Buổi tối Trình Tuyết Ý ngồi trong phòng khách mở quà tân gia của mọi người.
Vu Đồng Đồng tặng một bộ đồ ăn khá đắt tiền, Thi Nhất thì tặng một bình rượu vang đỏ, Hứa Tự Nghi thì đơn giản hơn, chị ấy đưa thẳng tiền mặt…
Hộp quà cuối cùng là một chiếc hộp màu đen, phía trên được thắt nơ bằng khăn lụa màu champange vô cùng tinh xảo.
Sau khi mở hộp quà ra, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là một tấm thiệp màu đen, phía trên có một dòng chữ rất đẹp: Môn đình đa phúc, nhật nguyệt trùng quang.
Ở dưới góc phải có chữ ký của Từ Kỳ Ngôn.
Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý nhìn thấy chữ ký của tổng tài.
Chữ viết của Từ Kỳ Ngôn rất có khí phách, nét chữ mạnh mẽ, ngòi bút của hắn cực kỳ sắc bén, rất giống với khí chất trên người hắn.
Tám chữ viết kia thật sự rất đẹp, Trình Tuyết Ý nhìn tới nhìn lui rồi mới tiếp tục xem quà bên trong hộp.
Bên trong hộp đựng một chiếc đèn ngủ, Trình Tuyết Ý lấy ra xem, chiếc đèn này có hơi nặng.
Nhưng hình dáng của nó rất đẹp.
Là hình con nai và mặt trăng.
Hình như là mua từ nước ngoài về, ngay cả phích cắm cũng đã được cắm sẵn bên trong.
Trình Tuyết Ý thấy rất vừa mắt, cô vui vẻ chạy chân trần cầm đèn đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó cô tắt hết đèn đang mở trong phòng đi, rồi mới bật công tắc đèn ngủ lên.
Mặt trăng trên lưng con nai phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Trình Tuyết Ý ngồi trên thảm lót nhìn ngây ngốc về phía chiếc đèn xinh đẹp kia, rồi nhớ lại những món quà hào vô nhân tính kia, đột nhiên cô bất giác nhận ra, hình như cô đã nhận rất nhiều thứ từ tổng tài kia rồi phải không?
Hào vô nhân tính: Một từ thông dụng trên mạng, nghĩa là những người giàu có vô tình hoặc cố tình để lộ tài sản của mình, khiến người người bình thường ghen ghét.
Tuy rằng mọi thứ đều là danh chính ngôn thuận, chưa chắc Từ Kỳ Ngôn sẽ để những thứ này vào trong mắt, nhưng đối với cô mà nói tất cả đều rất đáng quý.
Trình Tuyết Ý còn nghĩ thầm muốn trả ơn, nhưng cẩn thận nghĩ lại cô không có khả năng, càng không có cơ hội.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì cô cảm thấy nói cảm ơn là phép lịch sự cơ bản nhất, vì vậy cô lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của tổng tài mà lúc trước cô đã tô đậm in hoa rồi lưu lại, bắt đầu soạn tin nhắn.
Đúng vậy, cô không có Wechat của tổng tài nên chỉ có thể cảm ơn bằng phương thức cổ xưa này.
“Từ tổng, cảm ơn món quà của anh, tôi rất thích.”
Éc, như vậy có quá khô khan không nhỉ, Trình Tuyết Ý còn chèm thêm một biểu tượng cảm xúc phía sau, muốn biểu đạt tâm trạng vui vẻ của cô.
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu thì đã được trả lời lại.
Câu trả lời của tổng tài rất ngắn gọn và lạnh lùng: “Ừ.”
Hả???
Tổng tài không hổ là tổng tài, lạnh lùng ở mọi lúc mọi nơi.
Buổi tối, đám người Hoắc Tư Viễn, Vu Đồng Đồng, Thi Nhất đều đăng ảnh chụp bàn lẩu lên Weibo, hơn nữa còn kèm theo lời chúc Trình Tuyết Ý đã dọn sang nhà mới.
Các fans noi theo thần tượng của mình, cũng liên tục gửi lời chúc phúc.
[Chúc mừng nữ chính nông thôn của chúng ta đã dọn nhà!]
[Nồi lẩu lớn của Đồng Đồng nhìn ngon quá, hôm nay Đồng Đồng có béo lên không?]
[Ha ha ha, tại sao anh Viễn Viễn không mang chúng em đi theo!!! Chúng em cũng muốn chúc mừng Trình lão sư dọn nhà mà!!]
Ở trên Weibo Hoắc Tư Viễn cũng gọi cô là Trình lão sư, nên dần dần fans cũng kêu theo hắn.
Có một vài người không nhịn được mà biểu lộ cảm xúc hâm mộ.
[Mọi người có cảm thấy là Trình Tuyết Ý rất hạnh phúc không?]
[Tôi muốn hỏi thử cảm giác cô ấy khi làm bạn với tình nhân trong mơ của hàng ngàn cô gái là như thế nào.]
[Tôi cảm thấy cô ấy lấy được giải chiến thắng cuộc đời cũng không có gì là sai, người ta vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng, còn thêm vụ trúng thưởng lần trước, đúng là khiến cho người ta rất mộ.]
[Tiếp lầu trên, hơn nữa hiện tại cô ấy càng ngày càng nổi tiếng hơn rồi…]
Trình Tuyết Ý càng ngày càng được nhiều người biết tới, đúng thật là đang phát triển rất tốt.
Cho dù là đóng phim hay show giải trí, cô đều đạt được thành tích rất tốt trong nửa năm qua.
Hơn nữa cô cũng đang dần lấn chân vào giới thời trang.
Năm ngoái Trình Tuyết Ý đã được xuất hiện trên trang bìa của tạp chí hạng hai, tuy chỉ là tạp chí hạng hai, nhưng đối với cô đây đã là khởi đầu rất tốt rồi.
Sau nửa năm lăn lộn, tung hoành như hổ, cuối cùng cô chỉ cách giới thời trang một nửa bước chân nữa mà thôi.
Vào ngày tạp chí được phát hành, Trình Tuyết Ý trang bị đầy đủ cho bản thân, sau đó lén lút chạy tới tiệm bán báo cách nhà cô mét để mua năm quyển tạp chí.
Cô chị đang tự ủng hộ bản thân mà thôi.
Cô giống như là một gián điệp bí ẩn, đầu tiên cô đứng ở trước kệ báo xem qua những tạp chí khác, có đàn chị Ôn Nhiễm chung một công ty hay Thẩm Dịch Nhiên đã quay chung một bộ phim với cô, cả hai đều được lên bìa tạp chí. Cô lật lướt sơ vài trang, trong ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ, sau đó mới cầm lấy tạp chí mà cô được lên trang bìa, nói với ổng chủ: “Tôi muốn mua năm quyển này.”
Còn về lý do tại sao cô chỉ mua năm quyển, đương nhiên là vì cô sợ mua quá nhiều sẽ bị người ta nghi ngờ, thật ra cô cũng đã đặt mua rất nhiều tạp chí của mình trên mạng rồi.
Bây giờ trở thành minh tinh cũng không dễ chút nào, muốn nổi tiếng thì rất khó, nhưng nếu để bị chê cười thì có tận hàng ngàn lý do khác nhau.
Doanh thu của tạp chí không tốt cũng là do nghệ sĩ.
Trình Tuyết Ý không muốn trở thành nữ hoàng doanh thu, chỉ cần con số không quá khó coi là được.
Cô trả tiền rồi sau đó cầm tạp chí vừa đi vừa xem.
Không biết có phải là do bộ lọc của bản thân hay không, mà Trình Tuyết Ý cảm thấy lần chụp hình đầu tiên này của cô siêu đẹp.
Trên mặt bìa, cô mặc áo len màu trắng, mái tóc rong biển được cột lỏng thả ở phía sau, khuôn mặt trang điểm tự nhiên, nụ cười tươi tắn rất xinh đẹp.
Đúng là một nàng tiên xinh đẹp và trong sáng!
Cô thật sự rất muốn mua một khung ảnh để treo trang bìa này lên tường.
Trình Tuyết Ý vui vẻ ôm tạp chí quay về nhà.
Cách đó không xa, có một người đàn ông cao gầy đang nhìn theo bóng lưng của cô, chờ đến khi cô đi xa thì hắn mới chậm rãi bước ra khỏi bốt điện thoại, hắn kéo thấp vành nón xuống đi thẳng đến tiệm báo mà Trình Tuyết Ý vừa rời đi, đầu ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trên bìa tạp chí, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Ông chủ, bán cho tôi một quyển.”
__
Được lên trang bìa là chuyện vui nhất của Trình Tuyết Ý trong năm nay, nhưng còn một việc vui hơn nữa chính là cô được đề cử giải người mới Tinh Quang của [Tinh Quang Đại Thưởng.]
Tuy rằng Tinh Quang Đại Thưởng không phải là một lễ trao giải lớn, nhưng bên ban tổ chức ra tay rất hào phóng, mỗi năm đều tổ chức vô cùng lộng lẫy, thiên vương thiên hậu lưu lượng tiểu hoa đều tụ lại với nhau, nên mọi người và giới truyền thông cực kỳ chú ý tới lễ trao giải này.
Đối với nghệ sĩ mà nói thì đây chính là một cơ hội rất tốt.
Người được đề cử giải người mới này không chỉ có mỗi Trình Tuyết Ý, mà còn có cả Liên Khê và hai người khác vừa được xuất đạo vào năm ngoái.
Khi cô nhìn thấy danh sách này, rất tốt, cô có thể tự tay xé nát nó.
Trình Tuyết Ý cầm lấy thư mời nghĩ thầm, số phận của cô và Liên Khê đúng là được cột chặt lại với nhau mà.
Tô Ngu làm người đại diện cũng rất lo lắng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý tham gia lễ trao giải.
Nhưng chị ta lại chú ý tới một vấn đề khác.
Chị ta cẩn thận nhìn xung quanh Trình Tuyết Ý một vòng, sau đó hỏi cô: “Em có biết trong trường hợp này, quan trọng nhất là điều gì không?”
Trình Tuyết Ý thẳng thắn nói: “Giải thưởng sao?”
Tô Ngu nhìn cô với vẻ mặt, đúng là đứa trẻ nhỏ, rồi lên tiếng nói: “Để chị nói cho em biết, trường hợp này có lấy được giải thưởng hay không thì không quan trọng, quan trọng nhất chính là phải áp đảo!!! Áp đảo các nữ minh tinh có mặt tại đó!!!”
“Hả?” Trình Tuyết Ý không nhịn được bật cười, thật sự là muốn làm vậy sao?
“Lễ trao giải này giống như là trăm hoa tranh đua khoe sắc, bị người ta nói gì cũng được, nhưng không được để người ta chê em xấu!”
“Hiện tại em cũng chưa có tài nguyên về mảng thời trang, lần này chính là một cơ hội tốt.”
“Mấy ngày nữa chị sẽ nhanh chóng liên hệ với các nhãn hàng để mượn trang phục cho em…”
Hiện tại Tô Ngu cực kỳ say mê với công việc, nhìn dáng vẻ của chị ta giống như không mượn được Dior hay Chanel thì nhất định sẽ không từ bỏ.
Nhưng Trình Tuyết Ý cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Những lễ phục hàng hiệu cao cấp đều được ưu tiên cho các diễn viên nổi tiếng, phía trên chọn xong rồi tới lượt cô thì cũng chẳng còn gì đẹp nữa.
Huống chi cô cũng không phải là diễn viên nổi tiếng, kiếp trước cô cũng đọc không ít tin tức, có không ít minh tinh nổi tiếng bị mắng chửi bởi vì mặc lễ phục hàng triệu đô.
Thật ra cô chỉ cần phù hợp là được.
Tô Ngu lôi kéo Trình Tuyết Ý, nói cho cô biết rất nhiều kiến thức về lễ trao giải, sau đó hai người tiếp tục thảo luận về kế hoạch làm việc trọng điểm cho năm sau.
Sau khi rời khỏi công ty, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Vào ban đêm cực kỳ lạnh lẽo, thành phố cũng không còn ồn ào náo nhiệt nữa, ánh đèn neon có chút hiu quạnh.
Xe bảo mẫu chạy đến gara của tiểu khu Trình Tuyết Ý, cô đội mũ lên nói với Bội Ni: “Cũng đã khuya rồi, em cũng không đưa chị lên đâu, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Bội Ni kéo khẩu trang trên mặt xuống, nói chuyện bằng giọng mũi: “Chỉ là để một mình chị đi lên, em không yên tâm.”
Trình Tuyết Ý bật cười: “Đã đi tới đây rồi thì có gì không yên tâm chứ?”
“Từ gara đi lên lầu không tốn tới năm phút, còn em đó, nếu đi theo thì đừng có lây bệnh cho chị.”
Nghe thấy cô nói như vậy thì Bội Ni cũng không ngoan cố nữa: “Được, vậy khi nào chị Tuyết Ý lên lầu thì gửi Wechat cho em nhé.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Chị nhất định phải chú ý an toàn đó.”
“Tạm biệt nhé.”
Trình Tuyết Ý đeo túi xách bước xuống xe, rồi đứng ở đó vẫy tay chào tạm biệt Bội Ni.
Lúc này bác tài xế mới lái xe rời đi.
Nơi cô xuống xe chỉ cách thang máy vài bước chân, Trình Tuyết Ý cảm thấy hiện tại mọi người bảo bọc cô quá tốt, trước kia khi cô diễn vai quần chúng thì mưa to gió thổi, lăn lộn trong bùn, cái gì cực khổ cũng đều đã trải qua, hiện tại đi lên lầu cũng cần phải có người đưa lên.
Cô cũng không yếu ớt tới mức như vậy.
Cô cúi đầu lấy thẻ soát cổng ra, khi cô chuẩn bị quẹt thẻ thì đột nhiên phía sau có người mặc đồ đen lao tới, Trình Tuyết Ý còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đó lấy khăn bịt mũi lại.
Một sức lực mạnh mẽ kéo cô lùi về phía sau.
“Ừm!”
Cảm giác bất lực và nỗi sợ hãi tột cùng nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Trình Tuyết Ý cố gắng vùng vẫy, nhưng dường như người đó là một thanh niên, nên sức lực của hai người không thể so sánh được với nhau, cô căn bản là không thể thoát được.
Đáng sợ hơn chính là mùi hăng đang tỏa ra từ chiếc khăn đang che mũi cô.
Cái mùi khó chịu kỳ lạ đó tràn ngập trong khoang mũi cô, cô bị hạ thuốc mê!
Trình Tuyết Ý cảm giác được ý thức của bản thân đang dần biến mất, hình ảnh trước mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cô vừa bất lực vừa sợ hãi, tại sao điều này lại xảy ra? Rốt cuộc người này là ai? Hắn bắt cô vì mục đích gì?
Trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, cô căn bản không nghĩ ra được manh mối gì cả.
Cô dùng răng cắn chặt đầu lưỡi của mình, trong miệng đều là mùi vị ngọt tanh của máu, cô cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo.
Chỉ cần tỉnh táo hơn một giây cũng được…thêm một giây chính là thêm một hy vọng.
Ngay cả khi hy vọng này rất mỏng manh.
__
Đúng lúc này, bên tai vang lên một tiếng phanh xe chói tai.
Một bóng người cao lớn lao ra khỏi chiếc xe hơi màu đen phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ mới vài giây, Trình Tuyết Ý đã nghe thấy người đàn ông phía sau cô phát ra tiếng rên, ngay sau đó cánh tay đang giữ chặt cô đã thả lỏng ra.
Dường như hai người phía sau đang đánh nhau, âm thanh nắm đấm đấm mạnh vào người, cùng với tiếng rên đau đớn của người đàn ông vang lên bên tai cô.
Nhưng Trình Tuyết Ý không còn sức để quay đầu lại nữa, cô không còn sức lực ngã gục xuống mặt đất, dường như dư quang cô nhìn thấy có hai người đàn ông từ trên xe lao xuống.
Cô được cứu rồi sao?
Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng ý thức cũng không thể chống đỡ được nữa, cô sắp chìm vào giấc ngủ.
Trước khi khép hai mắt lại, thứ cuối cùng cô nhìn thấy chính là bóng người cao lớn hoảng hốt chạy đến trước mặt cô.
Ánh đèn trong gara hơi mờ, nhưng trong giây phút này, người đàn ông đó lại giống như một vị thần giáng thế.
Bởi vì ngược sáng nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt của hắn.
Chỉ là dường như cô cảm thấy, sao người này…lại có hơi giống với tổng tài vậy?