ngầm giấu đi rất nhiều thông tin thật của Thẩm Thứ thì sợ rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết như lần này. Chỉ là, bạn nhỏ vô lương tâm này còn có tâm tình đứng ở đây đấu võ mồm với người khác mà hoàn toàn không để lời anh nói vào trong lòng.
À…
Anh không vui lắm nói với Thẩm Thứ: “Tôi sẽ thay cậu giải quyết chuyện này. Còn bây giờ, phiền cậu trả lời câu hỏi trước đó của tôi: Vì sao lúc Phó Thời Kiêu nói rằng tôi không phải là người cậu có thể mơ đến, cậu lại trả lời là không sao cả?”
Vào lúc Thẩm Thứ chưa kịp tiêu hóa câu “Tôi sẽ thay cậu giải quyết chuyện này”, cậu đã phải đối mặt với sự tra khảo đến tận linh hồn từ đại lão.
Thẩm Thứ: Sống hay chết? Đây là một vấn đề to lớn.
Thẩm Thứ: Biết ăn ngay nói thật chắc chắn là một phẩm chất cao quý, tốt đẹp của con người. Cơ mà vào thời khắc mấu chốt như lúc này chỉ có thể nhờ vào lời nói dối thiện ý để giữ mạng sống của mình!
Cậu ngượng ngùng cười mỉm, hạ thấp điệu bộ nịnh nọt Kiều Nhung: “Ngài Kiều, tôi nói như vậy là vì trong lòng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ngài, trong mắt tôi ngài trắng như bông tuyết trên đỉnh núi, sáng như ánh trăng sau màn mây, là một nơi tôi muốn nhưng không thể có được. Vì vậy, khi anh Thời Kiêu nói tôi không có tư cách để ao ước đến ngài, tôi đồng ý với điều đó thật.”
Có mới lạ.
“Ban nãy, tôi không thích thái độ thượng đẳng của anh ta nên mới không muốn để anh ta đạt được như ý muốn, vì thế mới nói đại một câu không sao cả.”
Nói xong, cặp mắt lanh lợi của Thẩm Thứ không chớp nhìn Kiều Nhung, mong chờ anh sẽ đáp “Thì ra là thế.” với lời giải thích của cậu. Tuy nhiên ngoài dự đoán của cậu, Kiều Nhung nhìn cậu, lời ít ý nhiều trả lời: “Nói hươu nói vượn!”
Anh cười như không cười hỏi Thẩm Thứ: “Cậu không cần phải ở đây giả vờ nịnh nọt tôi làm gì. Chúng ta đã lăn giường với nhau được lần, mỗi lần lăn đều làm không dưới lần, cậu có tư cách để mơ đến tôi hay không chẳng lẽ ngay cả cậu cũng không biết sao?”
Thẩm Thứ mỉm cười: Ha ha ha ha.
Kiều Nhung nhìn dáng vẻ không tin của cậu, anh chợt cảm thấy rất tức giận.
Anh nhích lại gần Thẩm Thứ, hai tay quen thuộc giơ lên đẩy Thẩm Thứ vào trong góc tường rồi thuận thế cúi xuống hôn cậu. Thẩm Thứ ở trong lòng ngực anh liều mạng giãy giụa.
Đm! Chỗ này ở ngay hành lang phòng làm việc của Mạc Dương đó! Ở trong chương trình cậu với Kiều Nhung vẫn còn một tầng thân phận thí sinh và cố vấn đó! Nếu như đoạn video hôn nhau này bị tung ra, chắc chắn cậu sẽ cư dân mạng đì chết vì scandal có kim chủ bao nuôi, cho tài nguyên để nổi tiếng mất. Sau đó Phó Thời Kiêu có thể dựa vào chuyện này để bịa ra thêm mấy tin đồn không có thật nhưng lại bạo hơn nhiều, đủ để khiến cậu thất bại trong gang tấc, khiến cậu không lấy được giải quán quân của “Minh Tinh Phá Tường”, thuận thế để mọi người nhục mạ cậu, cả đời này cậu không thể tẩy trắng.
Đến lúc đó, Phó Thời Kiêu chỉ việc ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, thật sự là nằm mơ cũng có thể vui đến mức tỉnh vì cười!
Trong lúc Kiều Nhung đang bá đạo công thành đoạt đất, Thẩm Thứ lợi dụng kẽ hở thở phì phò nói: “Ngài, ngài Kiều, chỗ này có camera giám sát…”
Kiều Nhung vừa cúi đầu tiếp tục chiếm thêm đất đai vừa trả lời cậu: “Tôi nhìn qua rồi, chỗ này là góc chết của camera giám sát.”
Thẩm Thứ: …
Thẩm Thứ tiếp tục giãy giụa: “Nhưng, nhưng mà ngài Kiều ơi, có thể sẽ có người đi ngang qua đây…”
Kiều Nhung nhéo cằm cậu: “Tập trung vào, Bách Nam sẽ ngăn họ lại.”
Thẩm Thứ nhu nhược không có chí tiến thủ: Cậu còn có thể làm gì đây, phản kháng bị vô hiệu lực, vậy cậu chỉ có thể hưởng thụ!
Thật không dám giấu gì, nụ hôn thật sự rất kích thích.
Cậu dứt khoát ôm lấy Kiều Nhung, ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh.
Sau một nụ hôn dài và mãnh liệt, hai người thở dốc miễn cưỡng tác nhau ra.
Khuôn mặt Kiều Nhung nghiêm túc nhìn Thẩm Thứ, giọng nói trịnh trọng nhưng ngang ngược: “Bé ngốc, em có tư cách mơ ước đến tôi hay không là do tôi quyết định!”
Lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy làm Thẩm Thứ bất giác nuốt nước bọt, cảm thấy tốc độ tim mình đập nhanh đến mức bất thường. Thẩm Thứ bỗng trừng lớn đôi mắt, gương mặt đầy vẻ không tin được.
Đm! Chẳng lẽ đây chính là cảm giác rung động?!
Sao cậu lại có thể yêu bạn giường của mình được? Sao cậu có thể yêu vị kim chủ muốn bao nuôi cậu?
Thẩm Thứ: Xảy ra chuyện rồi, chuồn lẹ thôi.
Bầu không khí dần ám từng tia mập mờ, Thẩm Thứ tìm đại một cớ nào đó nói với Kiều Nhung: “Ờm thì, ngài Kiều à, tôi chợt nhớ ra tôi còn phải đi nói chuyện với thầy Mạc về ca khúc cho đêm chung kết nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong cậu muốn chuồn đi nên vội vã tìm cách chui ra khỏi người đang giam cầm cậu ở phía trước.
Mục đích của Kiều Nhung đã đạt được nên những buồn bực ban nãy cũng được xoa dịu, vì thế khi nghe cậu nói vậy anh cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Đi chung đi.”
Đầu Thẩm Thứ đầy dấu chấm hỏi:????????
Đi cái gì chung cơ? Cùng nhau làm cái gì cơ?
Kiều Nhung giải thích với cậu: “Vốn dĩ hôm nay tôi tới đây là vì có việc muốn tìm Mạc Dương. Nhưng vì thang máy bị hỏng rồi nên tôi mới đi thang bộ lên tầng .”
“Vậy nên,” anh mỉm cười nói, “Tôi và cậu đều có việc cần tìm anh ta, cậu không cần nghĩ nhiều đâu.”
Thẩm Thứ: A a a a
Đại lão ngài có thể nào đừng phách lối như vậy nữa được không!
————–