Đêm đông thường tới sớm, chưa đến giờ sắc trời đã tối sầm.
Thẩm Thứ cúp điện thoại của Đại Thục Mai, không cảm nhận được sự vui vẻ khi nhìn thấu âm mưu của nhân vật chính, ngược lại chỉ thấy nản lòng thoái chí.
Cậu không bật đèn, gối đầu lên cánh tay nằm trên chiếc giường không mấy rộng rãi, ngước nhìn căn phòng tối đen như mực và không khí âm trầm ngoài cửa sổ, âm thầm thở dài một hơi.
Ngày mai chính là Tết Nguyên Đán.
Đại Thục Mai và Thẩm Hiên gọi điện thoại cho cậu, vừa mở miệng đã nhắc tới tiền, không một câu chúc mừng năm mới. Cũng chẳng hỏi cậu một mình bên ngoài dốc sức làm việc có cô đơn hay không, có nhớ nhà hay không, liệu có muốn về nhà chơi mấy ngày…
Cậu đồng ý đưa tiền, muốn từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ, người nguyên chủ hai mươi năm gọi “cha” không nói một lời.
Một nhà ba người hoàn toàn không quan tâm tới nguyên chủ, chỉ đáng thương cho nguyên chủ còn vì bọn họ mà chịu khổ. Thậm chí còn vì tiền mà không tiếc bán đi thân thể của mình, cuối cùng lại vô thanh vô tức() rời khỏi thế gian.
() Vô thanh vô tức [无声无息]: Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết.
Thẩm Thứ có hơi thương tiếc nguyên chủ.
Cứ cho là nguyên chủ quá mức tốt bụng, tính tình yếu đuối dễ bị người khác coi thường. Nhưng với một người lớn lên trong một gia đình đơn thân như Thẩm Thứ, thật ra cậu hiểu được khát vọng của nguyên chủ đối với tình thân.
Khi còn nhỏ, mẹ của Thẩm Thứ luôn rất nghiêm khắc với cậu, giữa hai mẹ con có rất ít khoảng thời gian dịu dàng, ấm áp với nhau. Từ trước tới nay toàn là quản giáo và chống đối.
Khi đó, Thẩm Thứ luôn ảo tưởng mình giống với các bạn bè khác, có một người cha hiền từ, khoan dung.
Ảo tưởng rằng mẹ của cậu có thể yêu cậu hơn, dịu dàng với cậu hơn.
Tuy rằng sau khi lớn lên Thẩm Thứ dần hiểu được những khó khăn và nỗi khổ tâm của mẹ, cũng hiểu rõ tình yêu của bà ấy dành cho cậu, chỉ là phương thức biểu đạt không đúng mà thôi. Nhưng cảm giác bất an và thiếu thốn thời thơ ấu lại vĩnh viễn tồn tại trong xương cốt cậu, trở thành một phần tính cách mà cậu khó có thể xóa bỏ.
Việc dễ dàng tin tưởng mối tình đầu Bùi Chí và sau đó phải trả một cái giá đắt càng làm cho cậu nhận ra một điều, bản thân tha thiết khát cầu cái gọi là tình cảm chân thành. Cậu giống như nguyên chủ đối với người nhà họ Thẩm, hèn mọn lại không có tự tin.
Trong không gian tăm tối yên tĩnh, thân thể Thẩm Thứ hòa hợp với linh hồn làm cho cậu thẫn thờ thương cảm, lại làm cậu hưng phấn kích động.
Cậu muốn dùng cách mình am hiểu, biểu đạt nỗi lòng này ra.
Cậu nhắm mắt tự hỏi, trong đầu xuất hiện những âm sắc và giai điệu đứt quãng. Sau đó đột nhiên cậu ngồi bật dậy, mở máy tính ra, ghi chép lại những linh cảm vừa xuất hiện.
Thời gian trôi qua, Thẩm Thứ chỉnh chỉnh sửa sửa, tới khi hoàn thành khung xương một ca khúc, ngẩng đầu lên phát hiện đã gần giờ tối.
Chỉ còn lại ba tiếng nữa là qua năm mới.
Tâm tình cậu tốt lên, bỗng nhiên rất muốn tìm ai đó ra ngoài cùng nhau uống vài chén, cùng nhau vượt qua một năm kỳ lạ này.
“Tuy rằng ông đây không được cha yêu mẹ thương nhưng ông có bạn bè!”
Thẩm Thứ lầm bầm lầu bầu, lấy di động mở danh bạ ra. Cậu vuốt cằm suy nghĩ đêm nay mình nên quấy rầy ai.
Cậu dừng ngón tay trước mục K – Kiều Nhung, do dự một hồi lại kéo lên trên, tìm được mục C – Cố Đình Thâm.
Thẩm Thứ ấn gọi cho Cố Đình Thâm, kết quả lại nghe giọng nữ máy móc lạnh bang vang lên, nói cho cậu biết đối phương đã tắt máy.
Thẩm Thứ: …
Nói cái gì mà anh em tốt, CP tuyệt vời, tới thời khắc mấu chốt lại bị vả mặt!
Cậu thở dài một hơi, một lần nữa lướt danh bạ, ánh mắt lại dừng ở tên của Kiều Nhung.
Đại lão sẽ trải qua thời khắc giao thừa cùng ai đây?
Tò mò. Nhưng cậu không có lập trường để hỏi.
Thẩm Thứ bĩu môi tiếc nuối, kéo danh bạ tới trang cuối cùng, tìm thấy số di động của nữ thần Diệp Tri Tri, nhấn gọi.
“Alo?” Âm thanh kết nối cuộc gọi vang lên, phía bên kia truyền tới một giọng nam trầm thấp quen thuộc.
Là Kiều Nhung.
Thẩm Thứ giật mình nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm, vui vẻ nói tên của mình: “Ngài Kiều, tôi là Thẩm Thứ.”
Kiều Nhung cười nhạo một tiếng, trả lời không chút để ý: “Tôi biết khuê mật tốt trong di động của Chi Chi là cậu.”
Thẩm Thứ đen mặt, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào với anh mới có có thể vớt vát lại hình tượng người đàn ông nam tính: “Ừm… Chuyện này…”
Không chờ cậu nói lý do, Kiều Nhung đã mở miệng hỏi cậu: “Muộn như vậy, cậu tìm Chi Chi làm gì?”
Thẩm Thứ cảm thấy cậu phải giải thích cho đại lão một chút, nếu không sẽ sinh ra hiểu lầm.
Cậu quyết định tạm thời hy sinh tôn nghiêm của mình, cười mỉa: “Ngài Kiều, anh cũng biết tôi với Tri Tri là khuê mật. Trong mắt chúng tôi thì đối phương chính là cùng giới tính với mình, không có chút sức hấp dẫn nào với nhau. Tôi tuyệt đối sẽ không làm gì.”
“Hơn nữa, tôi biết Tri Tri ra ngoài đều có bảo tiêu ngài sắp xếp đi theo, người khác cũng không có cơ hội làm gì cô ấy đâu…”
Kiều Nhung không kiên nhẫn ngắt lời cậu: “Nói trọng điểm.”
Thẩm Thứ thẳng thắn: “Tôi chỉ muốn tìm cô ấy cùng nhau ra ngoài đón giao thừa.”
“À.” Phía bên Kiều Nhung truyền tới tiếng sột soạt, một lát sau, âm thanh nói chuyện của anh to lên: “Tri Tri hôm nay ở tiệc rượu công ty uống nhiều, bây giờ đã ngủ rồi. Tôi mới ôm em ấy lên phòng ngủ?”
Thẩm Thứ trợn mắt trong lòng: À cái gì mà à, thế lúc đầu anh phải hỏi kỹ càng tỉ mỉ thế làm gì?
Tức chết tôi rồi…
Xem ra đêm nay không uống được rượu rồi!
Cậu thất vọng nói: “Nếu đã vậy, ngài Kiều cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tôi tìm người khác vậy.”
“Tìm ai?” Kiều Nhung hỏi cậu, giọng điệu không có chút vui vẻ nào.
Thẩm Thứ bỗng táo bạo hơn, nghĩ thầm, cmn, ông đây mới xuyên vào đây được nửa năm, vội vội vàng vàng kiếm tiền, rồi đưa tiền, quen được bao nhiêu người đâu?
Tìm ai cần anh lo à?
Thẩm Thứ cầm di động, tức giận không nói câu nào.
Bên kia, Kiều Nhung bỗng dưng hỏi cậu: “Ăn tối chưa?”
Thẩm Thứ sờ cái bụng đang kêu ục ục của mình theo bản năng, chần chờ trả lời: “Chưa.”
Kiều Nhung lời ít ý nhiều nói: “Ở nhà đợi tôi, tôi qua đón cậu.”
Cúp điện thoại, Thẩm Thứ tròn mắt vài giây, tâm trạng vui vẻ.
Cùng đại lão trải qua giao thừa, không tuyệt sao?
Nói không chừng đêm nay còn có thể miễn phí hưởng thụ tay nghề của đầu bếp ba sao Michelin. Có thể ngồi ở nhà hàng ngắm nhìn thành thị phồn hoa lúc về khuya, thưởng thức pháo hoa mừng năm mới gì gì đó.
Đây là một loại hưởng thụ đó!
…
Một giờ sau, Thẩm Thứ ngồi ở một quán mì nhỏ ven đường, nhìn bát mì thịt bò trước mặt, lại nhìn Kiều Nhung mặc chiếc áo khoác bình thường, ánh mắt oán hận.
Đại lão sắp phá sản sao?
Rõ ràng trước giờ gặp anh, mỗi một bữa cơm đều tiêu tới năm chữ số.
Thế mà bây giờ lại dẫn cậu đi ăn mì.
Tức quá mà!
Kiều Nhung không biết được cậu suy nghĩ gì, dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, động tác thuần thục cầm lấy bình dấm dính dầu mỡ đổ vài giọt vào trong bát. Sau đó, anh để lại cái lọ lên bàn, bẻ đôi đũa dùng một lần ra, lùa sợi mì nóng hổi trong bát, gắp một miếng lên cho vào trong miệng.
Ăn tới mức vừa thơm vừa bùi.
Thẩm Thứ đang đói bụng, nhìn rồi lại nhìn, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Trong quán mì nhỏ chỉ có hai người bọn cậu, Kiều Nhung nghe được tiếng nuốt nho nhỏ của cậu, ngừng tay, nhướng mày hỏi cậu: “Như thế nào? Không ăn à?”
“Đừng chỉ nhìn quán này nhỏ, đây là cửa hiệu lâu đời đấy. Ngày thường muốn ăn còn khó.”
“Hôm nay mọi người đều đi đón giao thừa, tôi biết chỗ này không đóng cửa nên mới đưa cậu tới ăn.”
Thẩm Thứ nghe vậy càng tò mò nhìn về phía tô mì trước mặt, nghĩ thầm chẳng lẽ trong canh này còn chứa bí mật?
Cậu lấy một đôi đũa ra bẻ, cúi đầu ăn thử một miếng.
Ừm, thịt chín tới, nước canh đậm đà, sợi mì dai dai, quả thực là ăn rất ngon.
Nhưng hình như không khác mì thịt bò của những quán khác lắm?
Chẳng nhẽ là do mình kiến thức nông cạn, không nếm được sự tuyệt diệu trong này?
Thẩm Thứ dựa vào thái độ kẻ dưới không ngại học hỏi, ngẩng đầu nhìn Kiều Nhung, nghiêm túc thỉnh giáo: “Ngài Kiều, điểm đặc biệt của chén mì này là gì vậy?”
Kiều Nhung nhìn tròng mắt cậu đen nhánh linh động đang nhìn anh không chớp mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp viết to hai chữ tò mò. Anh cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói hơi có chút hoài niệm: “Mỗi năm cứ tới ngày này tôi sẽ ăn mì bò, đây là cách để tôi nhớ mẹ tôi.”
Thẩm Thứ nghe vậy thì kinh ngạc mở to hai mắt, nghĩ thầm đại lão vậy mà lại ăn ý với mình như thế sao?
Nhưng Kiều Nhung dường như không có ý định nói nhiều, trầm mặc một chút, tiếp tục ăn mì.
Thẩm Thứ thấy vậy cũng cúi đầu xuống ăn, một bên liều mạng nhớ lại cốt truyện của “Không yêu”.
Xuyên vào đây hơn nửa năm, có vài nội dung trong nguyên tác cậu không nhớ được nữa rồi.
Ví dụ như là, cha mẹ của Kiều Nhung.
Thẩm Thứ nhớ mang máng mẹ Kiều Nhung tên Diệp Mộng Thi, hình như là nữ minh tinh đại danh đỉnh đỉnh ba mươi năm trước.
Theo miêu tả của tác giả, Diệp Mộng Thi năm đó là tam tê đại minh tinh(), dựa vào thực lực của mình nổi tiếng khắp giới giải trí, sự nổi bật không ai sánh được, số đàn ông tư chất tốt theo đuổi bà có thể xếp thành hàng dài.
() Trong raw là “三栖巨星 – tam tê cự tinh, bên trung thì có cụm là “三栖明星” – tam tê minh tinh, hai từ nghĩa tương đương nhau, “cự” thì có nghĩa nổi bật hơn và lâu hơn so với “minh tinh”. Hai cụm này đều chỉ những minh tinh thành công ở ba mảng là điện ảnh, truyền hình và ca hát.
Nhưng bà lựa chọn thoái ẩn ngay lúc đang nổi tiếng, gả cho ông chủ của công ty mình – Con trưởng nhà họ Kiều, Kiều Dư Thành.
Kiều Dư Thành chính là kiểu công tử phong lưu thành tính, cưới nữ thần về nhà lại không biết quý trọng, cả ngày chỉ biết ở bên ngoài uống rượu mua vui.
Sau khi Diệp Mộng Thi sinh hạ người con thứ hai, phát hiện ra chứng cứ Kiều Dư Thành ngoại tình, hôn nhân của hai người hoàn toàn tan vỡ. Diệp Mộng Thi luôn buồn bực không vui, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Phần này trong “Không yêu” chính là để giải thích nguồn gốc tình tính kỳ quái, hỉ nộ vô thường của Kiều Nhung.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thứ nhìn người đang ngồi đối diện mình nghiêm túc ăn mì, trong lòng thầm than, thì ra thời thơ ấu của đại lão cũng không hoàn mỹ.
Cậu có chút cảm khái, lại hiểu được tâm tình lúc này của Kiều Nhung, yên lặng ăn xong bát mì, nghiêm túc nói với Kiều Nhung: “Ngài Kiều, thật ra hôm nay tôi đoạt tuyệt quan hệ với cha mẹ.”
Kiều Nhung đã bớt thương cảm, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ bỏ bớt đi việc Phó Thời Kiêu đứng sau tính kế, kể với Kiều Nhung về chuyện nhà họ Thẩm.
Kiều Nhung nghe xong, khẽ nhíu mày.
Anh từng điều tra về tình huống gia đình Thẩm Thứ, đương nhiên biết cậu có người nhà như vậy, lại cũng biết cậu vì những người nhà này đã phải làm những gì.
Anh luôn cảm thấy, Thẩm Thứ bản thân tiếp xúc không giống với Thẩm Thứ trong tư liệu.
Thẩm Thứ không phải một người yếu đuối dễ bị coi thường, không nhìn rõ hiện thực, không hề có giới hạn mà hy sinh bản thân vì người nhà.
Nếu không phải tài liệu này là do Bách Nam, người trợ lý luôn luôn làm tốt việc anh giao, thì anh đã nghĩ hắn lấy nhầm tư liệu rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, năng lượng của Thẩm Thứ còn lớn hơn so với tưởng tượng của anh.
Kiều Nhung nhìn người trước mặt, bỗng nhiên nhận ra, đây có thể là nguyên nhân vì sao Thẩm Thứ lại hấp dẫn anh tới như thế.
Anh không chỉ muốn trêu đùa con mồi nhỏ, mà là thích tính cách đặc biệt này của con mồi. Cậu hiểu được phép tắc sinh tồn trong rừng rậm, lại vẫn có thể sống thuần khiết như cũ, giữa được sơ tâm của mình.
Phía đối diện, Thẩm Thứ nói ra hết những chuyện ngu xuẩn nguyên chủ từng làm, đang muốn phát biểu thêm: “Cho nên, tôi…”
Kiều Nhung lần thứ ba cắt ngang lời cậu, giọng nói sung sướng: “Đêm nay làm không?