Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

chương 53

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

✎Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)

maitran.wordpress.com

Chương :

"Thái y nói, chỉ là gần đây ta ăn quá nhiều nên hơi béo lên, không liên quan gì đến việc mang thai. Ta nghe nói mang thai rất khó chịu, vừa nôn mửa vừa kén ăn, sao có thể giống ta được." Lâm Diệu ăn uống vô cùng ngon miệng, thản nhiên nói: "Đều tại ngươi, dọa ta tối hôm qua sợ tới mức ngủ không ngon."

Trong khoảng thời gian này cậu ăn uống thực sự tốt, cũng không biết có phải Tiểu Đáng Thương cần dinh dưỡng hay không. Bệnh thích ngủ đã giảm đi rất nhiều, tinh thần cũng rất tốt. Lâm Diệu cũng cảm thấy không thể tin được.

Cậu thấy người khác mang thai hoặc nghe người khác nói rằng mang thai rất khó chịu dày vò. Nhưng đối với cậu mà nói, mang thai giống như nói chơi, nếu không phải bụng to hơn, đến bây giờ bọn họ cũng không nghi là mang thai.

Lâm Diệu nghĩ thầm, có lẽ là Tiểu Đáng Thương biết phụ hoàng nó không thương không thích nó, chỉ có thể lấy lòng ba ba là cậu.

Tần Chí sửng sốt, vẻ mặt trầm tư, cũng không biết là tiếc nuối hay là may mắn.

Sau một lúc lâu gật đầu, cực kỳ bình tĩnh nói: "Ừ. Trẫm hiểu rồi."

Thái độ của y rất lãnh đạm, làm người ta khó có thể nắm bắt. Lâm Diệu liếc mắt, càng cho rằng Tần Chí thật sự không thích Tiểu Đáng Thương.

Lâm Diệu rất thích trẻ con, nhưng nhưng cậu cũng có thể hiểu, rất nhiều người trời sinh không thích trẻ con, cảm thấy phiền, ầm ĩ.

Nhưng lại rất ít người không thích cả con mình như Tần Chí, cậu nhất thời không khỏi thầm than, Tần Chí có bệnh gì vậy?

""Ừ"? Đơn giản như vậy?" Lâm Diệu nhìn Tần Chí, giả vờ lơ đãng hỏi: "Kỳ thực ta rất tò mò, tại sao ngươi không muốn hài tử?"

Tần Chí không đáp hỏi lại: "Tại sao Diệu Diệu cũng không muốn sinh hài tử?"

"......" Lâm Diệu sao có thể nói thật, chỉ có thể nói: "Ta sợ đau."

Tần Chí nhìn Lâm Diệu, tựa hồ không ngờ nguyên nhân lại đơn giản như vậy, dừng lại một chút nói: "Trẫm không thích tiểu hài tử, nhu nhược mỏng manh."

"Cả con ruột của mình cũng không thích?"

Tần Chí lúc này không nói chuyện, Lâm Diệu sợ lộ nên không hỏi nữa. Nhưng luôn cảm thấy, chuyện này cũng không đơn giản như Tần Chí nói, đằng sau có lẽ còn có nguyên do khác.

Sau khi được chẩn đoán có thai, Lâm Diệu liền từ bỏ việc giảm cân.

Ngược lại Tần Chí sờ bụng cậu, bỗng nhiên nói: "Diệu Diệu không phải nói muốn giảm cân sao? Tại sao không thấy làm?"

Trong lòng Lâm Diệu lộp bộp, sợ Tần Chí sẽ đoán được cái gì, liền không nghiêm túc trả lời, mà hừ một tiếng nói: "Bệ hạ thúc giục muốn ta giảm béo? Vậy lúc trước nói ta béo chút cũng rất đáng yêu, đều là nói dối, phải không?"

Tần Chí nhìn Lâm Diệu đang làm nũng, cười hôn môi cậu, sủng nịch nói: "Trẫm sao lại lừa Diệu Diệu. Nói giảm béo, rõ ràng là Diệu Diệu."

Lâm Diệu méo miệng: "Nhưng ta mệt, lười nhúc nhích."

"Vậy thì không giảm."

"Thật sao? Vậy nếu ta béo thành một quả bóng, bệ hạ cũng sẽ thích sao?"

Tần Chí tình ý miên man mà nhìn Lâm Diệu, lời nói triền miên động lòng người: "Diệu Diệu bất luận trở thành cái gì, trẫm đều thích."

Được Tần Chí cho phép, Lâm Diệu hoàn toàn từ bỏ việc giảm cân, thậm chí lười giả bộ. Dù sao lời là Tần Chí nói, cậu cũng không lo lắng Tần Chí sẽ nghi ngờ cậu về chuyện đó.

Sau đó, Lâm Diệu mỗi ngày viết chuyện xưa, tản bộ, xem Tiểu Đáng Thương có lớn lên không, mọi việc trong cung đều yên ổn, cuộc sống vô cùng thoải mái. Cậu cũng không có tâm trạng để nghĩ về những thứ khác.

Không lâu nữa, sinh thần của Lâm Diệu sẽ đến.

Thân là quý quân duy nhất của Tần quốc, cũng là sinh thần yến đầu tiên của quý quân ở Tần, yến hội này do Lễ Bộ làm, chuẩn bị cực kỳ long trọng, bắt đầu chuẩn bị trước nửa tháng.

Quy cách của yến hội, nguyên liệu nấu ăn đều được tổ chức theo phẩm cấp của Hoàng hậu, lễ phục Lâm Diệu mặc hôm đó cũng đã được đẩy nhanh tốc độ chế tác. Nghe nói có hơn mười vị tú nương cùng nhau thêu, nhưng Lâm Diệu còn chưa nhìn thấy thành phẩm.

Mà khi Tần quốc vui mừng náo nhiệt chuẩn bị mở sinh thần yến vì quý quân, thì Hạ quốc ở xa ở ngàn dặm, lúc này lại đang bị bao phủ bởi nhiều khói mù.

Trong đại điện, Lâm Hầu Đình mặc y phục đạo sĩ, sắc mặt lùng nhìn thánh chỉ Tần đưa tới, cúi đầu nhìn một lúc lâu, mới đột nhiên ném thánh chỉ ra ngoài.

"Buồn cười!" Lâm Hầu Đình tức giận đến cả người phát run.

Trong điện thắp nến, sứ thần tới truyền thánh chỉ đã được khách khí đưa đi quan dịch, lúc này trong điện chỉ có Lâm Hầu Đình, Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai.

Lâm Hầu Đình gần đây đi theo quốc sư tu đạo, rất ít khi quản quốc sự, những việc này cơ bản đều giao cho Lâm Duẫn Phù xử trí.

Hắn nghe nói Tần đưa tới thánh chỉ, lúc này mới ra khỏi cửa, ai ngờ thánh chỉ lại nói việc như vậy, bởi vậy tiễn sứ thần xong, sắc mặt Lâm Hầu Đình liền khó coi đến cực điểm.

Dưới đại điện, Lâm Duẫn Phù cũng trầm khuôn mặt: "Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, lần này Tần phái người tới là dụng tâm hiểm ác. Một con chó mà thôi, làm sao cần ngàn dặm xa xôi tới lấy. Nhi thần cảm thấy, lấy chó là giả, uy hϊế͙p͙ là thật. Vậy, hoàng đế Tần quốc chính là nói, con chó này không được có sơ xuất. Nếu có sơ xuất? Hắn sẽ làm gì?"

Lâm Hầu Đình lạnh giọng nói: "Nhưng lúc này không nên kinh động Tần."

"Dạ. Nhưng Hạ quốc cũng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nếu bị Tần ức hϊế͙p͙, Hạ sẽ là Nguyên quốc tiếp theo. Phụ hoàng phải tính toán sớm, phòng ngừa chu đáo."

"Lâm Diệu không có biện pháp tìm được đột phá sao? Hắn được sủng ái như vậy, nếu có thể được hắn tương trợ, sẽ sự bán công bội."

(không phải làm nhiều mà vẫn đạt hiệu quả cao)

Lâm Duẫn Phù nhớ tới trước đây nhiều lần khuyên Lâm Diệu đều bị cự tuyệt, cười khổ lắc đầu: "Hắn hiện giờ đắc thế, không trả thù chúng ta là tốt rồi. Hoàng đế Tần quốc từ xa muốn cẩu, còn không phải là vì hắn sao?"

Lâm Hầu Đình đột nhiên đập vào long ỷ, miệng chửi rủa: "Đồ khốn!!"

"Bệ hạ bớt giận." Đường Nhai bình tĩnh hơn nhiều so với hai người: "Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện của Lỗ Tạp trước."

Sau khi Đường Nhai nhắc nhở, Lâm Hầu Đình cũng nhanh chóng phản ứng lại, hắn làm sao có thể nhớ rõ một con chó, liền sai người đi truyền người trong cung của Lâm Diệu lúc trước tới.

Người nọ lúc trước là thái giám trong cung Lâm Diệu, còn muốn nói dối, sau khi bị ép hỏi, chỉ có thể thừa nhận con chó kia sau khi Lâm Diệu rời đi, đã bị người trong cung lúc ấy đánh chết và ăn thịt, nào còn có thể tìm ra Lỗ Tạp gì đưa cho Lâm Diệu.

Đám người Lâm Hầu Đình nghe vậy đều sắc mặt xanh mét.

Thái giám run lên bần bật, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Nhưng con chó kia trước khi chết sinh ra một đàn con, có một con trông cực kỳ giống nó, khó phân biệt thật giả."

Lâm Hầu Đình xoa lông mày, có chút mệt mỏi nên giao việc này cho Lâm Duẫn Phù đi làm.

Lâm Duẫn Phù phản ứng cực nhanh, tiếp theo bí mật làm hai việc.

Chuyện thứ nhất là giết thái giám kia để không bị lộ tin tức.

Chuyện thứ hai là tìm con của Lỗ Tạp, đem con chó bẩn thỉu và gầy trơ cả xương kia mang đi, sau lại vì lấy giả đánh tráo, đánh gãy một chân sau của nó, giao cho sứ thần Tần quốc.

Thời gian vội vã, nửa tháng trôi qua, rất nhanh nghênh đón sinh thần của Lâm Diệu.

Nói đến cũng khéo, sinh thần của pháo hôi lại trùng với sinh thần của Lâm Diệu, đều vào ngày mùng tám.

Vốn dĩ Lâm Diệu không có hứng thú tổ chức sinh thần yến, vừa khổ vừa phiền toái, nhưng cung yến lần này là Tần Chí tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu, Lâm Diệu cũng không thể từ chối.

Vào ngày cung yến, Lâm Diệu được Thanh Dụ đánh thức từ rất sớm để chải đầu cẩn thận.

Sinh thần của quý quân, bệ hạ hạ chiếu mở tiệc chiêu đãi quần thần, cung yến cực kỳ long trọng hoành tráng, Lâm Diệu là quý quân cũng không thể qua loa.

Nhưng Lâm Diệu dù sao cũng không phải nữ tử, không cần tô son điểm phấn, chỉ rửa mặt là được. Huống hồ da cậu trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, trời sinh liền đẹp tự nhiên, căn bản không cần son phấn gì che dấu.

Thanh Dụ đã cột chặt tóc cho Lâm Diệu, dùng ngọc quan tinh xảo do bệ hạ ngự ban buộc lại, rồi mang lên trâm cài do bệ hạ chính tay điêu khắc. Nhìn càng thêm trang trọng uy nghiêm.

Sau đó, việc còn lại là thay quần áo.

Vài thái giám bưng khay đi vào, trêи đó đặt cát phục được đặc chế cho cung yến.

(Y phục trong lễ tế thần thời xưa. Lễ tế là lễ tốt lành, nên được gọi như vậy.)

Cát phục có màu đỏ lộng lẫy, cực kỳ xa hoa long trọng, hoa văn bên trêи đều được thêu bởi những tú nương giỏi nhất trong cung, từng đường kim mũi chỉ thêu ra nhìn cực kỳ phức tạp và đẹp mắt.

Nhưng mà Lâm Diệu lại không chú ý kiểu dáng và kỹ thuật thêu của cát phục này, mà là hoa văn được thêu trêи đó.

Dù cậu có ngu dốt, cũng rất rõ ràng kiểu hoa văn này tuyệt đối không nên xuất hiện trêи cát phục của một vị quý quân.

Cát phục kia rất nặng, toàn bộ lộ ra xa hoa, Lâm Diệu hay mặc thường phục, vẫn chưa quen.

Cậu bước ra khỏi Trùng Hoa Cung, tình cờ gặp được Tần Chí tới đây tìm mình.

Tần Chí hôm nay cũng mặc cát phục, long bào càng trang nghiêm uy quyền hơn so với thường phục, khí thế bức người.

Y nhìn thấy Lâm Diệu thì mắt sáng ngời, không khỏi khen ngợi: "Diệu Diệu mặc cát phục này trông thật đẹp."

Nếu nói Lâm Diệu ngày thường tuấn mỹ xinh đẹp, lúc này mỹ diễm kia lại thêm chút tôn quý, làm người ta không dám nhìn thẳng vào.

Lâm Diệu thầm nghĩ đó là đương nhiên, cậu trời sinh liền đẹp.

"Bệ hạ hôm nay cũng rất tuấn lãng." Lâm Diệu tự đáy lòng nói.

Tần Chí nghe xong rất vui mừng, bước nhanh qua dắt tay Lâm Diệu, tâm tình vô cùng tốt mà đi tới Túc Hòa Điện nơi tổ chức cung yến.

Dọc đường, các cung nữ và thái giám nhìn thấy bệ hạ và quý quân đều quỳ xuống hành lễ.

Túc Hòa Điện.

Các đại thần đều đã đợi ở đây rất lâu, để chúc mừng sinh thần của quý quân, họ còn sôi nổi chuẩn bị những món quà đắt tiền.

Nếu lúc trước còn có người mong quý quân thất sủng để đưa đích nữ vào cung, thì sau chuyện của Trịnh Tu Khải, những đại thần còn lại căn bản không có suy nghĩ như vậy.

Không thấy quý quân chẳng những không thất sủng, ngược lại còn ngày càng được sủng ái sao? Mong quý quân thất sủng, sợ là khó như lên trời.

Các đại thần lén bàn bạc chuẩn bị quà tặng cho quý quân, từng người so sánh với nhau, có người âm thầm đắc ý, cũng có kẻ suy sụp ảo não.

Đúng lúc này, liền nghe được tiếng hô to: "Hoàng Thượng, Lâm quý quân đến ——"

Tần Chí dẫn Lâm Diệu bước lên bậc thang lên vị trí cao.

Quần thần sôi nổi đứng dậy lễ bái.

Tần Chí tâm trạng rất tốt: "Bình thân."

Quần thần cảm tạ bệ hạ, lại sôi nổi đứng dậy, lại có người tầm mắt lơ đãng liếc nhìn Lâm quý quân, thoáng chốc giật mình vì cát phục cậu đang mặc.

Rõ ràng, không ít quan viên cũng chú ý tới điểm này. Mọi người âm thầm dùng ánh mắt giao lưu, lòng tràn đầy khϊế͙p͙ sợ, lại không dám nói thêm cái gì.

Quý quân mặc cát phục được thêu hình phượng hoàng giương cánh bay cao, kia rõ ràng là chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách mặc.

Lâm Diệu theo Tần Chí ngồi xuống, liền chợt nghe Tần Chí nồng đậm ý cười nói: "Hôm nay là sinh thần của Diệu Diệu, trẫm có hai lễ vật tặng ngươi."

Sau khi y nói xong, không chờ Lâm Diệu nói chuyện, liền nhìn về phía Lưu Kính Trung cầm thánh chỉ cung kính đứng một bên, hạ lệnh: "Tuyên chỉ."

Cát phục:

⋇⋆✦⋆⋇maitran.wordpress.com⋇⋆✦⋆⋇

"Người nhà" của pháo hôi lâu lâu lên sóng, càng đáng ghét gấp bội (╯°□°)╯︵ ┻┻

Truyện Chữ Hay