“Cậu chủ, bà nội của tôi nói muốn gặp cậu.” Thiếu niên bước từng bước lại gần cậu ta, bà lão còng lưng đi theo phía sau, mỗi chỗ hai bà cháu đi qua đều để lại vệt nước, thỉnh thoảng còn có miếng thịt rơi xuống từ trên người ẩm ướt và hôi thối ngập cả phòng, khiến người ta không thở !Chàng trai kia thả đũa trong tay xuống, thở dài, nói: “Thật đáng tiếc, lại phải tìm chân sai vặt mới.”Còn chưa nói xong, giọng anh ta đã lộ vẻ tàn nhẫn, thò tay lấy hai lá bùa trong túi ra rồi ném về phía hai bà cháu ở gần đó.“Aaa!” Lá bùa vừa chạm vào người đã khiến hai bà cháu gào thét, nhưng đến khi nó cháy thành tro, hai người không những không bị sao mà còn hung hãn nay trời quang, trăng rất tròn, gió đêm thổi từng cơn.
Bởi vì đang ở vùng ngoại ô nên có thể nghe thấy tiếng ếch kêu, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa không biết phát ra từ nhà Phi Niên đang đứng trên sân thượng, sau lưng nhà nhà thắp đèn, trước mặt là ngoại ô tối đen như mực.
Gió đêm thổi bay vài lọn tóc của cô, trong bóng đêm dường như có đám khói đen đang âm thầm chuyển động.“Meo.” Mèo đen trong ngực cô kêu một tiếng, đột nhiên nhảy ra ngoài, cái đuôi sau lưng dựng đứng, từ từ đi về phía ven sân nó vừa đến mép sân, một người bỗng vọt lên từ phía dưới, kết quả vừa quay đầu đã bị mèo đen giơ chân vả một cái, đập mạnh xuống nền.“Rốt cuộc cô là ai?” Người đó nằm rạp trên đất ôm ngực, miệng ho ra máu, nhìn chằm chằm Sở Phi Niên với vẻ căm bà cháu kia có thể nhớ lại mọi chuyện trước khi chết, lại còn đủ sức nhấn anh ta lên đất để đánh, bây giờ chạy trốn lại đụng phải Sở Phi Niên, anh ta sao lại không hiểu anh ta vẫn nghĩ mãi không thông.
Mấy người có bản lĩnh ở thành phố A này anh ta đều biết, không hiểu người trước mặt này đến từ đâu, thời gian này ngoài mấy pháp khí bị hủy ra thì anh ta chẳng nghe được chút tin đồn nào Phi Niên ngồi xuống bế mèo đen lên, hỏi: “Anh lấy những pháp khí kia ở đâu?”Cô vừa nhìn đã biết mấy món pháp khí kia không phải do người này luyện ra.“Hoặc là… Các người lấy bùn luyện pháp khí này ở đâu?”“Tôi không biết.” Anh ta dịch người về sau, một tay lén lút di chuyển về phía chân, nhưng ngón tay vừa chạm vào thứ muốn lấy đã nhanh chóng bị bỏng rát.“Aaa!”Ngọn lửa màu trắng xám đang cháy trên đầu ngón tay anh ta, chỉ cháy ở đó mà không lan ra chỗ khác, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy lửa đã đốt hết da ở chỗ đó, bắt đầu đến máu ở trong… Chớp mắt đã bị đốt thành tro, lửa bắt đầu thiêu đốt đến xương cốt.
Cảm giác đau trên tay khiến anh ta hoài nghi cho dù đốt đến xương thì lửa này cũng không tắt, sẽ từng chút từng chút cắn nuốt hồn phách của anh cùng anh ta không chịu được nữa.“Tôi nói! Tôi nói!”Sở Phi Niên bật cười, đuôi mắt hơi cong, vẻ mặt hững hờ gãi cằm mèo đen nằm trong ngực, nói: “Ngoan.”“Là ở trong một cái thôn thuộc trấn Khương Bình.” Anh ta thở gấp, vì đau nên giọng nói cũng trở nên run Phi Niên nghe thấy ba chữ “trấn Khương Bình” thì mí mắt phát run, cô ngừng động tác gãi cằm mèo đen, ngẩng đầu nhìn người thanh niên: “Nói rõ ra.”Bất kể là lọ đựng cọ trang điểm trong nhà Đường Thước hay cái bài vị giam giữ Hồ Nhàn, Sở Phi Niên đều phát hiện bên trong không phải tro cốt người chết mà là một loại thi bùn*, rất nhiều người luyện tà thuật đều đi tìm những vùng đất cực âm để nuôi thi* hoặc tu luyện.*Thi bùn: bùn sinh ra do xác chết phân hủy trộn lẫn với đất.*Nuôi thi (养尸): tục truyền Trung Quốc cho rằng nếu chôn người chết ở vùng đất cực âm (đất tràn đầy âm khí) thì xác chết sẽ mất rất nhiều thời gian để phân hủy, thậm chí còn có thể đội mồ sống dậy như cương thi, đất này cũng được gọi là đất nuôi Phi Niên biết một người chuyên đi tìm những vùng đất cực âm để nuôi thi bùn.
Loại đồ vật này rất kinh tởm, ban đầu Sở Phi Niên còn không nhận ra, sau đó vì phá hủy cái bài vị kia nên mới phát trước cô đã suýt chút nữa trở thành phân bón nuôi thi bùn của đối thanh niên thấy ý cười trên mặt Sở Phi Niên tắt lịm thì cánh tay run lên, vội nói thêm: “Trong trấn Khương Bình có một cái thôn cũng tên là Khương Bình, từ đường trong thôn đó cung cấp một bộ quan tài, thi bùn lấy từ… Sư huynh!”Anh ta nháy mắt đổi sắc mặt, hô lớn một trận gió lạnh nổi lên từ mặt sân bằng phẳng, nơi anh ta đang nằm đột nhiên có khói đen xuất hiện, cuộn thành cột khói cao gấp hai lần người thường, trong đó thấp thoáng hai khối cầu màu máu lớn ngang nắm đấm, có tiếng gầm gừ của chó dữ truyền từ xa tới gần, càng ngày càng rõ ràng.“Sư huynh?” Sở Phi Niên nhíu mày, hỏi: “Sư huynh của anh là con chó à?”Những lời này của cô dường như đã chọc giận tên sư huynh kia, một con chó rất lớn nháy mắt xông ra từ trong làn khói đen, hai cục màu máu chính là đôi mắt của nó, hai răng nanh sắc nhọn mọc chìa cả ra ngoài, còn có nước bọt nhỏ xuống từ miệng, tanh hôi kinh lớn lập tức mở miệng đầy răng nhọn, nhào về phía Sở Phi Niên.
Cô chỉ đứng đó không nhúc nhích, lông mày cau lại, mắt lóe lên vẻ chán ghét, nói: “Thối quá.”Con chó lớn đang đà lao tới bỗng cứng đơ giữa không trung khi chỉ còn cách Sở Phi Niên chưa đến nửa cánh tay, gió quanh người nó ngừng lại, nước bọt trong miệng chảy theo răng nanh nhỏ tong tỏng xuống đất, ngay sau đó một tiếng “xoạch” vang lên, toàn bộ khói đen quanh người nó bị đánh tan, một con chó nhỏ rụng xuống đất rồi nhanh chóng hóa thành bộ xương đầu đến cuối Sở Phi Niên còn chưa từng nhấc đêm lại nổi lên lần nữa, mùi thối rữa tanh hôi rất nhanh bị thổi sân thượng chỉ còn Sở Phi Niên đứng ôm mèo đen, người thanh niên đã bị mang đi.
Sở Phi Niên không định đuổi theo, cô đứng tại chỗ một lúc, trong miệng lẩm bẩm: “Khương Bình.”Nửa đêm, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ dưới lầu chung cư, hai thi thể được tìm thấy rất nhanh, mùi phân hủy nhờ có gió đêm mà lan rất xa, khiến quần chúng vây xem thi nhau bịt mũi lùi chân.“Sao cô lại xuất hiện ở đây?” Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi đưa tay chỉnh kính mắt, liếc nhìn Sở Phi Phi Niên: “Nghe nói ở tầng 6 có người bán đồ nên tôi đến mua, lúc đi qua tầng 3 thấy mùi thối, nhưng không dám vào nên muốn tìm những người khác đi xem cùng.
Nhưng tầng 4 tôi không mở được, tầng 5 hình như không có ai, đến lúc lên tầng 6 tôi mới nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.”.