Giây tiếp theo, cửa phòng riêng bị người bên ngoài đẩy ra rầm một tiếng, Kiều Nhung xuất hiện ở cửa với khuôn mặt âm trầm, theo sau là trợ lý cùng vệ sĩ của anh.
Đột nhiên, cả căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Kiều Nhung lạnh lùng quay đầu nhìn lướt qua Trình Gia Hâm, hiển nhiên là anh đã nghe thấy hết những lời hắn vừa nói.
Trình Gia Hâm bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho hoảng sợ, muốn nhích lại gần Phùng Mậu nhưng bị Phùng Mậu xem như củ khoai nóng mà đẩy ra. Thế lực nhà vợ gã ở trong nước cũng không nhỏ, tuy cả hai đã sớm bằng mặt không bằng lòng, ai muốn chơi gì thì chơi, nhưng ít nhất trước mặt người ngoài vẫn phải vờ giữ hình tượng. Nếu không chuyện này đến tai bố vợ, e rằng hậu quả này gã gánh không nổi.
Nghĩ vậy, Phùng Mậu ngượng ngùng lên tiếng chào Kiều Nhung: “Ngài Kiều, sao ngài lại tới đây thế?”
Từ Tử Minh và Thái Chu cảm thấy có điều gì đó không ổn, cũng làm theo Phùng Mậu cúi người chào: “Xin chào ngài Kiều.”
Trong phòng chỉ có mỗi gã đàn ông trung niên đang chế trụ Thẩm Thứ là không lên tiếng, cũng không có ý định buông tay.
Thấy Thẩm Thứ không sao, Kiều Nhung cũng không để ý đến đám người kia mà khoanh tay tựa vào cửa chặn lại đường đi của gã đàn ông kia.
Thấy vậy, sắc mặt của gã đàn ông trầm xuống, đôi mắt vẩn đục lóe lên một tia tàn nhẫn.
Tầm mắt Kiều Nhung hơi rủ xuống dừng ở bàn tay đang giữ chặt Thẩm Thứ trong giây lát, giương mắt nhìn gã, ngoài cười nhưng trong không cười(): “Lưu Chiêu, ngày thường anh chơi mấy kẻ khác thế nào tôi không quản, nhưng Thẩm Thứ là người của tôi, anh thả cậu ta ra thì chúng ta vẫn sẽ như lúc trước nước sông không phạm nước giếng, đường ai người đó đi.”
Bì Tiếu Nhục Bất Tiếu (皮笑肉不笑)
Gã đàn ông trung niên bị gọi tên nghe vậy thì càng siết chặt cổ tay Thẩm Thứ hơn, xảo quyệt khiêu khích Kiều Nhung: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Cổ tay Thẩm Thử bị gã siết chặt đến đau, nghe gã nói như thế thì mắng: “Mẹ nó cái đồ biến thái, thả ông mày ra nếu không ông đây sẽ…”
“Nôn!”
Ban nãy, cậu uống nhiều đến mức muốn nôn nên phải dừng lại vài giây để ổn định, cố nén lại cái dạ dày đang quay cuồng với đồ ăn cùng với rượu rồi mới hung hăng nói tiếp: “Nếu không ông đây sẽ nôn ngay vào mặt mày.”
Gã kia nghe vậy thì ra vẻ cảm thấy rất thú vị, cười khẽ một tiếng nhìn về phía Kiều Nhung: “Bạn nhỏ thú vị như vậy làm sao tôi có thể buông tay được đây? Tôi nghe tình nhân nhỏ của Phùng Mậu nói rằng Thẩm Thứ cũng không phải là bạn giường của ông chủ Kiều đây, vậy thì không bằng anh nhường cậu ta cho tôi đi?”
Kiều Nhung nghe vậy thì nét mặt lạnh xuống, ánh mắt nhìn gã kia âm trầm đến đáng sợ như tích tụ một đợt bão tố. Một lát sau, anh chậm rãi lên tiếng: “Lưu Chiêu, anh đừng có rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.”
“Ha ha…”, gã đàn ông như nghe được một điều gì đó vô cùng nực cười nên cười lớn, hỏi anh, “Ông chủ Kiều đang uy hiếp tôi đấy ư? Cũng đâu phải là anh không biết trước kia tôi từng làm cái gì để kiếm tiền, những kẻ từng uy hiếp tôi đều không có kết cục gì tốt đẹp đâu.”
Kiều Nhung hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm đáp: “Tất nhiên tôi biết anh từng làm những gì để kiếm tiền. Không chỉ có thế, tôi còn biết anh dùng cách gì để tẩy trắng một phần ba cái giới trí này.”
“Khi tôi còn có tiếng nói ở trong vòng thì khuyên mọi người một câu, đừng để mất nhiều hơn được, chỉ vì một tiểu minh tinh xúi giục mà đắc tội người khác.” Anh lãnh đạm nhìn thoáng qua Trình Gia Hâm cùng Phùng Mậu, tiếp tục nói, “Đặc biệt là ông chủ Lưu đây, tuy rằng anh từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng cấp dưới của anh thì chưa chắc gì đã có thể làm việc nhanh nhẹn được. Nếu để người khác nắm được nhược điểm thì cẩn thận khí tiết tuổi già khó mà giữ được.”
Gã đàn ông như nhớ đến điều gì, ngập ngừng một chút. Kẻ cả đêm đều mang theo dáng vẻ tự tin bây giờ lại lộ ra gương mặt do dự.
Kiều Nhung chỉ nói đến đó, đứng thẳng người lại tiến tới hất tay gã ra rồi nắm lấy cổ tay Thẩm Thứ. Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, anh dẫn Thẩm Thứ đến bên bàn, lấy một cái ly mới tự rót đầy rượu cho mình rồi nâng ly lên nói với gã kia: “Đêm nay thất lễ rồi, không thể tiếp ông chủ Lưu tốt được.”
Nói xong, anh ngửa đầu một hơi uống hết rượu trong ly rồi đặt ly rượu lên bàn, kéo thẳng Thẩm Thứ ra khỏi phòng riêng mà không thèm nhìn những người còn lại.
Đầu óc Thẩm Thứ gần như ngừng hoạt động nên ngoan ngoãn đi theo Kiều Nhung, nhớ lại yết hầu của Kiều Nhung cử động khi anh uống rượu, trong lòng thầm cảm thán: Cmn, đại lão quá gợi cảm!
Kiều Nhung không biết trong đầu Thẩm Thứ đang diễn ra những gì, anh nắm cổ tay cậu đi ra ngoài nhà hàng, dừng ở trước xe đang chờ hai người rồi ra hiệu cho trợ lý nhét cậu vào ghế sau, sau đó bản thân cũng ngồi vào.
Thẩm Thứ bị gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến đầu óc vốn đang mơ hồ cũng tỉnh táo lại một chút.
Cậu ngồi trong xe, xác định bản thân đã an toàn thì cười hì hì một chút rồi lại bắt đầu giả vờ giả vịt nói với Kiều Nhung: “Ngài Kiều, cảm ơn ngài đêm nay đã cứu vớt tiểu nhân ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.”
Kiều Nhung đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy thì không vui hừ một tiếng, không nói gì.
Thẩm Thứ thấy vậy thì tiếp tục tự nói một mình: “Tiểu nhân không có gì báo đáp nên tình nguyện làm trâu làm ngựa, cống hiến hết sức lực của mình sau này cho ngài.”
Kiều Nhung mở mắt, quay lại nhìn cậu. Anh nhìn thấy khuôn mặt thanh tú sạch sẽ của Thẩm Thứ lúc này đang đỏ bừng vì say rượu, đôi mắt thường ngày lanh lợi bây giờ lại mang theo chút mờ mịt vô tội, trông như một đào hoa yêu xinh đẹp ngây thơ không biết bản thân đang quyến rũ người khác. Chỉ là Kiều Nhung biết rõ, dưới vẻ ngoài cực kỳ có tính gạt người như thế này đang cất giấu một linh hồn có thể thuần thục thực hiện đủ các loại bẫy, chiêu trò khác nhau.
Chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ bị sa vào cái bẫy của cậu.
Kiều Nhung rất hài lòng gật đầu. Cũng tốt, con mồi nhỏ hoạt bát, thú vị như vậy sẽ không bị ai làm ô nhiễm cậu được. Đến ông trời cũng không được chạm vào con mồi mà anh để mắt đến!
Anh nhướng mày, cố tình giả vờ như cảm thấy vô cùng hứng thú với lời nói của Thẩm Thứ, hỏi cậu: “Tại sao không phải là lấy thân báo đáp?”
“Hả?”
Bởi vì trước đó uống quá nhiều rượu nên đầu óc Thẩm Thứ bị chậm nửa nhịp so với thường lệ mới hiểu được những gì Kiều Nhung nói. Cậu hơi cau mày, vẻ mặt rối rắm hỏi: “Ngài Kiều muốn ngủ với tôi á? Cũng không phải là không được. Nhưng mà vấn đề là tôi còn đang tham gia “Minh Tinh Phá Tường”, nếu như mà ngủ với chuyên viên đề xuất thì có được tính là tôi đang đi cửa sau không?”
Vừa nói cậu vừa khẩn trương dịch người về phía sau.
Vẫn cứ từ chối mình?
Kiều Nhung cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Thẩm Thứ một cái lạnh nhạt nói: “Cậu yên tâm, tôi không có hứng thú ngủ cùng với một người toàn thân nồng nặc mùi rượu đâu.”
Biết bản thân vừa rồi bị lừa nên Thẩm Thứ thả lỏng toàn thân, bĩu môi nói thầm: “Tình cảm đang trêu chọc ông đây mà.”
Kiều Nhung nghe không rõ, quay đầu lại hỏi cậu: “Cậu nói cái gì?”
Thẩm Thứ đang oán giận thì suýt nữa bị bắt được, cuống quýt vừa xua tay vừa cười làm lành, nói: “Không có gì, không có gì.”
Để thay đổi chủ đề, cậu nghiêng người về phía trước hỏi điều mà cậu vẫn luôn thắc mắc trong lòng: “Ngài Kiều, đêm nay anh cố ý đến phòng riêng cứu tôi à? Làm sao anh biết tôi ở đó á?”
Kiều Nhung ngưng một chút rồi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói ra hai chữ: “Tình cờ.”
Mặt Thẩm Thứ đầy dấu chấm hỏi:??????
Tình cờ đi ngang qua nhà hàng, tình cờ mở cửa phòng riêng ra, tình cờ gặp mình đang gặp nguy hiểm? Rồi lại tình cờ cứu mình luôn? Cho nên là, mình với đại lão có duyên đến mức này á?
Thẩm Thứ đần mặt, yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình tự hỏi vấn đề cao siêu này.
Lúc này, người vẫn luôn ngồi ở ghế phụ phía trước và tự xem mình là không khí – trợ lý Bách Nam lén liếc nhìn ông chủ mình qua gương chiếu hậu.
Kiều Nhung cảm ứng được chính xác tầm mắt của hắn, quay đầu nhìn hắn cảnh cáo.
Bách Nam quy củ cúi đầu, tiếp tục làm không khí.
Vài phút sau, Thẩm Thứ lại nghiêng người về phía trước tò mò hỏi Kiều Nhung: “Ngài Kiều, cái tên ông chủ Lưu biến thái kia có phải là dân xã hội đen không?”
Kiều Nhung không muốn nhiều lời với cậu nên qua loa trả lời một tiếng: “Ừ.”
Thẩm Thứ ngồi lại chỗ cũ, tức giận xoa cổ tay mình: “Hèn gì sức lực lớn đến vậy. Nếu không phải ông đây uống quá nhiều thì còn có thể đánh với gã một trận.”
Kiều Nhung ngẩng đầu nhìn thoáng qua trợ lý. Bách Nam ngầm hiểu được ánh mắt của ông chủ mình thì mở điện thoại ra lạch cạch gõ chữ, sau đó ánh mắt nhìn ông chủ ra hiệu đã xử lý xong.
Kiều Nhung tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Yên tĩnh được vài phút thì Thẩm Thứ lại hỏi: “Tên kia là kẻ cuồng ngược đãi đúng không?”
Kiều Nhung kinh ngạc mở mắt, quay đầu hỏi lại cậu: “Làm sao cậu biết?”
Thẩm Thứ ra vẻ đm quả nhiên là thế, vỗ đùi đáp: “Vậy là tôi thoát được một kiếp rồi.”
Kiều Nhung nhíu mày.
Thẩm Thứ lập tức giải thích cho anh: “Thật ra là tôi đoán đó. Lúc mà tôi uống càng nhiều, biểu hiện càng khó chịu thì gã lại càng hưng phấn. Tôi cảm thấy gã chắc chắn thích xem tôi bị ngược đãi.”
Dứt lời, cậu tiến đến bên người Kiều Nhung lại nịnh nọt làm ra vẻ biết ơn: “Ngài Kiều đêm nay tình cờ đi qua còn ra tay cứu giúp, tiểu nhân mang ơn đội nghĩa ngài.”
Kiều Nhung không đáp lại, tiếp tục nhắm hai mắt.
Trong xe rốt cuộc yên tĩnh.
Vài phút sau, Thẩm Thứ lại tiếp tục lên tiếng kêu: “Ngài Kiều ơi.”
Kiều Nhung hơi mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Câm miệng.”
Thẩm Thứ nuốt một ngụm nước bọt, thành thật ngậm miệng lại. Một lát sau cậu thật sự không nhịn được nữa, che miệng suy yếu nói: “Không ổn, ngài Kiều, tôi muốn nôn…”
Xe phanh gấp ngừng lại bên ven đường, Thẩm Thứ mở cửa xe chạy như bay về phía thùng rác…
Kiều Nhung mệt tâm xoa xoa huyệt Thái Dương, tự nói với bản thân, là một kẻ săn mồi – đặc biệt là khi muốn bắt giữ một con mồi quá mức hoạt bát và hiếu động – nhất định phải kiên nhẫn.
…
phút sau, anh đưa Thẩm Thứ đến bên dưới chung cư rồi ra hiệu cho trợ lý đưa Thẩm Thứ lên lầu. Thẩm Thứ vốn định từ chối nhưng cậu phát hiện bản thân mình hiện tại không phân biệt được rõ đông tây nam bắc, đành phải cảm ơn Kiều Nhung rồi đồng ý để trợ lý đưa cậu lên lầu.
Bách Nam dìu cậu về chung cư mình, thuận tay đưa cho cậu một tuýp thuốc mỡ.
Thẩm Thứ nhận lấy tuýp thuốc, vừa vặn nhìn được tên dưới ánh đèn thì phát hiện đây là thuốc giảm đau, tiêu máu bầm.
Bách Nam giải thích với cậu: “Thuốc này là lúc ở trên xe, giám đốc Kiều bảo tôi đi mua.”
Thẩm Thứ nhớ lại một loạt hành động của Kiều Nhung đêm cùng với câu nói “Thẩm Thứ là người của tôi” của anh, bỗng cảm thấy tim mình bị chọc trúng. Cậu lén lút tự hỏi bản thân mình: “Vì sao đại lão lại tốt với mình như vậy?”
Đm, chẳng lẽ là…
…Định hỗ trợ Phó ảnh đế đưa mình vào chỗ chết?
Thẩm Thứ nuốt nửa câu sau trở lại, gương mặt lộ ra nét hoảng sợ nhìn trợ lý của Kiều Nhung.
Bách Nam thì hiểu lầm là cậu bị dọa sợ bởi tâm tư của đại lão, quyết định tự mình giúp đại lão một chút nói với cậu: “Giám đốc Kiều tình cờ biết được cậu định tham gia bữa tiệc của Phùng Mậu với ông chủ Lưu nên cố ý từ công ty chạy tới.”
Sau đó hắn nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện.
Vào buổi chiều hắn đến Dứa Network Platform để giúp ông chủ Kiều Nhung giải quyết những việc liên quan đến chương trình, hắn tình cờ nghe được thư ký của Phùng Mậu và những người khác đang buôn chuyện, nói rằng sếp của họ nhìn thấy Thẩm Thứ trong “Minh Tinh Phá Tường” nên buổi tối muốn Thẩm Thứ bồi rượu gã, còn có một người khác cũng tham gia gọi là ông chủ Lưu Chiêu.
Bách Nam biết ông chủ nhà mình rất để ý đến Thẩm Thứ, cũng biết sở thích của Lưu Chiêu nên sau khi trở về công ty liền đem chuyện này báo cáo cho Kiều Nhung.
Hôm nay Kiều Nhung rất bận, hội nghị lớn bé có tới tận sáu bảy cái, nhưng sau khi biết được tin này thì hoãn lại những hội nghị phía sau, lên xe đi thẳng đến nhà hàng.
“Cho nên, giám đốc Kiều cố ý tới cứu cậu đó.” Bách Nam đẩy mắt kính, tổng kết lại.
Thẩm Thứ ngây ngốc đứng tại chỗ, không thể tin được “tình cờ” trong miệng Kiều Nhung lại là cái kiểu “tình cờ” như thế. Qua vài giây, cậu mới ấp úng gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi.”
Thấy mục đích của của mình đã đạt được, Bách Nam chào tạm biệt cậu rồi rời đi. Sau khi vào trong nhà, Thẩm Thứ ngã nằm lên giường, tự hỏi rốt cuộc đại lão muốn đưa mình về chầu trời, hay là muốn ngủ với mình đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy hai việc này cũng không khác nhau mấy, đều cho ra kết quả như nhau: Ngủ với đại lão = chủ động toi đời.
Thẩm Thứ rên hai tiếng “đêm tịch mịch, ta tịch mịch”, thầm nghĩ nếu như không có cáo già Phó Thời Kiêu ở một bên như hổ rình mình thì quả thật, đại lão là một lựa chọn không tồi. Sau đó, cậu giơ tay tắt đèn, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Thẩm Thứ tỉnh rượu.
Nhớ lại hôm qua say khướt làm trò điên khùng trước mặt Kiều Nhung, cậu cảm thấy khuôn mặt đẹp trai hai đời của mình đều mất hết. Cậu hổ thẹn trùm chăm nằm đơ ra ở trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn đi nghiêm túc cảm ơn Kiều Nhung một tiếng. Dù sao thì đại lão cũng cố ý tới cứu cậu, giúp cậu thoát khỏi đòn roi biến thái kia.
Thẩm Thẩm lấy điện thoại ở trong chăn ra, gửi tin nhắn Weixin cho người chị em Diệp Tri Tri.
Thẩm Thứ: Cục cưng lớn Tri Tri, cho tớ xin số điện thoại của anh trai cậu đi?
Diệp Tri Tri nhanh chóng phản ứng lại, sự tò mò lan tràn muốn xuyên qua điện thoại đập vào mặt Thẩm Thứ.
Chị em tốt: Làm sao, làm sao? giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi? Mau kể cho tớ nghe.
Thẩm Thứ: Hộc máu.jpg
Thẩm Thứ: Tri Tri, cậu có từng nghe qua câu sự tò mò giết chết một con mèo chưa?
Chị em tốt: Thứ Thứ, đây là tớ đang quan tâm cậu mà. Cậu có cảm thấy bây giờ khắp người cậu đều ấm áp lên không?
Thẩm Thứ đọc xong tin nhắn này thì nghiêm túc cảm nhận một chút, không chỉ cảm thấy trên người ấm lên mà thậm chí còn có hơi nóng… Cậu chợt phát hiện bản thân còn đang trùm cái chăn thật dày.
Cậu xốc chăn lên, từ trên giường ngồi dậy mặt không một chút cảm xúc, dứt khoát lưu loát trả lời Diệp Tri Tri: Không có.
Thẩm Thứ: Cho nên, nhanh nói cho tớ biết số điện thoại của đại lão đi.
Diệp Tri Tri ở bên kia không có phản ứng gì. Một lát sau, một chuỗi ha ha ha được gửi tới.
Chị em tốt: Ha ha ha ha hô hô hô hô há há há há. Tớ vừa mới đi hỏi Kiều Nhung rồi, ảnh bảo là tối qua ảnh đi làm anh hùng cứu mỹ nhân nha.
Thẩm Thứ không cần nghĩ cũng biết đây không phải là phong cách trả lời của đại lão, nhanh chóng trả lời Diệp Tri Tri: Cục cưng à, cưng đang lừa trẻ con lên hả?
Chị em tốt: Được rồi, trợn mắt.jpg
Sau đó cô gửi một tin nhắn thoại, Thẩm Thứ bấm vào nghe, cô bắt chước giọng điệu của Kiều Nhung.
Chị em tốt: Nguyên văn của Kiều Nhung là, e hèm, đêm qua vội vàng cứu Thẩm Thứ khỏi một tên biến thái, thiếu chút nữa bị cậu ta nôn vào người. Thật là nhiều một việc không bằng thiếu một việc, đúng là mệt mỏi. Ha ha ha ha ha.
Thẩm Thứ cảm thấy mất mặt, vuốt mặt mình: “Tri Tri, cậu đừng nói nữa. Tớ chỉ muốn đi cảm ơn ơn cứu mạng của đại lão thôi, cậu cho cho tớ biết số điện thoại của đại lão đi!
Chị em tốt: Được thôi, giờ tớ cũng có việc phải làm. Công cụ hình người khóc lớn.jpg
Chị em tốt: Tớ đã báo với anh trai một tiếng rồi, cậu có thể gọi cho ảnh bất cứ lúc nào cũng được nhé.
Cô gửi một dãy số điện thoại sang, Thẩm Thứ bèn lưu lại vào danh bạ rồi gọi điện thoại cho anh.
Rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói trầm thấm của Kiều Nhung từ đầu dây bên kia truyền tới: “Xin chào?”
Hôm nay Thẩm Thứ thề sẽ nói chuyện chính thức với thái độ ngay thẳng,nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với đại lão. Cậu từ trên giường đứng dậy, mang dép lê vào đi đến bên cửa sổ, khuôn mặt trịnh trọng cầm điện thoại nói: “Ngài Kiều, tôi là Thẩm Thứ.”
Kiều Nhung ở bên kia ừ một tiếng, vừa lật xem văn kiện vừa hỏi cậu: “Có việc gì sao?”
Thẩm Thứ sắp xếp lại ngôn từ của bản thân một chút rồi kể cho Kiều Nhung nghe tất cả ngọn nguồn của bữa tiệc đêm qua.
Kiều Nhung nghe xong thì trầm mặt một lúc, lãnh đạm hỏi cậu: “Vậy, ý cậu là tự bản thân cậu quyết định đồng ý tham gia bữa tiệc kia?”
Thẩm Thứ: …
Đại lão luôn có thể get được trọng điểm một một cách chính xác.
Cậu dùng giọng điệu đau đớn kịch liệt thừa nhận sai lầm của mình: “Ngài Kiều, tôi sai rồi. Tôi không nên ỷ vào bản thân có chút khôn lỏi mà định vả mặt Phùng Mậu, Thái Chu với Từ Tử Minh.”
Kết quả là trang bức thì không thành, còn thiếu chút nữa là bị XXX rồi.
“Tôi tới nơi rồi mới biết là còn có Trình Gia Hâm ở giữa giở trò quỷ muốn hại tôi.”
Kiều Nhung nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Cậu cũng biết bản thân sai rồi? Cậu cũng biết có người muốn hại mình? Thẩm Thứ, không phải ai cũng đối xử khoan dung với cậu giống như tôi.”
Ở nơi anh không nhìn thấy được, Thẩm Thứ cúi đầu khom lưng trả lời: “Vâng vâng vâng.”
Đại lão, ngài có tâm địa Bồ Tát.
Kiều Nhung không biết suy nghĩ trong lòng cậu, cảm thấy hôm nay cậu vô cùng thuận theo nghe lời nên hơi bất ngờ, vì thế hỏi thêm một câu: “Sau này còn dám như vậy nữa không?”
Thẩm Thứ lắc đầu liên tục như lắc trống bỏi: “Không dám, không dám nữa.”
“Nếu không phải do Thái Chu nói với tôi rằng Phùng Mậu có thể loại bỏ tôi ra khỏi chương trình ở dưới mí mắt ngài mà thần không biết quỷ không hay thì tôi cũng sẽ không nhất thời xúc động mà đáp ứng tham gia bữa tiệc này.”
Hàm ý của cậu là – thật ra là do tôi không thể chịu được việc mấy người này dám coi thường đại lão ngài.
“A…” Kiều Nhung nghe hiểu được hàm ý trong lời nói của cậu, cười nhẹ một tiếng lãnh đạm nói với cậu: “Phùng Mậu không thể làm được điều này, cậu có thể yên tâm.”
Nói xong, anh tiếp tục nghiêm túc bổ sung: “Sau này đừng nghe mấy lời Thái Chu và Từ Tử Minh nói.”
Thẩm Thứ nhớ lại bản thân từng trèo lên giường của đại lão theo sự sắp xếp của hai người kia, đoán rằng đại lão cũng biết rõ tâm tư của bọn họ. Cậu cũng trở nên nghiêm túc mà nghiêm mặt giải thích với Kiều Nhung: “Ngài Kiều, tôi cũng là một người có nguyên tắc, không phải ai muốn ngủ là có thể ngủ được. Tôi sẽ không tùy tiện ngủ với người khác. Chỉ có ngài là ngoại lệ, cũng là một lần duy nhất.”
“Tôi tự có kế hoạch của riêng mình, sau này tôi chắc chắn sẽ rời Bác Diệu Mutual. Tôi cũng chưa bao giờ nghe theo lời của Từ Tử Minh cùng Thái Chu cả.”
Kiều Nhung không ngờ được con mồi nhỏ ngày thường luôn kêu gào bây giờ lại nghiêm túc nói ra những lời này, một lần nữa ngạc nhiên nhướng mày.
“Tốt lắm.”, giọng điệu anh chân thành khen Thẩm Thứ, sau đó ung dung thong thả hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Cho nên tôi muốn biết, vì sao tôi lại là ngoại lệ?”
Thẩm Thứ: Quả nhiên, đại lão luôn hiểu vào trọng điểm.
Cậu không định kể cho đại lão nghe về cuộc sống năm của mình trước khi xuyên thư chỉ mới kết giao được có một người bạn trai, cũng chưa có trao lần đầu tiên của mình cho người khác, sau khi sống lại thì gặp được một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có tiền, vừa độc thân nên rung động, nhất thời bị sắc đẹp dụ dỗ đến đánh mất lý trí nên mới mặc kệ sống chết mà ngủ với anh. Vì thế, cậu đành phải cứng rắn nói lái sang chuyện khác: “Tóm lại là, cảm ơn ngài Kiều đêm qua đã giúp đỡ, thật sự vô cùng cảm ơn.”
Vừa nói, cậu vừa cung kính cúi đầu đập trán vào bệ cửa sổ một cái thật mạnh.
Kiều Nhung ở bên kia điện thoại không biết đang xảy ra chuyện gì, kỳ quái hỏi cậu: “Tiếng gì vậy?”
Thẩm Thứ đau đến nhe răng trợn mắt, vừa xoa trán mình vừa vội vàng đáp lại: “Không có gì đâu ngài Kiều. Vậy, tôi không làm phiền ngài làm việc nữa, tạm biệt!”
Nói xong, cậu không đợi Kiều Nhung kịp phản ứng mà quyết đoán cúp máy, đi đến trước gương nhìn cục u đỏ bừng trên trán cùng với nét ửng đỏ do xấu hổ trên gương mặt, chán nản cảm thái: “Ông đây đúng là đần mà.”