Tô Ngu nhìn thấy Trình Tuyết Ý giống như là được bơm máu gà, chị ta cười tươi nói: “Nhìn thấy cô có tinh thần như vậy thì chị cũng yên tâm rồi.”
Tô Ngu trông giống như một Đại Phật, trạng thái hay ánh mắt đều khác với lúc trước, dường như đã không còn để tâm đến những việc đó nữa.
Chị ta sắp xếp lại tài liệu trên bàn, sau đó hỏi Trình Tuyết Ý: “Cô đã chọn được người đại diện nào chưa?”
“Trong tay Tần Tố có Ôn Nhiễm, hai cô ấy đã hợp tác với nhau nhiều năm nên chắc chắn tài nguyên sẽ không nghiêng về phía cô. Trong công ty có Sở Dương, cô có thể cân nhắc một chút, tuy rằng tuổi của anh ta còn trẻ nhưng năng lực thì không tệ chút nào, chị đánh giá anh ta khá cao.”
“Đương nhiên đây là việc lớn, cô cần phải suy nghĩ thật cẩn thận, chỉ cần tham khảo ý kiến của chị là được.”
Tô Ngu nói liên tục một lúc nhưng vẫn không nghe thấy Trình Tuyết Ý trả lời mình.
Khi chị ta ngẩng đầu lên thì phát hiện Trình Tuyết Ý đang nhìn mình không chớp mắt.
“Làm sao vậy?”
“Chị Tô, em đã suy nghĩ rất cẩn thận.” Trình Tuyết Ý nghiêm túc nhìn Tô Ngu: “Em hỏi chị, nếu em muốn tin tưởng chị một lần nữa, thì chị có làm em thất vọng không?”
Tô Ngu nghe thấy vậy thì ngây người: “Ý của cô là…”
Chị ta khó hiểu hỏi: “Vì sao chứ? Chẳng lẽ cô không biết hay không hiểu câu một lần bất tín vạn lần bất tin sao?”
Trình Tuyết Ý nghiêng đầu: “Thay vì hỏi em thì chị nên tin vào bản thân mình hơn, bởi vì em cảm thấy em đáng giá để chị bỏ ra công sức hơn là Liên Khê.”
“Em muốn cho chị biết, quyết định lúc trước của chị là ngu ngốc tới mức nào.”
“Em còn muốn đứng lên đỉnh núi cao nhất, ngắm toàn bộ cảnh đẹp ở phía xa.”
“Sau đó sẽ hô to: I’m the king of the world!”
Cô mỉm cười nhưng lời nói cực kỳ nghiêm túc: “Cho nên chị có muốn thử sức cùng với em không?”
Tam quan của Tô Ngu cũng không bị sai lệch, chỉ là nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà đi lệch hướng thôi.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, cũng suy nghĩ về rất nhiều thứ, cô biết rằng thay vì tìm một người mới không quen biết, thì không bằng tin tưởng Tô Ngu một lần nữa.
Lần này cô cũng sẽ tự mở rộng tầm mắt, sẽ không còn là con thỏ ngu ngốc đó nữa.
Tô Ngu ngây người nhìn cô rất lâu, một lúc sau cuối cùng cũng nở nụ cười, nụ cười kia mang theo sự quyết tâm, chị ta nói: “Vậy cùng nhau thử xem.”
Số đầu tiên của [Thách thức không thể tưởng tượng nổi] sẽ quay ở New Zealand, Trình Tuyết Ý là người kí hợp đồng trễ nhất, nên sau khi cô chuẩn bị hộ chiếu xong thì cũng đã tới ngày xuất phát.
Trước một ngày Bội Ni còn tới nhà cô, giúp cô chuẩn bị đồ đạc.
Khi nhìn thấy cô sống trong một căn nhà tồi tàn như vậy, cô bé kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Trình Tuyết Ý đã quá quen với thái độ này của bọn họ rồi.
Cô bình tĩnh trêu chọc nói: “Em không cần phải sợ đâu, chắc chắn tiền lương sẽ được phát đúng hạn.”
Suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi trở về, đúng là chị nên đi tìm phòng khác.”
Show [Thách thức không thể tưởng tượng nổi] có tổng cộng sáu vị khách mời, khi công bố khách mời, ngoại trừ Trình Tuyết Ý, Hoắc Tư Viễn, Liên Khê và Thi Nhất thì vẫn còn hai vị nghệ sĩ nổi tiếng khác, chính là Trình Nhiên và Hứa Tự Nghi.
Vào ngày xuất phát, tổ tiết mục sẽ tới nhà khách quý để quay cảnh rời khỏi nhà.
Khi hai người bọn họ bước vào cũng rất kinh ngạc, tuy là biết vị này cũng không quá nổi tiếng, nhưng căn phòng này không phải là quá tồi tàn sao?
Nhưng Trình Tuyết Ý lại vô cùng thoải mái tự nhiên, nói liên tục giống như một bà chị ngáo ngơ: “Khiến cho mọi người chê cười rồi.”
Sau khi quay xong, đoàn người lên xe bảo mẫu đi thẳng tới sân bay.
Thời tiết của mùa đông cực kỳ khắc nghiệt, ngày hôm qua còn có một trận tuyết rơi lớn, khắp nơi bên ngoài đều đã phủ một lớp trắng xóa, Trình Tuyết Ý cũng mặc cả một bộ đồ màu trắng, áo khoác lông vũ màu trắng, khăn quàng cổ màu trắng, bao tay len màu trắng, tóc cột đuôi ngựa cao, dưới chân mang một đôi giày đi tuyết màu hồng nhạt.
Cả người cô trông rất mềm mại đáng yêu, giống như một tinh linh tuyết.
Tại sân bay Kim Hải của thành phố B.
Hoắc Tư Viễn đã tới từ trước, khi nhìn thấy Trình Tuyết Ý ở phía xa thì ngay lập tức vẫy tay hô to: “Trình lão sư ~”
Trình Tuyết Ý đóng máy đã được một thời gian, tính ra cả hai cũng khá lâu chưa gặp nhau.
Trong lòng khi nhìn thấy người quen thì cảm thấy rất vui, nhưng cái tư thế phóng đại đó là sao vậy?
Người quay phim đi bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy Trình Tuyết Ý dừng lại.
Cách đó vài chục mét, Hoắc Tư Viễn vẫn còn cố chấp vươn tay vẫy chào.
Cảnh tượng này đúng là có chút buồn cười.
Trình Tuyết Ý tức giận tới mức bật cười, nhà nào đã sinh ra đứa con trai ngốc như vậy chứ?
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho ‘ngốc bạch ngọt’, cuộc gọi vừa được kết nối thì cô hét to ngay lập tức: “Hoắc Tư Viễn, anh tỉnh táo lại một chút đi!”
“Anh không hề lo lắng cho hình tượng của bản thân sao?”
Trình Tuyết Ý có thể tưởng tượng ra được, sau khi show này phát sóng mọi người sẽ thắc mắc như thế nào.
Tại sao đội trưởng Lâm bình tĩnh thông minh của chúng tôi ở ngoài đời lại như vậy?
Một lúc sau, Liên Khê cũng tới nơi.
Lúc trước hai cô vì show này mà náo loạn tới mức gà bay chó sủa, nghe nói tổng tài còn gọi Liên Khê lên nói chuyện, nói những gì thì không ai biết được, nhưng có người nói cô ta khóc lóc chạy ra ngoài, không lâu sau thì hủy hợp đồng với Thịnh Gia.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra ở trung gian và cả hai vẫn chưa trực tiếp đối đầu với nhau, nhưng chắc chắn Liên Khê và Trình Tuyết Ý đã đứng ở hai phe đối lập nhau.
Cả hai người đều muốn tranh đấu với đối phương, hiện tại ngay cả giả vờ hòa đồng cũng không muốn.
Cho nên bầu không khí có hơi xấu hổ.
Hoắc Tư Viễn muốn nói chuyện để điều chỉnh lại bầu không khí một chút, nhưng hắn lại phát hiện ra bản thân hắn quá yếu ớt.
Thật may là Hứa Tự Nghi và Trình Nhiên đã tới cứu nguy.
Hứa Tự Nghi là một người phụ nữ cực kì thẳng thắn, Trình Nhiên là một ông anh mập mạp, khi cười rộ lên cực kỳ có thiện cảm, cả hai đều là những nghệ sĩ lão làng, sau khi giới thiệu tên xong, Trình Nhiên bắt đầu trêu chọc mọi người một vài câu, ngay cả Thi Nhất cũng không thoát được: “Chỉ sợ người tới cuối cùng còn ‘nặng’ hơn cả tôi.”
Phải biết là Trình Nhiên nặng đến tận kg.
Để lưu lượng xuất hiện xuất hiện cuối cùng là một việc rất chính xác.
Đợi thêm mười phút thì cuối cùng Thi Nhất cũng đã tới.
Hắn mặc một chiếc áo hoodie đen bên trong, bên ngoài mặc thêm một áo khoác mỏng, trên đầu đội một chiếc mũ ngư dân, làn da vẫn trắng tới mức khiến người ta ghen tị như cũ.
Đây là lần thứ hai Trình Tuyết Ý nhìn thấy Thi Nhất, lần trước cô vẫn không cảm thấy gì, nhưng lần này cô phát hiện hắn đúng thật là có hơi giống Từ Kỳ Ngôn.
Vậy mà Thi Nhất vẫn còn nhớ rõ cô.
Hắn chào hỏi với tất cả mọi người xong, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô: “Lại gặp mặt rồi.”
Giọng điệu của hắn có hơi lười biếng, nhưng âm cuối cùng lại hơi cao nên khi nghe có chút gợi cảm.
Nhưng Trình Tuyết Ý nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt với Thi Nhất, cũng thuận tiện nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp kia, hơn nữa ở nơi nhiều người như thế này mà hắn lại nói ra những lời như vậy không cảm thấy rất kỳ cục sao!
Nụ cười trên mặt cô có chút méo mó.
Rất may thông báo của sân bay vang lên.
Auckland cách thành phố B hơn . km, khi máy bay đáp xuống thì đã là tiếng sau.
Thời gian ở đây đang là giờ rưỡi chiều.
Thời tiết hoàn toàn khác với mùa đông khắc nghiệt, ở bên này vẫn còn là mùa hè nắng nóng.
Vừa xuống máy bay thì hơi nóng phà thẳng vào mặt mọi người.
Trước khi tới Bội Ni đã tra thời tiết trước cho cô rồi, cho nên bên trong áo lông vũ, Trình Tuyết Ý chỉ mặc áo khoác ngắn tay mỏng, khi xuống máy bay cô đã cởi áo lông vũ ra cầm lên tay, một chút nữa lấy được vali thì nhét vào là được.
Bầu trời bên ngoài sân bay thoáng mát.
Dường như ở đây không hề xuất hiện cái gọi là ô nhiễm, bầu không khí giống như một mặt hồ trong trẻo không lẫn tạp chất, ngay cả trong không khí cũng mang theo một mùi hương ngọt ngào.
Sau khi lấy vali xong, cả nhóm lên xe buýt hạng thương gia do tổ chương trình sắp xếp, đi thẳng về chỗ ở.
Tổ tiết mục ra tay rất hào phóng, sắp xếp cho bọn họ ở trong một căn biệt thự hai tầng nguy nga, ở trước cửa còn có cả vườn hoa.
Bầu không khí của New Zealand rất tốt, nên biệt thự ở ngoại ô này lại càng giống như một thiên đường.
Mọi người ngồi trên máy bay tiếng, tất cả đều đã mệt mỏi, sau khi phối hợp với ekip chụp vài tấm hình xong thì ai nấy cũng quay về phòng nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý ngồi máy bay lâu như vậy, tuy là tổ tiết mục sắp xếp vé máy bay hạng nhất nhưng ngồi tận tiếng đồng hồ thật sự rất mệt mỏi, trên đường đi cô căn bản là không thể ngủ được.
Sau khi bước vào phòng cô nằm gục xuống giường, ngước mắt lên nhìn đống vali lộn xộn dưới đất, cô tính chỉ nghỉ ngơi một chút rồi dọn dẹp sau, nhưng không ngờ khi tỉnh lại một lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Bầu trời bên ngoài đã hửng sáng, tiếng ve và tiếng chim kêu bên ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt.
Trợ lý tổ tiết mục lịch sự gõ cửa phòng cô, nhắc cô đã tới giờ phải thức dậy.
Trình Tuyết Ý rửa mặt xong mơ màng đi xuống lầu, Hoắc Tư Viễn và Hứa Tự Nghi đã thức dậy từ sớm, cả hai đang ngồi ăn sáng.
Trên chiếc bàn gỗ dài chỉ còn lại bốn phần ăn sáng, trong đó có hai chén cháo trắng cùng với đồ ăn kèm, và hai đĩa salad rau củ.
Tuy tất cả đều nhạt nhẽo nhưng nếu so sánh thì Trình Tuyết Ý vẫn chọn cháo trắng và đồ ăn kèm. Ngay sau đó Thi Nhất cũng bước xuống, hắn nhìn những thứ có trên bàn, cuối cùng cũng chọn giống như Trình Tuyết Ý.
Bốn người ngồi trên bàn cùng ăn cơm, Trình Tuyết Ý nhìn thấy hai người đối diện cô đều đang ăn sandwich kẹp thịt, vì vậy lên tiếng hỏi: “Tại sao hai người lại được ăn sandwich vậy?”
Hứa Tự Nghi: “Tiểu Trình Trình à, em có biết vì sao con sâu lại dậy sớm…”
Hứa Tự Nghi nói được một nửa thì phát hiện có chỗ nào đó không được ổn.
Hoắc Tư Viễn không kìm lòng được nói: “Mẹ nó, con sâu dậy sớm chết tiệt!”
Hứa Tự Nghi là nghệ sĩ lão làng, chị ấy rất bình tĩnh đáp lại: “Hoắc Tư Viễn, cậu có biết ‘mẹ nó’ không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội không, đến lúc đó chúng ta đều sẽ bị cắt hình hết đấy, hiểu không?”
Đạo diễn không nhịn được cũng chen vào nói: “Hiện tại tôi có thể cắt hết hình của hai người đấy, đã biết không được nói lại còn nói.”
Thi Nhất bình tĩnh ngồi bên cạnh húp cháo.
Trình Tuyết Ý liếc mắt nhìn đĩa salad nhạt nhẽo gần đó, ngáp một cái nói: “Vậy tới muộn thì cũng chỉ có thể ăn cỏ.”
Vừa dứt lời, hai người chỉ có thể ăn cỏ xuống tới nơi.
Hứa Tự Nghi quay đầu lại nhìn chằm chằm Trình Nhiên và Liên Khê, lại nhớ tới câu nói của Trình Tuyết Ý ‘tới muộn thì cũng chỉ có thể ăn cỏ’, chị ấy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt của Trình Nhiên giống như là ông da đen và dấu chấm hỏi.
Mọi người đều là người trong giới giải trí nên khi nói chuyện cũng thoải mái hơn, bầu không khí buổi sáng rất là nhẹ nhàng và vui vẻ.
Nhưng lúc này đạo diễn bắt đầu online, ông mỉm cười nhìn sáu người trước mặt, sau đó bắt đầu thông báo với bọn họ: “Những ai chọn thức ăn giống nhau thì sẽ chung một đội.”
Đột nhiên mất cảnh giác.
Mọi người:???
Hoắc Tư Viễn: “Sao đã bắt đầu rồi? Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu đấy!”
Đạo diễn: “Trong cuộc sống luôn có những điều bất ngờ mà.”
Hứa Tự Nghi: “Đạo diễn, chúng tôi không bất ngờ mà là sợ hãi.”
Nếu chia theo bữa sáng thì…
Trình Tuyết Ý và Thi Nhất, Hoắc Tư Viễn và Hứa Tự Nghi, Trình Nhiên và Liên Khê.
Đạo diễn nói: “Hôm qua khi mọi người ngủ, tổ tiết mục đã giấu thẻ nhiệm vụ, cả ba nhóm đều khác nhau, ai tìm được cái nào thì làm cái đó.”
“Còn có chút nữa mọi người nhớ mang theo nhu yếu phẩm, bởi vì tối nay mọi người sẽ không ngủ ở đây.”
Mọi người một lần nữa:???
Trình Nhiên hỏi: “Không ở đây thì chúng tôi ở đâu?”
Đạo diễn nở nụ cười bí hiểm: “Tùy duyên thôi.”
Vì vậy sáu người bắt đầu chạy nhảy lung tung đi tìm thẻ nhiệm vụ, khu biệt thự hai tầng và cộng thêm vườn hoa bên ngoài thì rộng khoảng mét vuông, nhưng chỉ giấu có thẻ nhiệm vụ nhỏ xíu.
Thậm chí Trình Tuyết Ý còn lật cả nắp bồn cầu lên tìm.
Người quay phim không nhịn được cười nói: “Sao có thể ở đó được chứ!”
Trình Tuyết Ý cảm thấy anh ta nói khá có lý, nên chạy tới chỗ khác tiếp tục tìm.
Thi Nhất thông minh hơn nhiều, hắn thong thả đi một vòng quanh nhà, sau đó tìm thấy một thẻ nhiệm vụ trong vớ Noel ở sảnh trước.
Một phát đã ăn ngay.
Trình Tuyết Ý tò mò hỏi hắn: “Sao anh biết là ở chỗ này vậy?”
“Góc độ của chiếc vớ này khác với ngày hôm qua.”
???
Trình Tuyết Ý hoàn toàn không thể nhìn ra được nó khác nhau ở chỗ nào.
“Thật sao?”
Thi Nhất nhìn cô với vẻ mặt, sao bạn lại có thể dễ bị lừa gạt như vậy: “Là giả đấy.”
Trình Tuyết Ý: “…”
Cô cần gì phải biết tại sao hắn tìm được chứ.
“Mau mở ra xem đi!”
Thi Nhất mở phong bì lấy thẻ nhiệm vụ ra, đọc chữ viết trên đó: “Hãy đi đến vườn cây ăn quả ở thị trấn X, hoàn thành nhiệm vụ hái trái cây, để kiếm thêm phí sinh hoạt.”
Trong phong bì còn kèm theo đô la New Zealand, là do tổ tiết mục cung cấp để làm phí đi đường.
Hai nhóm còn lại, Hoắc Tư Viễn và Hứa Tự Nghi đi đến vườn bách thú, để chăn nuôi động vật trong một ngày, Trình Nhiên và Liên Khê thì thảm hơn một chút, phải làm nhân viên đóng giả ma cho công viên giải trí.
Khi mọi người cùng nhau ra ngoài chuẩn bị đi tới nơi làm nhiệm vụ, nhưng Liên Khê vẫn không nói gì, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch.
Trình Tuyết Ý nghĩ có lẽ Liên Khê đã sợ ma mà còn phải giả làm ma, đến lúc đó không biết là ai sẽ dọa ai nữa, nói thẳng ra, Liên Khê không phải là loại người có tính cách cởi mở mà còn hay bướng bỉnh, tính cách này thật sự không phù hợp với các show giải trí.
Nếu so sánh thì tâm trạng Trình Tuyết Ý thoải mái hơn rất nhiều.
Nhiệm vụ của cô và Thi Nhất hôm nay là đi vườn trái cây hái anh đào.
Nhiệm vụ này cũng chẳng nhẹ nhàng hơn nhà ma được bao nhiêu.
Vào mùa này bên ngoài trời nắng gắt, nhiệt độ cao, nếu không che chắn thật kĩ chỉ sợ sẽ bị lột mất một lớp da.
Tổ tiết mục còn đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ quần áo lao động, áo sơ mi kẻ sọc vuông và tạp dề kaki màu sẫm, còn có cả mũ rơm nhọn, nhưng kinh dị nhất chính là bao tay màu hồng phấn.
Đây là thể loại phối màu kinh khủng gì vậy!
Mục đích của tổ tiết mục rất rõ ràng, bọn họ muốn phá hủy đi hình thần tiên của khách mời.
Trên thực tế, hiệu quả của bộ quần áo này mang tới…rất khó để nói thành lời.
Trình Tuyết Ý không soi gương nhưng khi Thi Nhất bước ra thì cô cũng đã hình dung ra được bản thân trông ra sao.
Ha ha ha ha ha, tuy là khuôn mặt vẫn đẹp trai như cũ nhưng cả người tỏa ra một mùi đất kỳ lạ.
Cô đoán bản thân cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng dù sao đây cũng là show giải trí, nếu quá chú ý hình tượng thì chẳng còn gì thú vị nữa.
Sắc mặt Thi Nhất có hơi đen, sau khi bước ra khỏi phòng thay đồ thì đi rất nhanh.
Trình Tuyết Ý chạy về phía trước đuổi theo hắn: “Thi Nhất!”
Thi Nhất quay đầu lại nhìn cô.
Trình Tuyết Ý nghẹn cười nói: “Anh xem chúng ta có giống như đang đóng phim thần tượng nông thôn không?”
Thi Nhất:???
“Phim [Nhóm công nhân của ông chủ vườn trái cây].”
…
Thi Nhất ngạo kiều bất đắc dĩ nói: “Cô đúng là…”
Bây giờ đang là mùa anh đào chín, người đến hái có rất nhiều, ngoại trừ Trình Tuyết Ý và Thi Nhất là người ngoài, thì còn có cả bạn trẻ đến từ các nước khác.
Mọi người đứng bên nhau, nghe ông chủ vườn trái cây giải thích về quy trình hái anh đào.
Tiếng Anh của Trình Tuyết Ý thật sự rất gà mờ, thật ra năm đó đi học thành tích tiếng Anh của cô cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có thể làm được những bài kiểm tra trong trường mà thôi, còn về giao tiếp này nọ thật sự rất kém.
Hơn nữa ông chủ vườn trái cây nói rất nhanh, lại còn dùng rất nhiều từ đặc biệt, ông ấy nói liên tục một lúc, nhưng một câu Trình Tuyết Ý cũng không hiểu.
Nhưng nếu cô nói nghe không hiểu gì hết thì thật sự rất mất mặt.
Vì vậy cô im lặng nhìn sang Thi Nhất, cô sẽ xem hắn hái như thế nào rồi làm theo là được.
Thi Nhất cười lười biếng, hỏi cô: “Vừa rồi cô nghe hiểu không?”
“Đương nhiên là hiểu!”
Thi Nhất dừng lại: “Tôi nghe không hiểu, nên cô hướng dẫn lại cho tôi đi.”
Tại sao hắn lại không làm theo như kịch bản bình thường vậy?
Hai người vừa bắt đầu hái.
Trình Tuyết Ý cảm thấy hơi chột dạ, lặng lẽ hỏi Thi Nhất: “Buổi tối khi phát lương, không biết ông chủ có phát cho chúng ta không nhỉ?”
Thi Nhất không hề lo lắng chút nào: “Không phải chúng ta vẫn còn đô sao?”
Trình Tuyết Ý cảm thấy Thi Nhất đúng là thiếu gia mà, lúc nào nơi nào đều cũng có thể bình tĩnh như vậy.
Cầm đô đó và ngủ ngoài đường sao?
Hai người mặc quần áo lao động nông thôn, trên lưng đeo hai giỏ tre, nhìn thấy ông chủ vườn trái cây cau mày bước tới.
Sau khi làm mẫu cho Trình Tuyết Ý và Thi Nhất thì cuối cùng cả hai mới hái được một quả cho ra hồn.
Bởi vì ông chủ hái xuống đã ăn thử một quả, nên Trình Tuyết Ý cũng bắt chước theo ăn thử một quả.
Nhưng! Tại sao lại chua như vậy!!!
Chua tới mức cả mặt cô đều nhăn lại.
Vốn dĩ khuôn mặt ngây thơ trong sáng, bây giờ lại biến mất không còn chút dấu vết, xinh đẹp không còn nữa mà chỉ còn thấy tấu hài.
Hình ảnh như vậy thì sao tổ tiết mục có thể bỏ qua được, ngay lập tức bọn họ chạy tới quay cận mặt.
Lăn lộn hơn nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng có thể nắm được kỹ năng cơ bản để hái anh đào.
Nhưng trong lòng Trình Tuyết Ý mỗi khi nghĩ tới muốn đánh bại Liên Khê, thì cô sẽ giống như được tiêm máu gà không biết mệt là gì.
Một vài người nước ngoài cao to mạnh mẽ đều đã thấm mệt, nhưng tinh thần của cô vẫn còn rất phấn chấn.
Sau khi kết thúc công việc thì trời đã tối sầm lại.
Cả một ngày hái anh đào, hai người đều có chút đen, làn da bị phơi nắng tới ửng hồng.
Cái gì mà hình tượng của người nổi tiếng, một chút cũng không còn nữa.
Ông chủ vườn trái cây tới kiểm tra anh đào bọn họ đã hái, rất nể mặt mà khen một vài câu rồi phát tiền công ngày hôm nay cho bọn họ, nếu so với thù lao đóng phim thì số tiền này ít tới mức đáng thương, nhưng bởi vì tất cả đều được đổi bằng một ngày lao động mệt nhọc, nên bọn họ cảm thấy rất đáng quý.
Khi ông chủ phát tiền công còn kèm theo một thẻ nhiệm vụ, tấm thẻ này là do tổ tiết mục chuẩn bị, bên trên viết: Địa điểm dừng chân đêm nay tự giải quyết.
Trình Tuyết Ý xem xong, thật sự muốn ngất xỉu tại chỗ.
Chút tiền này căn bản không thể có tác dụng gì, bọn họ cần phải tiết kiệm thêm nữa.
Sau đó cô và Thi Nhất thương lượng với ông chủ vườn trái cây, đây là cách duy nhất để tiết kiệm tiền mà còn có chỗ ngủ.
Chủ nhân của vườn trái cây là một ông chú râu ria xồm xoàm, nghe thấy bọn họ muốn tá túc thì trực tiếp nói: “Một món đồ ăn Trung Quốc thì còn thể đổi được một đêm.”
Thi Nhất là thiếu gia mười ngón tay không dính nước, hắn bình tĩnh hỏi Trình Tuyết Ý: “Cô biết nấu cơm không?”
—
Bên trong phòng bếp tại nhà ông chủ vườn trái cây.
Trình Tuyết Ý ngẩng đầu lên, nhanh tay cột gọn gàng mái tóc dài lại.
Tạp dề đã được buộc chặt lại.
Cô đứng ở trong phòng bếp nhìn máy quay nói: “Trù thần online nè!”
Thi Nhất đứng bên cạnh nhìn cô, hôm nay cô ở bên ngoài phơi nắng một ngày, tuy là đã che chắn rất kĩ, nhưng làn da mềm mại vẫn bị ửng hồng, chỉ là cô không hề cáu kỉnh, khi cười rộ lên vẫn tràn ngập năng lượng như cũ.
Bên ngoài có rất nhiều nữ minh tinh có vô số hình tượng khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có nữ minh tinh thô và thật như vậy.
Trình Tuyết Ý nhìn thấy Thi Nhất vẫn đang nhìn chằm chằm mình: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Thi Nhất cười híp mắt lại, hắn rũ mắt xuống, lông mi che đi mí mắt dưới và nốt ruồi ngay khóe mắt, hắn nhẹ giọng nói: “Xem cô phát ngốc.”
“Hả?”
Trình Tuyết Ý cảm thấy không ổn tí nào, ba anh em nhà họ Từ này đúng là kỳ cục.
Thật là đám người nhà giàu kiêu ngạo ~!
Thi Nhất không biết nấu ăn, nhưng không thể để cho tổ tiết mục không biết quay gì, nên hắn chỉ có thể bắt tay vào giúp đỡ.
Nhưng hắn ở trong phòng bếp nói là giúp đỡ, nhưng càng giúp thì càng bày ra nhiều việc hơn.
Hắn nói muốn thử chặt sườn, nhưng Trình Tuyết Ý nhìn thấy tư thế hắn cầm dao thì rất sợ hãi.
“Thứ cho tôi nói thẳng, tư thế này của anh không giống như là chặt sườn, mà giống như đi chém người hơn.”
“…”
Trình Tuyết Ý cẩn thận lấy dao từ trong tay hắn: “Anh giúp tôi rửa sạch cà chua đi, còn lại để tôi làm.”
Nếu để Thi Nhất nấu ăn thì hôm nay chắc chắn sẽ có máu đổ như thác.
Đến lúc đó đám fans Duy Nhất của hắn sẽ xé nát cô.
Trình Tuyết Ý lấy đồ ăn trong túi ra, thuần thục xử lý chúng.
Cà chua và thịt bò nạm đều cắt thành từng khối bằng nhau, lấy sốt cà chua đã có sẵn, xào chung với cà chua rồi mới cho thịt bò vào để hầm chung.
Sườn heo chặt thành từng khúc, sau khi đun nóng dầu trong chảo, cô cho sườn heo vào chiên vàng đều rồi vớt ra, rồi lần lượt cho các nguyên liệu vào xào sơ, sau đó cho sườn heo vừa nãy vào om đến khi màu trở nên đẹp hơn, thì mới chắt nước ra.
Cứ như vậy, món sườn xào chua ngọt và thịt bò hầm cà chua vô cùng ngon miệng xuất hiện.
Người quay phim rất ngạc nhiên, không nghĩ tới cô còn biết nấu ăn, vì vậy ngay lập tức cầm máy quay đi tới quay cận cảnh.
Trình Tuyết Ý cầm đĩa lên cười nói: “Khi biên tập lại nhớ thêm bling bling vào cho tôi nhé!”
Đêm nay có rất nhiều người đến từ các nước khác nhau, mọi người đều vui vẻ thể hiện tay nghề nấu nướng của mình, trên bàn đều có rất nhiều món ngon khác nhau từ các nơi trên thế giới.
Mấy người trẻ tuổi của các nước quây quần bên nhau, các ngôn ngữ đều khác nhau, mọi người chỉ có thể ông nói gà bà nói vịt, múa tay múa chân để giao tiếp với nhau.
Cảnh tượng như vậy thật sự rất ấm áp, dường như có cảm giác như cả thế giới đều hòa hợp lại.
Sau đó ánh đèn được tắt đi, ồn ào náo nhiệt trong phòng cũng dần biến mất.
Kết thúc một ngày ghi hình, cuối cùng Trình Tuyết Ý cũng có thể yên ổn chui vào chăn ấm.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng đã lên cao cùng với vô số vì sao.
Trình Tuyết Ý nhìn chằm chằm suy nghĩ, dường như đã rất lâu trong thành phố chưa từng được nhìn thấy nhiều sao như vậy.
Từ khi xuyên tới đây, cô vẫn luôn rất bất rộn, vội vàng tìm kiếm sự nghiệp ổn định, cũng vội vàng đuổi theo danh lợi.
Cô thường xuyên nghĩ, nếu một ngày nào đó cô có tiền, cô nhất định sẽ hưởng thụ cuộc sống này thật tốt.
Dù sao đó cũng là ước nguyện hai đời của cô, cô muốn trải qua cảm giác thoải mái như trong mơ, không cần lúc nào cũng phải căng thẳng như vậy.
Khi chuẩn bị ngủ thì Tô Ngu gọi điện thoại tới hỏi hôm nay cô thế nào.
Sau khi xảy ra sự việc kia, hiện tại tâm tư của Tô Ngu đều đặt lên người cô, mỗi bước đi đều nhớ đến cô.
Trình Tuyết Ý nói lại toàn bộ những gì đã xảy ra hôm nay với chị ta.
Cuối cùng cô còn nói với Tô Ngu: “Thật ra như vậy cũng rất thú vị, những trải nghiệm như vậy không phải lúc nào cũng cảm nhận được.”
Nghe thấy cô nói chuyện thoải mái như vậy, Tô Ngu thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại những show như vậy rất thích hành hạ khách mời, nếu không hành hạ thì sẽ không có ai xem, chị nghe nói hôm nay khi Trình Nhiên ghi hình đã bị thương, chị rất lo lắng, sợ em ở bên đây cũng không thuận lợi.”
“Tại sao Trình Nhiên lại bị thương?”
“Anh ta là nghệ sĩ lão làng của show giải trí, không phải bọn họ đã tổ chức đi nhà ma sao, sau đó anh ta diễn quá nhập tâm, khiến cho một du khách bị dọa sợ, khi hai người xô đẩy, không cẩn thận đã khiến Trình Nhiên bị thương.”
“Một chút nữa em lướt Weibo một chút, trên mạng đã đăng video lên, haizz, đúng là vừa đau lòng vừa buồn cười, người nước ngoài kia sợ tới mức luôn miệng chửi thề…”
Trình Tuyết Ý tự tưởng tượng ra cảnh tượng kia cũng cảm thấy buồn cười: “Chị Tô, vậy chúng ta phải đồng tình sao?”
Tô Ngu chuyển đề tài rất nhanh, cố gắng duy trì khí thế của mình: “Chị nói nhiều như vậy, là hy vọng em chú ý an toàn.”
“Dạ dạ dạ, em hiểu rồi.” Trình Tuyết Ý cực kỳ nghe lời.
“Đúng rồi, chị Tô, nghe chị nói tới Weibo thì em mới nhớ, bên này là nông thôn nên tín hiệu mạng không được tốt, mấy ngày tiếp theo chị chú ý Weibo giúp em.”
Những nghệ sĩ vừa mới nổi tiếng được một chút thì luôn phải tạo cảm giác tồn tại.
Chuyện này Tô Ngu càng hiểu rõ hơn Trình Tuyết Ý.
“Yên tâm đi, chị sẽ xử lý, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai vẫn còn phải ghi hình tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng trái tim căng thẳng cả ngày hôm nay của Tô Ngu cũng đã được thả lỏng, đột nhiên hiện tại chị ta cảm thấy bản thân giống như là một người mẹ già, lúc nào cũng không yên tâm về nghệ sĩ của mình, chỉ sợ con bé xảy ra chuyện gì đó.
Chị ta vội vàng dùng điện thoại đăng nhập Weibo của Trình Tuyết Ý, giúp cô chia sẻ bài đăng của [Khiêu chiến không thể tưởng tượng nổi].
Vừa mới làm xong thì nhìn thấy trang chủ của Thịnh Gia đăng một bài viết mới.
Sáu tháng cuối năm này của Thịnh Gia cực kỳ thành công, có thể nói là nở hoa khắp muôn nơi.
Trong đó Thịnh Gia còn đầu tư một bộ phim điện ảnh được coi là chiến mã của năm nay, nhờ vào danh tiếng nên được sánh ngang với các bộ phim bom tấn của Âu Mĩ.
Mấy ngày hôm trước doanh thu của phòng vé đã đột phá tỷ, vì vậy Thịnh Gia đăng Weibo cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ bộ phim, hơn nữa còn tổ chức một cuộc rút thăm trúng thưởng.
Đây là việc vui, Tô Ngu tiện tay chia sẻ hộ Trình Tuyết Ý.
—
Khi Trình Tuyết Ý về nước thì đã là một tuần sau.
Lúc này kỳ nghỉ đông đã đến gần, [Kỷ niệm ngây ngô] cũng được lên sóng.
Trình Tuyết Ý đã ra xuất hiện trong [Thành thị x hồ sơ] rồi, nên việc tuyên truyền [Kỷ niệm ngây ngô] rất quan trọng.
Hoắc Tư Viễn và Vu Đồng Đồng là bạn thân của cô nên chia sẻ thì không nói đi, nhưng ngay cả Thi Nhất, Hứa Tự Nghi và Thịnh Gia Offical cũng chia sẻ cho cô.
Thịnh Gia Offical V: Chị gái nhỏ có phim mới, thật mong chờ!
Phía bên dưới có rất nhiều người bình luận.
[Trình Tuyết Ý là con gái cưng của Thịnh Gia phải không? Tại sao tài nguyên tốt gì cũng cho người này vậy?]
[Tài nguyên tốt? Lầu trên nói chuyện thật tấu hài, lúc trước là nữ phụ thứ n, lần này là nữ chính của bộ phim chiếu mạng, mi nói chuyện nghiêm túc thật sao?]
[Tôi cực kỳ chờ mong, dù sao cũng quá là thích Tạ Oản Tâm!]
[Poster cũng khá là đẹp, thật mong chờ.]
[Tôi cược cô ấy sẽ sớm nổi tiếng.]
Sau khi ghi hình show giải trí xong, Trình Tuyết Ý quay về thì phát hiện lịch trình sắp tới của cô đã được sắp xếp xong từ hai tháng trước, tuy rằng lịch trình nhiều thì rất tốt đối với diễn viên, nhưng khi nhìn thấy lịch trình dày đặc như vậy, cô thật sự muốn biểu diễn cảnh dùng đá đập vỡ ngực!
Trước khi công việc bắt đầu bận rộn, Tô Ngu đã cho cô hai ngày nghỉ ngơi.
Trình Tuyết Ý quyết định dùng hai ngày nghỉ này để giải quyết vụ phòng ở của mình.
Bởi vì khi [Khiêu chiến không thể tưởng tượng nổi] đăng teaser, phòng ở của cô bị mọi người trêu chọc liên tục.
Ngày hôm đó cô ấn vào teaser thì phát hiện tổ tiết mục cũng cắt đoạn phim của rời khỏi nhà của cô, nên cô cũng nhìn thấy rất nhiều bình luận đang hiện lên.
[Chuyện gì đã xảy ra với nhà của Trình Tuyết Ý vậy? Tiên nữ bình dân, cầu xin chị đừng lừa tôi .]
[Nhớ lại lần trước Vu Đồng Đồng nói Trình Tuyết Ý tới nhà cô ấy ké TV, thì tôi đã biết cô ấy nghèo rồi, nhưng không ngờ là nghèo tới mức như vậy.]
[Tôi đã xem nhiều show giải trí như vậy, nhưng show này là show chân thật nhất!]
[Tôi cược tiền thuê nhà không tới k, Thịnh Gia không phát tiền lương cho cô ấy sao, tại sao lại thảm như vậy?]
…Mọi việc là như vậy đấy.
Tô Ngu còn khá thích những chủ đề này.
Chị ta nói với Trình Tuyết Ý: “Oscar Wilde từng nói trên đời này có một việc còn tệ hơn bị bàn tán, đó chính là không được chú ý tới.”
Còn đưa thêm cả minh chứng tới.
“Những lời này dùng trong giới giải trí cực kỳ thích hợp, em nhìn đi hiện tại có nhiều minh tinh như vậy, thà muốn hắc hotsearch còn hơn là bị lu mờ.
“Đương nhiên cũng không thể đề tài này cứ tiếp diễn được, nếu không mọi người sẽ tưởng em đang bán thảm.”
Trình Tuyết Ý gật đầu: “Vậy thì phải làm gì?”
“Cho nên em mau đổi phòng ở đi.”
Nói nhiều như vậy mà cứ như là chị ta chưa nói gì hết.
Trước khi xuất ngoại Trình Tuyết Ý có nhờ Bội Ni tìm phòng ở cho cô.
Bội Ni làm việc rất đáng tin.
Hai người ngồi ở trong phòng làm việc của Tô Ngu, sau đó Bội Ni mở ảnh chụp trong điện thoại ra, bắt đầu giới thiệu với cô: “Chị Tuyết Ý, chị xem nè, căn hộ hai phòng ngủ này rất là sáng, hơn nữa bảo mật của tiểu khu này cũng không tệ, ra vào đều rất an toàn, chị nhìn cái này xem, trang trí rất tuyệt vời, rất có cảm giác hường phấn phải không?”
Trình Tuyết Ý cười nói: “Chị cảm thấy nếu em không làm trợ lý thì có thể đi làm người mua bán bất động sản.”
Phản ứng của Bội Ni cực kỳ đáng yêu, cô bé chu môi, nét mặt dường như đang tủi thân: “Em nghiêm túc như vậy mà chị Tuyết Ý còn trêu chọc em, em cảm thấy thật sự rất đau lòng đó.”
“Đau lòng cái gì, ngoan, chị là đang khen em biết xem xét toàn diện, rất hiểu như cầu của khách hàng.”
Trình Tuyết Ý cẩn thận xem lại đống hình chụp, lựa hai căn hộ nhìn tương đối thuận mắt, lên tiếng nói: “Vậy hẹn hai chủ nhà này đi, nếu thích hợp thì chúng ta sẽ dọn qua sớm một chút.”
Lần này tiền để cho việc thuê nhà đã nhiều hơn, nếu đã có tiền thì không cần phải lo về vấn đề không tìm được phòng, Trình Tuyết Ý và Bội Ni đi xem không tới hai ngày thì đã quyết định chọn căn hộ hai phòng ngủ trong khu thương mại bình dân của thành phố B.
Căn hộ rộng mét vuông, vị trí rất tốt, lái xe tới công ty chỉ tốn khoảng mười phút, ban công và phòng ngủ đều có cửa sổ sát đất, vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy ánh mắt trời ấm áp chiếu vào.
Sau khi ký hợp đồng xong, chuyện đầu tiên Trình Tuyết Ý làm là lấy điện thoại ra chụp hình căn hộ rồi đăng lên Weibo.
Trình Tuyết Ý V: Mọi người không cần quyên tiền cho tôi đâu, về sau tôi cũng không cần tới nhà Vu Đồng Đồng ké TV nữa rồi!
Ngay lập tức phía dưới có rất nhiều người bình luận.
[Wow! Đổi rồi, rốt cuộc cũng đổi rồi!]
[Đây mới là phòng mà tiên nữ nên ở chứ!]
[Tại sao tôi lại có cảm giác muốn khóc vậy nè?]
Vu Đồng Đồng cũng bình luận: “Có phải nên làm một bữa cơm tân gia không?”
Hoắc Tư Viễn: “Tán thành!”
Trình Tuyết Ý vẫy tay: “Duyệt!”
Khi Từ Gia Ninh lướt Weibo, thì cô ấy đang ngồi ăn cơm với hai anh trai.
Cô ấy ấn mở hình ảnh, lại kéo xuống xem bình luận, không nhịn được nói: “Cuối cùng chị Tuyết Ý cũng chuyển nhà rồi!”
Từ Gia Ninh mỉm cười nhìn Từ Kỳ Ngôn: “Anh còn nhớ rõ lần trước đi bắt em không? Lúc đó em bước vào nhà chị ấy thật sự rất kinh ngạc, em còn hỏi chị Tuyết Ý, có phải Thịnh Gia đối xử rất tệ với chị ấy không, nhưng ai biết được mặt chị ấy lại tái đi.”
Từ Kỳ Ngôn gật đầu, sao hắn có thể không nhớ rõ được chứ.
Lần đó hắn đi tìm Từ Gia Ninh, đã cho người mở camera giám sát lên, phát hiện con bé đi cùng với Trình Tuyết Ý, vì vậy đã lấy địa chỉ nhà của cô từ bên phía công ty.
Hắn không nghĩ tới cô lại ở trong một căn nhà tồi tàn như vậy, buổi tối hôm đó dường như là cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài vẫn còn ướt thả sau lưng, trên người mặc chiếc áo thun trắng đã bạc màu, nhưng khuôn mặt kia vẫn xinh đẹp chói mắt, cho dù hoàn cảnh có tồi tàn, cho quần áo có bạc màu, đều không thể ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của cô. Lúc đó hắn còn nghĩ, có phải cô bé lọ lem ở trên gác mái cũng có dáng vẻ như vậy?
Nhưng khi đó hắn vẫn còn ôm thành kiến với cô, nên đã nói ra vài lời khó nghe.
Từ Gia Ninh vẫn còn lẩm bẩm nói: “Em cảm thấy chị Tuyết Ý thật sự rất cực khổ, cảm thấy chị ấy lúc trước rất thảm, hiện tại cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai, em thật sự vui mừng thay cho chị ấy.”
“Cho nên, Từ Trí Nhất!” Đột nhiên Từ Gia Ninh chỉ vào Thi Nhất nói: “Nói cho em biết, khi ghi hình show kia, anh có bắt nạt chị ấy không đấy?”
Tên thật của Thi Nhất là Từ Trí Nhất.
Đột nhiên bị gọi tên, hắn cười khẽ nói: “Ức hiếp sao, rõ ràng Từ tổng của chúng ta giỏi làm việc này hơn.”
Từ Gia Ninh gắp một miếng thịt bò: “Anh ấy đã nói gì vậy?”
“Em có biết lần đầu tiên anh gặp Trình Tuyết Ý là trong hoàn cảnh gì không?”
Em gái của hắn nói với nét mặt chờ mong: “Sao sao?”
“Là ở trong phòng tiếp khách của Từ tổng.” Hắn liếc mắt nhìn Từ Kỳ Ngôn.
Ngoài mặt Từ Kỳ Ngôn thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dự cảm được điều gì đó không may.
Quả nhiên, Thi Nhất đặt đũa trên bàn, bắt đầu bày trò.
Thi Nhất nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, hắn hắng giọng, sau đó bắt chước theo khí chất kiêu ngạo của Từ Kỳ Ngôn lên tiếng nói: “Cô Trình, thứ lỗi cho Từ mỗ nói một câu, thay vì nghĩ cách đi con đường không ngay thẳng thì cô nên dụng tâm cho việc diễn xuất hơn.”
Hai anh em bọn họ lớn lên có chút giống nhau, hơn nữa Thi Nhất còn là diễn viễn, cho nên vẻ ngoài và khí chất đều giống y như đúc Từ Kỳ Ngôn.
Từ Gia Ninh cười đập bàn nói: “Ha ha ha ha ha, em đã tưởng tượng ra được cảnh tượng này rồi!”
“Em cho cảnh diễn này của anh max điểm! Không sợ anh kiêu ngạo!”
Thi Nhất chớp mắt: “Thật là vinh hạnh cho anh.”
Từ Kỳ Ngôn u ám nhìn về phía hai người bọn họ: “Từ Trí Nhất!”
Hắn vẫn không quan tâm đến, mỉm cười nói: “Không phải, em nói thật, anh thật sự đã rất quá đáng với người ta.”
Từ Gia Ninh giơ tay đồng ý: “Em cũng cảm thấy vậy!”
Từ Kỳ Ngôn thật sự muốn đá hai đứa này ra ngoài…
Nhưng hắn cẩn thận nhớ lại những lúc hắn và cô gặp nhau, hình như hắn thật sự quá đáng rồi phải không?