Kinh thành nghiêm ngặt.
Tần Chí mặc hắc y bay qua mái hiên, không một ai trong cấm quân tuần tra có thể phát hiện.
Hoán Y Cục ở nơi hẻo lánh, vô cùng hiu quạnh.
Tần Chí tránh đi người trong cung, nhanh chóng xem xét từng góc tường mà không bị cản trở.
Căn nhà nhỏ dột nát đã lâu, rách nát đơn sơ, ô cửa sổ bằng gỗ cũng đã biến dạng, gió lạnh tràn vào vù vù.
Lâm Diệu nhắm hai mắt nằm thật lâu, nhưng không cảm thấy buồn ngủ.
Thân thể đã quen ngủ trên giường mềm bị gỗ cứng làm cộm đến đau cả xương cốt, cái chăn cũng quá mỏng.
Cậu phát run lên vì lạnh, thân thể lạnh buốt, gần như mất tri giác, cắn răng cố nén mới không phát ra âm thanh.
Tần Chí cũng quá độc ác! Lâm Diệu trong lòng mắng, không phải chỉ ăn mấy quả dâu tằm thôi sao, liền tra tấn cậu như vậy?
Lâm Diệu tuyệt vọng mà nghĩ, không biết có thể sống sót qua đêm nay không, ngày mai sẽ không bị đông cứng thành một tảng băng chứ?
Vậy cũng quá thảm!
Cậu vốn tưởng rằng Tần Chí sẽ trừng phạt mình vì thể diện, cũng nghĩ sẽ rất khó chịu nổi, lại xem nhẹ sự yếu ớt và lạnh run của pháo hôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không chết cũng mất nửa mạng.
Lâm Diệu suy nghĩ lung tung, thật sự rất gian nan, chỉ có thể liều mạng thôi miên, hy vọng sớm ngủ say, sẽ không khó qua.
Nhưng trong loại tình huống này, căn bản không có biện pháp ngủ.
Lâm Diệu cuộn mình chặt chẽ thành hình tròn, muốn thu nhỏ lại thành một quả bóng.
Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được bên cửa sổ truyền đến tiếng “Kẽo kẹt”.
Lâm Diệu nháy mắt cảnh giác, liền nhìn thấy một người mặc đồ đen thông qua cửa sổ vào phòng, động tác cực nhanh mà đánh ngất Thanh Dụ.
Lâm Diệu đứng dậy vừa muốn phản kháng, đã bị người nọ nhanh chóng bịt kín miệng.
Lâm Diệu sao có thể ngồi yên chờ chết, tất nhiên là muốn phản kháng.
Cậu gập khuỷu tay đập mạnh vào người phía sau.
Ở hiện đại cậu nghiêm túc học võ, tuy nói thay đổi thân thể, kỹ xảo và bản năng vẫn còn đó.
Cậu nhắm thẳng vào ngực của hắc y nhân. Nếu đánh trúng, đối phương nhất định ăn đau mà buông tay, cho Lâm Diệu cơ hội đánh trả.
Nhưng võ công của người nọ nằm ngoài dự kiến của Lâm Diệu, đòn tấn công của cậu nháy mắt bị hóa giải dễ dàng.
Đánh không thành, Lâm Diệu nhanh chóng thay đổi chiêu thức, dùng cái ót đập mạnh về hướng hắc y nhân.
Cậu dùng hết toàn lực, hắc y nhân kia hiển nhiên cũng bất ngờ, bị Lâm Diệu đánh vào trán.
Lâm Diệu nghe được một tiếng rên nhỏ, sau đó cả người đã bị ném và đè lên giường.
Thích khách hay hái hoa tặc? Lâm Diệu sợ hãi.
Hắc y nhân đè đôi tay Lâm Diệu, ánh mắt hung ác, ngay sau đó kéo xuống mặt nạ.
Trong ánh sáng mờ ảo, Lâm Diệu bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy sát khí của Tần Chí, chớp mắt.
“Bệ hạ? Ta xuất hiện ảo giác sao?” Lâm Diệu xoa đôi mắt.
“Ngươi không xuất hiện ảo giác. Là trẫm.”
Tần Chí cắn răng, từng chữ đều lộ ra sát ý nồng đậm: “Diệu Diệu còn nói không có ý hành thích trẫm?”
Lâm Diệu nhìn chằm chằm cái trán sưng lên nhanh chóng của Tần Chí, im lặng.
Mọi chuyện không ổn. Bạo quân lòng dạ hẹp hòi như vậy, chắc chắn sẽ không tha cho cậu.
Lâm Diệu vội vàng khắc chế sợ hãi nói: “Ta không biết là bệ hạ, bệ hạ thứ tội, nếu biết là ngài, ta nhất định sẽ không phản kháng. Bệ hạ đau không? Ta thổi cho ngài.”
Cậu vừa nói vừa làm bộ làm tịch thổi vài cái vào khối u.
…
Hơi thở ấm áp phả lên trán, Tần Chí sững sờ trong chốc lát.
Y hoảng hốt nhớ tới khi còn bé, mình lỡ va vào góc tường, mẫu phi cũng sẽ ôn nhu như vậy, nói thổi sẽ không đau.
“Thổi thổi sẽ không đau.” Lâm Diệu chột dạ nói.
Bên tai Tần Chí, lời nói của Lâm Diệu lại trùng hợp với lời mẫu phi.
Y hừ lạnh, nhưng ngạc nhiên là không truy cứu lỗi của Lâm Diệu.
“Chiêu thức của Diệu Diệu không tồi, trước đó đã học qua?”
Chẳng lẽ chiêu thức vừa sử dụng bại lộ?
Lâm Diệu thận trọng nói: “Học một ít, không bằng bệ hạ thần võ.”
Tần Chí tâm hoa nộ phóng, nghĩ thầm đó là đương nhiên, trẫm võ công thiên hạ vô địch, ngươi làm sao có thể so sánh được. (cực kì vui mừng, sung sướng)
Y bình luận: “Không có nội lực mạnh mẽ, chiêu thức dù có hay đến đâu cũng không chịu nổi một kích.”
Phải phải phải, ngươi lợi hại nhất. Lâm Diệu cạn lời, có cần đả kích người ta như vậy không?
“Ta học võ vốn là cho đẹp mắt. Hơn nữa bệ hạ lợi hại như vậy, đi theo ngài, ta không sợ cái gì.”
Lâm Diệu phải thể hiện sự yếu đuối, không thể làm Tần Chí có cảm giác bị uy hiếp.
Tần Chí nghe vậy không nói chuyện, cười như không cười mà nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu bị nhìn đến chột dạ, vội vàng nhào vào trong lồng ngực Tần Chí, cảm động nói: “Nhưng bệ hạ có thể tới gặp ta, ta thật sự vui vẻ.”
Cậu ôm Tần Chí thì luyến tiếc buông tay. Thân thể Tần Chí rất ấm, giống cái bếp nhỏ, ôm đặc biệt thoải mái.
Đến nỗi Tần Chí có thể bị đông lạnh hay không, xin lỗi, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy xét của Lâm Diệu.
Lâm Diệu vốn tưởng rằng Tần Chí sẽ đến, cũng biết y sẽ đến, lại không ngờ y đến nhanh như vậy.
Lúc này mới bao lâu? Tần Chí liền nhịn không được. Sự nhẫn nại của bạo quân có chút thấp, Lâm Diệu tấm tắc ngợi khen.
Ôm một hồi, Lâm Diệu liền cảm giác cả người đều ấm áp. Thấy Tần Chí không đẩy ra, lại đưa đôi tay lạnh như băng ôm Tần Chí.
Bếp nhỏ đưa tới cửa không phải vô ích.
“Tới Hoán Y Cục lâu như vậy, Diệu Diệu đã ngẫm lại những sai lầm của mình chưa?”
Không phải ăn vài quả dâu tằm của ngươi, đến mức này sao? Nhỏ mọn như vậy.
Lâm Diệu muốn phản bác, nhưng không tìm đường chết: “Ta biết sai rồi, bệ hạ đừng so đo cùng ta, về sau ngài nói cái gì ta sẽ làm cái đó.”
Cậu vừa nói vừa bắt đầu bán thảm: “Ngài xem, ta giặt đến hai tay đều sưng lên. Cánh tay cũng đau, cả người đều đau.”
Tần Chí bắt lấy bàn tay sưng đỏ của Lâm Diệu, tầm mắt dừng ở vết roi kia, lại không hỏi nhiều.
“Trẫm bị mất một ít thuốc mỡ trong tẩm điện……”
Lâm Diệu khiếp sợ, Tần Chí muốn cái gì sẽ có cái đó, vậy mà không buông tha một ít thuốc mỡ.
“Là ta.” Cậu chỉ có thể thành thật giao ra thuốc mỡ: “Lúc ta thu thập hành lý, vô tình mang đi.”
Có lẽ là vẻ mặt của Lâm Diệu khi giao ra thuốc mỡ quá thê thảm, Tần Chí đột nhiên nở nụ cười.
“Đưa bàn tay ra đây.”
“Vâng.” Lâm Diệu ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Tần Chí trước tiên bôi lên vết roi trên cánh tay, sau đó lại bôi thuốc mỡ lên đôi tay tổn thương do giá rét của cậu, động tác rất nhẹ nhàng.
Ban đêm yên tĩnh, gió giật làm ô cửa sổ rung rầm rầm.
Lâm Diệu nhớ đến Thanh Dụ, liền hỏi: “Thanh Dụ không sao chứ?”
“Ngất rồi.”
“A.”
“Còn đau không?”
Lâm Diệu mếu máo: “Đau……”
“Nói chuyện đàng hoàng, đừng làm nũng.”
Lâm Diệu: “……”
Ai làm nũng???
Tần Chí trầm giọng nói: “Làm sai phải bị phạt, làm nũng cũng vô dụng. Trẫm tới xem ngươi đã là ban ân.”
Ban ân bánh quy nhà ngươi! Lâm Diệu tức giận nghĩ, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi ngươi là vì nghe chuyện xưa mới đến.
(M: người Mỹ có cụm từ chửi là son of the bitch, nhưng nói lái thành son of a biscuit, bánh quy, mang ý hài hước)
Thoa thuốc xong, Tần Chí đã sớm khó có thể chịu nổi, ôm lấy Lâm Diệu nằm xuống, bình tĩnh nói: “Diệu Diệu kể tiếp chuyện xưa cho trẫm đi.”
Lâm Diệu rất muốn đánh đầu cẩu bạo quân, nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu vẫn lựa chọn kể chuyện xưa.
Vì bảo vệ mạng nhỏ, Lâm Diệu cố ý làm chậm tiến độ, để tránh bếp nhỏ Tần Chí chạy mất.
Kết quả là, cậu thực sự đã thôi miên mình đi vào giấc ngủ.
Tần Chí nghe được chỗ hay, đang kích động mà chờ kế tiếp, chợt nghe bên tai vang lên tiếng hít thở chậm rãi.
Y cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện Lâm Diệu lại nhắm hai mắt ngủ rồi.
Tần Chí đột nhiên không vui nhíu mày ——
Trẫm còn chưa ngủ, hắn dám ngủ trước trẫm.
Đáng giận!
Y bị tình tiết nửa vời làm nghẹn, đặc biệt khó chịu, rất muốn đánh thức Lâm Diệu dậy kể tiếp.
Nhưng Lâm Diệu nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, đầy mỏi mệt, nhìn có chút nhu nhược đáng thương.
Tần Chí ngẫm lại vẫn từ bỏ, ôm chặt Lâm Diệu chuẩn bị chợp mắt.
–
Giờ Dần.
Dưỡng Tâm Điện chợt truyền ra một tiếng hắt hơi.
Lưu Kính Trung sửng sốt, vội vàng đi vào trong, kinh hãi nghĩ, trong điện còn chỗ nào chưa đủ ấm.
Khi bước vào điện nhìn thấy bệ hạ, thấy khối u trên trán y, Lưu Kính Trung thoáng chốc hoảng sợ.
Dưỡng Tâm Điện được canh phòng cẩn mật, bệ hạ cũng võ nghệ cao cường, ai có thể đả thương bệ hạ?
“Nô tài đi mời thái y.” Lưu Kính Trung sợ hãi nói.
Tần Chí hơi cong mày, ra lệnh: “Đừng làm ầm ĩ, lui ra đi. Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay miễn triều.”
Y cũng không nghĩ tới, ôm khối băng ngủ một đêm, thế nhưng bị khí lạnh xâm nhập cơ thể.
Nhưng y có thể chất tốt, điều nhỏ nhặt này không để ở trong lòng.
Lưu Kính Trung tuy lo lắng, lại vẫn nhận lệnh và rời đi.
Trước khi đi, trong lòng còn tràn đầy nghi hoặc, là ai cả gan đả thương bệ hạ, không muốn sống nữa sao?
Khi Lâm Diệu tỉnh lại, Tần Chí đã không còn ở bên cạnh.
Thanh Dụ ôm gáy kêu đau, lại run rẩy mà oán giận: “Nơi này quá lạnh, lại không có chắn gió. Công tử có khỏe không? Có phải bị đông lạnh rồi không?”
Điện hạ thân thể mảnh mai, sao có thể chịu được.
“Tối hôm qua rất lạnh?” Lâm Diệu ôm bếp nhỏ ngủ, trầm ngâm nói: “Cảm giác không tồi.”
Cậu tràn đầy năng lượng, thần thái sáng láng, thực sự ngủ rất ngon.
Thanh Dụ không khỏi xấu hổ.
Điện hạ tôn quý như vậy cũng chưa oán giận cái gì, chẳng lẽ hắn còn cáu kỉnh hơn điện hạ?
Hắn cũng nhanh chóng vực dậy tinh thần.
–
Sau khi ăn xong thức ăn thô Thanh Dụ lãnh về, Lâm Diệu ra khỏi phòng, thấy bên ngoài trời nắng.
Ánh mặt trời chiếu xuống khỏi tầng mây, sưởi ấm lòng người.
Lâm Diệu tâm tình rất tốt.
Nhưng khi nhìn đến quần áo chất đống ở đó, tâm trạng tốt của Lâm Diệu đột nhiên biến mất ——
Lại là giặt quần áo.
Ngày hôm qua sau khi giặt quần áo, Lâm Diệu nhìn thấy quần áo bẩn liền cảm thấy buồn nôn, phải giặt sạch mọi thứ.
Còn may tối hôm qua dùng thuốc mỡ, sưng đỏ trên tay đều biến mất.
Ngày hôm qua có thể giặt xong đống quần áo đó, không thể không kể công của Liễu Miên.
Hôm nay không có sự giúp đỡ của nàng, hiệu suất của Lâm Diệu và Thanh Dụ kém hơn rất nhiều, may mắn là đã tích lũy đủ kinh nghiệm, tốc độ cũng không tệ.
Lâm Diệu thở hổn hển mà giặt, xem quần áo là Tần Chí, càng giặt càng nhiệt tình.
Kỳ quái nhất chính là, nhìn đống quần áo giặt ngày càng ít, Lâm Diệu lại vẫn có cảm giác thành tựu kỳ diệu.
Chỉ là bên này cậu mới vừa giặt gần xong, Chu Tú cũng chính là cháu gái của Chu Liên Thước lại đột nhiên bưng tới một chậu quần áo bẩn.
Lâm Diệu đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, mau giặt!” Chu Tú hung ác trừng mắt với Lâm Diệu, xoay người đi.
Thanh Dụ nhìn chậu quần áo bẩn, khóc không ra nước mắt: “Công tử……”
“Giặt đi.” Lâm Diệu tới đâu hay tới đó: “Coi như tu hành.”
Cảnh giới của điện hạ thật cao.
Thanh Dụ lại cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Nhưng mà giặt xong, Lâm Diệu lại phát hiện quần áo này rất quen mắt.
Cậu cầm lên xem kỹ, nhận ra đây đúng là bộ quần áo Tần Chí mặc trước đó.
Tần Chí kêu người mang quần áo y thay tới cho cậu giặt?
Lâm Diệu càng tức tới khó thở.
Phủ Nội Vụ mỗi ngày đều đưa cho Tần Chí đồ mới, Tần Chí căn bản sẽ không mặc quần áo cũ đã giặt.
Vì để cho mình giặt nhiều quần áo, Tần Chí thật đúng hao tổn tâm huyết a!
Lâm Diệu hung hăng nhe răng —— Tần Chí khinh người quá đáng.
Cậu ném quần áo của Tần Chí vào trong nước, nghĩ thầm giặt thì giặt, nhưng tay nghề giặt giũ của cậu không tốt, giặt thành cái dạng gì không trách được cậu.
Bởi vậy khi Tần Chí nhận quần áo đã giặt do Lưu Kính Trung trình lên, liền phát hiện những quần áo đó có vài cái thủng lỗ, còn có cái bị chà rách.
Lưu Kính Trung sáng nay nhận được mệnh lệnh của bệ hạ liền rất bối rối.
Bệ hạ yêu cầu Lâm công tử đi giặt quần áo cho ngài, đây là ý gì?
Nhưng không cho người khác giặt, mà để Lâm công tử tự giặt. Lưu Kính Trung đột nhiên hiểu được, bệ hạ còn nhớ thương Lâm công tử.
Nếu không nhớ thương, e rằng bệ hạ cũng không nghĩ tới.
Lúc này tranh thủ cơ hội nói vài lời hay về Lâm Diệu: “Hoán Y Cục là nơi sống bẩn sống mệt, Lâm công tử thân thể kiều quý, hiện tại lại trời giá rét, sợ là không chịu nổi. Bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc, nô tài sợ ngài đến lúc đó đau lòng……”
Tần Chí nhìn chằm chằm lỗ thủng kia: “Trẫm lại cảm thấy, hắn rất hưởng thụ.”
Lưu Kính Trung ngẩng đầu xem, đột nhiên hoảng sợ —— Lâm công tử này cũng quá to gan.
Hắn vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ long nhan đại nộ, nhưng không ngờ bệ hạ lại do dự một lát, rồi đột nhiên bật cười.
“Lâm Diệu này, cả gan làm loạn hơn nhiều so với lời Kiều Hạc kể.”
Lần này Kiều Hạc lãnh binh trận chiến tấn công Hạ quốc.
Khi Hạ đưa Lâm Diệu tới Tần, cũng là Kiều Hạc đón về. Theo Kiều Hạc truyền tin, vị điện hạ Hạ quốc đưa tới này là một người tầm thường và nhát gan.
Nhưng xem những quần áo đã giặt rách, Lâm Diệu cũng không mềm yếu như vậy.
Hắn còn dám đập sưng đầu trẫm.
Lưu Kính Trung lo sợ: “Bệ hạ muốn trừng phạt Lâm công tử sao?”
Tần Chí xua tay.
Lâm Diệu như bây giờ thú vị hơn nhiều so với trước kia.