Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

chương 74

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Kỉ Hu?” Tiểu Vũ Trụ vươn ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc mà chỉ vào phòng ngủ cách vách.

“Xuỵt ——” Hạ Kiều dựng thẳng ngón tay, che ở trước môi.

Cô hướng về ánh mắt tò mò của bé con, không tiếng động nói, “Không nên nói chuyện, xuỵt ——”

Tiểu Vũ Trụ nghiêng đầu nhìn Hạ Kiều, làm như cảm thấy tư thế này của cô rất mới lạ, vì thế cũng đem ngón tay nhỏ thịt thịt giơ lên trước miệng, sau đó chu môi thổi thổi ngón tay: “Hư ——”

“Đúng vậy, xuỵt, không nên nói chuyện.”

Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, cái hiểu cái không gật đầu.

Một lớn một nhỏ hai người ăn ý mà trở nên an tĩnh.

Hạ Kiều dựa vào vách tường, nghiêng mặt đem lỗ tai dán lên trên. Hiệu quả cách âm của mỗi phòng vô cùng tốt, nhưng mà động tĩnh lớn cẩn thận nghe vẫn có thể nghe được một chút tiếng vang.

Vừa rồi cô đang ở cùng Tiểu Vũ Trụ quay video, nghe được động tĩnh ở hành lang sau đó nháy mắt thu hồi điện thoại, một giây ngồi trên sô pha, bày ra bộ dạng “Hết thảy không liên quan tới tôi, tôi chỉ đi ngang qua”, muốn dùng biện pháp trước đây che dấu cho qua.

Nhưng cô thẳng eo ra vẻ thục nữ mà ngồi hồi lâu, cũng không chờ được người tiến vào, ngược lại nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra rồi đóng lại.

Không lâu sau đó, trên tường vang lên “Bang” một tiếng, như có vật gì va vào bên trên.

Cô hoảng sợ, không khỏi đi qua dán tường lắng nghe, rất nhanh nghe được tiếng kêu rên thật dài. Trong lòng bỗng nhiên có phỏng đoán, cô nghĩ, biết đâu bọn họ đang…… bận.

Hạ Kiều đỏ mặt, vừa cúi đầu liền thấy Tiểu Vũ Trụ cũng học dáng vẻ của mình đem lỗ tai dán ở trên tường, tức khắc càng xấu hổ.

Cô bế nó lên, duỗi tay che lỗ tai nó: “Phi lễ chớ nghe! Phi lễ chớ nhìn!”

Tiểu Vũ Trụ nháy đôi mắt to ngập nước, tò mò mà nhìn Hạ Kiều: “Nghe một chút?”

“Không thể nghe một chút, không tốt.”

Hạ Kiều xua xua tay, hù dọa nói, “Lỗ tai sẽ rớt xuống.”

“Ô oa!”

Tiểu Vũ Trụ vừa nghe lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ, bưng kín lỗ tai, “Đau đau.”

“Đúng vậy, cứ che như vậy là tốt nhất, không thể nghe nga.”

“Ân ân!” Tiểu Vũ Trụ nghiêm túc mà che lỗ tai.

Hạ Kiều thấy thế nhẹ nhàng thở ra, đem Tiểu Vũ Trụ ôm lên trên đùi.

Dựa theo động tĩnh cách vách, nghĩ cũng biết hai người bọn họ tạm thời chắc chắn sẽ không sang đây. Kia nói như vậy……

Hạ Kiều nhìn điện thoại, bây giờ là tám giờ mười lăm.

Cô nhỏ giọng mà nói với Tiểu Vũ Trụ: “Không cần để ý đến bọn họ, chúng ta tiếp tục chơi của chúng ta, chín giờ cô mới rời đi, được không?”

Cô cũng không tin anh hai cô một giờ đều không tới.

“Nha!” Tiểu Vũ Trụ giơ hai tay lên, dùng sức mà gật gật gật đầu nhỏ.

Hạ Kiều vội la lên: “Xuỵt! Xuỵt ——”

Tiểu Vũ Trụ rất cơ trí, gấp gáp che lỗ tai lại lần nữa.

Đồng hồ tí tách mà qua, Hạ Kiều cảm thấy mỹ mãn mà bồi Tiểu Vũ Trụ chơi hồi lâu.

Đã nói là chín giờ rời đi nhưng biến thành mười giờ mới đi, kết quả hiện tại đã là mười rưỡi, cũng không nghe thấy cách vách có động tĩnh gì.

Không hổ là Alpha siêu cường.

Không hổ là anh hai mình.

“Ngày thường mấy giờ con mới ngủ nha?” Hạ Kiều đang cắt video.

Hôm nay cô lại quay video cho Tiểu Vũ Trụ, lại chụp hình nó, trong bộ nhớ điện thoại đầy ắp lên, đành phải chuyển qua bên máy tính, sau đó lấy từng cái từng cái ra chỉnh sửa.

Cô vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Tiểu Vũ Trụ thật sự đáp lại.

Chỉ thấy nó một tay đỡ mép giường, run run rẩy rẩy mà đứng, một cái tay khác cao cao mà chỉ hướng nào đó, trong miệng ân a ân, giống đang nói cái gì.

Hạ Kiều nhìn theo tay nhỏ của nó, là đồng hồ.

“Con xem hiểu thời gian?” Cô hỏi.

Ánh mắt Tiểu Vũ Trụ sáng lên, trên tay lại khoa tay múa chân một hồi.

Hạ Kiều nghĩ nghĩ, dứt khoát bế Tiểu Vũ Trụ đi đến trước đồng hồ dùng sức nâng nó lên: “Vậy con chỉ cho cô xem, mấy giờ con đi ngủ.”

“Na (呐: nà)!” Tay nhỏ nhanh như gió chọc chọc giữa hai số bảy tám.

Hạ Kiều ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Vậy không phải đã sớm qua rồi sao?” Qua tận hai giờ.

Tiểu Vũ Trụ có điểm ủy khuất mà ư một tiếng.

Lúc Hạ Kiều rối rắm không biết nên giúp Tiểu Vũ Trụ tắm rửa không, cửa bị người bên ngoài đẩy ra.

Quý Dữ khoác một cái áo choàng tắm đứng ở cửa, hắn có chút chinh lăng mà nhìn một màn trước mắt: “Hạ Kiều?” Tóc hắn vẫn còn ướt, như mới vừa tắm xong lập tức chạy qua đây.

“Kỉ Hu!” Ánh mắt Tiểu Vũ Trụ sáng lên, trong thanh âm tức khắc tràn ngập khí thế.

Nó hưng phấn vô cùng, tay nhỏ chân nhỏ cùng múa may lên, “Kỉ Hu Kỉ Hu!” Nó lớn tiếng mà kêu.

“A——!” Tiểu Vũ Trụ vừa động, Hạ Kiều liền đứng không vững mà té ngửa ra sau.

Chỉ mới giơ Tiểu Vũ Trụ lên, cánh tay cô đã có chút ăn không tiêu, huống chi nó còn dùng sức giãy giụa như vậy.

Cả người Hạ Kiều mất cân bằng, nhìn một cái là biết phải ôm đứa bé té chung một chỗ.

May mắn, nửa đường vươn ra một bàn tay đỡ cô lại.

“Cô không sao chứ?” Quý Dữ một tay ôm lấy Tiểu Vũ Trụ, một cái khác nâng lưng Hạ Kiều.

Hạ Kiều đứng thẳng rồi lắc đầu, lui ra sau một bước: “Tôi không có việc gì.”

Cô vội liếc mắt nhìn Quý Dữ một cái, sau đó dời tầm mắt, thần sắc có chút mất tự nhiên.

Áo tắm Quý Dữ rộng thùng thình, lộ ra mảng lớn da thịt.

Làn da trắng nõn bên dưới ánh đèn càng trở nên tinh tế, bất luận một chút dấu vết đều thấy được rõ ràng, huống chi…… Vết tích hồng nhạt nhiều như vậy, còn dày đặc, muốn không thấy được mới khó.

Cô vẫn là một tiểu cô nương, cách tuổi thành niên còn kém mấy tháng.

Tuy rằng đã học khóa sinh lý, đều đã biết rõ chuyện giữa Alpha và Omega, nhưng cuối cùng vẫn mắc cỡ hết sức.

“Vậy là tốt rồi.”

Quý Dữ không nhận ra được dị thường của Hạ Kiều, bởi vì hắn cũng vừa lúc quay mặt đi, cắn chặt răng.

Hắn thu hồi tay, hai tay ôm lấy Tiểu Vũ Trụ sau đó trấn định mà ngồi trên giường, một khắc vừa ngồi lên kia, vẻ mặt hắn cứng đờ, nhưng thực mau bày ra tươi cười, hỏi: “Cả tối là cô chăm nó sao?”

Hạ Kiều rũ mắt gật gật đầu: “Tống thúc có chút việc, tôi vừa lúc rãnh rỗi liền tới đây giúp một chút.”

Quý Dữ nói: “Cảm ơn.”

“Không cần phải khách khí với tôi.”

Hạ Kiều xua xua tay, đi đến cạnh bàn dọn đồ, “Nếu cậu đã đến rồi, vậy tôi đi đây.”

“Được, ngủ ngon, ngủ sớm một chút.” Quý Dữ cũng không giữ lại.

Đợi Hạ Kiều rời đi, cả người hắn ngã ra sau, nằm liệt trên giường.

Bởi vì trời không có quá lạnh, cho nên ra giường không đổi, cái đệm cũng mỏng hơn vào mùa đông rất nhiều, ngồi lên không êm ái chút nào, ngược lại còn hơi cấn cấn.

Nơi không thoải mái kia của hắn vốn mẫn cảm, lại lót thêm hai tấm chăn bên dưới, mới tốt hơn một chút.

Đều là cái tên súc sinh Hạ Trụ kia!

“Kỉ Hu.”

Lúc này, một bàn tay nhỏ dán lên trên mặt Quý Dữ, âm thanh non mềm ở bên tai vang lên.

Quý Dữ đem tay nhỏ của nó nắm vào lòng bàn tay xoa xoa: “Ta tới hơi chậm, mệt mỏi không?”

“Kỉ Hu ba ba.”

Quý Dữ cười hôn hôn cái trán Tiểu Vũ Trụ.

Tiếp theo một tay hắn chống giường, cắn răng ngồi dậy, xoa nhẹ thắt lưng hai cái rồi ôm Tiểu Vũ Trụ vào phòng tắm: “Chúng ta nhanh tắm rửa, sau đó đi ngủ, được không?”

“Dạ!” Tiểu Vũ Trụ gật đầu, ngáp một cái thật to.

Cặp mắt to như quả nho tràn đầy sương mù, nó chớp chớp mắt, đuôi mắt cũng nhiễm hồng như Quý Dữ, thoạt nhìn mệt mỏi hề hề còn rất đáng thương.

Quý Dữ cũng mệt, nhưng vẫn cố tắm cho Tiểu Vũ Trụ.

Tiểu Vũ Trụ mơ màng sắp ngủ, hôm nay hiếm khi không thèm chơi vịt con, toàn bộ quá trình đều dựa vào cánh tay Quý Dữ.

Cái đuôi cũng thả lỏng mà lộ ra, một chút một chút mà chậm rãi lắc.

Chờ Tiểu Vũ Trụ tắm sạch sẽ, Hạ Trụ mới từ ngoài cửa tiến vào.

Hai người nhìn nhau một cái, Hạ Trụ hỏi: “Nó ngủ rồi?”

“Mới vừa ngủ.”

“Tối như vậy?” Hắn nhìn thời gian, đã qua mười một giờ.

Quý Dữ hừ một tiếng: “Tại ai?”

Hạ Trụ sờ sờ mũi.

Quả thật nên trách hắn, là hắn lôi kéo tay Quý Dữ không chịu buông, hơn nữa trong phòng đen nhánh một mảnh, tình còn đang nồng ai thèm quản hôm nay là hôm nào, thời gian bất tri bất giác liền đi qua, vẫn là Quý Dữ ở trên vai hắn cắn một ngụm, Hạ Trụ mới cố nén buông hắn ra.

Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ nằm dài trên giường.

Trên người bé con thơm tho mềm mại, ôm ôm một hồi cơn buồn ngủ của Quý Dữ cũng dâng lên. Hắn liên tục ngáp hai cái, hỏi Hạ Trụ: “Anh đã tắm chưa?”

Hạ Trụ đi đến mép giường ngồi xuống: “Tôi tắm rồi.”

“Ngủ ở đây?”

“Ừm.”

Quý Dữ nhắm mắt lại: “Tắt đèn, đi lên.”

“Được.” Hạ Trụ cười cười.

Đèn bị tắt đi, căn phòng lại lọt vào bóng tối.

Hai hơi thở vững vàng đan chéo, Hạ Trụ nghe vào tai, cảm thấy lồng ngực tràn đầy, có loại ấm áp nói không nên lời. Chỉ còn một chút luyến tiếc, lần này làm xong, hắn cũng chưa có cơ hội hảo hảo nhìn Quý Dữ.

Quý Dữ vội vội vàng vàng mà đẩy mình ra, tắm xong rồi chạy về bên này.

Mà hắn còn đang hưng trí bừng bừng, chờ Quý Dữ tắm rửa xong chỉ có thể đi vào phòng tắm tự mình đem dục vọng dư lại giải quyết, cho nên tới chậm một chút, chưa thể ôm Tiểu Vũ Trụ một cái, cũng chưa có nhìn hắn kỹ một chút.

Đèn vừa tắt, liền càng chẳng nhìn thấy gì.

Theo hình dáng đại khái hiện lên, Hạ Trụ ở sau cổ Quý Dữ hôn xuống.

Khối da ấy bằng phẳng bóng loáng như cũ, ngoại trừ dấu hôn thì không có gì lưu lại.

Hắn vẫn rút lui.

So với không màng tất cả chiếm hữu, hắn càng muốn muốn Quý Dữ chủ động mà thỉnh cầu hắn, mời hắn, chủ động mà kêu hắn tiến hành ký hiệu mình.

Hạ Trụ muốn hoàn hoàn toàn toàn mà chiếm hữu hắn.

Vô luận là thân thể, hay là trái tim hắn.

Buổi sáng, Hạ Trụ thức dậy trước.

Lúc hắn mở mắt ra hai người bên cạnh còn ngủ say sưa, Tiểu Vũ Trụ giơ hai bàn tay nhỏ, ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng, mà Quý Dữ……

Hạ Trụ rũ mắt, nhìn người bị mình ôm vào trong ngực.

Quý Dữ nhắm chặt mắt cuộn tròn trong lòng Hạ Trụ, mí mắt cùng mắt đuôi đều mỏng manh nổi lên một mạt hồng hồng, môi cũng có chút sưng, Hạ Trụ nhịn không được mà vươn tay xoa xoa.

Làn da trăng trắng mềm mại, lại non nớt, hệt như chỉ cần nhẹ nhàng bấm một cái, là có thể búng ra nước.

Thực mê người.

Sáng sớm luôn khó kiểm soát, chỉ mới động vài cái, Hạ Trụ liền ý thức được cái gì vén chăn lên, nhìn xuống ——

Quả nhiên, như hắn nghĩ.

Nhưng thực mau, ánh mắt liền phiêu tới chỗ khác.

Quý Dữ ngủ đến vô tri vô giác, áo tắm không biết gì mà lỏng lẻo, chồng lên eo hắn, bởi vậy toàn bộ nửa người dưới đều không có gì che đậy.

Con ngươi Hạ Trụ trầm xuống, trong mắt ánh lên từng khối ái muội xanh tím và dấu hôn.

Những vết tích đó từ trên thắt lưng đi xuống, một số ở cạnh rìa quần lót, phần còn lại bị mảnh vải che đậy, cái gì cũng không nhìn được, nhưng càng thêm câu nhân.

Hắn buông chăn, ngón tay nhẹ nhàng chạm eo Quý Dữ, lòng bàn tay từ phía trên xẹt qua, theo đường cong lưu loát, đi xuống một chút.

Thực mau, đầu ngón tay giống như chạm được cái gì, hắn giơ ngón tay lên trước mắt chà xát.

Có điểm dính dính, màu trắng.

“Ưm……”

Bên tai truyền đến tiếng Quý Dữ hừ hừ, hắn tựa hồ muốn tỉnh.

Nghĩ nghĩ, Hạ Trụ nhắm mắt, tiếp tục giả bộ ngủ.

Hắn nghe được âm thanh Quý Dữ ngồi dậy, tiếp theo hẳn là ngáp một cái, sau đó thời điểm duỗi người không cẩn thận đụng tới bắp thịt nơi thắt lưng, cho nên tê một tiếng, lại thật cẩn thận mà tách khỏi hắn và Tiểu Vũ Trụ.

“Hô” một cái.

Lấy tấm thảm trùm lên nửa người dưới Hạ Trụ.

Chờ cửa phòng tắm đóng lại, Hạ Trụ ngồi dậy, nhìn cái thảm trên người nở nụ cười.

Chỉ tự hỏi trong chớp mắt, tay chân hắn liền nhẹ nhàng mà xuống giường.

Tay phủ lên khóa cửa, chầm chậm đẩy ra.

Hình ảnh trước mắt làm hắn giật mình tại chỗ ——

Chỉ thấy Quý Dữ mở chân, cong eo, một tay đỡ bồn rửa mặt, một cái tay khác đang xử lý dấu vết trong nửa người dưới.

Nghe được cửa phòng mở ra hắn đỏ mặt thu tay lại: “Đi ra ngoài!”

“Cậu đang làm gì?”

Yết hầu Hạ Trụ giật giật, bởi vì mới vừa rời giường, giọng hắn có chút khàn khàn, “Tự an ủi sao?”

Quý Dữ trợn trắng mắt.

Tầm nhìn của Hạ Trụ dừng trên cẳng chân Quý Dữ, phía trên có một tuyến nước chảy xuống nhìn ẩm ướt lại sáng sáng.

Kia hẳn là……

Vật của hắn.

Hầu kết trên dưới động đậy, Hạ Trụ nói: “Muốn tôi giúp một tay không?” Hắn đi vào bên trong hai bước, nhanh chân tới cạnh Quý Dữ.

Quý Dữ hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn Hạ Trụ.

Trên người hắn chỉ mặc cái quần lót, có phản ứng gì đi nữa cũng rõ ràng hiện lên.

Quý Dữ có chút xấu hổ mà ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, khó chịu bất chấp tất cả nói: “Người ta tẩy mông anh cũng muốn nhìn?”

“Ừm.”

Hạ Trụ nghiêm trang gật đầu, lại cười rộ lên, “Còn muốn rửa giúp cậu nữa kìa.”

Quý Dữ trừng mắt: “??”

Hắn dĩ nhiên không biết nói gì cho phải.

Hạ Trụ cười cười đi tới bồn tắm, nghiêng đầu: “Hiện tại còn sớm, tắm rửa một cái cũng kịp.”

Hắn tiến lên một bước, chế trụ cổ tay Quý Dữ, “Để tôi giúp cậu đi.”

Truyện Chữ Hay