Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng mở cửa vang lên, Tạ Vũ Tinh ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra kinh hỉ.
“Ngài đã tới!”
Ly cà phê đang pha phân nửa trên tay bị gạt qua một bên, hắn nhanh chóng tiến lên, tiếp nhận áo choàng tắm trên tay Tiết Túng, thuần thục mà phủ lên cho hắn, lại bị một bàn tay ngăn trở.
Trên mặt Tiết Túng không có nụ cười như thường lệ, hắn mặt vô biểu tình mà đi vào trong, động tác tùy tiện mà ngồi xuống ghế làm việc.
Hắn nhắm mắt lại, thoạt nhìn có chút mỏi mệt: “Lại đây thoa thuốc cho ta.”
Thanh âm thực nhẹ, lại không chấp nhận bị cự tuyệt.
Tạ Vũ Tinh nhắm mắt mà đi theo bên cạnh hắn, nghe vậy lập tức lấy thuốc mỡ từ trong ngăn kéo ra.
“Hắn, ngủ?”
“Ừ.”
Áo ngủ cởi ra, tấm lưng rắn chắc của Alpha trải rộng vết thương.
Vết roi đỏ nâu đan chéo, còn có vài vết đánh đến thâm, vẫn thấy nhè nhẹ huyết sắc, thoạt nhìn khiến người kinh hãi.
Tiếng hít không khí thấp thấp vang lên, Tiết Túng không hề phản ứng lại.
Tiếp theo nháy mắt, miệng vết thương đau đớn sưng to dính lên một chút mát lạnh, sau đó lại một trận gió ấm áp thổi qua, đem vết thương xấu xí chiếu cố đến ổn thỏa.
Chờ đến khi thoa xong toàn bộ miệng vết thương, Tiết Túng nghe được âm thanh thu thập đồ vật.
Không bao lâu, trước người run lên hai cái, hắn mở mắt ra, đối diện với hắn là Tạ Vũ Tinh nửa ngồi nửa quỳ dưới bàn sách.
Hắn từ trên cao nhìn xuống mà quan sát Tạ Vũ Tinh, trong mắt lóe lên một tia chế nhạo: “Như thế nào, đói bụng?”
“Nghe nói lúc con người đang trong khoái cảm, độ mẫn cảm đau đớn của thần kinh sẽ giảm lại rất nhiều.”
Tạ Vũ Tinh khẩn cầu mà nói “Cho em giúp ngài được không.”
Lại không nghĩ tới, Tiết Túng vô tình mà nhấc chân dẫm lên vai hắn.
Hắn rũ mắt liếc nhìn, thanh âm thực nhẹ, ngữ khí lại lạnh lẽo như hàn băng: “Ngươi không nên ỷ vào ta sủng ngươi liền tự ý chủ trương.” Cẩn thận nghe, tựa hồ còn hàm chứa một tia nghiến răng nghiến lợi.
Dưới chân Tiết Túng dùng sức, thân ảnh Tạ Vũ Tinh nhoáng lên, cứng nhắc mà quỳ trên mặt đất.
Tạ Vũ Tinh nâng mắt, hốc mắt nổi lên một mạt hồng nhuận.
Con ngươi đầy nước thẳng tắp mà nhìn Tiết Túng, hắn nhích đầu gối đi tới một bước, duỗi tay nắm lấy thắt lưng hắn: “Em chỉ muốn giúp ngài.”
“Giúp ta?” Tiết Túng một tay chống cằm, ngữ khí nhàn nhạt.
“Đúng vậy.” Hắn hướng Tiết Túng vô tội mà chớp mắt.
Động tác trên tay cũng không ngừng lại, thực mau mở được thắt lưng vướng bận.
Chóp mũi chợt tràn ngập hương vị tin tức tố nồng đậm làm hắn thần hồn điên đảo, không khỏi nhích tới càng gần, phát ra một tiếng thở dài nặng trĩu, tựa như một kẻ háo sắc.
“Ngươi gọi chuyện chủ động đụng tới họng súng của Quý VIễn Sinh bức ta phải ra tay là giúp ta? Không rên một tiếng mà đem toàn bộ tư liệu giao cho người ngoài là giúp ta? Sau đó đều là một mình ta giải quyết cho ngươi?”
Ngón tay thon dài nắm lấy cái cằm gọn gàng của Omega, đem hắn đẩy ra.
Tiết Túng nhìn xuống “Đứa trẻ không nghe lời sẽ không có đồ ăn ngon.”
“Không, không được!” Tạ Vũ Tinh không ngừng lắc đầu.
Đã ở ngay trước mắt làm sao cũng không ăn được, làm cho hắn vô cùng dày vò “Em muốn ăn. Hơn nữa em không cho rằng em làm sai, ngài có thể, căn bản không cần thiết tiếp tục nhẫn nại, ngài xem bây giờ đi, hắn trốn ra nước ngoài căn bản không dám trở về, thật tốt a?”
“Em vĩnh viễn ở sau lưng ngài, quốc gia cũng ở sau lưng ngài, toàn thế giới đều đứng cùng phía với ngài.”
Hắn từng chút gỡ tay Tiết Túng ra, đầu dần dần rũ xuống, ngoài miệng hàm hồ nói “Ngài không cần lo lắng. Hắn xong đời rồi.”
“Cho nên, ngài thưởng cho em đi, nhé?”
“Cầu ngài.”
Một lát trầm mặc qua đi, trong phòng vang lên động tĩnh ái muội.
Tiết Túng ngẩng đầu lên, một tiếng thở dài từ giữa yết hầu tràn ra.
Hắn rũ mắt, duỗi tay xoa mái tóc đen dưới thân.
Trong ấn tượng của hắn, diện mạo Tạ Vũ Tinh thanh tú sạch sẽ, hoạt bát khả ái cười, nhưng xem ra hắn cũng không có ký ức gì đặc biệt về người này, chỉ là một tiểu nhân vật có thể có cũng có thể không có dưới tay Quý Viễn Sinh, đã là một tiểu nhân vật như vậy, thời điểm nhìn về phía mình, ánh mắt lại như được đốt lửa.
Một mực hướng tới và tình yêu trắng trợn ra mà viết ở bên trong.
Bằng phẳng, không có một tia che đậy.
Chưa bao giờ biết cảm thấy thẹn là gì.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, trên tay chợt dùng sức.
Nhìn sắc mặt thống khổ của người dưới thân, khóe môi gợi lên độ cùng ác liệt: “Ngươi nói, ta có phải hay không nên phạt ngươi?”
“Ngô, nên.” Tạ Vũ Tinh gian nan mà trả lời.
Tay đột nhiên kéo tóc, buộc Tạ Vũ Tinh ngẩng mặt.
Ý cười lan tràn, trong mắt Tiết Túng chỉ còn lại gương mặt Omega ửng đỏ lên, đang định nói chuyện, hắn đột nhiên nhận thấy cái gì mà bất thình lình ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa không biết khi nào đã bị mở ra, tạo nên một khoảng trống nhất định.
Người tới bị khuất vào trong bóng tốt, thân hình nhìn không rõ.
Người ngoài cửa vô thanh vô tức, Tiết Túng cũng án binh bất động.
Thần sắc mê muội dần thối lui, trong mắt thoáng chốc một mảnh thanh tỉnh, thư phòng to như vậy cũng chỉ có âm thanh một người vang lên, có khi là tiếng nước, có khi là nức nở.
Rốt cuộc người bên ngoài vẫn thiếu kiên nhẫn.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa hoàn toàn bị đẩy ra.
Ánh sáng trong phòng bao phủ người ngoài cửa, để hình dáng hắn rõ ràng hiện ra trước mắt Tiết Túng.
Người trốn tránh dưới bàn kinh hoảng mà đứng lên, phản ứng đầu tiên lại là dùng áo tắm che khuất cơ thể Tiết Túng.
Quý Hằng cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi vào trong.
Mỗi một bước, thần sắc liền âm trầm một phần, khi đi đến trước mặt hai người, hắn sắc mặt dữ tợn mà giơ súng trong tay, nhắm ngay Tạ Vũ Tinh: “Nguyên lai tên Omega kia, là ngươi a.”
—
“Không cần.” Quý Dữ dùng khuỷu tay đẩy tay Hạ Trụ ra.
“Không khó chịu?”
Hạ Trụ suy nghĩ trong một cái chớp mắt “Đều là con trai, cùng nhau ngủ có làm sao?”
Tay đặt trên ngực lặng lẽ nắm chặt, mồ hôi từ trên trán lăn xuống.
Quý Dữ tự nhiên từ từ nhắm hai mắt, giống như ngại phiền “Ai nha” một tiếng: “Ngủ của anh đi, đừng động tôi.”
Hạ Trụ trầm mặt, không trả lời.
Đèn còn mở, người lại không có động tĩnh.
Quý Dữ không nhịn được mở bừng mắt, ngẩng đầu xem, đập vào mắt là Hạ Trụ bắt cái đuôi Tiểu Vũ Trụ, thật cẩn thận mà đem nó cuốn trên cái áo ngủ hắn mới vừa cởi ra.
Quý Dữ: “……”
Tựa hồ còn rất hữu dụng, cái đuôi nhỏ có khi nửa đêm cũng đã ngủ đến mơ hồ, thế mà thật sự bị lừa.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tiếng Quý Dữ có chút khàn.
Hạ Trụ hướng trên giường nghiêng nghiêng đầu: “Đi lên ngủ.”
“Nói không cần.”
Quý Dữ trở mình, đưa lưng về phía Hạ Trụ.
Lại không nghĩ tới, giây tiếp theo vai và trên eo nhiều thêm hai cánh tay, dùng một chút sức, cả người hắn lập tức trời đất quay cuồng, chờ đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng một lần nữa, người đã nằm trên giường lớn.
Bên cạnh chính là Hạ Trụ.
“Đừng cùng thân thể phân cao thấp.” Hạ Trụ nói.
Quý Dữ giật mình, lập tức bò đến mép giường nhìn xuống xem
——
Liền thừa một mình Tiểu Vũ Trụ lẻ loi mà ngủ trên tatami.
Quý Dữ nâng khuỷu tay đấm ngực Hạ Trụ: “Buông ra!”
“Không có việc gì, không cần để ý nó, nó ngủ trên giường ngược lại dễ bị ngã xuống.”
Hắn càng ôm chặt Quý Dữ “Có thấy tốt hơn một chút không?”
Lưng Quý Dữ dán vào lòng ngực Hạ Trụ, bọn họ đều nghiêng thân, chân dài đan xen, thoạt nhìn có chút triền miên.
Mồ hôi khô nóng vẫn không ngừng thoát ra, Quý Dữ nói: “Tốt cái quỷ! Buông ra!”
Nhưng cánh tay ôm lấy hắn ngược lại không hề lơi lỏng “Anh mẹ nó, anh còn không buông ——”
“Thế nào?”
“…… Tự gánh lấy hậu quả!”
“Hậu quả gì?”
Quý Dữ bỗng nhiên không giãy giụa, đầu tóc mướt mồ hôi dán trên trán, mông lung mà che khuất hai mắt. Sau một lúc lâu, hắn giống như từ bỏ mà thở dài: “Tôi sẽ nhịn không được.”
Quá khó.
Mỗi một tế bào trong thân thể dường như đều kêu gào, trái tim cũng làm loạn nổi lên, bang bang bang kinh hoàng, nhảy đến hắn hốt hoảng, nhảy đến hắn khó chịu.
Mồ hôi không ngừng sầm ra, làm cho toàn thân hắn giống mới vừa được vớt ra từ trong nước.
Trong ngoài đều không yên ổn.
“Vậy đừng nhịn.”
Quý Dữ cười: “Nói thì đơn giản.”
“Khó ở chỗ nào?”
Quý Dữ bỗng nhiên im lặng.
Trên người hắn mọc thêm một cánh tay cực nóng, từ sau lưng toát ra, chậm rãi dán lên ngực hắn, tiếp theo thoáng dùng sức ấn xuống, như đang cảm nhận nhịp đập của hắn, lại như đang giúp hắn trấn an trái tim nóng nảy kia.
“Tư tưởng không thông?”
Thần kinh đột nhiên buông lỏng, Quý Dữ vui vẻ: “Bắt đầu làm phân tích tâm lý cho tôi sao?”
“Cậu đối với tình dục bảo thủ vậy sao?” Hạ Trụ lại hỏi.
“Thà rằng mỗi ngày khó chịu cũng không muốn tiếp thu nó?”
“…… Cũng không phải.”
Qua hồi lâu, Quý Dữ lại nói “Chỉ là cảm giác rất kỳ quái, cũng rất xấu hổ, tôi cho rằng đây là do sự lựa chọn của mình mới đúng, nó sẽ xảy ra một cách tự nhiên, không nên giống như vầy, giống như thân bất do kỷ đập đầu ấy.”
( Thân thể không do mình điều khiển)
Cho nên một tâm hắn cơ khát tới nén giận tới nghẹn khuất.
Phi thường khó chịu.
Hạ Trụ trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay tắt đèn.
Trong phòng chợt đen nhánh một mảnh, mắt nhìn không thấy được gì, những cơ quan khác ngược lại mẫn cảm gấp bội.
Tiếng hít thở của hai người giữa không gian chợt nặng nề, trong khoảng không dao động hết đợt này đến đợt khác, ái muội vô cùng.
Còn có bàn tay chỉ ấn ở ngực kia, nhiệt độ lòng bàn tay tựa hồ lại cao một ít, mặt khác, phản ứng của người dán ở phía sau……Cũng nháy mắt trở nên rõ ràng.
Quý Dữ nắm chặt tay, nuốt nuốt nước miếng.
Nhẹ nhàng một tiếng, đưa tới âm thanh Alpha sau lưng cười khẽ.
“Cười thí a!” Hắn tức giận.
Hạ Trụ lúc này mới thu cười: “Nếu thân bất do kỷ, vì cái gì không thử thuận theo tự nhiên.”
Hạ Trụ gần sát hắn, môi liền dán bên tai Quý Dữ “Thử xem xem? Ha?”
Ngữ khí nam nhân nhiễm đục, nhiều lên từ tính khàn khàn, nghe vào tai khiến thể xác và tinh thần Quý Dữ toàn bộ xao động, như loại thuốc cực mạnh, như cám dỗ lôi kéo hắn.
Đặc biệt là cái âm cuối hơi nâng giọng kia, như một cái móc câu nhỏ, câu lấy tâm hắn.
Mà hắn căn bản nhịn không được một chút trêu chọc này.
Ướt át càng sâu, trong lòng cũng ngứa, hắn đã muốn lung lay sắp đổ.
Con cũng có hai đứa rồi……
Lần đầu tiên không lần đầu tiên, còn có ý nghĩa gì?
Tình dục vốn dĩ là thứ giúp con người vui sướng.
Làm, hắn liền không cần khó chịu khó chịu như vậy, liền vui sướng.
Hơn nữa, hắn đã thành niên.
Khai trai mà thôi, sớm muộn gì cũng phải trải qua. Huống hồ hiện tại hắn có nhu cầu, Hạ Trụ lại nguyện ý phối hợp, cũng coi như ngươi tình ta nguyện, không có vi phạm đạo đức xã hội, càng không trái pháp luật.
Thử một lần……
Thì thế nào?
Thì thế nào?
Hầu kết giật giật, Quý Dữ cắn môi không ngừng hít sâu.
Hạ Trụ không thúc giục, hắn kiên nhẫn chờ đợi đáp án.
Vô luận làm hay không làm, đều không có quan hệ, dù sao bọn họ đã bị cột chung một chỗ, sau này chỉ có thể càng trói càng chặt, thân mật tới không thể phân biệt, hắn không nóng vội.
Ngoài cửa sổ tiếng ve não nề vang dội, ánh trăng cong cong trên kia tô điểm không trung.
Ánh trăng lãnh đạm giá lạnh chiếu lên mặt đất, bao phủ căn phòng bằng thứ ánh sáng mờ ảo mông lung.
Trong phòng yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên có người ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ trầm mặc.
“Có bao không?”
Hạ Trụ ngẩn ra, hồi lâu mới trả lời: “Chắc phải có.”
“Nga.”
Quý Dữ ngượng tới không thiết sống nữa, ngữ khí cũng nhiễm chút cáu kỉnh “Vậy anh còn không đi lấy a!”
Hạ Trụ lập tức xoay người xuống giường, tay chân nhẹ nhàng mà đi tới bên cạnh bàn học.
Hắn dùng điện thoại chiếu sáng, tìm tìm kiếm kiếm hồi lâu đều tìm không thấy bóng dáng vật muốn tìm, hắn nghe động tĩnh người trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng không khỏi sốt ruột theo, mày cũng càng nhăn càng chặt.
Ở đâu hết rồi?
“Có thể làm hay không?”
“Không có thì bỏ qua, lăn lại đây ngủ!”
Trong nháy mắt giọng nói dừng lại, một quyển giáo dục giới tính Alpha đập vào tầm mắt.
Ánh mắt Hạ Trụ sáng lên, lập tức cầm lấy sách lật tới trang cuối cùng, từ phía trên kéo xuống tặng phẩm tặng kèm theo sách, một cái bọc nhựa vuông vức nho nhỏ.
“Có!”
Editor: (´﹃`) để icon ở đây và ko nói gì nữa
à quên, tatami là cái này này