Ngày nọ buổi chiều.
Tạ Cảnh biến mất một tháng, khó có được mà xuất hiện trong lớp.
Tạ Cảnh hững hờ ngồi tại chỗ, xung quanh trống rỗng, không có ai muốn tiến đến trước mặt hắn tự tìm phiền phức.
Lúc tan học.
Ngồi đằng sau là đôi tình nhân học bá nổi danh tại ban nhất, đang tán gẫu.
Lúc đầu Tạ Cảnh dự định thu dọn đồ đạc rời đi, nhưng nghe đôi tình lữ này nhắc đến kì thi sắp tới, lơ đãng một lần nữa ngồi xuống.
Nữ sinh: "Lần thi giữa kỳ này cậu tuyệt đối không thể cao điểm hơn tớ!"
Nam sinh ngay thẳng hỏi: "Vì sao?"
Nữ sinh: "Nếu cậu thật thích tớ thì nhường tớ đi."
Nam sinh khó xử: "Tớ đương nhiên là thật sự thích cậu."
Nữ sinh: "Vậy cậu có để cho tớ cao điểm hơn không?"
Nam sinh suy tư hai giây, có chút hoang mang: "Cái này với thích hình như không có quan hệ gì?"
Nữ sinh rất chân thành: "Chúng ta là người yêu, không phải là đối thủ."
"Cậu muốn coi tớ là đối thủ hay là bạn gái?"
"Cậu cảm thấy tớ hay là thành tích quan trọng hơn?"
Bạn gái so với kì thi nhỏ này đương nhiên là quan trọng hơn!
Nam sinh bị bạn gái hỏi, sau đó ham muốn sống tăng cao: "Đương nhiên là bạn gái rồi."
"Bảo bối, tớ nhất định sẽ để cho cậu cao điểm hơn."
Nữ sinh rốt cuộc cũng cười: "Vậy tớ tin tưởng tình cảm của cậu đối với tớ là thật lòng."
Hai người thân mật tay trong tay dưới gầm bàn, bắt đầu thủ thỉ tâm sự.
Tạ Cảnh như có điều suy nghĩ nhíu nhíu mày.
Trong lớp, người có thể nói chuyện được với Tạ Cảnh chính là người ngồi phía trước hắn, Tần Liệt.
Tần Liệt là con ruột của giáo viên chủ nhiệm ban nhất - cô Tần, trời sinh tính lười nhác, nhưng không có cách nào, có một người mẹ như thế, hắn hoàn toàn bị bắt học.
Bởi vì cô Tần mỗi ngày đều nhắc tới người học sinh này ở nhà nên Tần Liệt xem như quen biết với Tạ Cảnh.
Vừa quay đầu lại, không nghĩ tới lại nhìn thấy Tạ Cảnh khẽ nhíu mày, tựa như là không nghĩ ra chuyện gì đó.
Cười tủm tỉm hỏi: "Cảnh thần, nghĩ gì thế?"
"Nghĩ đến tiểu tiên nữ?"
Tần Liệt biết Thích Du, nhưng quan hệ của bọn họ chỉ là bạn trên mạng.
Bởi vì Tần Liệt và Mạnh Hạ Thần thường xuyên lập team chơi game, có đôi khi Mạnh Hạ Thần sẽ mời thêm Thích Du.
Tạ Cảnh lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái.
Suy nghĩ một chút.
Mở miệng nói: "Tôi sẽ tham gia thi giữa kì."
Tần Liệt tùy tiện: "Tôi biết, mẹ tôi nói qua rồi, bà ấy còn muốn dựa trên kết quả thì giữa kỳ này của cậu để nở mày nở mặt kìa."
Tạ Cảnh dừng một chút: "Thích Du muốn được hạng nhất."
Tần Liệt: "???"
"Cmn!"
Đã hiểu!
"Cậu đây là sợ tham gia thi thì sẽ lấy mất hạng nhất của tiểu tiên nữ?"
Tạ Cảnh không trả lời, nhưng biểu cảm kia đã nói rõ hết thảy.
a
Tần Liệt kìm nén khóe miệng, thật sự rất muốn cười thành tiếng.
Lúc nào cũng thấy Tạ Cảnh chẳng có chút cảm xúc nào với bất cứ chuyện gì, thật sự không ngờ một người sắp hóa thành tiên sẽ lo lắng loại chuyện này.
Tiểu tiên nữ không hổ là tiểu tiên nữ.
Đem tiên khí của Tạ Cảnh hút hết không còn.
Mặc dù muốn cười, nhưng Tần Liệt vẫn nhịn được.
Hắn chững chạc đàng hoàng nói với Tạ Cảnh: "Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, cậu ấy muốn hạng nhất thì để cho cậu ấy thôi, chúng ta là con trai nên rộng lượng chút."
Tạ Cảnh suy tư hai giây: "Thế nhưng cô ấy sẽ không nguyện ý để tôi nhường."
Tần Liệt nếu không phải biết Tạ Cảnh thích sạch sẽ vô cùng, thật sự rất muốn vỗ bờ vai của hắn mà nói: "Con gái đều là khẩu thị tâm phi, nếu như cậu nhường, trong nội tâm cậu ấy nhất định sẽ siêu cấp cảm động, sẽ cảm thấy cậu ấ so thành tích cuộc thi còn quan trọng hơn."
"Đến lúc đó sẽ càng thích cậu!"
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Cảnh nhìn chằm chằm Tần Liệt: "Thật sự?" Càng thích hắn.
Tần Liệt chắc chắn gật đầu: "Đương nhiên!"
"Có khi còn tặng cậu một cái ôm nữa đấy!"
Tiếng chuông vào học vang lên.
Tạ Cảnh cầm lấy quyển sách duy nhất trên bàn, không nhanh không chậm đứng lên, rời khỏi phòng học.
Mãi đến khi bóng dáng Tạ Cảnh hoàn toàn biến mất tại hành lang.
Tần Liệt kìm nén mãi mới cười to lên: "Ha ha ha ha ha ha ha!"
Không nghĩ tới Tạ Cảnh cũng có ngày hôm nay.
Ha ha ha ha, không được, thật sự quá buồn cười.
"Tần Liệt, vào học rồi em còn cười cái gì, ra ngoài đứng."
Vừa lúc là tiết của cô Tần, bà vừa vào lớp liền thấy con trai nhà mình cười đến không biết trăng sao gì, sắc mặt lạnh lẽo.
Tần Liệt: "..."
Giá phải trả quá lớn.
Đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ mình, hắn cảm thấy, đêm nay về nhà không thể thiếu một trận đánh combat từ hai ông bà rồi.
―
Cùng lúc đó, Thích Du không biết vừa phát sinh chuyện gì.
Bởi vì cô đang cùng chó hệ thống cãi nhau.
Cái này mẹ nó là nhiệm vụ quỷ gì, cô cái gì cũng có thể nhường, chỉ có hạng nhất là không thể.
Lúc vừa nghỉ trưa.
Chó hệ thống đột nhiên thông báo nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất sau khi thăng cấp: 【 Ting...!Nhiệm vụ chính tuyến kích hoạt, mời kí chủ giúp đỡ bạch nguyệt quang thi được hạng nhất giữa kỳ, công lược bạch nguyệt quang, nâng cao tôn nghiêm của hắn.
】
【 Sau khi kì thi kết thúc, cầm tay bạch nguyệt quang tay, ánh mắt ngập nước nói: Tôi không cần hạng nhất, tôi chỉ cần cậu.
】
Thích Du chỉ muốn đập nát cái hệ thống này.
Thích Du: 【 Tạ Cảnh không phải loại người cần nhường hạng nhất, làm vậy mới là chà đạp tôn nghiêm của cậu ta.
】
Hệ thống: 【 Kí chủ đại nhân, trải qua sự kiểm tra của hệ thống, sau khi cô làm xong nhiệm vụ này, tỷ lệ bạch nguyệt quang bị cảm động là %, tỷ lệ cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm đạp là %.
】
Thích Du: 【??? 】
Tạ Cảnh làm sao có thể dễ dàng cảm động như vậy được???
Đối với bọn học thần như họ mà nói, được nhường hạng nhất, chính là một sự xúc phạm nặng nề!
Cô tuyệt đối sẽ không xúc phạm Tạ Cảnh.
Hệ thống nhức đầu: 【 Kí chủ đại nhân, cô thử suy nghĩ một chút, nếu như Tạ Cảnh nhường hạng nhất cho cô, cô cảm thấy đây là vũ nhục sao? 】
Thích Du: 【 Đương nhiên...!】
Thích Du suy nghĩ một chút.
Tạ Cảnh nếu làm vậy, cô...!giống như...!có chút vui vẻ?
Cmn, bị chó hệ thống này làm sai lệch tư tưởng rồi.Vào ban đêm.
Thích Du nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra, cũng muốn hỏi Tạ Cảnh một chút.
Cô do dự rất lâu.
Sau đó nhắn tin: "Tạ Cảnh, cậu đồng ý với tôi ghi âm lại mấy câu nói kia để làm nhạc chuông mà đến giờ vẫn chưa có."
"Cậu có phải muốn lừa tôi hay không."
Trước đó từng nói gặp nhau thì sẽ ghi âm cho cô, hai người gặp bao nhiêu lần rồi cũng không thấy tăm hơi gì.
Thật ra...!số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tạ Cảnh nhắn lại: "Cậu thi được hạng hai thì tôi ghi âm cho."
Không đợi Thích Du mắng hắn nói không giữ lời!
Tạ Cảnh đã nhắn thêm: "Ngủ sớm một chút, sáng mai thi tốt."
Thích Du: "???"
Hết rồi?
Cô còn chưa kịp nói gì.
Thích Du nhìn điện thoại không nói tiếng nào, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Khoan đã, thứ hai??
Lời này có ý tứ gì, muốn nói cô không thể thi được hạng nhất à.
Chó.
Thật sự là quá chó.
Nửa đêm.
Bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, phóng tới bàn học.
Làm bài làm bài, cô phải làm đề.
Chỉ có làm bài mới có thể giúp cô tỉnh táo!!!
-
Một đêm muộn như thế.
Bên trong một khu biệt thự khác.
Tạ Cảnh đứng bên trong căn phòng to nhưng trống trải, lẳng lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Ánh mắt rơi vào khung chat của hắn và Thích Du.
Tin nhắn cuối cùng là Thích Du gửi một biểu tượng cảm xúc.
Một con gấu rất hung ác đang giương nanh múa vuốt.
Tạ Cảnh nhịn không được nhẹ mỉm cười.
Kiểu này, chỉ sợ cô ấy càng nhiệt tình muốn được hạng nhất hơn.
Đầu ngón tay Tạ Cảnh nhẹ nhàng đụng vào biểu tượng ghi âm.
Trong bóng đêm, tiếng nói mát lạnh lộ ra chút xa hoa: "Bảo bối, sáng sớm tốt lành."
"Bảo bối, sáng sớm tốt lành."
"Bảo bối, sáng sớm tốt lành."
"Bảo bối, ngủ ngon."
"Bảo bối, ngủ ngon."
"Bảo bối ―― ngủ ngon."
Cuối cùng trầm thấp một tiếng, phảng phất giống như thì thầm.
Tạ Cảnh nhìn bản ghi âm, đáy mắt không gợn sóng nhấc lên chút ý cười: Cho cô ấy chút phần thưởng khi thi được hạng nhất.
―
Thi giữa kỳ đúng hạn mà tới.
Dù sao cũng là kì thi quan trọng của trường.
Các bạn học cho dù ham chơi đến mức nào, cũng không có quên ôn bài.
Thi giữa kỳ xong sẽ tổ chức họp phụ huynh.
Hôm nay, lúc Thích Du đi học.
Nữ sinh trong trường thấy cô, mặc dù không đến mức như hôm qua, kích động hưng phấn, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hồng gọi một tiếng học tỷ.
Thích Du: "..."
Luôn cảm thấy trong mắt mọi người cô không phải con gái.
Bằng không thì vì sao gặp cô thôi mà phải xấu hổ đến vậy.
Thích Du tối hôm qua làm đề đến rạng sáng mới ngủ, ngày hôm nay không có tinh thần.
Cô còn không nghĩ kỹ xem là có làm nhiệm vụ hay không.
Thích Du đang suy nghĩ hay là nhường Tạ Cảnh một chút, nhường một chút thì ghi âm và bạch nguyệt quang khả năng mình đều sẽ có.
Nhưng mà mình không thể hiện được thực lực chân chính.
Các loại cuộc thi cuối kỳ trước đây cô toàn thi được hạng nhất.
Thích Du buồn rầu đi đến trường.
Lần trước vì đứng đầu kì thi tháng nên Thích Du được xếp vào phòng đầu.
Cũng chính lớp của Tạ Cảnh.
Tống Viện Viện thành tích không kém, dù sao cũng học tại ban nhất, trong top chị ta vẫn có thể chen vào.
Từ lần trước, sau khi bị Thích phu nhân gần như đuổi ra khỏi Thích gia, Tống Viện Viện yên tĩnh hơn nhiều.
Cũng không tìm Thích Du lần nào nữa.
Lúc này ở ban nhất nhìn thấy Thích Du, Tống Viện Viện nghĩ đến lời nhắn nhủ của cha mẹ, chủ động đi lấy lòng Thích Du.
Thích Du nghe được có người gọi mình, ánh mắt nhìn về phía Tống Viện Viện cười đến cứng đờ cả miệng.
Hả?
Chị họ này uống lộn thuốc?
Vì sao cười với cô như rất...!hèn mọn?
Thấy Thích Du nhìn mình không nói lời nào, Tống Viện Viện xấu hổ cười một tiếng, tìm chủ đề: "Du Du, em đang suy nghĩ gì đấy, nghĩ đến nghiêm túc như vậy, không nghe thấy chị gọi em."
Thích Du uể oải nói: "Đang nghĩ, Tạ Cảnh có thể thi được bao nhiêu điểm."
Nghe Thích Du không chút ngại nào mà nhắc đến Tạ Cảnh, tay Tống Viện Viện vịn bàn tay dùng sức năm chặt.
Trên mặt chị ta cười cười: "Du Du, bạn học Tạ Cảnh đương nhiên là thi được max điểm, cái này còn cần phải nghĩ sao?"
"Từ xưa tới nay chưa từng có ai vượt qua Tạ Cảnh."
Bởi vì Tạ Cảnh mỗi lần đều là max điểm!
Max điểm đấy.
Cho nên mọi người đều không đem điểm số của Tạ Cảnh xếp vào trong bảng thành tích.
Cái điểm này quá nghịch thiên.
Các thầy cô quả thực coi Tạ Cảnh là đại bảo bối.
Bằng không thì làm sao có thể để cậu ta tùy ý muốn đi học lúc nào thì đi, còn cho cậu ta một phòng học riêng nữa.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Tạ Cảnh chính là trạng nguyên đại học của tỉnh này.
Nếu không phải Tạ Cảnh xưa nay không tham gia nhiều kì thi của trường, đoán chừng tất cả các thầy cô giáo đều đạp nát cửa của ban nhất mất.
Max điểm?
Tạ Cảnh lợi hại như vậy sao?
Thích Du sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là thi tháng lần trước Tạ Cảnh mà tham gia thì chẳng phải cô không thể lấy được hạng nhất sao.
Vũ nhục, đây là vũ nhục cực lớn!
Hệ thống mắt thấy kí chủ nhà mình, hoàn toàn quên đi nhiệm vụ, có chút nhức đầu.
【 Kí chủ đại nhân, thành tích hay là công lược nam thần quan trọng hơn? 】
【 Coi như lần thi này cô được max điểm, cùng Tạ Cảnh đồng hạng nhất, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác ưu việt nào, nhưng nếu như cô đem hạng nhất tặng cho Tạ Cảnh, cô có thể lấy được nhạc chuông, còn có thể lấy được trái tim của hắn nữa.
】
【 Đợi đến khi cô có được tình yêu của Tạ Cảnh, cô liền dụ hắn yêu sớm, để hắn vì cô mà trầm mê, ảnh hưởng đến việc học, sau đó mỗi ngày cô đều chăm chỉ làm bài, lần sau thi cuối kỳ cô liền có thể quang minh chính đại lấy hạng nhất.
】
【 Kí chủ đại nhân chẳng lẽ không tin vào mị lực của mình sao? 】
Thích Du nghe âm thanh điện tử trong đầu đang thuyết phục mình.
Cảm thấy đây là cạm bẫy.
Nhưng chó hệ thống có câu nói rất đúng, đồng hạng nhất quả thật không có gì.
Lần này coi xem như thua Tạ Cảnh, cũng là do cô bị ép.
Thích Du tuyệt đối không thừa nhận, khoảng thời gian này mình bận làm đề khoa học tự nhiên nên quên ôn tập môn ngữ văn.
Dựa theo chính cô phân tích.
Lần này thi giữa kỳ, vận khí không tốt, ngữ văn có thể sẽ mất đi ít điểm.
Thích Du đang cân nhắc lợi hại, bên tai Tống Viện Viện lại nói không ngừng: "Du Du, sau khi thi giữa kỳ xong, chị đến nhà em chơi nhé?"
"Mẹ chị cũng muốn đến thăm dì nhỏ."
Thích Du nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu làm bài.
Thầy giáo giám thị đã ôm bài thi tiến vào lớp.
Thích Du chậm rãi mở miệng: "Mẹ tôi à, khả năng không quá nhớ bác ấy lắm, bà ấy đi nước Pháp du lịch rồi."
Tống Viện Viện: "..."
Nhìn bóng lưng Tống Viện Viện rời đi, Thích Du chậm rãi thu tầm mắt lại.
Luôn cảm thấy bỗng nhiên chị ta đến lấy lòng, là cáo chúc tết chồn, không có ý tốt.
Trước khi thi một phút, Tạ Cảnh mới khoan thai tới chậm.
Vị trí của Tạ Cảnh ngay cạnh Thích Du, hai người bọn họ ngồi ở hàng thứ nhất.
Thích Du thấy Tạ Cảnh sau khi ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nhìn hắn một cái.
Nửa bên mặt của thiếu niên được tắm dưới ánh mặt trời ấm áp.
Lông mi buông xuống, phủ bóng trên da, làm nổi bật lên nốt ruồi son thần bí lại mê người.
Không nói lời nào, cứ như vậy mê hoặc người khác.
Tạ Cảnh đại khái là đã nhận ra tầm mắt của cô, vân đạm phong khinh ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Thích Du trong đầu đang có một đống lớn ý nghĩ.
Nhưng khi Tạ Cảnh nhìn cô một giây này.
Cô cảm thấy mình bị mê hoặc mất rồi.
Dường như để cho Tạ Cảnh vui vẻ một chút cũng không có gì.
Kiểu gì cũng sẽ có ngày cô đòi lại được hạng nhất.
Một ngày rưỡi kiểm tra.
Bài thi tiếng anh cuối cùng, Thích Du và Tạ Cảnh không hề đụng đến bài viết cuối cùng kia.
Cả hai ngừng viết cùng lúc.
Một trước một sau nộp bài thi sớm.
Thầy giáo thấy bọn họ chưa hết một tiếng đã nộp bài, vẻ mặt ngơ ngác.
Thầy giáo giám thị mới về trường, không quá quen với hai người cho lắm.
Vô thức mở bài thi của hai đứa ra.
Sau đó càng thêm mờ mịt.
Hai bạn học này...!bài thi vì sao giống nhau đến thế.
Ngay cả bài viết cuối cũng không hề làm.
Hắn nhớ lại một chút, hai em này ngồi ở bàn đầu, ngay dưới mí mắt hắn, giống như...!không có cơ hội gian lận...!
Học sinh lớp kỳ kỳ quái quái thật.
Đại khái là đã nhận ra sự hoang mang của thầy giáo.
Tần Liệt cũng nộp bài thi sớm, hắn như thể rất quen thuộc: "Thưa thầy, vừa rồi là hai học thần của khối bọn em."
"Học thần?"
Đầu năm nay đang có trend học thần không viết bài văn cuối sao?
Đại khái là nhìn ra được thầy giáo có hứng thú với hai người bọn họ.
S
Tần Liệt cũng không vội ra khỏi phòng thi, nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, nam sinh kia, chỉ cần hắn tham gia thi, nhất định sẽ được max điểm, thầy thấy lợi hại không."
"Nữ sinh kia cũng siêu cấp lợi hại, vừa mới chuyển đến trường chưa được một tuần, còn chưa theo kịp tiến trình học tập của trường ta, lần thi tháng đầu tiên liền đứng đầu cả khối."
Sau khi nói xong, Tần Liệt cảm thán một tiếng mới quay người rời đi.
Max điểm toàn khối sao?
Thầy giáo nhìn bài làm của hai học sinh này.
Đoán chừng là không thể nào.
―
Tạ Cảnh vừa ra khỏi phòng thi.
Liền không coi ai ra gì kéo tay Thích Du.
Trực tiếp đi lên phòng học âm nhạc trên tầng.
Phòng học âm nhạc khá gần tầng học của khối .
Thích Du quen thuộc đi theo Tạ Cảnh.
Nhìn Tạ Cảnh đóng cửa phòng lại, Thích Du ngồi ở trên ghế, tay nâng má, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ha ha, Cảnh thần muốn làm chuyện gì xấu gì với tiểu tiên nữ hay sao mà phải đóng cửa."
Tạ Cảnh nhìn tiểu cô nương kia cười đến ôm bụng.
Không nhanh không chậm tới gần cô.
Bàn tay chống trên nắp dương cầm, nhìn cô gái đang ngẩng đầu cười với hắn.
Chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, liền ngửi được mùi thơm thanh đạm trên người cô.
So với mùi chanh trước đó thì nhạt hơn một chút.
Nhưng lại càng làm cho người ta lưu luyến.
Tạ Cảnh có chút nheo mắt lại, cúi mặt tới gần cô: "Hạng nhất cho cậu, cậu có phần thưởng gì cho tôi không?".