Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

chương 99: 99: hắn nói không lựa lời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại điện yên tĩnh càng trở lên yên tĩnh.

Trong lúc mọi người hoảng hốt giống như có thể nghe thấy âm thanh của tiếng gió nhẹ thổi qua.

Lời này của Vân Lạc Đình làm mọi người ở đây cảm thấy chấn động.

Thiếu tộc trưởng Tộc linh thú?

Đã bao năm rồi Tộc linh thú không xuất hiện trong Tu chân giới.

Bây giờ lại có người tự xưng là thiếu tộc trưởng tìm tới.

Trong lòng rất nhiều người càng có thêm nhiều nghi vấn.

Chưởng môn Ngũ Hoa tông cũng ngây người.

Ông biết Vân Lạc Đình là linh thú.

Nhưng ông không biết Vân Lạc Đình có quan hệ với Tộc linh thú, còn là thiếu tộc trưởng.

"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?" Tu sĩ quỳ trên mặt đất nhíu mày: "Ngươi muốn giúp đám linh thú hoá hình kia thì cứ nói thẳng ra.

Còn ở đây bịa đặt mình là thiếu tộc trưởng.

Ta lớn như vậy, còn chưa nghe nói Tộc linh thú có thiếu tộc trưởng đâu."

Vân Lạc Đình nhướng mày: "Ta yêu cầu ngươi nghe nói qua sao?"

Đã mấy canh giờ trôi qua kể từ khi tu sĩ này bị bắt đến quỳ ở đây.

Gã nghĩ đến lúc gã còn ở trong gia tộc chỉ nói một không nói hai.

Bây giờ lại phải ở đây chịu tất cả bắt nạt, gã càng thẹn quá hoá giận.

Gã triệu hồi linh kiếm bản mạng ra chém Vân Lạc Đình.

"Làm càn!"

Trên đài cao, một trong ba vị Tôn giả tức giận mắng sau đó vứt chén trà trong tay ra.

"Cạnh", thanh kiếm đang treo lơ lửng trên không trung bị đánh rớt.

Tu sĩ đang quỳ thấy thế, ánh mắt gã giống như lộ ra sự oán hận.

Nhưng gã lại không dám chống đối Tôn giả, trực tiếp cúi đầu: "Tôn giả thứ tội."

Vân Lạc Đình không cho gã cơ hội triệu hồi linh kiếm về.

Cậu trực tiếp lôi kéo linh lực, cứng rắn kéo linh kiếm lên.

Lòng bàn tay cậu lật ngược, linh kiếm cuốn theo linh lực phá không đâm thẳng qua lồng ngực tu sĩ đó.

Cơ thể tu sĩ đột nhiên cứng đờ.

Gã mở to mắt, chậm rãi cúi đầu, khóe miệng chảy ra máu tươi "Tí tách" rơi trên mặt đất.

Vết thương chỗ ngực bị linh kiếm đâm xuyên qua khiến máu thịt mơ hồ.

Tu sĩ chậm rãi ngã xuống, "Ầm" đập thẳng xuống mặt đất, không còn tiếng động.

Tu sĩ quỳ bên cạnh gã đều đã bị doạ sợ.

"Đại thiếu gia!"

"Nhãi ranh ngươi dám!" Trong gia tộc của tu sĩ kia có không ít người đến tiên môn học tập.

Nhìn đệ tử có thiên phú tốt nhất trong gia tộc bị chém trước mặt mọi người.

Cho dù là ai cũng không chịu nổi!

Không ai có thể nghĩ đến, Vân Lạc Đình sẽ trực tiếp động thủ!

Dưới cái nhìn chăm chú của các tu sĩ và vài vị cường giả, cậu không hề do dự một kiếm xuyên tim.

Tu sĩ kia cắn chặt răng: "Trần gia ở thành nam của ta sẽ không tha cho ngươi!"

Vân Lạc Đình đi lên trước.

Sắc mặt cậu hờ hững, căn bản không để uy hiếp của đối phương vào mắt.

Cậu nhàn nhạt nói: "Đã làm chuyện ác thì phải nhận báo ứng.

Vài vị Tôn giả, việc này các ngài muốn xử lý như thế nào.

Có suy nghĩ gì không?"

Mặc dù thái độ của vài vị cường giả đều thiên về phía linh thú.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là nhân tu.

Hơn nữa lại không có người có thể chân chính đứng ra bênh vực linh thú.

Sau khi bọn họ cân nhắc kỹ lưỡng.

Khó tránh khỏi việc bọn họ sẽ tha nhẹ.

Một khi chuyện này được kết luận, muốn thay đổi suy nghĩ sẽ rất khó khăn.

Vân Lạc Đình ra tay, cũng là đang cho đối phương thấy thái độ của mình.

Ta có thể giao chuyện này cho các ngươi xử lý.

Nhưng ta không cần công bằng, ta muốn những người đó phải nhận trừng phạt thích đáng.

Ta không vì tu vi của ngươi hay thân phận của ngươi mà sợ hãi ngươi.

Nếu các ngươi nói ra kết quả khiến ta không hài lòng, vậy đánh một trận là chuyện khó tránh.

Tu sĩ của Trần gia không chịu buông tha nói: "Chúng ta dùng linh thú hoá hình để luyện đan.

Bất kể là thiện hay ác đều nên do vài vị Tôn giả định đoạt.

Trước khi mọi chuyện còn chưa có kết luận ngươi đã động thủ.

Thế chẳng phải là ngươi không để Tôn giả vào mắt, không để Trần gia vào mắt.

Càng miệt thị toàn bộ Tu chân giới.

Ngươi đặt tu sĩ đang ở đây ở nơi nào!"

Tu vi của bọn họ không thấp, có thể đến nơi này đã coi như là người xuất sắc trong gia tộc.

Vừa nãy bọn họ nhìn thấy Vân Lạc Đình ra tay.

Bọn họ không nhìn ra được hướng đi của linh lực.

Nhưng lại có thể biết được tu vi của đối phương vượt xa bọn họ.

Bọn họ tuỳ tiện ra tay chưa chắc đã là đối thủ, đứt khoát kéo theo những vị tu sĩ đang ngồi ở đây vào.

Chưởng môn Ngũ Hoa tông nghe vậy, lập tức hiểu người của Trần gia muốn làm gì.

Ông rót một ly trà nóng, lặng lẽ nói: "Mấy vị Tôn giả xuất quan đều là vì muốn chủ trì công đạo cho linh thú hoá hình.

Hơn nữa dùng hình người của linh thú để luyện đan.

Nghe ghê cả người.

Những người dung túng cho những kẻ tham dự chuyện này đều tội ác tày trời."

"Thiếu tộc trưởng Tộc linh thú báo thù, cũng là lẽ đương nhiên."

"Có ai vào lúc báo thù sẽ quan tâm ngươi là người nào.

Đây là trường hợp nào cơ chứ." Chưởng môn nhún vai: "Chúng ta đều hiểu rõ.

Tam thiếu gia Trần gia không nên kéo những người lương thiện như chúng ta vào việc này."

Bọn họ vốn không liên quan đến chuyện dùng linh thú để luyện đan.

Bọn họ bị gọi đến đây cũng vì chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của tông môn.

Bọn họ đến vì chính thanh danh của mình, làm sao có thể cho phép người của Trần gia lôi mình vào được.

Mọi người ở đây đều là người thành tinh, chỉ là sẽ không có người nào trực tiếp nói những lời này ra.

Bọn họ bàng quan, không cần thiết vì thế mà đắc tội Trần gia.

Bây giờ chưởng môn Ngũ Hoa tông chỉ ra chuyện này, cũng coi như đang đứng về phía Vân Lạc Đình.

Tiên Tôn ngồi đằng trước nhàn nhạt nói: "Lạc Duẫn chớ nói bậy."

Trần tam thiếu gắt gao siết chặt tay: "Dạ, sư tôn."

Thấy Vân Lạc Đình đi tới, chưởng môn Ngũ Hoa tông đặt trà nóng ở vị trí trống bên cạnh: "Vân đại sư."

Hai vị trí kia, hiển nhiên là giữ cho Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì.

Vân Lạc Đình còn chưa ngồi xuống, phía sau đã vang lên lời châm chọc: "Khó trách khắp nơi giúp đỡ cái người gọi là thiếu tộc trưởng này, thì ra là quen biết."

Giọng nói kia ở bên trong đám người, còn bị che khuất.

Lúc Vân Lạc Đình quay đầu nhìn lại đã không thể nhìn ra là kẻ nào đang nói.

Cậu cảm thấy lời này mà nói thêm sẽ thành thuyết âm mưu.

Vân Lạc Đình vung tay từ chối chỗ ngồi, đi đến giữa đại điện.

"Nhà đấu giá dùng máu thịt của linh thú hoá hình để luyện chế đan dược.

Xương cốt luyện thành Pháp Khí.

Linh thú hoá hình còn sống một ngày sẽ bị cắt thịt lấy máu một ngày.

Linh thú hoá hình chết đi càng bị lợi dụng.

Trước khi linh hồn tan rã, sẽ tận mắt nhìn thấy mình bị cắt thịt lấy máu."

"Trong đây là những tu sĩ từng dùng linh vật trao đổi với nhà đấu giá.

Bên trong ghi chép tỉ mỉ những tu sĩ đó ở tông môn nào, đã trao đổi linh vật gì."

"Ngoài cái này ra, còn có một phần luyện ra để ăn thử.

Cấp bậc của loại đan dược đó thấp.

Chúng đều xuất hiện trong ở nhà đấu, bị tu sĩ có tu vi thấp cướp đoạt."

Vân Lạc Đình dùng linh lực nâng chứng cứ mang đến lên, đưa đến bàn trước mặt Tôn giả.

Thấy bọn họ mở ra, Vân Lạc Đình lạnh lùng nói: "Nhưng bởi vì cấp bậc của nó thấp, lúc luyện chế ra linh lực bất ổn.

Sau khi ăn vào trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng thời gian dài sẽ khiến khí huyết chảy ngược, linh lực cũng chảy ngược, cuối cùng mất mạng."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều hít một hơi khí lạnh.

Trong đó có một vài tu sĩ gương mặt đã trắng bệch.

Có thể trực tiếp trao đổi đan dược với nhà đấu giá.

Tất nhiên đã phải tiêu tốn không ít linh vật.

Nhưng có thể mua đan dược từ nhà đấu giá đã tiện nghi hơn rất nhiều.

Ăn quen cũng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ là cảm thấy linh khí trong đan dược của nhà đấu giá thấp hơn một ít.

Bọn họ không ăn, giữ lại thưởng cho đệ tử trong môn hạ cũng tốt.

Vì vậy......!Đúng là bọn họ dùng không ít loại đan dược đó.

Vân Lạc Đình không chú ý đến sắc mặt của những người đó.

Cậu nói: "Bởi vì nó liên quan đến chuyện tu luyện linh khí.

Nên lúc bị phát hiện rồi kiểm tra cũng chỉ cảm thấy là do tu luyện xảy ra vấn đề."

Dừng một chút, cậu nói: "Cho nên, không có ai phát hiện ra chỗ bất thường."

Nói cách khác, không biết có bao nhiêu tu sĩ vì tu vi thấp, trong lúc không hề hay biết đã xảy ra chuyện.

Có thể hắn chỉ muốn lấy đan dược bình thường của nhà đấu giá.

Sau khi ăn vào chỉ nghĩ là sẽ tăng tu vi.

Nhưng lại bị nhà đấu giá coi như đồ vật dùng để tu luyện, đẩy bọn họ vào vực sâu.

Đến chết cũng không biết vì sao mình lại chết.

Nếu như nói, chỉ có linh thú hóa hình gặp chuyện chỉ làm một ít tu sĩ lựa chọn đứng ngoài cuộc.

Vậy những tu sĩ sau khi ăn đan dược đã bỏ mạng đó.

Nói không chừng có cả đệ tử của các trưởng lão đang ngồi ở đây.

Vân Lạc Đình nói xong, đã có người không ngồi yên.

Một lão giả ngồi ở hàng đầu đứng dậy, chắp tay nói: "Làm phiền thiếu tộc trưởng, có thể nói cho ta biết.

Tu sĩ mua đan dược có vấn đề của nhà đấu giá có những ai không?"

Vân Lạc Đình mở danh sách ra.

Sau khi cậu rót linh lực vào, những cái tên trên đó hiện lên ảo ảnh, nổi lên không trung.

Người liên quan quá nhiều, đọc từng người một quá phiền phức.

Cậu để cho bọn họ tự nhìn là được.

"Ngưỡng Thuyên Khôn......? Hắn bế quan đã hơn mười năm.

Hiện tại chưa xuất quan, chẳng lẽ đã......"

"Thư Thiên Tường.

Lần trước ta và hắn kết bạn trong bí cảnh.

Lúc chúng ta cùng nhau kháng địch hắn đột nhiên nổ banh xác mà chết.

Ta còn tưởng là kẻ địch âm thầm xuống tay.

Vì không nhìn thấy đối phương chủ động ra tay như thế nào, ta còn âm thầm cảnh giác hồi lâu.

Hoá ra là bởi vì loại đan dược kia."

"Ứng Huy.

Đồ đệ của ta Ứng Huy......" Hốc mắt trưởng lão đỏ bừng, đáy mắt ông hình như có hơi nước: "Ta chỉ nghĩ rằng hắn tu luyện sai công pháp.

Chờ đến lúc phát hiện, người đã đi, hồn phách cũng đã tan dã.

Nhưng ta lại không nghĩ đến, là do có người hại hắn!"

"Chuyện của Đơn Duy Hoan là sao?" Có tu sĩ phát hiện không đúng: "Đơn sư đệ ngoài lịch luyện cùng với chúng ta.

Đệ ấy ngoài ý muốn xông vào huy/ệt động của thần thú thượng cổ, bị linh thú trong đó tấn công nên mới chết.

Linh lực vẫn chưa bị nghịch chuyển."

Vân Lạc Đình giải thích: "Nhà đấu giá bán ra loại đan dược này.

Khi ăn vào sẽ khiến linh thú chưa mở ra linh trí ở bên ngoài nghĩ rằng ngươi là người cùng tộc.

Là linh thú cấp cao.

Nếu tu vi của ngươi không cao.

Những linh thú bên ngoài sẽ đuổi theo ngươi không bỏ."

Nếu linh thú chưa mở ra linh trí ăn được linh thú cấp cao.

Vậy lúc nó hóa hình, sẽ không cần người dạy nữa, là thứ khắc sâu trong tiềm thức.

Tu sĩ tu vi không cao, lại bị ngộ nhận thành linh thú cấp cao.

Tất nhiên sẽ trở thành đối tượng mà linh thú công kích.

Vân Lạc Đình nói: "Chuyện ác mà nhà đấu giá làm không chỉ dừng ở đây.

Hy vọng vài vị Tôn giả, và người tham dự có thể đưa ra một phương thức xử lý khiến chúng ta vừa lòng."

Người bị liên lụy vào càng nhiều.

Chuyện này càng lớn, kết quả xử lý cũng sẽ ác hơn.

Tu sĩ quỳ trên mặt đất cảm thấy không ổn, vội nói: "Chỉ là thảo luận mà thôi, nói cái gì mà xử lý chứ?"

"Chúng ta vẫn chưa nhúng tay vào việc này, chỉ là trao đổi một ít đan dược với Loan Thanh Lâm mà thôi.

Đan dược nhà đấu giá bán đấu giá ra chúng ta không hề biết."

"Đúng vậy, Tôn giả, chúng ta bị oan! Chúng ta không hề xuống tay với linh thú hoá hình."

Việc này càng đào sâu thêm, đối với bọn họ mà nói không hại mà có lợi.

Mấy người ở đây tâm tư lung lay, mồm năm miệng mười nói.

Vân Lạc Đình không cho bọn họ cơ hội khóc lóc, không thèm để ý nói: "Sao ta lại nghe nói......!Có một số tu sĩ bắt linh thú hoá hình lưu lạc ở bên ngoài.

Rồi dùng họ để giao dịch với nhà đấu giá chứ?"

Những thứ này, đều được Loan Thanh Lâm ghi chép trong sách.

Tất nhiên cũng có thể dùng làm chứng cứ.

Không sợ bọn họ nguỵ biện không nhận.

Tu sĩ mắng to: "Ngươi đánh rắm!"

Nói xong, hắn trợn mắt nhìn Vân Lạc Đình.

Ngay sau đó, trên cổ hắn đột nhiên xuất hiện một vết máu.

Máu từ trong đó chảy ra, cái đầu trên cổ kia cũng từng chút một rơi xuống dưới, cuối cùng rơi lăng lốc trên mặt đất.

Thân hình đang quỳ vẫn chưa động đậy, nhưng cơ thể đã chia lìa.

Bùi Huyền Trì tiến lên đứng bên cạnh Vân Lạc Đình.

Hắn lặng lẽ ngăn lại vết máu trong cơ thể kia, giải thích: "Miệng hắn nói không lựa lời.

Ta chỉ là muốn cắt đầu lưỡi của hắn.

Ai ngờ hắn cử động lung tung, rạch sai chỗ."

Bùi Huyền Trì không cố tình hạ giọng, lời giải thích này của hắn vừa nói ra.

Đã chọc cho mấy vị tu sĩ tức tới mức đỏ mặt.

Nhưng tình hình trước mắt không đúng.

Không ai trong số bọn họ dám mở miệng, chỉ có thể cắn răng cứng rắn chịu đựng..

Truyện Chữ Hay